Lệnh của Lulak là để Florentia tham gia lớp học.
Nhưng sự hoài nghi của Clerivan quá lớn để có thể tuân theo mệnh lệnh mà không tự mình kiểm tra.
Một đứa trẻ bảy tuổi mà lại có khả năng đọc được cuốn sách như thế.
Người đàn ông lạnh lùng đó, trước mặt cháu gái mình đã trở thành một con nhím mẹ rồi sao?
Vừa nghĩ, Clerivan vừa gõ cánh cửa phòng tiếp khách được dùng bởi Gallahan và Florentia.
Bước vào cùng với lời chào chứa đầy sự bất ngờ của Gallahan, anh nhìn thấy Florentia đang ngồi đọc sách ở một góc phòng.
Cô bé đang cầm cuốn sách có bìa màu xanh <Người Phương Nam>.
Tiểu thư chắc không phải đang đọc sách thật đâu.
Ngay từ đầu, Clerivan đã không tin vào những lời Lulak nói.
Anh không hề muốn mạo hiểm đưa thêm một đứa trẻ bảy tuổi không biết gì vào lớp học và phá hủy bầu không khí vốn đã rất mệt mỏi của lớp rồi.
Anh đang nghĩ tới việc sẽ thuyết phục Lulak bằng việc chứng minh rằng Florentia chỉ nhìn được tranh vẽ trong cuốn sách mà thôi.
“Tia, tới đây.”
Nghe thấy tiếng Gallahan gọi, Florentia cầm cuốn sách bước tới.
Mái tóc nâu xoăn được cột bằng ruy băng cùng đôi má trắng hồng tạo ấn tượng cho anh về một đứa trẻ dễ thương.
Tuy Florentia trông vẫn còn khá nhỏ tuổi.
Nhất là khi thấy cô bé ngồi trên đùi cha mình.
Còn một điều nữa.
Điều khiến Clerivan cảm thấy lung lay và bị thuyết phục.
Là đôi mắt sáng màu xanh lục giống hệt cha cô bé, Gallahan.
Có bao nhiêu đứa trẻ khi đối mặt với một người trưởng thành lạ mặt đang nhìn chằm chằm lấy mình mà có thể tươi cười không hề tránh né như thế?
“Chắc chắn rồi.”
Có thể nói rằng đứa trẻ này đã thừa hưởng dòng máu nhà Lombardy. Dĩ nhiên Florentia giống với tính cách của ông nội mình-Lulak hơn là người cha-Gallahan.
Nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.
Dù cho sau này tài năng có được biểu lộ ra nhiều hơn đi chăng nữa, thì đó cũng là một câu chuyện hoàn toàn khác với giả thuyết rằng cô bé có một bộ não thiên tài và có khả năng đọc hiểu một cuốn sách chuyên ngành ở tuổi lên bảy.
Nhưng những suy nghĩ ấy của Cleravan dần bị đập tan khi bắt đầu nói chuyện với Florentia.
“Cháu chỉ mới đọc được một xíu thôi, nhưng có mấy người kì lạ sống ở rìa phía nam của đế quốc và cuốn sách này nói về bọn họ.”
Đứa trẻ này bất ngờ thay lại biết về nội dung của cuốn sách.
Nhưng ở mức này thì chắc ai cũng biết được.
Clerivan nghĩ thế, cố gắng không để mình bị dao động.
“Tên của vị tác giả đã viết ra cuốn sách này là gì?”
“Chẳng phải ở bìa cuốn sách có ghi là ‘Lopili’ hay sao?”
“Nội dung của chương một là gì?”
“Hừm...”
Tuy nhiên, bất chấp những câu hỏi liên tiếp, Florentia không gặp nhiều khó khăn khi trả lời.
Thực sự là đứa trẻ này đọc và hiểu hết được cuốn sách sao?
Sự bối rối của Clerivan không dừng lại ở đó.
“Lopili không phải là ‘anh ấy’ mà là ‘cô ấy’.”
“Vâng?”
“Nếu nhìn vào trang mở đầu, nó có nói đó ạ. Tên đầy đủ là Abane Lopili. Cô ấy là một nữ học giả.”
Anh vừa bị Florentia bắt thóp.
Dù <Người Phương Nam> là cuốn sách mà ông đã đọc từ lâu, nhưng đây đúng là thiếu sót của ông khi không nghĩ rằng tác giả của cuốn sách, Lopili, lại là một phụ nữ.
Chỉ vì suy nghĩ chủ quan rằng chỉ có đàn ông mới có thể xuất bản ra được một cuốn sách nghiên cứu nổi tiếng đến thế.
Cuối cùng là bị một đứa trẻ trêu đùa.
Ngay khi thấy được điệu cười nhếch khóe môi đầy quen thuộc từ cô, Clerivan rùng mình.
Đứa trẻ này thực sự giống với Lãnh chúa.
Chỉ với khuôn mặt mỉm cười đó mà có thể khiến lòng người náo động đến thế sao?
“Người phải chắc chắn có mặt ở lớp học vào thứ sáu tuần tới đấy.”
Clerivan rời khỏi phòng của Gallahan và nở một nụ cười.
“Mình đang muốn chuyển sang làm một công việc khác thay vì việc dạy học này. Nhưng xem ra nên cố gắng thêm chút nữa rồi.”
Nếu là đứa trẻ đó, có lẽ sẽ làm anh có hứng thú dạy học hơn.
Sau một thoáng suy nghĩ, anh đã lấy lại được động lực của mình và nhanh chóng quay trở về phòng làm việc để chuẩn bị cho lớp học tiếp theo.
* * *
“Hôm nay trời đẹp nè, con có muốn ra vườn dã ngoại cùng ta không?”
Cha tôi vừa nảy ra một ý bất ngờ, vì chiều đến giờ tôi không thấy ông ấy làm gì cả.
“Ta sẽ gói một ít bánh ngọt và bánh quy mà Tia thích rồi đi hít thở khí trời nhé. Ồ và trên đường đi ta ghé qua chỗ bác sĩ O’Malley nữa là tuyệt vời.
À há.
Nhìn là biết ngay được ý định của cha rồi. Ông biết tôi không thích đi gặp bác sĩ nên mới cố dụ tôi bằng đống đồ ăn ngon lành đó.
Cũng đã một tuần kể từ khi bác sĩ O’Malley trị thương cho tôi.
Nghĩ rằng mọi chuyện sẽ xong nhanh thôi, tôi gật đầu.
Cha cười và nhanh chóng chuẩn bị trước khi tôi đổi ý.
Nhìn thấy giỏ bánh đã được chuẩn bị tươm tất, tôi nghĩ chuyện này hẳn là đã được lên kế hoạch từ trước rồi.
Dễ thương đấy chứ.
Tôi nắm lấy tay cha trên đường đi đến chỗ bệnh xá của bác sĩ O’Malley.
Trong phòng pha chế, ngoài bác sĩ ra còn có một người khác nữa.
“Ơ?”
Có một người phụ nữ với mái tóc vàng đang lắng nghe lời hướng dẫn của bác sĩ O’Malley, trông như mới đầu hai mươi.
“Ngài đến rồi sao.”
Mắt tôi không rời khỏi cô ấy kể cả khi ông bác sĩ chào tôi.
“Ồ, đây là đệ tử của bác sĩ O’Malley, Estira.”
Trông có vẻ khá nhút nhát.
Tôi thấy bất ngờ với tình huống này.
“Vậy giờ tôi sẽ khám cho cổ tay của tiểu thư nhé?” Bác sĩ O’Malley cười và tiến lại gần tôi.
Nhưng tôi lại vùi mặt vào cánh tay của cha và tránh đi cái chạm của bác sĩ.
“Tia?”
“Haha, có vẻ như tiểu thư ngại người lạ rồi.”
Cha lúng túng khi thấy hành động tránh né của tôi.
“Tại sao Tia lại làm thế? Con thấy sợ à?”
Tôi lắc đầu rồi nói.
“Chị gái đó...”
“Hửm? Con nói lại đi, Tia?”
“Con muốn chị gái đó khám cho con.”
Hiểu được ý của tôi, cả ba người đều ngượng ngùng.
Bác sĩ O’Malley cũng rơi vào bối rối và tần ngần một lúc.
“Tiểu thư ngài ấy thích Estira sao? Thế thì buổi chữa trị hôm nay sẽ do Estira đảm nhận vậy.”
“Chuyện đó...”
“Estira là đệ tử ưu tú nhất trong số những đệ tử của tôi, nên ngài không cần phải lo đâu ạ. Tôi sẽ ở ngay bên cạnh để giám sát. Như vậy có được không, Tiểu thư Florentia?”
Tôi gật đầu, rồi đi tới trước mặt Estira, chìa cổ tay bị sưng lên của mình ra cho chị ấy thấy.
“Ồ, vậy, vậy chờ một lát ạ....”
Đỏ mặt, Estira xấu hổ cẩn thận gỡ băng ra khỏi cổ tay tôi.
Từ cảm nhận của tôi, thì cô ấy đang rất run.
Cảm thấy có lỗi vì đã khiến tình huống này xảy ra, tôi lên tiếng.
“Chị tên là Estira sao?”
“Vâng đúng rồi ạ.”
“Tên của em là Florentia, và cha của em tên là Gallahan.”
“Vậy người là...”
Cô ấy làm việc ở nhà Lombardy mà, dĩ nhiên là phải biết tên của chúng tôi rồi.
Nhưng cũng không tệ khi giới thiệu lại bản thân một lần nữa.
Để Estira nhớ đến chúng tôi một cách rõ ràng hơn.
“Chị đang học gì từ Ông Bác Sĩ thế?”
“Tôi đang học cách điều chế thảo dược ạ.”
“Thế là chị cũng đang học để trở thành bác sĩ sao?”
“Đúng ạ, nhưng tôi vẫn còn nhiều thiếu sót lắm.”
Có lẽ được tôi bắt chuyện tốt, nên sự căng thẳng của Estira có vẻ như đã vơi đi.
“Vì chỗ sưng đã đỡ đi rất nhiều, nên em nghĩ ta đổi thuốc được rồi ạ, thưa Thầy.”
“Ừ đúng đấy. Vào lấy chiết xuất cỏ Sakos ra đi.”
Lời của bác sĩ O’Malley khiến tôi xìu xuống.
Tôi không lo về việc mình không được dùng thuốc tốt, tôi chỉ là có vấn đề với mùi vị của thuốc mà thôi.
Đúng như tôi đoán.
Thứ thuốc màu xanh lá mà Estira mang ra trông là thấy đắng nghét rồi.
“Con ăn cái này đi, Tia.”
Kiên nhẫn chờ đợi, cha đưa cho tôi vài chiếc bánh quy lớn lấy ra từ giỏ bánh.
Tôi với tay ra cầm lấy ba chiếc bánh quy lớn, cầm chúng bằng một tay.
Nuốt.
Tôi uống lọ thuốc khiến cả cơ thể tôi run lên, rồi nhanh chóng bỏ bánh quy vào miệng.
Rồi tôi đưa một trong hai chiếc bánh còn lại cho bác sĩ O’Malley.
“Ồ, cảm ơn người. thưa Tiểu thư!”
Vị bác sĩ nhanh chóng cảm ơn và đưa miếng bánh vào miệng mình.
Còn cái cuối cùng.
“Cho chị này.”
Ánh mắt Estira mở to khi thấy chiếc bánh trước mặt mình.
“Tôi, tôi...”
“Vì chị đã chữa thương cho em mà. Nó ngon lắm á.”
Estira chần chừ một lúc, rồi nhận lấy cái bánh bằng hai tay.
“Ta đi được chưa ạ, thưa Cha?”
Cha ôm lấy tôi rồi nói.
“Tạm biệt mọi người.”
Tôi chào bác sĩ O’Malley trong khi ôm lấy cánh tay của cha.
Phía xa, tôi thấy Estira đang nhìn xuống chiếc bánh mà tôi vừa đưa cho chị ấy.
“Chị gái, tạm biệt nhé!”
Tôi la lên khiến chị ấy bất ngờ, rồi cúi đầu chào lại tôi.
Tôi vẫy tay chào cho đến khi đi khỏi hẳn bệnh xá.
Lần tới tôi nên mang theo chút bánh quy và mời Estira tới ăn cùng.
Tôi phải quan sát và làm thân với chị ấy mới được.
* * *
“Hưm hưm.”
Đưa cánh tay ra ngoài cửa sổ, tôi cảm nhận được làn gió mát thổi qua, và điệu ngân nga cứ thế thoát ra khỏi miệng tôi.
“Hôm nay con có tâm trạng tốt nhỉ. Con đang mong chờ tới lớp học ngày maI sao.”
À thì, cũng giống vậy.
Tôi nhìn cha rồi cười, ông cũng cười theo tôi.
Rồi cha trở lại với công việc mà ông đang làm dở, háo hức hí hoáy vẽ gì đó.
Tôi lại nhìn về phía cửa sổ thêm lần nữa.
Bầu trời trong xanh, cứ như thể cơn mưa hôm qua chưa từng xảy ra.
Bầu không khí thật trong lành.
Tôi hít vào, như muốn nuốt lấy từng ngụm gió lớn.
Sau khi hít lấy một hơi dài, một chiếc xe chở hàng với một lá cờ treo phía trên tiến vào dinh thự.
Tôi lẩm bẩm, khóe miệng nhếch lên.
“Tới đây.”
Nhím mẹ thường bảo vệ con mình thái quá.