Trans: wiee
Edit: Tamm
-------------------------------------------
Tiếng ve sầu của mùa hè xen lẫn vào trong lễ hội.
Lễ hội Kamimura, vốn thường xuyên bị ảnh hưởng bởi những cơn mưa vào hằng năm, thì năm nay đã diễn ra trong thời tiết đẹp và thu hút rất đông đảo người tham gia.
Người, người, và người...
Nhìn ở đâu cũng chỉ toàn là biển người. Một cảnh tượng kinh ngạc khiến tôi không thể không tự hỏi tại sao năm nay lại có nhiều người đến như vậy.
Ở giữa những tiếng hò reo sôi nổi, những hàng đèn lồng trang trí đung đưa là một cảnh tượng như những con tàu đi qua biển người, chúng thật sự mang đến cho ta cảm thấy được rằng bầu không khí lễ hội đang diễn ra vô cùng náo nhiệt.
"Xin lỗi... làm ơn hãy cho tôi qua..."
Con đường chật kín người với hai hàng quán như dài vô tận. Chỉ cố gắng tiến về phía trước đã là một thử thách rồi. Và tôi thì đang phải cố chen qua đám đông ngay lúc này đây.
—Mình phải tìm Majima-kun.
"——Ồ, kia là Takane-san phải không?"
"Takane-san, cậu cũng tới lễ hội hả?"
"Cậu đi một mình à? Muốn đi cùng bọn tớ không?"
Một vài học sinh của trường đã nhìn thấy tôi trên đường, có lẽ họ đã nhận ra tôi và nói gì đó. Nhưng xin lỗi, tôi không thể để ý đến điều đó vào lúc này được.
"Majima-kun...!"
Majima-kun.
Majima-kun.
Mình muốn gặp Majima-kun ngay bây giờ và nói chuyện với cậu ấy! Tôi cố lướt qua biển người, mái tóc tôi bị dính vào trán vì mồ hôi nhễ nhại, với sức lực mình đang có tôi hết sức tiến về phía trước mà không hề có chút do dự.
"Majima-kun, Majima-kun, Majima-kun——!"
Tớ có rất nhiều thứ muốn nói khi gặp được cậu, Majima-kun!
Đầu tiên tớ sẽ xin lỗi cậu, xin lỗi vì đã trốn tránh cậu.
Sau đó, có thể cậu sẽ không nhớ, nhưng tớ sẽ kể lại những kỷ niệm của chúng ta hồi những ngày sơ trung.
Sau đó, tớ muốn nghe câu trả lời của cậu cho lời tỏ tình của tớ lần nữa!
Cậu từ chối tớ cũng không sao cả.
Cậu có ghét tớ cũng không sao cả.
Mọi thứ còn tốt hơn việc không thể nói chuyện với cậu lần nữa!
...Nhưng trái ngược lại với cảm xúc đang dâng trào trong tôi, tôi vẫn không thể tìm thấy được Majima-kun.
"Haah... Haah..."
Tôi ngồi khuỵu xuống trước bậc đá của một ngôi đền cách khu vực lễ hội một đoạn và cố gắng thở đều.
...Trời đã bắt đầu chuyển đỏ.
Mình đã đi suốt ba vòng rồi phải không nhỉ?
Tôi lấy điện thoại ra và kiểm tra lại tin nhắn mà mình đã gửi cho Majima-kun lúc một giờ trước.
Chưa có thông báo "đã đọc".
"Haah... hah..."
Tôi thở dài nặng nhọc rồi vùi mặt vào đầu gối.
Vì đó chính là Majima-kun, nếu cậu ấy đang làm nhiệm vụ với tư cách là thành viên của Ủy ban Kỷ luật, hẳn là Majima-kun sẽ tắt điện thoại của cậu ấy rồi. Nên cũng không có gì lạ khi chưa có thông báo "Đã đọc".
...Nhưng liệu có thực sự là như vậy không?
Tôi có thể nghe tiếng nhạc hội và tiếng ồn ào náo nhiệt từ xa... Trong ánh mờ của bóng chiều tà, tôi ló ra khuôn mặt rụt rè của mình.
...Có lẽ cậu ấy đã xong nhiệm vụ và về nhà rồi cũng nên.
Và có lẽ lý do cậu ấy không đọc tin nhắn của tôi là bởi vì cậu ấy đã chặn tôi kể từ sau lần đó...
Có lẽ...
...Cậu ấy không muốn thấy tôi nữa.
"Haah...hah..."
Tiếng ve sầu mờ dần càng làm tôi thêm bồn chồn, lòng tôi như thắt lại.
Không thể chịu đựng nổi sự yếu đuối của mình, tôi khẽ lẩm bẩm.
"...Majima-kun."
....Và ngay lúc đó.
Đột nhiên, ai đó nắm lấy đôi vai tôi từ phía sau.
"...Hử?"
...Chắc không phải, không thể nào đâu.
Nhưng tôi không thể ngừng hy vọng, giống như ngày hôm đó, ngày mà cậu xuất hiện như một người hùng.
Và khi tôi quay đầu lại...
"——Ô là cậu hả Saki-chan! Lâu rồi không gặp ha. Cùng chụp một tấm kỉ niệm nào!"
*Italic, Click italic*
Một nỗi tuyệt vọng lập tức trào dâng trong tôi.
Người này...
"——Mi-Miya...Miyanoshita!?"
"Ồ hô, cậu vẫn nhớ tôi sao! Tôi vui lắm đấy!~"
Chỉ vài giây trước người tôi còn đang nóng bừng vì mệt, nhưng bây giờ đột nhiên lại trở nên lạnh toát như bị đóng băng, cảm giác như những mạch máu của tôi đang bị đông cứng lại.
...Nghĩ lại thì chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
Miyanoshita đã đăng kí vào trường Nakayama nên tôi không còn gặp cậu ta nữa. Nhưng cậu ta vẫn là người dân của Kamimura, nghĩa là cậu ta hoàn toàn có thể xuất hiện tại lễ hội này.
...Nhưng sao lại là lúc này?
"Thật ra tôi vẫn luôn nghĩ về cậu đó Saki-chan, tôi nghĩ rằng đây chắc chắn là định mệnh rồi, số phận luôn có những điều bất ngờ mà đúng không? À, hôm nay tôi cũng có đi cùng vài người bạn mới đây. Để tôi giới thiệu với cậu nhé!~"
Đằng sau Miyanoshita đang cười vui vẻ là sáu người đàn ông trông thật đáng sợ.
Họ cứ nhìn chằm chằm như thể đang đánh giá tôi.
"Hả, cậu sợ sao? Haha, đừng có lo. Bọn họ có thể thô bạo và dễ nổi điên, thậm chí dùng đến vũ lực,... Nhưng... cậu đừng có lo, họ vui tính lắm đấy."
"!"
——Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chạy ngay khỏi đây.
Tôi hoảng sợ đứng dậy và cố gắng chạy khỏi đây thật nhanh...
"——Này này!"
"!?"
Miyanoshita ấn mạnh vai tôi và bắt tôi ngồi xuống bậc đá.
Nỗi sợ hãi ngày ấy đang quay lại và lấn át lấy tâm trí của tôi.
"Nào, cậu cứ nhìn cái này đã rồi hẵng rời đi cũng không sao mà?~"
Miyanoshita đưa điện thoại của hắn cho tôi.
Tôi nhìn vào màn hình, và...
"...!?"
Tôi chết lặng không nói nên lời.
Tại sao ư, bởi vì trong ảnh là Majima-kun đang cõng tôi khi trở về Leo.
"Một bức ảnh đẹp mà phải không?~ Nó được chụp bởi cụm 3 camera mới nhất, với chức năng chụp chân dung siêu hoàn hảo bao gồm hệ thống nhận dạng khuôn mặt siêu sắc nét và cả bộ nhớ bên trong lên đến 1GB đó!~ Và đương nhiên là chiếc điện thoại này sẽ chống được nước một cách hoàn hảo rồi.~"
"Tại sao... cậu lại có được bức ảnh đó."
"Kamimura đâu có rộng lớn đâu đúng không Saki-chan.~"
Máu tôi trở nên lạnh đi. Và tôi biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
"Chủ tịch Ủy ban Kỷ luật của trường cao trung Kamimura đang cõng một cô gái bí ẩn tới quán bar... Không biết mọi người sẽ nói gì khi thấy bức ảnh này đây ta?~ Còn nếu không muốn thì, Saki-chan, hãy giúp chúng tôi một chút nhé!~"
Trước khi Miyanoshita kịp nói hết câu, tôi lấy hết sức dẫm lên chân hắn ta rồi giật lấy chiếc điện thoại từ tay hắn.
"Tôi sẽ mượn cái này!"
Và trong khi Miyanoshita còn đang quằn quại vì đau đớn, tôi đã chạy đi cùng với chiếc điện thoại của hắn.
Tôi chỉ có một mục đích duy nhất, xóa bức ảnh đó!
"Chết tiệt! Con điếm đó đang động vào cái điện thoại thông minh mới toanh của tao...! Này! Tụi mày đừng có đứng đấy nữa, mau đuổi theo nó nhanh lên! Tao cần phải lấy nó lại cho dù có xảy ra bất kể chuyện gì đi nữa!!"
Vô số những tiếng bước chân từ phía sau đang hướng theo tôi.
Mặc dù trong đầu tôi đang tràn ngập sự sợ hãi, tôi vẫn tiếp tục chạy và không ngoảnh đầu lại.
"Mình phải xóa nó, mình phải xóa nó, mình phải xóa nó..."
Mình tuyệt đối phải xóa tấm hình này.
Mình không muốn phải thấy Majima-kun đau khổ bởi mình thêm bất kỳ một lần nào nữa...!!
"Ha... ha...!!"
Tuyệt vọng, chỉ toàn là tuyệt vọng.
Những tiếng thở rời rạc, phổi tôi như muốn rách ra.
Tôi vấp ngã hết lần này đến lần khác, đầu gối tôi giờ đã trầy xước nhiều chỗ.
Tôi không thể nhấc chân lên nổi nhưng vẫn tiếp tục chạy qua những con phố Kamimura về đêm.
Không biết từ lúc nào mà tôi không còn nghe được tiếng nhạc lễ hội, và xung quanh tôi cũng không còn thấy bóng người nữa.
Tôi cũng không còn nghe thấy những tiếng bước chân đang đuổi theo mình.
"Ha, ha...ha...!"
Tôi gần như ngã gục dưới cột đèn đường.
Từ dưới chân, tôi nghe thấy tiếng nước chảy êm dịu.
"Đây là... Cầu Tomodachi?"
Cầu Tomodachi — không một ai biết cái tên chính thức của nó.
Một cây cầu nhỏ ở gần phía đông trường sơ trung, và tôi luôn đi qua nó trên đường về nhà.
Chắc chắn ở phía bên kia có thể nhìn thấy ngôi trường cũ của tôi trong bóng tối.
Có vẻ như tôi đã chạy khá xa...
...Không, chuyện này quan trọng hơn!
"Mình phải xóa nó ngay bây giờ!"
Tôi nhanh chóng mở điện thoại của Miyanoshita.
Những ngón tay tôi run rẩy vì sợ hãi và mệt mỏi nên tôi không thể thao tác một cách chính xác được...
"Đã xóa thành công!"
"Đ-Được rồi! Mình... mình làm được rồi..."
Cả thư mục ảnh và thư mục thùng rác.
Tôi đã xóa sạch hoàn toàn.
Giờ thì, Majima-kun...!"
"──Bây giờ cậu đã thấy tốt hơn chưa?~"
"!?"
Tim tôi như muốn vỡ tung.
Từ khi nào mà Miyanoshita và đám bạn của hắn ta đã tiếp cận tôi nhanh tới vậy chứ?
"Ha-không, đây chỉ là bài thể dục của câu lạc bộ thôi. Thế Saki-chan muốn chạy tiếp à?"
Miyanoshita lập tức lấy lại chiếc điện thoại thông minh của hắn.
Hắn ta nhìn vào chiếc điện thoại trên tay và nhăn mặt khó chịu thấy rõ.
"Ugh, màn hình đầy mồ hôi. Mày có biết cái này phải tốn hết bao tiền không hả...? À phải rồi, dù mày cũng đã cẩn thận xóa tấm ảnh khỏi mục thùng rác, cảm ơn mày vì những nỗ lực đó, nhưng nó hoàn toàn vô dụng thôi."
"Ý cậu là sao...?"
"──Bởi vì tao đâu có chụp tấm ảnh đó. Vì đấy là ảnh mà bạn tao đã gửi cho tao cơ mà."
Hả?
Phản ứng của tôi hẳn đang đờ ra và điều này khiến Miyanoshita bật cười.
"Tao đã nói rồi mà Saki-chan? Kamimura nhỏ lắm!~ Saki-chan, nãy giờ mày chạy chẳng để làm gì cả! Lẽ ra mày nên ngoan ngoãn mà ngồi lại đó ngay từ đầu!"
Tiếng cười của họ vang vọng một cách khó chịu.
Vô ích…
Mọi việc tôi làm đều vô ích sao…?
Cơ thể tôi như mất hết sức lực, và sự buông xuôi đã chiếm hết lấy tôi.
Tôi thậm chí không thể nói được nữa.
"Nào nào, Saki-chan, đứng dậy đi nào~"
Miyanoshita nắm cánh tay tôi và kéo mạnh lên.
"Để kỷ niệm cuộc hội ngộ của chúng ta, hãy chụp ảnh selfie nào!~ Nào nào, cười lên, cười lên..."
Ngay cả lúc này, tôi vẫn bất lực trước bản thân...
Tôi bất lực và cầu nguyện rằng sẽ được cậu ấy cứu...
"Tạo dáng với góc đẹp nhất nào. Nào cười lên nào~"
...Cứu tớ với.
Majima-kun...
"Được rồi, nói Cheese nào!"
"Theo Điều 20, Khoản 3 của Luật Bảo vệ Thanh thiếu niên Tỉnh Niigata, 'Cấm tự ý chụp Chân dung người khác'. Cậu có biết nó không, Miyanoshita Haruto?"
"Ểhh?"
Cùng với tiếng click phát ra từ điện thoại thông minh của Miyanoshita, và sau đó chúng tôi thấy nó...
Trên màn hình điện thoại của Miyanoshita hiện lên hình ảnh tôi và hắn ta, cùng với đó là khuôn mặt đầy tức giận của Hội trưởng Ủy ban Kỷ luật ở phía sau———
"Hình phạt cho người vi phạm là phạt hành chính lên tới 200.000 yên... nhiều hơn so với giá của chiếc điện thoại thông minh đó đấy."
"M-Mày vừa nói gì cơ————!?"
Miyanoshita dường như bị kích động bởi những tổn thương trong quá khứ và bất giác nhảy lùi lại như thể nhìn thấy ác quỷ, hắn ta ôm chặt trong tay chiếc điện thoại mẫu mới nhất của mình.
"Majima-kun...?"
Chuyện này như đây là mơ vậy...
Cậu ấy nhíu mày, nhìn xuống tôi rồi mỉm cười dịu dàng.
"...Cậu thực sự đã thu hút rất nhiều sự chú ý đấy."
"Ểhh...?"
"Như mọi học sinh ở trường Kamimura kể, họ đã nhìn thấy Takane Saki chạy quanh lễ hội, và có lẽ nhờ vậy mà tôi đã có thể tìm thấy cậu một cách nhanh chóng."
"...Và cậu tới đây để giúp tớ lần nữa?"
"Đúng rồi!"
Và khi tôi hỏi thế, Majima-kun với nụ cười thản nhiên nói.
"——Tớ cần gì lý do để nói chuyện với người con gái mà mình đã thầm thích bấy lâu sao?"
............Hửmmm.
.....Bấy lâu nay......
...Người con gái mà cậu ấy thầm thích....?
Bầu trời phía Tây đang được nhuộm trong một màu tím nhạt.
Thời khắc chạng vạng, đúng ba tháng sau thời điểm đó, tôi lại được nói chuyện cùng Majima-kun vào ngày 7 tháng 7.
Khuôn mặt tôi lúc này chắc còn đỏ hơn cả hoàng hôn.
"————Majima thổ lộ rồi——————————!!!!!"
Ngay khi tôi không dám nhìn thẳng vào mặt cậu ấy nữa thì đột nhiên xung quanh vang lên tiếng reo hò náo nhiệt.
Tôi không thể biết chuyện gì đang diễn ra nữa.
"Cái gì...!?"
——Rốt cuộc thì chuyện gì đang diễn ra vậy?
Chúng tôi không hề hay biết một nhóm lớn học sinh đã bao vây xung quanh cây cầu.
"C-Cái bọn này bị cái quái gì thế!?"
Miyanoshita và đám bạn của hắn có vẻ bối rối bởi tình huống không ngờ tới này, và vì vài lý do gì đó, khi tôi nhìn xung quan đám đông, tôi phát hiện ra Yuka-chan đang ở đó.
"Y-Yuka-chan!?!? Tại sao...!"
Yuka-chan đáp lại với giọng ngượng gạo.
"Đơn giản là vì hai người các cậu quá nổi bật khi ở cạnh nhau."
Cảm giác nóng bừng khắp khuôn mặt y hệt khi đó.
Dù gì đi nữa thì bây giờ đám Miyanoshita đã bất lực trước tình cảnh này và không thể làm gì chúng tôi thêm nữa.
"...!"
Cậu ta tỏ vẻ khó chịu, nhanh chóng cất chiếc điện thoại quý giá của mình vào túi áo ngực rồi bẽn lẽn mỉm cười.
"Ồ, đây là cái gì? Hai người có quan hệ như vậy à? Haha, tôi không có ý kiến gì đâu."
Miyanoshita, với một nụ cười giả tạo trên khuôn mặt, hắn từ từ tiến lại gần chúng tôi.
Cảm thấy như mình sắp hét lên, nhưng Majima-kun liền bảo vệ tôi bằng cách vòng tay qua vai tôi.
Mặt tôi lại đỏ bừng, và một học sinh nào đó của trường Kamimura liền huýt sáo trước cảnh tượng ấy.
"Đừng có đến gần, Takane-san đang rất sợ hãi."
"Cậu bảo tôi đừng đến gần ư? ...Thôi nào anh bạn, đã lâu rồi chúng ta mới gặp nhau. Bọn tôi chỉ muốn chào hỏi cậu thôi mà, đâu có ý định nào khác đâu."
"Được thôi, nhưng để tôi nói cho cậu biết, dù có lan truyền bức ảnh đó cũng sẽ chẳng mang lại lợi ích gì đâu."
"..."
Nụ cười giả tạo của Miyanoshita liền méo mó một lúc khi đứng trước Majima-kun, nhưng cậu ta đã sửa lại nó nhanh chóng.
"...Không sao. Tôi đã nói với cậu chỉ là lời chào hỏi thôi mà. À, nhân tiện thì tôi vẫn chưa chào hỏi cậu nhỉ?"
"Tôi hiểu rồi, lời chào quả là quan trọng. Xin lỗi vì đã quá thô lỗ, xem ra cậu vẫn không hề thay..."
Majima-kun đang định chào hỏi một cách trang trọng thì điều bất ngờ xảy ra. Nụ cười Miyanoshita chuyển sang ác ý và hướng nắm đấm về phía Majima-kun.
"──Majima-kun!"
Tôi hoảng hốt gọi tên cậu ấy. Tuy nhiên nắm đấm của hắn ta không hề trúng mặt Majima-kun.
"Cái gì?"
Nó chỉ vụt qua không khí và tôi không thể theo kịp được tình hình.
Majima-kun lập tức nắm lấy cánh tay của hắn ta rồi chỉ trong một khoảnh khắc, Miyanoshita đã đập lưng xuống con đường phủ nhựa.
Dường như Miyanoshita chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hắn ta hướng cái nhìn ngơ ngác về phía Majima-kun.
"C-Cái gì...?"
Trái lại, Majima-kun bình tĩnh trả lời.
"Cảm ơn, nhờ có cậu mà tôi đã học được rằng không được đánh người. Vì vậy, tôi đã bỏ Karate và dậy sớm mỗi sáng để tập Akido tại một võ đường gần nhà. Dù sao thì, cậu đã chào hỏi xong chưa?"
Và trong khi Miyanoshita còn đang nằm bất động trên đường, một âm thanh "tách, rắc" khó chịu phát ra từ trong túi áo ngực của cậu ta.
Có vẻ như sau ngày hôm nay Miyanoshita sẽ khóc trong lòng nhiều chút đây.
Trans, edit: cái dmm thg ám quẻ tiếng chụp ảnh Trans, edit: tuổi loz, chị mày không còn như trước đâu