Takane-san, chẳng phải là thích cậu rồi sao

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

66 608

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

199 4179

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

(Đang ra)

Tôi nhặt được một cô gái và biến cô ấy thành người hạnh phúc nhất thế gian

Fukada Sametaro

Sau khi nghe những lời bộc bạch của cô gái 17 tuổi ấy, Allen đã quyết định rằng sẽ để cô sống trong dinh thự của mình và... dạy cô những điều hư hỏng.

8 121

Vợ Tôi Đến Từ Nước Láng Giềng Quá Đỗi Đáng Yêu, Tôi Phải Làm Sao Đây?

(Đang ra)

Vợ Tôi Đến Từ Nước Láng Giềng Quá Đỗi Đáng Yêu, Tôi Phải Làm Sao Đây?

Sakura Seiran

Khi anh chìm đắm trong những tưởng tượng không lành mạnh và hoàn toàn bị cuốn hút bởi vị hôn thê đầu tiên trong đời, anh bắt đầu nhận ra một cảm giác kỳ lạ đang len lỏi – bản chất của cảm giác khó chị

1 2

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

(Đang ra)

Asahi-san, the Light-Attribute Beauty, Somehow Started Hanging Out in My Room Every Weekend

Shinjin

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

6 116

Vol 1 - Chương 5.5: POV Takane Saki

Trans: wiee

Edit: Tamm

-------------------------------------------

Làm thế nào mà Majima-kun có thể nói những điều tuyệt vời như vậy một cách hiển nhiên như thế nhỉ?

Trong đôi mắt và lời nói chân thành đó không hề có sự lừa dối nào cả.

Đứng trước cậu ấy, mình cảm thấy thật nhỏ bé và tầm thường.

"...Tớ thật lòng xin lỗi."

"Sao cậu lại phải xin lỗi? Tự tớ là người gây ra sự việc."

"Nhưng mà... cậu đã cứu tớ, Majima-kun..."

"Không, là do quyết định của tôi đã sai. Nhưng lúc đó, tôi không thể nghĩ được cách nào khác để cho Miyanoshita im lặng. Đó là sự non nớt của chính tôi. Tôi đã gây ra rắc rối cho mọi người, cho Nuno-sensei, cho các bạn cùng lớp, cho mọi người trong câu lạc bộ, cho chị tôi và cả cậu nữa."

"Cậu không làm gì sai cả, chuyện đó không giống với..."

"Kể cả Miyanoshita Haruto."

"...Eh?"

...Tại sao.

"Có lẽ cậu ta sẽ không hành động tới mức đó nếu tôi hòa giải bằng lời lẽ một cách đàng hoàng với cậu ta, nhưng thay vào đó tôi lại dùng bạo lực. Đó là lỗi của tôi, bởi vì tôi còn quá non nớt. Chắc chắn sẽ có cách giải quyết tốt hơn là hành vi bạo lực của tôi..."

Tại sao...?

Tại sao, cậu lại...

"Tại sao cậu lại bảo vệ người như cậu ta?"

"──Ai trên đời chẳng có lúc trở thành kẻ khó ưa chứ."

...Những câu từ đó.

Hơn bất cứ những gì mà tôi từng được nghe trước đây, những lời nói đó thật tử tế.

Và...

"Vả lại tôi cũng cần phải thay đổi, để tránh không bị lặp lại sai lầm như vầy lần nữa."

...Trên hết, đó là những lời tự trách.

"Tại sao cậu lại khắt khe với bản thân như vậy?"

Trước khi tôi kịp suy nghĩ, thì những lời đó đã tự phát ra khỏi miệng tôi.

"Những gì cậu đã làm... có thể sai trong mắt cả thế giới, nhưng ít nhất... cậu đã cứu tớ."

"Tớ cũng sẽ thay đổi, tớ sẽ thay đổi con người nhút nhát hiện tại, ít nhất là từ bây giờ, được chứ?"

"Nên làm ơn hãy để tớ nói 'Cảm ơn cậu rất nhiều' ngay bây giờ!!"

...Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm thấy như thể bản thân đã bỏ hết những cảm xúc của mình vào trong câu nói.

"..."

Majima-kun nhìn tôi một lúc, mắt cậu mở to vì ngạc nhiên,... Nhưng sau đó cậu ấy lại cất lời bằng tông giọng có phần buồn bã.

"...Nếu, chỉ là tình cờ, tôi quen biết cậu, thì làm ơn hãy quên tôi đi... Nếu chúng ta có gặp lại, nếu lúc đó tôi đã trở thành người tốt hơn, thì khi ấy chúng ta hãy làm quen lại từ đầu."

Với những lời nửa chừng, cậu ấy, người luôn tử tế với người khác hơn bất cứ ai và khiêm khắc với bản thân hơn bất cứ ai khác, đã đi khỏi tầm mắt của tôi.

...Chắc chắn, tôi vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với cậu ấy mà tôi chưa kịp nói ra.

Hay đúng hơn, nếu tôi có thể mạnh mẽ để mà phản đối Ai-chan giống như Majima-kun, thì tôi đã có thể thẳng thắn chỉ trích Miyanoshita như Majima-kun, và như vậy thì có lẽ tôi đã không khiến Majima-kun có vẻ mặt như bây giờ.

──Tôi phải thay đổi.

Có quá nhiều từ ngữ có thể gây nhầm lẫn.

Bởi vì tôi là một đứa nhút nhát, nên khi có quá nhiều lời nói hướng đến mình, tôi sẽ không biết phải xử lý chúng như thế nào. Những lúc như vậy, tôi sẽ bắt đầu dùng chúng để bảo vệ bản thân, để tự làm tổn thương mình, để trở nên hèn nhát, tự ti, che đậy, hay lừa dối.

Càng nói nhiều, tôi sẽ càng bị rời xa những cảm xúc thật sự của mình.

Giá như tôi có thể bày tỏ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn và dõng dạc như Majima-kun.

Bằng những lời ngắn gọn, thực sự...

Từ giờ trở đi, tôi đã quyết định rằng mình sẽ từ bỏ việc nở ra những nụ cười giả tạo, sẽ không còn nói những lời giả dối nữa.

Tôi đã quyết định chỉ nói những gì mà mình thực sự nghĩ.

"──Này, có phải Takane-san đang làm 'bé đường' không?"

"Không."

Vì vậy, tôi đã cố gắng để có thể bắt chước theo Majima-kun bằng cách nói rõ ràng ra cảm xúc của mình.

"Thôi nào, không sao đâu! Bọn tớ chỉ hơi tò mò chút thôi!'

"Nếu cậu ngại thì có thể nói thầm cũng được, được chứ? Nhỉ?"

...Nhưng có vẻ những lời nói của tôi đang tràn ngập sự bất an, và nó có thể dễ dàng nhận thấy trong giọng điệu của tôi.

Tôi không thể trở nên giống như Majima-kun được.

"...Tôi không có làm."

Cuối cùng thì con người yếu đuối của tôi vẫn lộ ra sau dáng vẻ lạnh lùng bên ngoài.

“──Kỷ luật đây────────!!”

...Cậu ấy thật khác biệt.

Majima-kun hiện tại đã trở nên cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn, chính trực hơn cả trước.

Được một lần nữa với ánh sáng của cậu ấy.

"Không gì đáng tin hơn lời nói của chính nhân chứng cả."

──Và rồi cứ như vậy mà mình đã yêu cậu ấy lúc nào không hay...