Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 87: Rời đi

Vào ngày rời đi, tuyết lớn trắng xóa đã bao trùm khắp thành.

Tuyết có lẽ đã bắt đầu rơi từ nửa đêm. Chỉ sau một đêm, tuyết đọng trên đường đã ngập đến mắt cá chân. Những bông tuyết lớn tựa lông ngỗng trắng bạc, quyện trong gió lạnh buốt táp vào mặt.

Trước cổng lớn Pháo đài Santel, Phu nhân cầm một chiếc áo choàng lông cừu dày màu trắng hồng, đang ép tôi phải choàng lên người.

“Trời lạnh thế này, áo choàng của con mỏng quá, không cản được gió tuyết đâu... Nhanh lên, đừng lề mề nữa!”

“Xấu quá ạ.” Tôi không ngừng lắc đầu phản đối, dùng tay giữ lấy cánh tay Phu nhân, “Con thật sự không lạnh...”

Áo choàng của Giáo Tông Kỵ Sĩ gần như có thể trùm kín cả người, huống chi bên trong còn mặc váy lót giáp da có lót lông... Vốn dĩ với thể chất của tôi, dù không mặc gì... phỉ. Tóm lại, nhiệt độ thấp không những không khiến tôi khó chịu, mà ngược lại còn khá là thoải mái, vậy mà bây giờ tôi sắp bị quấn thành cái bánh tét rồi.

Nhưng Phu nhân đâu có quan tâm nhiều như vậy. Hơn nữa mỗi lần bà muốn ép tôi làm gì, cánh tay mảnh khảnh ấy lại có sức mạnh lớn đến lạ thường. Thêm vào đó tôi lại không dám dùng sức, sợ lỡ tay làm bà bị thương, cứ thế qua lại một hồi, chiếc áo choàng đã được quấn quanh cổ, trùm lên người tôi rồi.

Phu nhân hài lòng vỗ vỗ vai tôi, hoàn toàn lờ đi vẻ mặt buồn bực của tôi. Hành động của bà đã thể hiện đầy đủ cái gọi là 「mẹ bạn thấy bạn lạnh」.

“Percival đâu rồi! Bảo nó đi giúp xách hành lý, sao đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu?”

“...Mẹ, con, con đây...”

Một bóng người to khỏe nhưng lưng hơi còng, chậm rãi bước ra từ con đường nhỏ bên phải vườn hoa.

Lúc này Percival đang vác một chiếc vali cực kỳ lớn, bước chân nặng nề, miệng thở hổn hển ra khói trắng. Trời lạnh như vậy mà trán lại đổ mồ hôi, ngay cả giọng nói cũng bất chợt run rẩy.

“Mẹ, mẹ gói cho Peipei... cái gì mà sao nặng, hộc, nặng thế này... Hơn nữa sức nó lớn như vậy, sao lại bắt con vác chứ! Con có phải con ruột không vậy...”

“Con là anh nó, ra dáng anh trai một chút đi được không? Thành quả mấy tháng ở công xưởng đâu rồi? Nhanh chân lên!”

Phu nhân không hài lòng quát lớn, lời vọng đến tai Percival, ngay cả tôi cũng thấy được vẻ tủi thân trên mặt anh. Anh run rẩy bước tới, gắng sức vác chiếc vali lên vai, định chuyển nó vào khoang chiếc Giác Mã Xa sau lưng chúng tôi, nhưng thử hai lần đều không thành công.

Sau đó, một cánh tay từ trong khoang xe vươn ra, một tay nhận lấy chiếc vali, rồi nửa khuôn mặt to lớn của Carlos ló ra.

“Tiểu Syl, cô nhét cái quái gì trong này thế?”

“Quần áo.”

“Quần áo mà nặng thế này à?”

Đối mặt với sự nghi ngờ của Carlos, tôi chuyển ánh nhìn từ khuôn mặt anh ta sang những bông tuyết bay lượn trên trời.

“...Còn có, bánh donut nữa.”

Carlos trong chốc lát cạn lời.

“Được rồi, cô giỏi lắm.” Anh ta xoa xoa thái dương, “Nhưng thứ đó để không được lâu sẽ hỏng mất, cô mang nhiều như vậy có ý nghĩa gì không?”

Tôi nghiêm túc trả lời anh ta: “Tôi sẽ, ăn hết, trước khi, nó hỏng.”

Về điểm này tôi vô cùng tự tin, hơn nữa với thời tiết của Đế quốc Valen, hạn sử dụng còn có thể kéo dài thêm một chút.

“Quạc...”

Phó Mát Sữa Dê trên không kêu một tiếng, đáp xuống nóc xe, Phu nhân thấy vậy, trên mặt nở nụ cười.

“Peipei, đến nơi đó nhớ viết thư về nhà nhé.”

Tôi gật đầu.

“Vâng, con sẽ viết.”

Rồi ánh mắt tôi nhìn về phía pháo đài sau lưng.

Thành lũy đen kịt vững như tường đồng vách sắt, những ngọn tháp vươn cao đến sườn núi, sừng sững uy nghiêm trong gió tuyết. Công tước và Lafayette lúc này đang ở trong một phòng họp nào đó trên tầng ba, cùng rất nhiều thương gia từ nơi khác đến thương lượng việc thu mua quặng sắt và da thuộc. Trước khi rời khỏi khu trung tâm thành phố, tôi đã từ biệt họ rồi.

Cũng không biết họ có đang nhìn về phía tôi không, nhưng tôi vẫn tự mình vẫy tay về phía pháo đài.

“Con đi đây.”

“Đi đường cẩn thận.”

“Peipei, nghỉ lễ phải về nhé!”

“Vâng vâng!”

Tôi cúi người xách chiếc vali da đen dưới chân lên, đeo chéo sau lưng, nhìn Phu nhân một lần nữa rồi bước lên xe.

“Phu nhân, chúng con đi nhé.”

“Đi đi... Ngài Carlos, trên đường đi phiền ngài rồi.”

“Chuyện nhỏ.” Carlos nghe vậy “phì” một tiếng nhổ nửa cọng rơm trong miệng ra, “Báo với Công tước đại nhân, không lâu nữa tôi sẽ lại đến tìm ngài.”

“Được.”

Tuyết lớn rơi trên mái tóc đen như mực của bà, gió cuốn những lọn tóc bay lòa xòa trên má.

Dù vậy cũng không che được ánh mắt trong sáng như trăng rằm.

“Ngài Carlos, nguyện ánh trăng luôn ở bên ngài.”

Carlos dùng nắm đấm nhẹ nhàng đập lên ngực.

Cọt kẹt... cọt kẹt...

Xe bắt đầu lăn bánh, đi được vài mét, tôi lại nghe thấy tiếng Phu nhân gọi lớn.

“Peipei! Đến đó phải sống cho tốt nhé...!”

Tôi lập tức vén rèm xe, thò đầu ra ngoài, hét về phía bóng hình đang đứng phía sau.

“Con sẽ mà!”

“Gặp chuyện phải bàn bạc với người khác trước! Đừng có lúc nào cũng tự mình cậy mạnh!”

“Biết rồi ạ...!”

“...Nhớ trở về an toàn nhé...”

“Vâng!”

Âm thanh dần xa khuất.

Không khí trong xe trở nên im lặng.

Carlos dựa vào lưng ghế, nhìn tôi đầy hứng thú, ánh mắt đó khiến tôi có cảm giác như đang ngắm một con khỉ trong vườn thú.

Thế là tôi dùng đôi mắt hơi hoe đỏ, hung hăng lườm anh ta một cái.

“Nhìn cái gì mà nhìn.”

“Con gái không được nói bậy đâu nhé.”

“Ghét nhất là anh, cứ nhìn tôi.”

“Haha, thế thì phải làm sao? Bây giờ chỉ còn hai chúng ta, mà tôi lại đang chán, còn cô thì lại rất thú vị, không nhìn cô thì cô bảo tôi làm gì?”

“Đi mà ngoáy ngón chân đi.”

“...Ít ra cô cũng là một tiểu thư quý tộc, không đúng, là công chúa hoàng tộc, sao có thể thô tục như vậy?”

“Liên quan...”

“Gì đến anh.” Carlos không đợi tôi nói xong liền cướp lời, “Chúng ta có thể đừng ba câu lại có một câu thô tục được không? Cô như vậy sẽ ảnh hưởng đến tôi đấy... Ôi trời ơi!”

Nói được nửa chừng, anh ta nhanh chóng nhấc chân lên, vô cùng linh hoạt né được cú đá quét của tôi. Tôi tức tối, nhưng cũng không có tâm trạng đôi co với anh ta, đành hừ hừ hai tiếng rồi nói.

“Tôi cảnh cáo anh, đừng có chọc tôi.”

Có lẽ thấy tâm trạng tôi thật sự có chút không ổn, Carlos vội giơ hai tay lên.

“Được được được, tôi không chọc cô... Sao thế, không nỡ rời khỏi đây à?”

Tôi không thèm để ý đến anh ta nữa.

Không nỡ rời khỏi đây... cũng có một chút, nhưng không hoàn toàn là vậy.

Thật ra tôi cũng không nói rõ được tâm trạng của mình lúc này.

Tôi đã tìm được cảm giác thuộc về nơi này.

Vào giây phút cuối cùng khi nhìn về phía pháo đài, trong lòng tôi chợt nảy sinh một cảm giác rằng 「mình đã từng sống ở đây rất nhiều năm, và sau này sẽ tiếp tục sống ở đây」.

Tôi không biết đây là cảm xúc của tôi, hay của người khác, bởi vì theo ký ức của tôi, tôi chỉ ở Pháo đài Santel có ba tháng, còn quê hương của tôi, ở một thế giới xa xôi khác.

Nhưng cảm xúc lại vô cùng chân thật, nó đâm nhói vào lòng tôi.

Rốt cuộc... mình là cái gì vậy...

“McFlurry.”

“...Cô đang gọi tôi đấy à?”

“Ngoài anh ra, còn ai nữa?”

Carlos nhún vai.

“Ồ. Không ngờ lần này còn chẳng phải là tên người nữa, trong chốc lát chưa phản ứng lại, xin lỗi xin lỗi. Sao vậy?”

“Anh nói xem Vực Sâu, có khả năng, thay đổi ký ức không?”

Anh ta nghe vậy liền cau mày, chống tay phải lên cằm trầm tư.

“...Thay đổi ký ức... Ký ức là thứ mông lung mờ mịt như vậy, làm sao mà thay đổi được? Đừng nói là Vực Sâu, e là ngay cả Thần Minh cũng không làm được đâu... Cô muốn nói gì?”

“...Không, không có gì cả.”

Xem ra đây là chuyện anh ta không thể hiểu được.

Đây là chuyện mà không ai có thể hiểu được, kể cả tôi.

Tôi thậm chí còn không chắc nó có liên quan đến Vực Sâu hay không, chuyện này thực sự quá khó hiểu. Dùng một cách nói hình tượng hơn để ví von, não của tôi như bị thứ gì đó chia làm hai nửa, một nửa nói tôi là Peilor, một nửa bảo tôi tên là Trần Vũ Hiên. Nửa nói tôi là Peilor đã ban cho tôi nhân cách, nửa nói tôi là Trần Vũ Hiên đã cho tôi ký ức.

Nhưng bây giờ, nửa cho tôi ký ức đang cố gắng ban cho tôi nhân cách mới, còn nửa ban cho tôi nhân cách, lại đang cho tôi những ký ức mới.

Chính là phức tạp như vậy.

Chuyện này nếu ở thế giới cũ của tôi, chính là tâm thần phân liệt, thường gọi là bệnh tâm thần.

Mà rõ ràng bác sĩ ở thế giới này không chữa được bệnh như vậy... nhìn tên kỵ sĩ mỏ chim kia là biết. Một người tùy tiện như vậy, nghe Carlos nói lại là bác sĩ nổi tiếng thế giới, y thuật vượt trội.

Tôi không dám giao mình cho ông ta, hơn nữa chuyện như thế này... tôi cũng tạm thời không thể nói cho người khác biết.

Tôi khổ quá mà.

“Tiểu Syl, cô đang nghĩ gì thế?”

Bỗng nhiên cảm thấy hơi ngột ngạt, tôi vén rèm xe lên một chút, đột nhiên phát hiện con phố bên ngoài trông có chút quen mắt...

“...Dừng xe!”

“Sao vậy?!”

Carlos vốn đang hơi buồn ngủ, bị tiếng hét đột ngột của tôi làm giật nảy mình, rồi anh ta nhìn ra ngoài xe, lập tức hiểu ra tôi muốn làm gì.

“Tôi đi, mua đồ.”

Trước khi anh ta kịp ngăn cản, tôi nhanh chóng nhảy xuống xe, chạy nhanh sang bên kia đường, đến trước cửa hàng bán Bánh ngọt Osmilu.

Tôi bước vào trong.

“Chào mừng quý khách~”

Giọng nói ngọt ngào có chút quen tai, vẫn là cô nhân viên quen thuộc. Sau khi nhìn thấy tôi, cô ấy có chút sững sờ.

Tôi chậm rãi bước đến quầy, hỏi cô ấy: “Hôm nay, khách không đông sao?”

“...A, vâng ạ, chắc là do Thần Đản Nhật.” Cô nhân viên hoàn hồn, mỉm cười với tôi, “Mọi người đều ở bên gia đình, mấy hôm trước thì bận đến không chịu nổi... à, cô muốn gọi gì ạ?”

“Ở đây, chỉ có một mình cô sao?”

“Không phải ạ, còn có ông nội tôi nữa. Nhưng ông đi đến thị trấn phía tây mua nguyên liệu rồi...”

“Lần trước cũng vậy sao?”

Tôi nhớ lại lần đầu tiên đến đây, lúc đó cô nhân viên cũng chỉ có một mình, bận đến sắp khóc, ấn tượng vô cùng sâu sắc.

“Vâng ạ.” Cô nhân viên cười khổ, dường như hiểu tôi đang nghĩ gì, “Tôi... tôi có lẽ hơi vụng về, lúc ông không có ở đây, luôn bận đến tối tăm mặt mũi, không biết phải làm sao...”

“Tại sao, không tuyển thêm nhân viên?”

“Ông tôi không cho ạ... Ông luôn cảm thấy người trẻ bây giờ không đáng tin, sẽ ăn cắp đồ trong quán... nhưng mà, trước đây có người đến giúp...”

Nói đến đây, cô nhân viên đột nhiên dùng ánh mắt có chút thấp thỏm nhìn tôi, rồi như lấy hết can đảm.

“Là một cô bé tên Peilor... Cô bé là con của Công tước đại nhân, thân phận rõ ràng tôn quý, nhưng lại toàn nhân lúc ông tôi không có ở đây để đến quán giúp đỡ. Ban đầu tôi còn không dám để cô bé làm những việc này, nhưng cô bé cứ nhất quyết... lúc đông người chen chúc trong quán, đủ thứ mùi vị, nỗi khổ đó cô bé cũng chịu được. Lần nào cũng làm mái tóc đen xinh đẹp của cô bé rối tung lên... Cũng không cần trả công, chỉ lấy vài cái bánh ngọt mang về lúc đi thôi.”

“Nhìn là biết, cô bé rất thích ăn đồ ngọt... cũng sẵn lòng qua lại với những thường dân như chúng tôi... là một cô gái rất lương thiện.”