Jörmungandr, đêm khuya, trong phủ công tước bỏ hoang. Nhìn đại sảnh vắng lặng, Công tước Aike chỉ cảm thấy bực dọc.
Đã một năm trôi qua kể từ sự kiện đó, nhưng Hilde như bốc hơi khỏi thế gian, không để lại chút tin tức. Gần đây, Aike còn nghe được những lời đồn kỳ lạ từ vương đô, dường như bên phía nhà vua có biến cố gì đó. Điều này khiến các công tước, trong đó có hắn, không khỏi lo lắng.
Aike càng bất an hơn cả. Hắn từng tuyên bố với bên ngoài rằng Eva, người được vua ban hôn cho hắn, đã chết vì bệnh hiểm nghèo. Hắn sợ rằng sóng gió ở vương đô sẽ khiến nhà vua trút giận lên mình. “Thật phiền phức. Eva, nữ nhân chết tiệt đó, để lại cho ta bao rắc rối,” Aike lẩm bẩm, giọng đầy oán hận.
Hắn từng nghĩ cuộc hôn nhân với Eva sẽ giúp mình thăng tiến, thậm chí có cơ hội vào vương đô, trở thành một trong những quý tộc quyền lực. Ai ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
“Đã lâu không gặp, Aike,” một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng.
Aike giật mình, vội quay lại. Kẻ nào có thể lọt qua ma lực dò xét của hắn mà không bị phát hiện? “Kenny điện hạ!” Nhận ra người trước mặt, Aike vội cúi chào.
Dù Aike được vua trọng dụng nhờ tài quản lý và thi hành luật pháp, hắn vẫn chỉ là kẻ nhỏ bé trước Kenny – nhân vật quyền lực trong Vương Thất. Có tin đồn rằng nếu không vì quy tắc huyết thống buộc Vương Thất phải chọn người kế vị trong dòng dõi, vua chắc chắn đã chọn Kenny làm vua tiếp theo. Quan hệ giữa họ thân thiết đến vậy.
“Đừng khách sáo thế. Chúng ta từng gặp nhau vài lần, ngươi còn mời ta ăn cơm nữa mà. Cứ tự nhiên đi,” Kenny cười, vẫy tay ra hiệu, rồi tìm một chỗ ngồi xuống. “Ngươi ngồi đi.”
“Kenny điện hạ, ngài đến vì việc gì?” Aike không dám ngồi ngay, lòng đầy nghi hoặc. Kenny đến muộn thế này, không báo trước, lại lặng lẽ gặp hắn, chắc chắn có chuyện quan trọng.
“Aike,” Kenny ngắt lời, giọng vẫn ôn hòa, “ngồi xuống đã.”
Bị nụ cười thân thiện của Kenny nhìn chằm chằm, Aike chỉ cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn vội tìm ghế ngồi, tim đập thình thịch.
“Thực ra, ta đến muộn thế này cũng không có việc gì gấp. Chỉ muốn kể cho ngươi một câu chuyện nhỏ,” Kenny nói, lấy khăn lau kính, mắt hướng về đại sảnh. “Eva qua đời được gần một năm rồi, phải không?”
“Vâng… đúng vậy,” Aike đáp, nín thở. Một câu chuyện nhỏ? Đùa sao? Đến gặp hắn chỉ để kể chuyện?
“Đừng căng thẳng thế. Chỉ là một câu chuyện ngắn thôi,” Kenny cười híp mắt. “Câu chuyện này có hai nhân vật chính: một người anh và một cô em gái.”
“Họ lớn lên cùng nhau, có lúc cãi vã, có lúc hòa thuận. Nhưng gia tộc của họ rất khắc nghiệt. Cả hai phải cạnh tranh để trở thành gia chủ tiếp theo. Người thắng sẽ có tất cả.”
“Người anh rất thông minh, học gì cũng nhanh, luôn vùi đầu vào sách vở để trau dồi kiến thức và kỹ năng. Nhưng cô em gái còn xuất sắc hơn. Khi anh trai nghỉ ngơi, nàng vẫn học cách trở thành gia chủ. Khi anh trai làm việc khác, nàng vẫn không ngừng rèn luyện để đạt được vị trí đó.”
“Nàng cố gắng hơn bất kỳ ai, chấp niệm hơn bất kỳ ai. Dù còn trẻ, nàng đã dùng cổ tay sắt khiến nhiều người kinh sợ. Một số người cho rằng đó mới là tố chất của một gia chủ thực thụ. Họ tin nàng sẽ thành công.”
Aike nghe mà chẳng hiểu câu chuyện này ám chỉ gì. Có vẻ như Kenny thực sự chỉ đang kể một câu chuyện bình thường.
“Nhưng…” Kenny đổi giọng, ánh mắt sắc lạnh. “Sự điên cuồng và chấp niệm của cô em gái không được tất cả tán thưởng. Trong cuộc cạnh tranh cuối cùng, nàng thất bại thảm hại. Chín phần mười người cho rằng người anh mới xứng đáng làm gia chủ. Không ai ủng hộ cô em, vì nàng quá điên cuồng.”
“Điên cuồng đến mức, để chiến thắng, nàng suýt tự tay giết chết anh trai mình.”
Aike thở gấp, mồ hôi lấm tấm. Một người phụ nữ điên cuồng… Sao hắn cảm thấy quen thuộc, như đã từng gặp ở đâu?
“Người anh kế thừa vị trí gia chủ, lẽ ra có thể nhân cơ hội tiêu diệt em gái. Nhưng hắn mềm lòng – nhược điểm duy nhất của hắn. Đó cũng là lý do một phần nhỏ người cho rằng cô em gái mới xứng đáng làm gia chủ. Cuối cùng, hắn tước hết quyền lực của em gái và gả nàng đi nơi khác…” Kenny nhìn thẳng vào Aike.
“Nghe nói cô em gái đó sinh được một bé gái…”
Ánh mắt Kenny khiến Aike lạnh toát. Hắn không ngốc. Giờ đây, mọi thứ đã rõ như ban ngày. Eva là thành viên Vương Thất? Là em gái của vua? Vậy Hilde…
Aike vội tự trấn an. “Không sao, không sao cả. Eva và vua không thân thiết, hơn nữa ta đã phong tỏa tin tức. Hilde được cho là đã chết cùng Eva. Không ai biết sự thật.” Hắn thầm nghĩ, vẫn còn cơ hội.
“Xem ra ngươi đã hiểu,” Kenny đứng dậy. Aike cũng đứng theo, bước tới trung tâm đại sảnh. Dù vết tích đã được dọn sạch, một năm trước, Eva đã tự thiêu ngay tại đây.
“Câu chuyện vẫn chưa kết thúc,” Kenny quay lưng lại, giọng lạnh lùng. Aike cảm giác tim mình thắt lại.
“Mọi người đều đánh giá thấp sự điên cuồng của Eva. Nàng dốc hết tâm sức để trở thành nữ vương Tinh Linh, nỗ lực gấp đôi người khác, nhưng vẫn thất bại. Chấp niệm của nàng hóa thành điên cuồng. Nàng muốn báo thù người anh đã cướp đi tất cả – nhà vua.”
“Không ai ngờ, từ nhỏ nàng đã cài nội gián bên cạnh vua. Hàng chục năm chờ đợi chỉ để báo thù. Nàng sắp xếp mọi thứ, kể cả sau khi chết. Vua bị hạ độc, không thể có con cái. Cùng lúc, vương tử cũng chết yểu. Tin này hiện chỉ có ba người biết, và ngươi là người thứ ba.”
“Hilde là huyết mạch Vương Thất cuối cùng, là công chúa cuối cùng. Ngươi biết vua coi trọng huyết thống hơn bất kỳ ai.”
Nghe đến đây, Aike cảm giác như có hàng ngàn con rắn độc bò khắp người, mỗi con đều há miệng chờ cắn. Hắn nhớ lại ngày đó, khi định giết Hilde, Eva đã lao ra che chắn, khiến hắn chỉ làm gãy chân phải của nàng. Eva đã cười với hắn, cả khi tự thiêu, nàng vẫn cười. “Người tiếp theo chết sẽ là ngươi, Aike,” nụ cười ấy như nói lên điều đó.
“Xin… xin vua tha thứ!” Aike quỳ sụp, đập đầu xuống sàn, suýt ngất đi. Đó là cách duy nhất hắn có thể chuộc tội.
“Yên tâm, vua đã dùng huyết mạch truy tung và tìm được Hilde. Nàng còn sống, nên ngươi chưa cần chết,” Kenny nói, đỡ Aike dậy.
“Ngươi cũng là nạn nhân, Aike, chỉ là vật hy sinh trong kế hoạch của Eva.”
Nghe mình còn cơ hội sống, Aike như được đại xá, cảm giác thế giới bừng sáng trở lại.
“Đáng tiếc…” Kenny lạnh lùng nói.
Bốn tia sáng lóe lên. Aike chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã ngã xuống. Không phải hắn đứng không vững, mà chân tay hắn đã bị chặt đứt, hóa thành ngọn lửa biến mất cùng bàn tay đang nắm lấy Kenny.
“Ngươi làm gãy chân phải của công chúa, dù đã chữa lành nhưng để lại tật. Tội này, vua tuyệt đối không tha,” Kenny nói.
“Tha mạng… xin vua tha mạng…” Aike không còn mong gì hơn ngoài việc sống sót.
“Yên tâm, ngươi có tài năng, chưa chết được đâu. Tạm thời là vậy,” Kenny cúi xuống chữa trị vết thương cho Aike, rồi nắm tóc hắn, lạnh lùng hỏi:
“Hai câu hỏi. Trả lời tốt, ngươi sẽ sống và chọn giữa tiếp tục phục vụ vua hoặc ẩn mình.”
“Thứ nhất, hôm tiệc sinh nhật đó, có những ai? Kể từng người.”
“Thứ hai, cha ruột của Hilde là ai? Giờ hắn ở đâu?”