Ta và trò chơi của thần với yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

37 122

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

341 1698

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

572 1839

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

264 1043

Riajuu đi chết đi

(Đang ra)

Riajuu đi chết đi

佐藤田中

※ Câu chuyện này có nhiều cô gái thích những chàng trai KHÔNG PHẢI nhân vật chính.Không có ai trong số họ đem lòng yêu nhân vật chính.

19 31

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

423 708

Quyển 10 - Vua của nhân loại - Chương 01 - Nhân Vương

Để chúng ta quay ngược thời gian, trở lại thời điểm Warren Caesar vừa nhập học.

Dù là một nhân loại, nhưng diện mạo bề ngoài của hắn trong toàn bộ tộc cũng được xem là bậc trưởng giả. Thế nhưng, bất kể tuổi tác ra sao, với thân phận là Nhân Tộc, hắn lại dám giữa ban ngày, không mang xiềng xích, công khai đi dạo giữa lãnh địa Thánh Tộc. Huống hồ, hắn còn mặc một bộ trường bào đen tuyền, hoàn toàn lạc lõng giữa kiến trúc và phong cách của Thánh Tộc.

“A, không phải, ta...”

“...A?”

“Ta đang hỏi ngươi, vì sao không đeo xiềng xích mà lại dám tự do đi lại ngoài đường như vậy!? Ngươi đặt luật pháp của Thánh Tộc, điều mà mọi người đều nghiêm khắc tuân thủ, vào đâu!? Công nhiên vi phạm Đại Giới, ngươi có biết tội không!?”

Ngay khi binh sĩ Thánh Tộc chuẩn bị dùng chế tài thiết chùy để trừng trị cái tên nhân loại không biết trời cao đất dày trước mặt, một giọng nói ôn hòa vang lên, ngăn hắn lại.

“Dừng tay, binh sĩ. Ngươi không thể vô lễ như thế với Nhân Tộc Vương. Hắn có quyền lợi đó.”

“Tuân mệnh! Gabriel thần quan trưởng!”

Người phụ nữ Thánh Tộc tỏa ra thánh quang rực rỡ như thái dương ấy, chính là người phát ngôn hiện tại của Thánh Chủ. Một tồn tại chỉ dưới một người, mà trên vạn người trong Thánh Tộc: chưởng quản giới luật và hình phạt – thần quan trưởng, Gabriel Roy.

Sự xuất hiện của Gabriel khiến vị binh sĩ Thánh Tộc vô cùng kinh ngạc. Vị thần quan này là người mà ngay cả trong hoàng kim Thánh Điện cũng hiếm ai có thể gặp, nay lại bất ngờ xuất hiện tại đây... Nhưng càng làm hắn kinh ngạc hơn là lời của nàng:

Nhân Tộc... Vương?

Một chủng tộc ti tiện đến mức chỉ có thể sống lay lắt nhờ vào Thánh Tộc, không có ma lực, thể chất yếu kém, tuổi thọ ngắn ngủi như dã thú... Loại sinh vật như vậy lại có thể gọi là “vương”? Cái danh xưng đó là để chỉ những tồn tại chí cao vô thượng – là đỉnh cao của Thần Tộc, là người đứng trên vạn chúng sinh, người thống trị lãnh thổ vô biên. Mà kẻ này – một nhân loại – cũng xứng sao?

“Lần đầu gặp mặt.” Gabriel hướng về phía lão nhân nhân loại gật đầu chào. “Ta là thần quan trưởng của Thánh Tộc – Gabriel Roy. Ta phụ trách đưa ngài tới gặp Thánh Chủ. Ngài là...?”

Lúc này, lão nhân mới nở một nụ cười khiêm tốn, khoát tay ra hiệu Gabriel không cần khách khí, hoàn toàn không có khí chất của một vương giả.

“Ngươi tốt. Ta là Richard Rogers Yuri, tạm thời... xem như Nhân Tộc Vương a.”

Tạm thời? A?

Dùng từ như thế khi tự xưng là vương, chẳng khác nào tự vũ nhục bản thân. Vị binh sĩ Thánh Tộc chỉ thấy đầy rẫy khinh thường trong lòng, nhưng trước mặt thần quan trưởng cũng không dám làm càn.

Mà ngay lúc ấy...

Cuộc sống như thế, thân phận nô lệ thấp hèn ấy – ai cũng đã quen thuộc.

Chiếc roi da vung lên, mỗi lần vung xuống là một vết thương khắc sâu lên thân thể nô lệ. Bọn họ là tầng lớp thấp nhất của Thánh Tộc, không có nhân quyền, càng không có phù hộ. Quyền sinh sát nằm trong tay chủ nhân – hoàn toàn dựa vào hứng thú nhất thời. Có kẻ thậm chí bị đem ra mua bán như món hàng.

Đạo đức giả.

Buồn cười thay, chỗ dựa duy nhất của họ lại là chính những kẻ thi hành bạo lực với họ. Họ chẳng còn lối thoát nào khác.

Vậy nên, họ đặt kỳ vọng vào người bảo hộ của mình – Nhân Tộc Vương. Dù người ấy không đem đến chính nghĩa, chỉ cần có thể giúp họ tạm thời thoát khỏi khổ sở, thế là đủ.

Richard không biết từ lúc nào đã xuất hiện cạnh binh sĩ Thánh Tộc.

“Ngươi có thể dẫn đường cho ta sao?”

Từ khi nào hắn đến gần vậy!?

“Ha ha... Nói ra thật xấu hổ, ta quả là một người rất dễ lạc đường. Thường xuyên không tìm được lối đi vốn dĩ nên đi. Thần quan trưởng trăm công ngàn việc, còn phải rút thời gian đưa đường cho một lão già như ta... thật là áy náy quá.”

Richard hơi híp mắt, vẫn giữ nụ cười khiêm tốn trên môi.

Một người tự xưng là vương mà phải cầu khẩn chỉ để có người dẫn đường... Đây mà là Nhân Tộc Vương?

“Ngươi...” Binh sĩ Thánh Tộc nhíu mày, không muốn tiếp tục dây dưa với kẻ như vậy. Không chỉ ngăn cản roi của mình, giờ lại còn nhờ mình dẫn đường?

Hắn đã làm binh sĩ mấy chục năm, chưa từng có một lần được thăng chức. Chỉ vì một lần uống say mà giờ phải sống hèn mọn, nghe theo mọi mệnh lệnh của cấp trên.

Hắn – đã chịu đủ rồi!

Cùng với chiếc trường bào đen tuyền như vực sâu trên người Richard – thứ khiến binh sĩ Thánh Tộc đối diện hắn bỗng cảm thấy hoảng hốt...

“Hảo, tốt.” Binh sĩ như bị đánh thức khỏi nô tính mấy chục năm, vô thức đáp lời.

“Thật là cảm tạ, cực khổ cho ngươi rồi.”

Richard còn cẩn thận giúp binh sĩ chỉnh lại cổ áo, rồi quay sang nhìn Gabriel.

Gabriel khẽ lắc đầu.

“Không sao, vốn dĩ ta cũng tiện đường. Chủ yếu là để giao thứ này cho ngươi.”

Tín ngưỡng, sao...? Vị vương này lại a dua nịnh hót đến vậy...

Gabriel khẽ lắc đầu, rồi rời khỏi chỗ đó, bay thẳng đến pháp trận truyền tống để đảm bảo an toàn ma pháp.

Niềm tin cuối cùng của bọn họ – cũng sụp đổ.

Vị vương của chính mình – người được gọi là thủ hộ giả của Nhân Tộc – lại là người như vậy...

Thật thất vọng.

Dạng vương này – khác gì họ chứ? Chỉ là một người sinh ra trong Thánh Vực, kẻ kia sinh ra ngoài Thánh Vực mà thôi.

Richard gật đầu chào binh sĩ Thánh Tộc bên cạnh rồi hỏi:

“Chúng ta có thể xuất phát chưa?”

“...Đi theo ta.”

Hai người rời đi, chỉ để lại một đám nô lệ nhân loại với ánh mắt đờ đẫn, mất hết thần thái.

...

“Hôm nay hoàng cung thật náo nhiệt a, ba năm trước thì không như thế này...”

Dưới sự dẫn đường của binh sĩ cùng văn thư chứng nhận, Richard thuận lợi tiến vào hoàng cung. Người người xung quanh tất bật, vội vã không ngớt.

Ngay khi binh sĩ định mở miệng nói điều gì đó, hắn bỗng kéo Richard sang một bên, cúi đầu thấp xuống.

Từ xa, một nhóm nữ hầu Thánh Tộc vây quanh một thiếu nữ bước qua.

Chỉ đến khi các nàng rời đi, Richard và binh sĩ mới dám ngẩng đầu.

“Ha ha... nhân loại, ngươi thật may mắn đấy, vừa vặn gặp được thánh nữ. Ngươi chưa từng gặp nàng phải không? Nàng chính là...”

Binh sĩ còn chưa nói xong, Richard đã nhìn theo bóng lưng thiếu nữ Thánh Tộc ấy, chậm rãi thốt ra:

“Galuye.”

Binh sĩ nhìn nghiêng sang khuôn mặt của Richard – hắn đang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Galuye.

Trong lòng binh sĩ lại dấy lên một cơn chấn động.

Cảm giác ảo giác trước kia – hình như...

Lại một lần nữa quay về.

Một kẻ nhân loại xa lạ...

Minh hoạ 

cffff551-9901-4311-9514-7883e57c77de.jpg