Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 81: Tâm sự

Kể từ đêm ở pháo đài đổ nát, tôi vẫn hiếm khi gặp được Carlos. Anh ta dường như bận rộn hơn, hơn mười ngày liền chỉ đến Pháo đài Santel một lần.

Lần đó, anh ta vẫn cùng Công tước bàn tính chuyện gì đó trong thư phòng. Nhưng tôi cơ bản có thể đoán được, chuyện chắc chắn liên quan đến Chân Lý Chi Môn và hoàng thất Đông Chi Nguyệt.

Có điều, lần này sau khi ra khỏi thư phòng, anh ta không lập tức rời đi, mà đặc biệt đến tìm tôi đang đọc sách trong phòng.

“Yo, Tiểu Syl.”

Anh ta chào hỏi tôi một cách tùy tiện, tôi lườm anh ta một cái, rồi chìa tay ra.

Cạch.

Vô cùng ăn ý, gói bánh ngọt bọc giấy da bò xuất hiện trong tay tôi.

Tôi nheo mắt thỏa mãn, thầm nghĩ thôi thì để tâm đến anh ta một chút vậy.

“Chuyện gì?”

“Chuyện của cô.”

Carlos chẳng hề khách sáo ngồi phịch xuống chiếc giường lớn của tôi, tôi lập tức trừng mắt.

“Dậy đi! Trên người anh, có bụi.”

Tôi đưa tay định kéo anh ta dậy, không ngờ tên này thật là mặt dày, cứ ì ra không chịu dậy.

“Nơi này, ở có quen không.”

“Mặc kệ tôi! Mau dậy đi!”

“Nói chuyện nghiêm túc đây.” Carlos nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên thoát khỏi vẻ lười biếng, vẻ mặt đó thật sự thoáng chốc làm tôi giật mình, “Nhớ lúc mới đến, chúng ta còn nói về cô gái tên Peilor, không ngờ cô lại chính là cô ấy.”

Nhắc đến chuyện này tôi lại tức.

“Anh còn dám nói!” Tôi lập tức trừng mắt với anh ta, “Lúc đó, tôi hỏi anh. Anh với Công tước, thân thiết đến thế, mà lại không biết, con gái người ta, tên là gì!”

Lần này đến lượt Carlos đảo mắt.

“Làm ơn đi, trước đây tôi hiếm khi đến Pháo đài Santel lắm, thân thiết với Công tước là tình đồng đội, ông ta phòng tôi như phòng trộm, làm gì có chuyện cho tôi biết con gái ông ta chứ!”

Tôi nghe vậy sững người.

Rồi cảm thấy mình đã tóm được thóp, mắt híp lại thành vầng trăng khuyết, nhìn anh ta cười tinh quái.

“Tại sao ông ấy, lại phòng trộm, như vậy. Lại phòng anh.”

Carlos dường như không ngờ tôi lại bắt được điểm này, thoáng chốc ngẩn ra.

“Cô có nắm được trọng tâm không, chúng ta đang nói chuyện gì vậy?”

Muốn đổi chủ đề sao?

Tôi lập tức véo mặt anh ta: “Mau nói! Trước đây, anh đã làm gì!”

Nhưng dù tôi có giày vò anh ta thế nào, anh ta cũng không nói thêm nữa, thế là tôi tức giận.

“Anh ra ngoài!”

“Dựa vào đâu?”

Tôi tức đến lệch cả mũi.

“Đây là, phòng của tôi!”

“Cô là Peilor à?”

“Tôi chính là cô ấy!”

“Cô thật sự là cô ấy?”

“Ừm, anh mau ra ngoài đi!”

“Cô dựa vào cái gì mà nghĩ mình là cô ấy?”

“Liên quan gì đến anh.”

“Nói chuyện đàng hoàng đi.”

“Tôi nhớ ra, một vài chuyện.”

“......”

Carlos trầm tư, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“...Sao vậy.”

“À, không.” Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt nặng nề, “Tiểu Syl, cô có từng nghĩ, nếu cô thật sự là Peilor, vậy thì... Vực Sâu rốt cuộc là gì?”

“......”

Tôi đương nhiên đã nghĩ đến vấn đề này.

Ban đầu, tôi cho rằng Peilor đã rơi xuống vách đá, có lẽ bên dưới đó tình cờ là một nơi thuộc về Vực Sâu, thế là bị hấp thụ hoặc đồng hóa... khả năng này rất cao. Dù tôi không thể hiểu được nguyên lý trong đó là gì, Vực Sâu đã nuốt chửng người ta như thế nào, rồi tại sao ba năm sau tôi lại xuất hiện ở một quốc gia khác.

Rất nhiều chuyện không nghĩ ra, nhưng lý luận thì là như vậy, tôi vẫn luôn cho là thế, cho đến lần chơi đàn đó, tôi đã thấy được phần tiếp theo của việc rơi xuống vách đá.

Là thật sự rơi xuống. Khi hấp hối, trước mắt chỉ có gió tuyết và bóng tối vô biên, không có Vực Sâu.

Tôi không bị Vực Sâu nuốt chửng lúc đó, từ tình hình đêm hôm đó để phán đoán, rất có thể, lúc đó tôi đã chết một lần rồi.

Vậy thì, tôi đã biến thành Vực Sâu như thế nào?

Manh mối duy nhất, chỉ có tia sáng cuối cùng tôi nhìn thấy trong ký ức trước khi đánh mất ý thức, từ trong bóng tối từ từ xuất hiện.

Không biết đó là gì, tầm nhìn lúc đó đã khá mơ hồ rồi, thậm chí cả ý thức cũng vậy. Tôi không thể phán đoán được tia sáng đó rốt cuộc tồn tại trong hiện thực, hay là ảo giác nhìn thấy lúc hồi quang phản chiếu.

Nếu ký ức của tôi đủ chân thực, thì đêm đó tôi đã rơi trên một vách đá, vì thế mới không chết ngay, nhưng trên và dưới đều là vách núi, hoàn toàn không thể có ai đến cứu tôi... trừ khi người đó biết bay.

Thế giới này có người biết bay sao?

Công tước nói với tôi, có.

Người có ái lực với Phong Chi Trật Tự đạt đến cực hạn có thể làm được. Nhưng ông cũng nói, người như vậy rất ít, theo ông biết chỉ có hai người, một là Kiếm Thánh, một là Nữ vương Elizabeth của Trật Tự Vương Thành, hai người này đều không ở Đế quốc Valen, khả năng cứu tôi gần như là không có.

Cho nên, tôi hẳn là đã chết một lần, hoặc nói, ý thức trong cơ thể này, đã từng chết một lần.

Sau này không biết vì lý do nào đó, mới trở thành Vực Sâu sau ba năm.

Đối với khoảng thời gian này, ký ức của tôi hiện tại hoàn toàn trống rỗng. Nhưng tôi nghĩ, đó nhất định là một câu chuyện phức tạp.

Tôi sẽ tìm ra sự thật, nhưng bây giờ, tôi vẫn không biết gì cả.

“Không biết.”

Tôi đành phải nói với Carlos như vậy.

“Cô có thể kể cho tôi nghe sơ lược những chuyện cô nhớ lại không?”

“Ừm.”

Đối với người đàn ông trước mắt này, tôi gần như hoàn toàn tin tưởng, không hề giữ lại điều gì, cho nên trước mặt anh ta không có gì là không thể nói.

Ừm... tôi xin rút lại lời vừa nói. Chuyện nín tiểu, chết cũng không cho ai biết đâu.

Chuyện đó thật sự quá mất mặt.

Thế là tôi đứt quãng kể cho anh ta nghe tất cả những chi tiết tôi có thể nhớ lại, việc này gần như mất của chúng tôi một tiếng đồng hồ, nhưng Carlos nghe rất kiên nhẫn.

“Nói vậy, cô thật sự là Peilor rồi.”

“Ừm.”

“Hèn chi sau này thi thể của Edward lại biến thành bộ dạng như thế... cô hận hắn ta sao?”

“Hận.”

Không có gì phải nói dối.

Nhưng đột nhiên, tôi lại nghĩ đến một chuyện khác.

“...Hôm đó, trạng thái của tôi, không ổn lắm.”

Đúng vậy, đây là một chuyện gần đây tôi vẫn luôn suy tư sâu sắc.

Hôm đó lúc tôi hành hạ Edward, ban đầu thực ra chỉ đơn thuần là tâm lý báo thù, và tức giận vì những linh hồn đã tan biến chỉ vì khát vọng quyền lực của hắn ta, chỉ có vậy thôi.

Nhưng về sau... tôi đã cảm nhận được niềm vui của việc săn giết sinh linh.

Hoặc nói, niềm vui của việc nắm giữ sinh mạng người khác. Cái cảm giác nhìn Edward đau đớn gào thét, sự sợ hãi, căng thẳng, lo lắng, không cam lòng của hắn ta... những cảm xúc này hòa lẫn trên khuôn mặt, dán mắt vào tôi, chờ đợi lưỡi dao tiếp theo của tôi sẽ rơi xuống đâu, cảm giác đó khiến tôi vui vẻ từ tận đáy lòng, cực kỳ sung sướng.

Đến giờ vẫn có thể nhớ lại cảm giác lúc đó, nghĩ đến là tôi lại thấy da đầu như tê dại... tại sao tôi lại nghĩ như vậy?

Nếu không phải cuối cùng Lafayette đâm cho hắn hai nhát chí mạng, tôi e rằng... tôi không biết sẽ biến thành thế nào.

Đây không phải là tôi.

Tôi rất hiểu bản thân, tôi không phải người như vậy, dù là Peilor trong ký ức, hay là Trần Vũ Hiên, chúng tôi đều không phải người như vậy.

Tôi muốn nói những chuyện này với Carlos, nhưng lời đến bên miệng, không biết tại sao, lại biến thành: “Không, không có gì. Chỉ là, không được dễ chịu lắm.”

Carlos xoa đầu tôi.

“Dù hận một người đến đâu, cũng vẫn không thể ra tay giết người sao?” Anh ta bật cười, “Cô làm Vực Sâu mà chẳng có tí oai phong nào cả.”

Tôi hừ hừ, dùng đầu húc nhẹ vào người anh ta.

“Anh mới, không có oai phong.”

Nhưng cú này không mạnh, húc xong tôi mới sực tỉnh, như vậy chẳng phải giống như tôi đang làm nũng sao...

Điều này hoàn toàn không hợp với hình tượng ‘soái ca’ của tôi.

Mặt hơi đỏ lên.

Carlos lại cười không bận tâm.

“Nhưng mà, Vực Sâu như vậy, tôi rất thích đấy.”

...Ờ, tôi không cần anh thích tôi đâu... có bánh ngọt là được rồi.