Hôm nay, bọn tôi đi học cùng nhau như thường lệ, và hiện tại, tôi đang nói chuyện một mình với Takeru ở hành lang ngay trước khi tiết học đầu tiên bắt đầu.
“Vậy nên, Risa mua cái này ở cửa hàng đồng giá 100 yên đấy. Tiện lợi phải không?”
“Hừmm, đúng là tiện thật.”
“Đúng rồi, nó giống mấy món đồ trong chương trình đố vui ấy nhỉ?”
“Đúng vậ~y.”
Với một danh mục hàng hóa từ cửa hàng đồng giá 100 yên trên điện thoại thông minh của mình, Takeru đã thuyết trình cho tôi nghe về một số món đồ thú vị và hữu ích có thể tìm thấy ở đó.
Đáp lại, những phản ứng của tôi là “Này, mình chắc chắn sẽ mua cái này” hoặc “Không, mình không thể dùng nó.”
Khi đó.
“A, Akechi-san!”
“Ồ, Mishima à. Có chuyện gì thế?”
Khi tôi quay lại theo tiếng nói, tôi thấy Mishima đang đi về phía Takeru và tôi.
Vì cùng câu lạc bộ nên Takeru và Mishima cũng đã trở nên thân thiết hơn.
“Anou, etou… thực ra, Mitsuki-san muốn nói chuyện với Akechi-san một chút.”
“Mitsuki?”
“Đúng vậy. Chào buổi sáng, Hideyori.”
“Ồ, chào buổi sáng.”
Mitsuki, người đang đứng sau lưng Mishima, chào tôi.
Như thường lệ, cô đúng là mỹ thiếu nữ mà. Khung cảnh mỹ miều ghê.
“Và cậu ấy là?”
“À…, đây là Juumonji Takeru. Bạn thân nhất của tớ.”
“Chào cậu, chào buổi sáng.”
Takeru chào Mitsuki.
Ồ?
Đây là một cảnh mà nhân vật chính gặp nữ chính.
Trong game, một khoảnh khắc như thế này là lúc Takeru nảy sinh tình cảm phải không? Thật là hào hứng.
Cậu đã trải qua sự kiện tăng thiện cảm với Misuzu rồi, nên tôi sẽ không ngạc nhiên nếu bây giờ cậu cũng có một sự kiện với Mitsuki.
“Cậu có phải là anh trai của Risa không?”
“Đúng vậy. Tớ là Takeru, anh trai của Risa. Tớ hiểu rồi, vậy cậu là người quen của Risa. Rất vui được gặp cậu.”
“Ừm, tớ cũng rất vui được gặp cậu, Takeru.”
“Ừm,… nếu vậy thì tớ có thể gọi cậu là Mitsuki không?”
“Được thôi, tớ không bận tâm đâu.”
Chà…
Bỏ qua Risa và Otoha là người thân của cậu ấy và Yoru là nữ chính chính, Takeru thường gọi Eien-chan, Mishima và những người khác bằng họ của họ, nhưng cậu ấy lại dùng tên riêng với Mitsuki.
Cậu có lẽ đã thực sự bước vào lộ trình của Mitsuki rồi nhỉ?
Tôi không nghĩ Takeru đã từng gọi cô ấy là Fukamori trong game…
“Nhân tiện, Mitsuki, cậu có họ hàng gì với Fukamori Misuzu trong lớp tớ không?”
“Đúng vậy. Misuzu là em gái song sinh của tớ.”
“Tính cách của hai cậu khác nhau nhiều nhỉ.”
“À, không thể làm khác được…”
Vẻ mặt của Mitsuki trở nên phức tạp.
Sau khi màn giới thiệu đơn giản kết thúc, Mitsuki quay sang đối mặt với tôi.
“Hideyori nè. Tớ nghe Haruka nói cậu biết nhiều về Gift, có đúng không?”
“À, ừm, đúng vậy.”
“Đúng vậy!”
Mishima trông có vẻ tự hào về tôi vì một lý do nào đó.
“Ừm… cậu có biết gì về [Dấu Ấn Tiếp Nhận Gift] không? Đó là thứ đang hành hạ Misuzu.”
“[Dấu Ấn Tiếp Nhận Gift] ư? Cậu có ý là cái thứ giống như dấu hiệu bị nguyền rủa trên mặt của Fukamori à?”
“Đúng vậy, Takeru.”
“Tớ chưa bao giờ gặp em gái của Mitsuki-san nên tớ không biết nó trông như thế nào cả…”
Mishima nói tiếp với một nụ cười gượng gạo.
“Phần lớn là đúng. Tớ biết cách một [Dấu Ấn Tiếp Nhận Gift] được khắc lên cơ thể con người.”
“Vậy, vậy sao! Vậy điều tớ muốn hỏi là—…”
“Nhưng tớ không biết cách loại bỏ nó.”
“…Cậu không biết à.”
Tôi gần như đã đoán được lý do tại sao Mitsuki lại nhờ Mishima gọi tôi ra.
Cô ấy muốn tìm cách loại bỏ [Dấu Ấn Tiếp Nhận Gift].
Tất nhiên, tôi biết điều đó vì nó liên quan trực tiếp đến cuộc xung đột chính của [Nguyệt&Chuông]. Tôi cũng biết rằng Yoru Hiru cũng đã trải qua điều tương tự.
Nhưng trong game, không có cách nào để loại bỏ [Dấu Ấn Tiếp Nhận Gift] khỏi một người không sở hữu Gift trong cơ thể.
“Cậu có lẽ sẽ không tìm thấy câu trả lời mà cậu đang tìm kiếm cho dù cậu có cố gắng đến đâu đi chăng nữa…”
“…Tớ, tớ hiểu rồi.”
“Tớ xin lỗi…”
“K, Không! Cậu không cần phải xin lỗi, Hideyori… đừng lo lắng về điều đó.”
Ban đầu, lộ trình của Mitsuki là về cách giúp cô ấy phá vỡ lời nguyền của Misuzu.
Không may là, họ không thể tìm thấy bất cứ điều gì.
Ngay cả [Anti-Gift] của Takeru cũng không thể làm được…
“Sẽ, sẽ ổn thôi mà, Mitsuki-san! Tụi mình có thể tìm thấy ai đó có Gift [Phá Giải Lời Nguyền] trong tương lai! Tớ cũng sẽ giúp nên đừng nản lòng nhé!”
“Cảm ơn, Haruka. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu, Hideyori.”
“K, không sao đâu… tớ không bận tâm đâu.”
Tôi không biết phải làm gì nữa…
Giống như trường hợp của Richiho Aisa, thật là bực bội khi không thể làm gì được ngay cả khi tôi biết tương lai.
“Mitsuki!”
“…Hideyori?”
“Tớ cũng sẽ thử tìm cách. Vậy nên, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé.”
“Ừm, tớ chưa bao giờ có ý định từ bỏ ngay từ đầu.”
Mitsuki mỉm cười với tôi và trả lời.
Sau đó, chàng trai bên cạnh tôi lên tiếng.
“Nếu cậu là bạn của Risa và Hideyori thì cậu cũng là bạn của tớ. Hãy cho tớ biết nếu có bất cứ điều gì tớ có thể làm.”
“Takeru… cảm ơn, hai cậu.”
Mitsuki cúi đầu và cảm ơn chúng tôi trước khi rời đi.
Tuy nhiên, với điều này, chúng ta sẽ thực sự bước vào lộ trình [Nguyệt&Chuông] phải không?
Cứ thế này, Takeru và Mitsuki sẽ cố gắng tìm cách loại bỏ [Dấu Ấn Tiếp Nhận Gift] cùng nhau…
Tôi biết rằng Takeru có thể vô tình bước vào death flag, nhưng tại sao lại phải là cái này trong tất cả mọi thứ…
Tôi nghĩ rằng, tôi phải tự mình làm điều gì đó về Misuzu…
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đóng vai phản diện ở đây sao…
“Hideyori, cậu thực sự biết nhiều về Gift à?”
“Nn? Ừm.”
“Cậu biết ư!? Cậu chưa bao giờ nói với tớ điều đó cả.”
Tôi không phủ nhận điều đó.
Otoha đã biết rằng tôi am hiểu Gift ở một mức độ nào đó.
Tôi phải phù hợp với ấn tượng của mọi người về tôi.
Cứ như vậy, đã đến lúc chúng tôi trở về lớp học.
“NÀY! SAKUYA! TRẢ ĐIỆN THOẠI CHO TỚ!”
“Cậu không thể chạm vào tớ. HIDEYORI HỘ GIÁ.”
Sakuya chạy xuống hành lang và dùng tôi làm lá chắn chống lại Madoka.
Mắt tôi mở to vì sốc và tôi không nói nên lời.
“Tớ hoàn toàn có thể! Trả điện thoại cho tớ ngay!”
Lời nói của Madoka đã đưa tôi trở lại thực tại.
Tôi ngay lập tức đoán được tình hình và nói với Sakuya, người đang dùng tôi làm lá chắn của cô ấy.
“Thôi nào, Sakuya, trả lại đi…”
“Được thôi, dù sao thì đó cũng chỉ là một trò đùa thôi mà.”
“Thật tình…”
Sakuya chỉ đang đùa giỡn với Madoka như thường lệ.
Tôi mừng vì họ hòa hợp với nhau.
Gift [Phá Giải Lời Nguyền] ư…
Sakuya…
…không thể nào nhỉ…