“Tia, con muốn quà sinh nhật gì nào?”
Cha hỏi trong khi đang tôi đang nhìn các người hầu sắp bữa sáng.
Sau khi đã tìm hiểu rất cẩn thẩn vào tối hôm qua, tôi biết được mình đang bảy tuổi và khoảng một tháng nữa là sẽ tới sinh nhật lần thứ tám.
“Một con gấu bông! Một con gấu bông thật lớn ạ, con muốn có nó!”
Tôi muốn hét lên thật lớn, kêu tên món quà mà một đứa trẻ bảy tuổi sẽ muốn.
“Nhưng chẳng phải là con ghét mấy thứ nhồi bông đó sao?”
“A...”
Hỏng rồi.
Hồi còn bé tôi không thích mấy thứ nhồi bông có hình ảnh của con người và động vật.
Tôi cảm giác là chúng sẽ sống dậy và di chuyển vào ban đêm.
Cha nhìn tôi như sinh vật lạ, còn tôi thì mồ hôi túa ra khắp lưng.
“Giờ con thấy gấu bông cũng không ổn ạ.”
“Thế con muốn mua gì nào?”
“Hừm...”
Tôi chẳng nhớ gì cả.
Chẳng lẽ bây giờ tôi lại đòi một cái villa ở một khu yên tĩnh nào đó hay một cái biệt thự xa hoa rồi sống ở đó đến hết đời?
Tôi không thể đòi hỏi một thứ như thế được.
Phải mua một cái gì đó phù hợp hơn.
Như vừa mới nảy ra một ý hay, cha đập tay.
“Được rồi! Thế một con ngựa thì sao, Tia?”
“Ý cha là sao ạ?”
“Nếu mua một chú ngựa con khoảng một tuổi và nuôi nó từ bây giờ, khi lớn lên con sẽ có một chú ngựa rất tuyệt vời đấy.”
“Sao ạ...”
Tôi chớp mắt không nói nên lời.
Nuôi ngựa rất đắt đỏ.
Tùy vào số lượng đang sở hữu mà sẽ nói lên được quy mô tài sản của chủ sở hữu hoặc gia tộc sở hữu đang có.
Mua được ngựa là một chuyện, nhưng chi phí nuôi chúng lại là một chuyện khác.
Nếu bản thân không có khả năng nuôi và vệ sinh cho chúng, ta phải thuê người khác làm việc đó, và phải là một người làm việc lâu dài.
Chưa kể đến việc phải có một vùng đất rộng rãi cho đám ngựa có thể tự do chạy nhảy.
Đến cả những gia đình trung lưu cũng không thường mua ngựa tặng cho con của mình, món quà đặc biệt này thường chỉ được tặng trong ngày sinh nhật thứ mười tám mừng trưởng thành của con cái thôi.
“Khi ta ở tuổi của con, ta cũng đã nhận được con ngựa đầu tiên trong dịp sinh nhật của mình.”
Nhưng đây là Lombardy,.
Mấy cái định nghĩa về tiền bạc bình thường không áp dụng ở đây.
Ông ấy vốn là người rất khiêm tốn và dịu dàng, làm tôi quên mất rằng, cha tôi cũng là một thành viên của gia tộc Lombardy.
Nghĩ vây, tôi nhìn cha.
“Hử? Sao con lại nhìn ta như vậy, Tia?”
“Không có gì ạ. Nhưng cha à, con không muốn ngựa làm quà sinh nhật đâu ạ.”
Tôi không muốn học cưỡi ngựa lắm, nên tôi từ chối.
“Con không muốn sao?”
“Nó mới có một tuổi thôi mà, con không muốn tách nó ra khỏi mẹ của mình đâu ạ. Vậy thì tội nó lắm.”
“Tia.”
Ôi không.
Tôi nhận ra rằng mình vừa mới phạm phải một sai lầm khi nói vậy.
Vì ánh mắt của cha khi nhìn vào tôi bỗng rưng rưng.
“Con không thích việc bị tách khỏi mẹ sao...”
Tôi quên mất.
Sự thật là mẹ của tôi đã mất ngay sau khi sinh ra tôi.
Rõ ràng là cha đã hiểu lầm và nghĩ ràng tôi đang đặt mình vào chú ngựa con ấy.
“Dạ. Chuyện đó...!”
Tôi sẽ đính chính lại sau, chứ giờ thì muộn rồi.
Cha nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn và ngấn lệ, ôm tôi vào lòng và nói.
“Người cha này đã suy nghĩ thiển cận quá rồi. Ta sẽ mua luôn con ngựa mẹ nhé.”
“Con ổn...mà?”
Tôi đang nghe thấy cái gì thế này?
“Như con nói đó, tách chú ngựa con mới có một tuổi ra khỏi mẹ là một việc làm quá tàn nhẫn. Nên nếu ta mua luôn cả ngựa mẹ và ngựa con, thì chúng sẽ không phải chia xa nhau nữa.”
Phải rồi.
Ngựa con đã đắt rồi, một con ngựa cái có thể sinh sản còn đắt hơn nữa.
Nhưng cha tôi, là con trai của nhà Lombardy, lại không quan tâm đến điều đó.
Tôi gật đầu nửa vời.
“Tia nhà ta quả là có một tấm lòng nhân hậu nhỉ?”
Cha xoa đầu rồi ôm lấy tôi vào lòng đầy tình cảm.
Được rồi.
“Con cũng có thể học cưỡi ngựa đấy.”
Ông nói với tôi, phởn chí như một chú mèo béo.
“Thay vì đến thư viện, hôm nay ta sẽ đọc sách ở phòng khách nhé.”
Không như những anh chị em họ của tôi dành phần lớn thời gian ở cùng với vú nuôi, tôi không có người nào như thế bên mình cả.
Những việc nhỏ nhặt như giặt giũ hay thay đồ đều được làm bởi các hầu nữ, và cha tôi sẽ là người chăm sóc tôi thay cho vú nuôi.
Nói ngắn gọn thì là tôi dính lấy cha như sam từ khi thức dậy tới khi đi ngủ đấy.
Cũng vì chỉ có mỗi hai cha con nên chúng tôi mới thân thiết với nhau đến vậy, nhưng lý do tại sao thói quen đơn giản đó lại có thể thành hiện thực là do cha tôi thất nghiệp.
“Hôm nay ta sẽ ngồi viết sách.”
Ông là người có sở thích và kiến thức uyên thâm trong nhiều lĩnh vực từ nghệ thuật tới kinh tế, nhưng lại chẳng dùng chúng vào việc gì cả.
Bộ mấy cái kiến thức đó là loại mà có thể để không không dùng tới như vậy hay sao.
Đôi khi sẽ có những chuyên ngành mà ông cực kỳ thích thú, và sẽ sắp xếp lại những gì ông biết rồi thành một cuốn sách, kiểu vậy.
Dĩ nhiên là chẳng có tí lợi nhuận nào được sinh ra ở đây cả.
Cuốn sách khi hoàn thành sẽ chỉ được đặt lên kệ sách nghiên cứu của cha tôi mà thôi.
Nhưng nói gì thì nói, việc ông có tiền để có thể mua được cả ngựa mẹ lẫn ngựa con cùng một lúc vào ngày sinh nhật bảy tuổi của con gái mình mới là điều đáng quan tâm.
Dù sao thì, nhà Lombardy vẫn là đỉnh nhất mà.
Sau khi xác nhận rằng cha tôi đã yên vị và đang tập trung làm việc, tôi mới mở cuốn sách và ngồi xuống ngay ngắn.
Dĩ nhiên, đọc sách chỉ là đánh lừa mà thôi, mục đích của tôi là việc khác.
“Sắp xếp lại suy nghĩ của mình chút nào.”
Tương lai tôi cần phải làm gì.
Tốt nhất thì nên viết xuống giấy, nhưng sẽ khá mạo hiểm nếu có ai đó đọc được.
Những lúc như này mới thấy lúc nào cũng dính lấy cha thật là phiền phức.
Giả vờ lật sách, tôi quay mặt về phía kệ sách và nghĩ xem mình nên làm gì trước.
“Mình phải chiếm được thiện cảm của ông trước.”
Nếu như ông biết được khả năng của tôi sớm hơn vài năm trước khi qua đời thì...
Tôi than thở, nhưng chắc chắn rằng chuyện đó sẽ không thay đổi được kết cục của gia tộc.
Dù cho có được ông để ý sớm hơn vài năm thì cũng là quá muộn rồi.
Cái cần thay đổi ở đây là thứ tự thừa kế đang được củng cố bởi bác cả, Viese. Bởi với vị thế của một người cháu gái không chính thức như tôi, không được công nhận là người thừa kế hợp pháp của người con thứ trai thứ ba, và đang thất thế trước con trai của ông ta, Belsach, khi tới tuổi trưởng thành là rõ.
Có ba ngọn núi lớn mà tôi phải vượt qua nếu muốn đối đầu với họ.
Tôi chỉ là một đứa con gái bảy tuôi của người con trai thứ ba không có quyền lực.
Nên từ giờ, tôi phải thể hiện được tài năng của mình với ông mỗi khi có cơ hội.
Vị trí của tôi cần phải được củng cố và có được sự ủng hộ tuyệt đối từ ông.
"Nhưng không thể nhờ vào tài lực của mình được vì đây là chuyện liên quan tới thừa kế."
Nên sẽ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài củng cố các mối quan hệ cả.
Tôi cần phải hợp sức cùng với Nhị Hoàng tử.
Một ai đó ngoài gia tộc và là người sẽ củng cố được vị trí của tôi trong gia đình.
Cho đến khi đã trở thành Lãnh chúa, chỉ có Nhị Hoàng tử mới có thể hỗ trợ được cho tôi.
Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ ra sức giúp anh ta trở thành Thái tử.
Như thế thì trong tương lai sẽ không có vị Hoàng đế nào dám chống đối nhà Lombardy, người đã gây dựng được niềm tin từ khi còn bé và đã giúp đỡ mình trở thành Thái tử cả.
Chúng tôi còn có thể trở thành bạn tốt của nhau nữa.
“Ồ, cũng trong khoảng thời gian này nhỉ.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy trời đã bắt đầu đổ mưa.
Mẹ của Nhị Hoàng tử Perez sẽ chết vào một ngày trời đổ mưa tầm tã trong khoảng thời gian này.
Tôi được nghe kể rằng dù đã sinh con cho Hoàng đế, bà vẫn qua đời mà không được nhận bất kì một đối đãi tử tế nào do Hoàng hậu gây áp lực.
Perez, người đã bị Hoàng hậu đầu độc, cuối cùng cũng trở thành Thái tử, và đến lúc bà ta đi ngủ, đã bị cậu ta đầu độc ngược lại.
Các quan thần được lệnh không được phép vào cung.
Thay vì chỉ là Hoàng tử bù nhìn, anh ta tiến hành thâu tóm quyền lực từ sớm. Còn Astana, Đệ nhất Hoàng tử là người được cho rằng sẽ trở thành tấm khiên chắn cho người mẹ của mình, thì bị lưu đày, nên không còn gì có thể ngăn cản được anh ta nữa.
Chuyện sẽ không thành nếu anh ta không bị đầu độc.
Hẳn là hiện tại, Perez, người thiếu đi sự chăm sóc của mẹ, đang trải qua những ngày tháng cô độc.
Tôi muốn được tới đó và an ủi anh ta, nhưng không thể.
Do luật lệ mà ông tôi đã lập ra.
Những đứa trẻ nhà Lombardy sẽ không thể rời khỏi dinh thự trước sinh nhật lần thứ mười một của mình.
Gia nhân trong nhà có rất ít người được phép làm việc tại dinh thự, tránh việc các hậu duệ của gia tộc bị hãm hại.
“Xin hãy bình tĩnh.”
Tôi không dự định sẽ ngồi không cho tới khi mười một tuổi đâu.
Giờ là lúc để tập trung vào những việc trong nhà.
Điều tiếp theo cần làm là tạo ra một cơ hội tới thăm Cung điện Hoàng Gia.
Sau khi sắp xếp xong những suy nghĩ của mình, tôi lật cuốn sách lại và bắt đầu nhớ lại quá khứ.
“Chuyện gì sẽ xảy ra trong nhà Lombardy ở thời gian này?”
Làm việc cho gia đình nhiều năm, nên dù không thích, tôi cũng đã biết được nhiều chuyện trong quá khứ của Lombardy.
Nên tôi muốn học hành chăm chỉ hơn trong thời gian này.
Vào năm tôi lên tám.
Lombardy hẳn sẽ là một trở ngại lớn.
Đó là khi.
Tôi nghe thấy giọng nói vừa lạ vừa quen cùng với tiếng gõ khe khẽ vang lên, khiến tôi thắc mắc.
“Gallahan, ngài có ở đó không?”
Tôi nghe thấy cái giọng nói này ở đâu rồi nhỉ?
“Ngươi là ai?”
Nghiêng đầu thắc mắc, cha tôi mở cửa phòng khách.
Và tôi đã phải kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt của người phía bên kia cánh cửa.
Khi Viese trở thành gia chủ nhà Lombardy sau khi ông tôi mất, ông ấy đã rời khỏi nhà giống tôi và thành lập nên Thương đoàn Pellet, và chỉ sau hai năm đã trở thàng Thương hội nổi tiếng thứ năm Đế quốc Lambrew.
Clerivan Pellet đang đứng trước cửa phòng khách của chúng tôi.