Tại sao người đó lại ở đây cơ chứ!
Trông có vẻ trẻ hơn tôi nhớ, nhưng đây chắc chắn là Clerivan Pellet.
Ngoại hình cao, gương mặt sáng sủa cùng bờ vai thẳng như tạc tượng, cùng đôi mắt sắc sảo.
Ở Lombardy, rất ít người có thể giữ được cho mình một phong thái như thế.
“Có chuyện mà ngươi tới đây thế, Clerivan?”
Cha tôi gãi đầu đầy bối rối.
Tôi cũng thế. Clerivan Pellet là người rất có năng lực và luôn luôn bận rộn, chịu trách nhiệm quản lý nhiều việc quan trọng của gia tộc Lombardy.
Ít nhất thì tôi biết trong tương lại ông ấy có vai trò như thế.
Đến mức mà số lần tôi gặp mặt Clerivan hồi còn giúp ông nội làm việc ở văn phòng đếm được trên đầu ngón tay.
Ông ấy còn thay mặt cho ông nội viết phần lớn những báo cáo quan trọng.
“Tôi có thể vào được chứ?”
“Dĩ nhiên rồi. Vào đi.”
Cha tôi đứng chờ Clerivan ở giữa phòng, còn tôi nhanh tay lật cuốn sách ra giả vờ đọc.
Tôi không biết tại sao nữa.
Tôi chỉ có cảm giác rằng mình cần phải làm như thế mà thôi.
Đánh mắt qua những dòng chữ bên trong cuốn sách, tôi dỏng tai lên nghe lén.
Clerivan đánh mắt nhìn quanh như tìm kiếm gì đó rồi mới ngồi xuống đối diện với cha.
“Ngươi có chuyện gì muốn nói sao? Nếu cha ta muốn nói gì đó gấp...”
“Không hẳn ạ.”
“Thế thì là gì vậy.”
Dù ông cũng là người phục vụ cho gia tộc, nhưng thái độ của cha tôi với ông khác xa so với khi nói chuyện với bác sĩ O’Malley.
Chỉ điều đó thôi cũng đủ hiểu được vị trí của Clerivan trong gia đình này rồi.
Ít nhất thì, rõ ràng là đến con trai của Lulak cũng không phải là người có thể nói chuyện suồng sã với người này.
Nhưng tại sao một người như thế lại đến tìm gặp cha tôi?
“Lí do mà tôi đến đây hôm nay không phải là để gặp ngài Gallahan, mà với tiểu thư Florentia ạ.”
Hả?
Mình á?
Tôi kìm lại sự tò mò cố không liếc mắt sang phía đó.
“Ý ngươi là đến để gặp Florentia sao...?
“Vâng ạ.”
Tôi cảm nhận được ánh mắt của cha và Clerivan đang hướng về phía tôi.
Bỗng nhiên tôi thấy nhức đầu, nhưng vẫn cố gắng quay mặt về phía kệ sách giả vờ chăm chú đọc.
“Thế thì hẳn là về chuyện lớp học rồi.”
Lớp học?
Lớp học gì cơ?
Không như tôi, người đang cảm thấy bối rối, cha tôi hỏi.
“Vẫn chưa được xác nhận. Hôm nay tôi đến để nói chuyện với tiểu thư Florentia một chút.”
“Phải rồi.”
Ngoài việc không hiểu tại sao hôm nay Clerivan lại ghé qua, trông cha có vẻ khá ngại ngùng, hắng giọng vài lần rồi gọi tôi.
“Tia, tới đây nào.”
“Vâng ạ.”
Giả vờ làm một đứa trẻ đang chăm chú đọc sách, tôi đáp lại với khuôn mặt ngây thơ.
Tôi chọn ngồi lên đùi của cha khi suy nghĩ xem mình nên ngồi đâu.
Vì giờ tôi mới chỉ có bảy tuổi thôi.
Nếu là một đứa bé bảy tuổi, khi gặp người lạ, đứa bé sẽ bám lấy cha mẹ của mình.
Đúng như mong đợi, cha bế tôi lên rồi đặt tôi ngồi lên đùi của ông.
Rồi tất cả đều yên lặng nhìn nhau.
Đúng hơn là, tôi và Clerivan nhìn nhau mà chẳng nói gì cả.
Tôi không thể nói lời chào trước được vì bản thân không biết liệu rằng trước mình đã từng gặp ông ấy hay chưa nữa.
“...Đúng thật.”
Sau một hồi nhìn tôi và nói những từ khó hiểu, ông cúi đầu chào tôi và lên tiếng trước.
“Rất vui vì được gặp người, tiểu thư Florentia. Tôi là Clerivan Pellet.”
Tạ ơn trời.
Tôi chưa từng gặp ông ấy trước đây.
Cơ thể tôi giãn ra rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Xin chào, cháu là Florentia Lombardy.”
Tôi run lên trong khi cố gắng nói lời chào cách lịch sự nhất với người có khả năng thay đổi tương lai của nhà Lombardy.
Cơ thể trẻ con cùng cái đầu lớn mất cân đối cũng khá là bất tiện mà.
“Thưa ngài Gallahan. Tôi có thể trò chuyện với tiểu thư Florentia một chút được không ạ, chỉ hai chúng tôi thôi?”
Dù hỏi thế, nhưng cũng không có ý nào là hỏi sự đồng ý của cha tôi cả.
Nói đúng hơn, ông ấy đang mời cha tôi ra ngoài.
“Tia này. Clerivan ông ấy muốn hỏi con vài điều. Cha sẽ ở trong phòng đợi con nhé."
Cha tôi vỗ nhẹ lên đầu tôi và giải thích.
“Vâng ạ.”
Tôi cũng hiểu ở mức nào đó, nhưng vẫn còn cảm thấy chút lo lắng khi nói chuyện với Clerivan một mình.
Ánh mắt sắc lẹm khiến tôi cảm thấy bị áp lực.
Giống như mình đang bị ngồi trên bàn thí nghiệm vậy.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Clerivan đứng dậy và lấy ra thứ gì đó.
Là cuốn sách <Người Phương Nam> mà tôi đã đọc hôm trước.
“Người có biết nhiệm vụ của tôi trong nhà Lombardy này là gì không?”
Một câu hỏi khiến tôi hơi bối rối.
‘Cái đó’, Clerivan Pellet đã làm gì khi ông ấy còn trẻ nhỉ?
Tôi lắc đầu dứt khoát.
“Tôi dạy học cho những hậu duệ của gia tộc, những người mà sau này sẽ dẫn dắt gia tộc Lombardy.”
A!
Là dạy học!
Giờ tôi đã hiểu được cuộc đối thoại giữa cha và Clerivan.
Vì khi tôi chín tuổi, tôi cũng đã được tham gia lớp học một thời gian.
Nhưng giáo viên lúc đó không phải là Clerivan.
Trước đó ông ấy đã chuyển sang làm chức vụ khác hay sao?
'Lớp học’ mà Clerivan nhắc tới là lớp học dành cho những người thừa kế và là nền tảng đánh giá chính thức đầu tiên mà những đứa trẻ nhà Lombardy phải trải qua.
Theo như kế hoạch giáo dục, những đứa trẻ của gia tộc sẽ được tập hợp lại và học tập cùng nhau.
Nhìn qua thì trông có vẻ như chỉ là một lớp học bình thường, nhưng không phải thế.
Nó tàn nhẫn hơn vẻ ngoài nhiều.
Đầu tiên, không có độ tuổi cố định được phép tham gia lớp học.
Chỉ có những ai được đánh giá là đủ khả năng mới được theo học mà thôi. Và không quan trọng số tuổi, tất cả đều được tham gia miễn là đủ tư cách.
Dĩ nhiên là vị thế của đứa trẻ đó cũng được tiết lộ thông qua độ tuổi tham gia lớp học.
Thứ hai, tuổi tác không quyết định việc bị thôi học.
Chỉ đơn giản là tới một ngày, người đó nhận được thông báo ‘Ngài không cần phải tới lớp học nữa’ mà thôi.
Đấy là tôi trong quá khứ.
Dĩ nhiên, đấy không phải là tốt nghiệp, mà là do tôi không còn đủ tiêu chuẩn để có thể tham dự lớp học nữa.
Và cuối cùng, những thể hiện trong lớp học sẽ được báo lại cho ông nội.
Tóm lại, Clerivan Pellet hiện tại giống như là sợi dây trực tiếp kết nối giữa tôi và ông nội vậy.
Và tôi được gặp riêng vì chuyện đó.
“Ông nội đã gửi chú tới đây sao?”
Tôi cố nén lại không để mình bật cười khi nghĩ tới khuôn mặt của ông cùng hai đôi mắt sáng lên lúc nhìn thấy tôi.
Thấy tôi không có phản ứng gì đặc biệt, Clerivan khẽ nhíu mày trong khi khi đặt cuốn sách xuống trước mặt tôi.
“Tôi nghe nói rằng tiểu thư đã đọc cuốn sách này.”
“Phải, cháu đã đọc nó hôm qua.”
“Vậy sao. Thế tôi có thể hỏi rằng cuốn sách này nói về điều gì hay không?”
Trông có vẻ như tôi đang bị kiểm tra xem liệu rằng tôi có thực sự đã đọc cuốn sách đó chưa.
Thật tốt khi tối qua tôi đã đọc nó trước.
Giả vờ suy nghĩ một lúc, tôi đáp lại.
“Cháu mới chỉ đọc có một chút thôi, nhưng có những người kì lạ sống ở khu rừng phía nam lãnh thổ đế quốc. Và cuốn sách này kể về họ.”
Clerivan nghe tôi nói và trông có vẻ kinh ngạc.
Hẳn là chú ấy đang nghĩ tôi cầm cuốn sách đó cho vui thôi.
Tôi hiểu rồi.
Dĩ nhiên, việc một cô bé bảy tuổi thay vì đọc truyện cổ tích lại cầm đọc cuốn sách mà đến cả người lớn còn thấy chán thì quả là đáng nghi.
Tôi nhìn vào Clerivan và cười với ý nói rằng ‘Cứ hỏi bất kì thứ gì’.
“Tên của người đã viết ra cuốn sách này là gì?”
“Chẳng phải trên bìa có ghi là ‘Lopili’ đó sao?”
“Vậy nội dung của chương một là gì?”
"Ai đó có tên là Lopili kể rằng đã nghe về tin đồn ở phía nam có những người kì lạ.”
“Hừmm...”
Clerivan đứng hình trước câu trả lời không ngờ tới của tôi.
“Không lẽ chú tới đây vì muốn được đọc cuốn sách này sao? Chú có muốn mượn nó không?”
Tôi đưa cuốn sách dày màu xanh cho Clerivan rồi nói.
“Cháu cũng tò mò về nội dung phía sau của nó lắm, nhưng cháu có thể đọc nó sau.”
“À thì, không phải thế. Tôi đã đọc nó rồi, nên người có thể giữ nó.”
“A, thế thì tốt quá!”
Tôi bật cười, ôm lấy cuốn sách trong tay mình như thể hạnh phúc lắm.
Trêu chú ấy như thế này vui thật, thật tuyệt khi có thể thấy ánh mắt lạnh lùng của chú ấy lung lay.
Ông ấy xem ra khá là xấu hổ rồi.
Clerivan, cùng khuôn mặt đỏ bừng, hỏi tôi một câu hỏi khác.
“Có ba tin đồn mà Lopili anh ta đã nghe được, đó là gì...?”
“Chờ đã, Chú Clerivan.”
“...Tại sao?”
“Chú sai rồi.”
Tôi nhếch miệng cười.
“Lopili không phải là ‘anh ta’, là ‘cô ta’ mới đúng.”
“Vâng?”
“Nếu đọc trang mở đầu, nó cũng có ghi nè. Tên đầy đủ của tác giả là Abane Lopili. Cô ấy là một nữ học giả.”
“Chà, là thế sao...”
Clerivan lúng túng mở sách ra và vội vã đọc.
Ồ, trông hài thật đấy.
Tôi bồi thêm một câu nữa với Clerivan, người không thể giấu được sự xấu hổ của mình lúc này.
“Chú chắc chỉ mới đọc sơ qua cuốn sách này thôi nhỉ."
Đôi vai chú ấy run lên, hai vành tai đỏ chót.
Tôi phải nhéo mình để không bị bật cười.
Clerivan nhìn tôi đang khoái chí mà run rẩy nói.
“Ngày đầu tiên tới lớp học người sẽ gặp nhiều khó khăn để bắt kịp với cả lớp đấy.”
“Vậy là cháu sẽ được học thêm nhiều điều mới sao!”
Tôi gật đầu nói đầy mừng rỡ.
“Tôi sẽ không đối xử với người đặc biệt chỉ vì người nhỏ tuổi đâu. Người sẽ phải tham gia lớp học cùng với những anh chị em họ lớn tuổi hơn mình đấy Florentia.”
“Ta nghĩ là nó sẽ vui lắm!”
Trăng tròn sáng nhất khi về đêm mà.
Tôi sẽ thể hiện mình thông minh hơn chúng!
Thấy tôi phấn khích lon ton chạy, Clerivan thở dài bỏ cuộc.
“...Và không phải là chú. Người phải gọi tôi là thầy.”
Cuối cùng cũng đã được cho phép rồi!
Trước khi Clerivan đổi ý, tôi nhanh chóng đáp lại.
“Vâng ạ, thưa thầy!”
Mình được tham lớp học khi chỉ mới lên bảy này!
Có khi là sớm nhất trong lịch sử nhà Lombardy luôn chăng?
Clerivan sẽ báo cáo chuyện ngày hôm nay với ông nội như thế nào nhỉ?
Tưởng tượng thôi cũng thấy vui rồi, tôi nở một nụ cười với Clerivan.