Tiếng tăm của Alpheo nổi lên khi tôi vừa bắt đầu phụ ông nội giải quyết công việc.
Lombardy tài trợ cho vô số nghệ nhân, nhưng trường hợp của Alpheo là đặc biệt.
Anh ấy bắt đầu nổi tiếng khi sắp bốn mươi.
Không như những nghệ nhân Lombardy khác, những người sớm được phát hiện và bồi dưỡng trong môi trường phù hợp, Alpheo lúc đầu chỉ làm nghề thợ mộc.
Anh là thợ mộc đời thứ ba, tiếp nối cha và ông của mình.
Nên khi ông nội tôi nghe được câu chuyện về Alpheo, ông đã rất tiếc nuối.
Sẽ thật tốt nếu như ta có thể hỗ trợ cho một tài năng như thế từ sớm và tạo được cho anh ta một môi trường làm việc tốt.
Nhưng Alpheo lại chẳng hề quan tâm tới chuyện ấy.
Anh ấy còn rất mừng khi bản thân vì được nhà Lombardy hỗ trợ, dù có hơi muộn, và đã tặng tác phẩm đầu tay của mình cho dinh thự.
Tác phẩm có tên là “Cây Thế Giới.”
Cây Thế Giới là một tác phẩm khổng lồ, khắc trên đó là những hoa văn của gia tộc Lombardy.
Là một tuyệt tác được khắc từ nhiều khúc cây khác nhau và gắn chặt lại thành một.
Với tác phẩm đó, Alpheo đã nhanh chóng trở thành nghệ nhân được biết đến trên toàn đế quốc.
“Nhưng làm sao để tìm được anh ta bây giờ?”
Giờ đang là giữa ban ngày, mọi người còn đang làm việc tại dinh thự, nên dù đây có là khu dân cư đông đúc đi chăng nữa, hiện giờ cũng đang rất vắng vẻ.
Tôi có nên gõ cửa từng nhà và hỏi xem có ai biết Alpheo đang ở đâu không nhỉ?
“Cái gì thế?”
“Nó trông thật tuyêt!”
Chậc, quên mất bọn họ đấy.
Cặp sinh đôi chạy vòng quanh như lũ con nít nhốn nháo khi thấy khu bán đồ chơi vậy, không ngừng chỉ trỏ những thứ mà họ lần đầu được nhìn thấy.
“Gilliu! Mayron! Đừng chạy lung tung nữa!”
Tôi hét lên, nhưng cả hai làm bộ không nghe thấy tôi nói.
“Oa! Nước này!”
“Anh đoán là ta có thể múc nước lên với cái gàu này đấy!”
“Nó nổi trên nước này!”
Chậc, có hơi nguy hiểm đấy.
Gilliu và Mayron, những người đang tò mò xem xét cái giếng mà cả hai lần đầu tiên được thấy, đang kháo nhau lấy gàu múc nước lên.
Dù hai tên này mười một tuổi, to con hơn tôi. Nhưng cái giếng này là thứ được tạo ra phù hợp với chiều cao của người lớn.
Bám tay vào như thế có hơi nguy hiểm.
“Này! Mấy anh! Xuống ngay!”
Tôi cuối cùng cũng xắn váy lên và chạy tới chỗ họ.
Nhưng vì chiều cao có hạn, cặp song sinh kia lại chạy quá nhanh nên tôi không thể dí lại được.
"Oa!”
Mayron rướn người lên để lấy chiếc gàu đặt trên miệng giếng, lưỡng lự một lát rồi ném xuống.
Nếu thế thì Mayron sẽ té xuống dưới giếng mất.
“Không!”
Tôi hét lên trong khi với tay tới, nhưng vô ích.
Thế rồi.
“Gì thế, mấy cái đứa này!”
Một cách tay lớn với tới, nắm lấy cổ áo của Mayron, kéo ra.
Và với cánh tay còn lại, đưa vòng qua hông của Gilliu.
“Chơi ở miệng giếng như thế này nguy hiểm lắm đấy!”
Một giọng trầm phát ra đầy sự giận dữ.
Cả hai anh em, mỗi người một bên tay, vùng vẫy thoát ra, nhưng không thể.
“Hứ! Này! Yên đó! Tại sao hai anh lại trèo lên miệng giếng thế hả!”
Tôi hét lên với hai người bọn họ, bằng hết những gì mà cổ họng tôi có thể làm được.
Và tôi nhìn qua người vừa mới cứu cả hai.
Tôi cần phải nói lời cảm ơn.
Nhưng khi thấy được khuôn mặt của cậu trai trẻ đang nhăn mặt vì ngạc nhiên bởi tình huống vừa rồi.
“Hử? Hửm!”
Khuôn mặt không lẫn đi đâu được.
Mái tóc đỏ cùng khuôn mặt đầy tàn nhang và cao hơn những người khác.
Apheo Jean mười sáu tuổi đang đứng trước mặt tôi.
“Hừm!”
Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào.
Tôi hắng giọng vài cái để kìm lại sự hào hứng của mình xuống rồi nói với Alpheo.
“Này, anh có thể thả hai người họ xuống được không?”
Alpheo nhìn tôi và đặt hai anh em sinh đôi xuống.
“Em là ai? Anh chưa từng thấy em bao giờ.”
Ừ thì đúng là lần đầu tiên ta gặp nhau mà.
Tôi đáp lại bằng một nụ cười hớn hở.
“Tên em là Florentia, đây là Gilliu, còn đây là Mayron.”
Tôi từ tốn chỉ vào từng người bọn họ và giới thiệu.
Nhưng thay vì nói tên của mình ra, Alpheo lại rùng mình nhìn tôi và cặp sinh đôi.
Những cái tên hẳn là quen thuộc với anh ta rồi.
Thế nên sau khi nhìn thấy quần áo sang trọng của chúng tôi, đôi mắt anh ấy lảo đảo.
“Không thể nào.”
Có vẻ như anh ấy đã nhận ra ba chúng tôi là con cháu của nhà Lombardy rồi.
Ngay lập tức tôi cảm nhận được khoảng cách đã được tạo ra.
Tôi xin lỗi với một nụ cười.
“Xin lỗi vì bọn em đã gây ra rắc rối ạ.”
“Không ạ, tôi xin lỗi, thưa tiểu thư! Xin lỗi thiếu chủ! Tôi, tôi không biết là các ngài ạ!”
“Không, tụi em không phải là người cần được xin lỗi...”
Tôi cố gắng sửa lại, nhưng Alpheo đã tháo mũ xuống và liên tục cúi đầu xin lỗi.
Gia tộc tôi không phải là những người đối xử tệ bạc với người làm của mình.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của anh ấy, tôi nghĩ rằng điều này xuất phát từ bản thân Alpheo mà thôi.
À thì, có khi do đấy là vì Alpheo Jean, người đến khi ba mươi tuổi vẫn còn ngây thơ thật thà mà.
“Không. Chẳng phải là lỗi của hai anh ấy sao?”
“Nhưng....”
“Vậy thì, tên của anh là gì?”
“Tôi tên là Alpheo.”
Một lần nữa, tôi đã đúng.
“Này Alpheo. Em xin lỗi, nhưng em có thể xin một xô nước từ dưới giếng được không ạ?”
Nghe lời yêu cầu của tôi, Alpheo có chút xấu hổ nhưng cũng lặng lẽ múc nước lên cho tôi.
“Hai anh nghịch nước cho đã đi. Đừng làm gì nguy hiểm nữa.”
Chơi với một cái gàu nước.
Nghe lạ lùng thật.
Nhưng, cặp sinh đôi mười một tuổi kia cũng ngồi trước cái xô và bắt đầu nghịch nước chứa trong đó, hệt như tôi nói.
Giờ thì mối phiền phức đã đi rồi, ta vào chủ đề chính nào.
“Cha của em tên là Gallahan, anh biết chứ?”
“Ồ, vâng.”
“Nên em có một yêu cầu.”
Theo logic thì khá lạ, nhưng may mắn là Alpheo không để ý tới.
“Em có nghe mọi người nói là, Alpheo rất giỏi điêu khắc đúng không?”
“À vâng, thì... Tôi chỉ là khắc đồ chơi bằng gỗ rồi bán chúng cho lũ con nít thôi. Tôi không giỏi đến thế đâu....”
“Quao, anh đã kiếm tiền được bằng chúng rồi sao! Anh hẳn là dân chuyên rồi đó!”
Đến cá voi còn thích được khen cơ mà.
Gãi mái tóc bù xù của mình đầy bối rối, tôi có thể thấy khuôn mặt Alpheo, người đang cực kì lo lắng chỉ mới vừa nãy, đã thả lỏng ra rất nhiều rồi.
“Nếu em có một bức họa, anh có thể khắc ra được khuôn mặt của người đó không? Em cần khắc lên một khúc cây.”
Alpheo do dự một lúc sao khi tôi đưa ra bức họa.
“Một khuôn mặt người thì có hơi khó, nhưng...”
Anh ấy vẫn chưa đạt được tới trình độ đó hay sao?
Tôi có hơi lo lắng.
“Tôi đã từng khắc mặt các thành viên trong gia đình của mình trước đây.”
Ồ, thế thì tốt.
“Nhưng...”
Sao lại nhưng nữa?
Tôi không thể không hỏi.
“Nó sẽ lâu lắm sao?”
Vấn đề lớn đấy, nên tôi cần phải biết.
Thời gian mà thầy Clerivan đưa ra chỉ có một tuần thôi.
“Tôi đang được nghỉ làm. Nên sẽ mất khoảng bốn ngày...”
Thế thì còn gì bằng nữa?
Tôi vui vẻ nắm lấy tay Alpheo thật chặt bằng cả hai tay. Và tôi đưa bức chân dung bà nội của mình vào tay anh ấy.
“Em sẽ trả công cho anh xứng đáng!”
Vì đây là công việc của Alpheo khi còn trẻ, nên sẽ khó mà quy ra thành tiền được, nhưng tôi nghĩ là sẽ trích ra một phần doanh thu trả cho anh ấy.
“Không, ngài không cần phải làm thế đâu ạ!”
“Không được! Đây là việc mà Alpheo đã cố hết sức để làm mà? Nên nó phải được trả công xứng đáng chứ!”
Tôi nói chắc nịch, Alpheo suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
“Thật tốt khi được làm việc với anh. Em sẽ trả cho anh xứng đáng!”
“...Tôi sẽ cố gắng ạ.”
Alpheo khẳng định.
Tôi an tâm khi thấy được dáng vẻ đáng tin đó.
Giờ thì tôi không còn cần phải quan tâm về bài tập về nhà nữa rồi.
Tôi thả tay Alpheo Jean ra.
“À, nhưng em quên mất một thứ.”
“Là gì vậy ạ?”
“Khúc gỗ mà anh sẽ khắc ấy. Alpheo sẽ phải tới lấy đó. Nó nặng quá nên em không mang tới được.”
“A....”
Em xin lỗi, nhưng việc vận chuyện phải nhờ anh rồi.
* * *
Sau khi giao việc điêu khắc khúc gỗ lại cho Alpheo, tôi chẳng còn gì để làm trong hai ngày tiếp theo.
Tất cả những gì tôi cần làm là chờ đợi, nên tôi dành thời gian đọc sách với cha mình hoặc ra ngoài chơi nếu trời đẹp.
Cặp sinh đôi sáng nay muốn ghé qua chỗ tôi, nhưng tôi đã nói là không.
Cả hai buồn rầu vì lời từ chối không chút do dự nào của tôi.
Dù vậy nhưng tôi có cảm giác là hai người đó sẽ lại quay lại vào ngày mai.
“Tia! Cha hoàn thành xong cuốn sách rồi này!”
Cha tôi đang viết vài cuốn sách, và ông đã hét lên hạnh phúc khi đã hoàn thành xong chúng.
“Quào!”
Tôi giơ cánh tay ngắn tũn của mình lên ăn mừng cùng ông.
Cha xoa đầu tôi với một nụ cười hạnh phúc.
“Cho con xem những gì cha viết với ạ!”
Tôi tò mò không biết những cuốn sách đã khiến cha tôi không ăn không ngủ, ngày nào cũng cặm cụi vẽ của ông có gì.
“Cả hai cha con ta đều thích đọc sách nhỉ? Được rồi, ta cùng xem từng cuốn nào.”
Cha đặt tôi lên đùi và giữ cuốn sách trước mặt tôi.
Một cuốn sách kì lạ, mỏng hơn nhưng lại to hơn so với những cuốn sách thông thường.
Để không làm rách, tôi cẩn thận lật bìa của cuốn sách ra.
Cơ mà.
“Gì thế này?”
Khi tôi lật ra trang đầu tiên của cuốn sách, tôi thấy tên mình được viết tay ở giữa.
[Chiếc đầm dành cho lễ ra mắt của Tia, con gái yêu dấu của cha.]
Từng câu chữ nối đuôi nhau.
“Đây là cuốn sách mà ta đã viết để cho Tia sau này, khi có hứng thú với những chiếc đầm, sẽ xem.”
Cha nói rồi hôn lên đầu tôi.
“Nó chưa phải là chi tiết nhất, nhưng con sẽ biết được từng kiểu đầm phổ biến qua từng thế hệ của Đế quốc Lambrew. Xem được thời trang đã tiến triển thế nào.”
Tôi không nói nên lời.
Mỗi khi lật sang một trang khác, tôi lại càng thấy buồn hơn.
Cha nói rằng cuốn sách này là để cho riêng mình tôi.
Những dòng chữ nhỏ được viết quanh những bức họa của từng chiếc đầm khác nhau lấp đầy chỗ trống một cách đầy nghệ thuật.
[Nếu là Tia trong tương lai khi đã cao hơn, chắc chắc chúng mặc sẽ vừa.]
[Bộ trang phục dùng vải xanh này để có thể khiến cho đôi mắt của Tia thêm nổi bật.]
Tôi trước đây chưa từng được trải qua lễ ra mắt.
Vì tôi có một nửa là thường dân, nên không được tham gia vào bất kì buổi tiệc nào cả, giống như cách tôi hiện diện trong căn nhà này vậy, và tôi, khi ấy cũng quan tâm tới việc cải tổ lại thư viện hơn là quan tâm đến việc ra mắt giới quý tộc.
Có lẽ kiếp trước cha cũng đã viết cho tôi một cuốn sách như thế này.
Để dành cho ngày mà tôi có thể tự mình chọn một chiếc đầm phù hợp với bản thân.
“Con thích cuốn sách này chứ?”
“Vâng, rất thích luôn ạ.”
Cha kéo tôi và ôm thật sâu trong lòng.
“Ta mong là sẽ được thấy Tia lớn càng nhanh càng tốt, nhưng cũng lại muốn Tia lớn chậm lại.”
“Cha ơi.”
“Hửm?”
“Sau này cha sẽ chọn đầm cho con chứ?”
“Được chứ! Chúng ta lúc đó sẽ lật từng trang trong cuốn sách này và lựa chọn thật cẩn thận, Tia nhé!”
Lần này, tôi mong cha có thể nhìn thấy được ngày tôi ra mắt.
Có lẽ là tôi sẽ nắm lấy tay cho và tiến vào buổi tiệc cùng nhau.
Tôi cũng ôm chầm lấy cha mình.
Lộc cộc, lộc cộc.
Tôi nghe thấy tiếng vó ngựa tiến lại gần qua cửa sổ.
Ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của cha, tôi nhanh chóng chạy tới chỗ cửa sổ.
Một xe hàng cùng lá cờ của Thương hội Durak phía trên đang tiến vào dinh thự.
Theo trí nhớ của tôi, thì kiếp trước tôi cũng đã thấy một chiếc xe hàng cùng các thương nhân tiến vào như thế.
Cuối cùng cũng tới rồi!
Tôi nhanh chân bỏ lại cuốn sách ở trên kệ và kéo tay cha tôi đi mà nói.
“Cha! Ta ra vườn đi bộ nào! Nhanh lên!”
“Bỗng dưng lại vội vàng thế. Con nói là con muốn tới đó sao?”
“Vâng ạ! Nên ta hãy nhanh lên!”
Cha tôi cười như thể thấy được chuyện vui, dù đang bị tôi kéo lê đi.
Nếu cứ đi chậm như thế này, tôi sẽ trễ mất, nên tôi bỏ tay cha ra rồi chạy đi.
“Con chạy ra đó trước đây! Nếu cha không đuổi theo con, cha sẽ mất dấu con đó!”
“T,Tia! Đừng chạy kẻo ngã!”
Tôi bật cười khi thấy cha bắt đầu chạy theo sau mình.
Giờ là lúc để cha tôi bước bước chân đầu tiên rồi!