“Em ấy đá rồi đẩy con ngã, sau đó đánh con bằng cuốn sách...”
Tôi thấy nóng máu rồi đấy.
Nói dối không biết chớp mắt luôn mà.
Ngạc nhiên là không ngờ Astalliu lại nhanh trí đến vậy.
Dù trong lòng đang muốn hét lên nói rằng tất cả đều là dối trá lắm, nhưng tôi đã kìm lại được.
Thay vào đó, tôi nhìn ông nội như muốn nói rằng “Cháu có điều muốn nói!”
Ông nội nhìn tôi rồi lại nhìn Astalliu thêm một lần nữa.
“Ý cháu là Florentia vô cớ đánh cháu và Belsach sao?”
“Dạ, chuyện đó...”
Buồn thay là Astalliu không nhanh trí tới mức bịa chuyện ra nhanh đến thế.
Đụng tay đụng chân thì mấy tên Lombardy não đất này giỏi chứ mấy chuyện cần đến đầu óc thì hơi khó với chúng.
“Florentia từ đầu đã ghét bọn cháu rồi...”
Như cảm giác được điều không ổn, Belsach nhanh mồm nói lớn thay cho Astalliu.
Tôi khẽ nhếch mép.
“Đừng có chen vào khi người khác đang nói chuyện, Belsach.”
Vì đấy là điều mà ông nội ghét nhất.
Đó là lí do tại sao mà tôi đã kìm lại mà không lên tiếng phản bác rằng chuyện đó là không công bằng.
“Cháu học đâu cái thói vô phép đấy thế hả?”
Belsach vừa mới nín, đang sụt sùi thì lại khóc tiếp.
Nhìn cu cậu còn chẳng dám rên là biết đang sợ cỡ nào.
“Nói tiếp đi, Astalliu.”
Astalliu giờ lại trở nên căng thẳng hơn.
Anh ta còn chẳng thể nói một lời xin lỗi đàng hoàng mà giấu mặt vào áo của cha mình mà bắt đầu khóc.
Chà.
Là phản ứng bình thường của một đứa trẻ khi đứng trước ông thôi.
Sự hiện diện của Lulak Lombardy đôi khi còn khiến người lớn phải khiếp sợ mà.
Vì còn bé chưa hiểu chuyện, và cũng là một đứa trẻ nhà Lombardy nên tôi thấy vẫn ổn.
Nhiều người còn chẳng dám nhìn vào mắt của ông cơ.
“Florentia.”
Ngay khi ông gọi tôi, bàn tay cha đang đặt lên vai tôi trở nên căng thẳng.
“Cháu, nói cho ta nghe.”
Nhưng khi hỏi thì trông ông tôi chẳng mấy mong chờ lắm.
Lẽ thường tình thôi.
Bởi Florentia tôi của trước đây là một đứa bé nhút nhát.
Là thứ mà tôi được thừa hưởng từ cha của mình, một phần là còn do bị bắt nạt bởi đám anh trai nữa.
Nhưng tôi lại nhìn thẳng vào mắt ông và nói.
“Cháu chẳng làm gì sai cả.”
“Con tao thành ra thế này mà mày dám nói thế à...!”
“Viese!”
Cuối cùng thì cơn giận của ông cũng đã bộc phát rồi.
Viese, người trông như đang muốn ăn tươi nuốt sống tôi, khựng lại và rùng mình.
Ông ta không thể làm chủ được cơn giận và hành động của mình, giống như đứa con vừa bị mắng của mình trước đó.
Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà.
“Nói tiếp đi.”
Ông nội gằn giọng nói với tôi.
Nhưng tôi có thể thấy được gì đó trong đôi mắt nom có vẻ lạnh lùng ấy.
“Con đang ở đây chờ cha. Nhưng tự nhiên Belsach và Astalliu đi tới và nói cháu là thứ tạp chủng, và cháu nói anh ấy không được nói như thế, rồi anh ấy đánh cháu.”
“Cháu bị đánh sao? Ai đánh?”
“Belsach ạ.”
Tôi không quên chỉ tay mình vào Belsach.
“Và anh ấy gọi cháu là thứ thấp kém rồi nói là cút ra ngoài mà ở với lũ thường dân.”
Dù không thấy nhưng tôi biết biểu cảm của cha, người đang nghe tôi nói lúc này.
Vì đôi tay đang đặt trên vai tôi đang rung lên vì giận dữ.
Dù có hơi ồn ào, nhưng giờ là lúc để tôi nói với ông tôi đã bị đối xử như thế nào.
Cha à, con xin lỗi.
Xin hãy chờ một chút.
“Vì vậy nên cháu mới đánh Belsach?”
“Không ạ.”
“Thế tại sao cháu lại đánh thằng bé.”
“Belsach anh ấy...”
Tôi lấy hơi và nói lặp đi lặp lại.
“Vì Belsach nói với con là, ‘Mày không phải là người nhà Lombardy.’”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của ông.
Dù chỉ là một đôi mắt có màu nâu bình thường, nhưng tôi biết đôi mắt ấy đã chứng kiến nhiều thứ mà đến một tên sát nhân còn chưa từng thấy.
“Mà đúng thôi, tại cháu là con lai mà.”
Mẹ tôi không được phép mang họ Lombardy, nên tôi chắc chắn là một đứa con lai.
Tôi cũng chẳng định phủ định lại điều đó.
“Nhưng dù cho cháu có là con lai đi chăng nữa, thì cháu chắc chắn là người nhà Lombardy mà. Ông của cháu biết điều đó, họ Lombardy.”
Trong quá khứ, tôi đã nghĩ rằng tôi là người không xứng đáng vì mẹ tôi là một thường dân.
Thế nên tôi luôn lơ đi việc mình là con lai, và đám anh họ của tôi đã chứng mình được bản thân vì có một nửa dòng máu mà tôi không có.
Tôi chấp nhận chuyện đó dù bị đối xử chẳng khác gì người ở, mà không phải là một thành viên của gia tộc.
Nhưng khi thấy chúng hủy hoại gia tộc như thế nào, tôi nhận ra rằng chuyện này thật đau lòng.
Vì tôi với cái tên Lombardy còn xứng đáng gấp trăm lần lũ đần tự gọi mình là Lombardy mà nhát cáy.
Sự thật là tôi chẳng hề kém cạnh hơn bất kì ai mang cái tên Lombardy cả.
“Belsach không chấp nhận cháu là một Lombardy. Và cháu không thể chấp nhận được điều đó.”
“Không phải là do cháu bị trêu chọc, mà vì bị nói rằng không phải là một Lombardy sao?”
“Vâng ạ.”
Tôi gật đầu đáp lại, rồi chần chừ nói thêm.
“Ông nội.”
Nó cũng có nghĩa là ‘Cháu cũng là cháu của ông.’
Tôi muốn nói rằng tôi cũng xứng đáng được gọi ông là ông nội giống như Belsach.
Và đó là khi tôi thấy.
Một nụ cười khẽ hiện lên trên khuôn mặt của ông, người đang nghiêm mặt tức giận, vụt qua.
“Đầu gối cháu có đau không?”
Nghe thấy câu nói của ông, tôi nhìn xuống hai đầu gối của mình.
Máu tướm ra khỏi chỗ bị ngã.
“Dạ đau ạ.”
“Nhưng cháu lại không khóc lóc mè nheo như mọi hôm nhỉ.”
Tôi quên mất.
Mới hôm qua còn khóc nhè mà nay lại không thì ai mà chẳng thấy lạ.
Dù có hơi xấu hổ, nhưng tôi nhanh chóng đáp lại.
“Cháu sẽ khóc. Khi nào cháu nói hết những điều cháu muốn nói thì cháu về phòng rồi khóc ạ.”
“Hửm.”
Cha tôi bật cười trên đầu tôi.
Tôi nghe thấy tiếng ông cười.
Cùng lúc,bầu không khí căng thẳng dần trở về bình thường.
Tạ ơn trời.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Điều đầu tiên tôi cần làm là phải khiến cho ông tôi cảm thấy tin tưởng.
Người đứng đầu gia tộc Lombardy là ông nội của tôi.
Bất kì thứ gì dù lớn dù nhỏ từ vật tới người, mọi thứ đều phải theo ý của ông tôi.
Nói ngắn gọn thì lời của ông tôi là thánh chỉ.
Dù cho những người nhà Viese có không bằng lòng với tôi đi chăng nữa, thì họ cũng chẳng thể làm gì đượctôi khi là người được ông nội yêu quý.
Trong nhà Lombardy này, không được ông để ý tới thì chẳng khác gì sống không bằng chết.
Việc Belsach kiếm chuyện đánh tôi là chuyện không ngờ, nhưng đó lại là cơ hội.
Tôi đang tự hỏi xem làm thế nào để có thể có được sự chú ý từ ông, nhưng có vẻ như tôi đã tiến thêm được một bước tới gần cơ hội đó rồi.
“Cha, con nghĩ là ta nên đưa Tia đi băng lại vết thương.”
Cha tôi, cẩn thận xin phép ông đưa tôi đi.
“Ừ, được rồi. Đi đi.”
“Con xin phép được rời đi ạ.”
Khi tôi định nắm lấy tay của cha.
“Chờ đã.”
Ơ, lại gì nữa nhỉ.
“Florentia. Cuốn sách này là của cháu à?”
Ông nội nhặt cuốn sách dưới đất lên hỏi khi đưa cho tôi.
Nhìn là biết cuốn sách dày có tựa đề <Người Phương Nam> này không phải là loại sách cổ tích đọc cho trẻ con rồi.
Có nghĩa là nó rất có giá trị và đắt đỏ.
Tôi sững lại.
Vì tôi hoàn toàn quên mất cuốn sách vì tôi biết ông tôi đánh giá người khác qua cách dùng sách thế nào.
Tôi quyết định thú nhận.
Ông tôi đã thấy toàn bộ cảnh tôi lấy cuốn sách này đánh Belsach, nên chẳng có cách nào rồi.
“Dạ vâng, là sách của cháu ạ.”
Tôi đáp lại khi ôm lấy cuốn sách bằng hai tay.
“Cháu xin lỗi ạ.”
“Hửm?”
Ông nội nhìn tôi khó hiểu.
Gì chứ.
Ông không giận sao?
“Cháu xin lỗi vì điều gì nào?”
“Dạ, đối xử thô bạo với một cuốn sách là không được, vì sách là để truyền đạt kiến thức, chứ không dùng để đánh hay làm người khác bị thương ạ.”
“Cháu đã nói là cháu không làm gì sai cơ mà?”
Trí nhớ ông tốt vậy.
Tôi giả ngơ.
“Cháu nghĩ khi thấy mình có lỗi tốt nhất là nên nhận lỗi ngay ạ.”
“Haha...”
Ông tôi bật cười, rồi nói với cha tôi rằng,
“Nhanh đưa Florentia tới chỗ bác sĩ đi.”
Trong nhà Lombardy luôn có một vị bác sĩ túc trực.
Đây rồi.
Với sự hỗ trợ của gia tộc, có một bệnh xá nhỏ chuyên chữa bệnh cho mọi người, cùng với đó là đào tạo đệ tử và nghiên cứu thuốc.
“Vâng thưa cha.”
Cha nhìn vào đầu gối rướm máu rồi ôm lấy tôi.
Vì chỉ mới có bảy tuổi, việc cha ôm con gái là không có gì lạ, nhưng với một cô bé có tâm trí của một phụ nữ trưởng thành và tinh thần khỏe mạnh thì lại khác.
Được ai đó ngọt ngào ôm lấy như này thật khó xử, nhất là với người cha đã mất từ lâu và không bao giờ có cơ hội được nhìn thấy lần thêm lần nào nữa.
“Nhưng thưa cha! Cha cứ thế mà bỏ qua thôi sao? Florentia con bé đã hành hung Belsach đấy!”
Viese, người vừa đứng im thin thít và bị sửa lưng, hét lên.
“Florentia phải chịu trách nhiệm cho chuyện này!”
Ồ, ổng điên rồi.
Tôi đặt cằm lên vai cha trong khi suy nghĩ.
Lo lắng vì kết cục sẽ giống như trong quá khứ.
“Con đang chống lại quyết định của ta sao?”
Giọng của ông nội một lần nữa lại trở nên nặng nề.
“Không, ý con không phải thế ạ...”
“Viese.”
“Vâng thưa cha.”
“Ta biết con đang thấy bị bẽ mặt.”
Ông nội chỉ nói thế rồi quay trở lại phòng.
Có cố gắng đấy bác Viese ạ, nhưng không đáng kể.
“Thế thì chúng em xin phép.”
Cha tôi chào mọi người rồi bế tôi đi.
Tôi cứ nghĩ rằng là mình sẽ đi ngay cơ, nhưng rồi cha tôi dừng lại, ngó qua lũ đang rầu rĩ kia và nói.
“Anh à. Chẳng phải anh có hơi quá khích với chuyện lũ trẻ đánh nhau hay sao?”
“Ù húuu!”
Tôi nhanh tay bụm miệng của mình lại.
Hồi đó, mỗi khi Belsach đánh tôi, ông ta đều trách ngược lại cha tôi nếu có ý kiến.
“Mày, mày...!”
Viese cay cú và chẳng biết phải làm gì, nhưng cha tôi với khuôn mặt điềm tĩnh cứ thế mà quay gót bước đi.
Tôi ôm cổ cha tôi và nhìn về phía sau, tìm Belsach.
Khi cậu nhóc chạm mắt tôi, thằng bé rùng mình.
Tôi nở nụ cười đắc chí và nói khẩu hình miệng:
‘HẸN. GẶP. LẠI.’
Cậu nhóc đang im thin thít bỗng hét lên, ‘Áaaa!’
Tôi hạnh phúc đến rơi nước mắt, nhưng tôi tận hưởng khoảnh khắc này bằng cách vùi mặt mình vào cánh tay của cha mà mình hằng nhung nhớ mà không thèm để ý tới gì khác nữa.
Ỏ, cha có mùi thơm quá à.