Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12095

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 45

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 32: Bị Tập Kích

“Chân Lý Chi Môn!? Chính là lũ điên cuồng tín sùng bái ác ma sao!”

Giọng điệu Carlos thờ ơ, nhưng lời hắn nói ra lại khiến Viện Lý và các thợ săn sợ đến tái mặt.

“Đúng vậy.”

“Lũ Dị Giáo Đồ này sao lại trà trộn vào trong đoàn xe của Cô Nhi Viện?”

“Vẫn chưa rõ, nhưng rõ ràng đây không phải lần đầu chúng làm vậy. Trong số những người bị lôi ra từ Ngục ngầm, kẻ làm lâu nhất nghe nói đã được gần nửa năm. Cách làm rất đơn giản, chỉ cần đợi ở một nơi, sau đó có người báo địa chỉ, rồi giao hàng cho chúng, chắc chắn đưa đến nơi an toàn là được, tiền công vô cùng hậu hĩnh.”

Ánh mắt Carlos vô tình lướt qua mặt mọi người, rồi nói tiếp.

“Trong đoàn thương nhân vận chuyển đến Hàn Đông Chi Thành lần này, Dị Giáo Đồ thật sự chỉ có hai người, đã chết lúc chúng tôi tịch thu hàng hóa. Những người còn lại chỉ là đám thương nhân bán rẻ lương tâm kiếm tiền, ngay cả dâng máu tươi cũng không làm được, hoàn toàn không được xem là người của Chân Lý Chi Môn.”

“Vừa hay lúc đó kẻ hèn này đến Giáo Khu một chuyến, gặp được ngài Carlos vừa mới tra hỏi xong tù nhân, sau khi thảo luận liền cùng nhau đến đây. Thưa Viện Lý, và thưa các vị thợ săn, kẻ hèn này cho rằng đây không phải là trùng hợp. Rất có khả năng con đường vận chuyển hàng hóa của Cô Nhi Viện đã bị Dị Giáo Đồ xâm nhập. Nếu là vậy, thì có nghĩa là nội bộ Thần Thánh Giáo Hội......”

Charles không nói hết những lời còn lại, chỉ nhìn mọi người đầy ẩn ý, sau đó im lặng không nói.

“Nhưng, nhưng tôi không biết, đây là chuyện gì?” Mồ hôi lạnh trên trán Viện Lý tuôn như suối, ông hoảng hốt nói, “Lũ Dị Giáo Đồ này không phải đều hoạt động ở Đông Châu sao? Sao lại dính líu đến Cô Nhi Viện được?”

“Hàng hóa của Cô Nhi Viện phần lớn đều đi theo kênh đặc biệt của Thần Thánh Giáo Hội, việc kiểm tra tương đối đơn giản hơn rất nhiều, gần như không thể bị bại lộ.”

“Nhưng tôi vẫn không hiểu, lũ điên đó vận chuyển Cô Quả Thảo đến Cô Nhi Viện để làm gì?”

“Dị Giáo Đồ hung ác đến cùng cực, phần lớn đều là những người không thể sống nổi, nếu chúng muốn lén lút trà trộn vào Tây Châu, làm chuyện gì đó dưới mí mắt Thần Thánh Giáo Hội, thì Cô Nhi Viện là một khởi đầu rất tốt. Cô Quả Thảo là một món hời béo bở, cho dù phải đối mặt với rủi ro rất lớn, chúng cũng có đủ lý do để làm.”

“Thương nhân của Cô Nhi Viện đều do Thần Thánh Giáo Hội chỉ định, sao chúng có thể trà trộn vào được?”

“Đó chính là chuyện chúng ta cần phải làm rõ tiếp theo.”

“Ngài Carlos, ngài Charles, hai vị không phải đang nghi ngờ tôi đấy chứ?”

“Nghi ngờ thì không hẳn, nhưng chuyện này không hề đơn giản, chúng tôi chỉ cần sự hợp tác của ngài Viện Lý.”

“Tôi phải hợp tác với các vị thế nào?”

“Trước đây người chịu trách nhiệm nhận hàng của Cô Nhi Viện là ai?”

“Tôi thường để các người giúp việc hoặc tu sĩ... không có người cố định, mọi người có thời gian đều sẽ đến giúp, thỉnh thoảng chính tôi cũng đi.”

“Bảng kê thương nhân vận chuyển hàng hóa trước đây đâu?”

“Có, ở trong tủ của tôi.”

“Tôi cùng ngài qua đó một chuyến, muốn xem những bảng kê đó.”

“Được.”

“Lũ điên này chắc chắn sẽ không chỉ nhắm vào mỗi con đường Hàn Đông Chi Thành, có lẽ những thương nhân ở nơi khác ít nhiều cũng có vấn đề. Kẻ hèn này phải nhanh chóng báo chuyện này cho Tu nữ Teresa, tối nay sẽ đưa bọn trẻ đến Giáo Khu ghi chép trước, sáng mai xuất phát về. Mong các vị nhất định phải coi trọng, trước khi tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát, hãy nhanh chóng điều tra ra nguồn gốc và ngăn chặn nó. Kẻ hèn này nghi ngờ, những gì lũ điên này toan tính có lẽ không chỉ đơn giản là vàng... Tóm lại Cataloma nhất định không thể bị ảnh hưởng.”

“Vậy chúng tôi cũng về Công phường, nhanh chóng tường trình chuyện này.”

“Nhớ là không được làm rùm beng, các vị thợ săn chỉ cần tường trình cho Công tước đại nhân là được.”

“Hiểu rồi.”

Charles vội vã lên Giác Mã Xa, đưa ba đứa trẻ rời đi.

Hai người thợ săn chào tôi xong cũng trở về Công phường.

Ngài Viện Lý gọi người giúp việc chuyển những chiếc thùng đến Cô Nhi Viện ở gần đó, lúc này Carlos nói với tôi: “Tiểu Syl, có muốn đi cùng tôi không?”

Nhưng tôi không định để ý đến hắn.

Chuyện đối chiếu bảng kê nhàm chán như vậy, ma mới thèm đi. Chỉ cần chắc chắn bọn trẻ không sao, còn chuyện của Thần Thánh Giáo Hội, Dị Giáo Đồ gì đó, tôi chẳng thèm quan tâm.

Cứ giao cho Carlos là được rồi.

Ở đây lâu như vậy, vừa vận động vừa tức giận, cuối cùng còn nghe họ lải nhải một đống chuyện, cảm thấy đã mất không ít sức lực, muốn bù đắp chút năng lượng.

Bữa tối còn chưa ăn nữa.

Nghĩ đến đây, tôi có chút không vui sờ sờ bụng.

Đói rồi.

Về thôi.

“Này, hỏi cô đó?”

Lại nghe thấy giọng nói phiền phức của Carlos, tôi quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, nhanh chóng đi về phía trước hai bước, một cước đá nát tảng tuyết đóng to bằng nắm tay trên mặt đường.

Rồi như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phía xa.

“......Giận rồi à, đồ nhỏ nhen.”

Loáng thoáng nghe thấy tiếng thì thầm của Carlos sau lưng, bước chân đang định bước xuống hơi khựng lại.

......Đồ nhỏ nhen nói ai!

Hắn còn dám mắng mình!

Tôi vô thức muốn quay đầu lại mắng hắn, nhưng chợt nhớ ra mình vừa mới quyết định không nói chuyện với hắn.

Thế là nghiến răng một cái, đôi chân nhỏ bước càng nhanh hơn, chỉ muốn chạy đi cho xong.

Đi được vài bước lại nghe hắn gọi: “Cô có biết đường không vậy... Này, đợi đã, cho cô cái này!”

Hửm? Tôi có chút nghi hoặc quay người lại, một vật óng ánh màu vàng bay thẳng về phía mình.

Vô thức đưa tay ra bắt lấy, cầm trong tay xem, phát hiện đây chính là vật có chút giống thẻ bài mà hắn vẫn luôn cầm trong tay nghịch từ nãy đến giờ.

“Đây là thông điệp của Thần Thánh Giáo Hội, cầm lấy đi.”

Tôi bĩu môi.

......Xì.

Tưởng là sô cô la chứ, chán ngắt.

“Trên đường về tự coi chừng nhé.”

Không cần anh nói.

............

Trăng soi bóng người di chuyển.

Trời lại bắt đầu có tuyết rơi li ti.

Trên đường về không có Giác Mã Xa để đi, cũng không mong có Giác Mã Xa để đi.

Một mình đi dạo trong đêm tuyết, không có quá nhiều chuyện, không cần nghĩ gì cả, chỉ là đi thôi.

Cảm xúc thế này đã quá lâu rồi không được trải qua.

Ánh mắt tôi lướt nhìn cảnh tuyết hấp dẫn xung quanh một lượt, phát hiện trong các ngõ hẻm gần như không thấy bóng người.

Người của thế giới này, cuộc sống về đêm dường như không đa dạng cho lắm. Những hội người phiêu lưu náo nhiệt, và những hầm ngục chứa đựng vô số của cải quý giá trong truyện, dường như không hiện hữu.

Ừm, chuyện này nghĩ cũng biết.

Những nơi như quán rượu chắc là có, có dịp may thì có thể đến đó xem thử, trải nghiệm không khí quán bar của thế giới khác.

Mặc dù khả năng uống rượu hiện tại của tôi không tốt lắm, nhưng chỉ nếm qua thôi thì chắc không sao đâu nhỉ?

Ừm...... có dịp may rồi nói.

Vén vạt váy lên, tôi nhún chân nhảy lên mép đường hẹp bên cạnh, cẩn thận bước đi trên rìa rộng bằng ba ngón tay, hai tay dang ra lảo đảo giữ thăng bằng.

Tuyết mịn xoay tròn rơi xuống chiếc áo choàng lông xù, rơi xuống cái đầu nhỏ cũng xù lông.

Trong lòng đột nhiên nổi hứng chơi đùa, tôi ngưng đọng sương giá đóng băng mép đường, đồng thời dùng sức nhún chân.

“Hây!”

Cả người cứ thế lướt về phía trước.

Vốn tưởng mình chắc chắn có thể lướt một mạch đến cuối con phố này, kết quả chỉ lướt chưa đầy một mét, chân lảo đảo một cái liền ngã xuống.

“Ối...”

Bàn tay nhỏ quơ quào trong không trung, rồi một mông ngồi phịch xuống đất.

Mặt đất không bẩn, cảm nhận của tuyết đóng mềm mại, có chút lành lạnh.

Tôi vội nhìn quanh một lượt, phát hiện không có ai thấy, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó đứng dậy, phủi sạch lớp tuyết dính trên váy.

Mép đường quá nguy hiểm, mặt đường thì chắc không sao đâu nhỉ?

Sương mù lại dâng lên dưới chân, trong nháy mắt lớp tuyết đóng trên con đường phía trước đều đóng thành mặt băng sáng bóng, tôi khom người chạy hai bước, rồi “xoẹt” một tiếng trượt qua.

Vui quá!

“Khì khì...”

Không nhịn được mà cười lên, tiếp theo cứ thế lướt mãi, lướt đến góc phố phía trước, đột nhiên đụng phải một người.

Người đó trông có vẻ là cư dân sống gần đây, lúc này cũng không biết đang làm gì ở ngoài, sau khi thấy tôi, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang ngạc nhiên đến trầm trồ vô cùng nhanh chóng, sau đó không nhịn được mà bật cười khe khẽ.

“Phụt.”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Ngượng ngùng quá đi mất.

“Em gái nhỏ, em là con nhà Công tước phải không. Muộn thế này rồi còn chưa về nhà, ở đây chơi vui thế à?”

“Ờm, về ngay đây ạ.”

“Để anh đưa em về nhé?”

“Không cần đâu, cảm ơn anh.”

“Vậy em coi chừng nhé, đừng ham chơi nữa, mau về đi.”

“......Dạ.”

Tôi bẽn lẽn cúi đầu, bước những bước nhỏ nhanh chóng đi xa.

Khúc đường sau đó đã ngoan ngoãn hơn nhiều.

Hàn Đông Chi Thành tuy rất lớn, nhưng cấu trúc lại không rắc rối. Pháo đài Santel nằm ở chân ngọn núi tuyết nổi bật nhất phía bắc thành, cách rất xa cũng có thể thấy rõ hình dạng, chỉ cần không phải là một Kiếm Sĩ ba đao đầu tảo xanh nào đó, nhắm mắt cũng không lo bị mất đường.

Xuyên qua mấy con phố rộng rãi, tôi đến một sân rộng nhỏ.

Lúc trước ngồi Giác Mã Xa có đi qua đây, cách Pháo đài Santel đã không xa nữa.

Giữa sân rộng có một bức tượng đá người cao năm mét, trông có vẻ hơi giống Công tước Scaliger. Tôi đi đến trước bức tượng, đưa bàn tay trắng nõn ra quét sạch tuyết trên bệ đá, trên đó có khắc một hàng chữ.

“Khi ta ước mơ thay đổi thế giới, lại không biết rằng điều cốt yếu nhất thực ra là thay đổi chính mình. ...Alsace gửi đời sau của Đông Chi Nguyệt”

Hửm!? Alsace! Mình đi nhầm trường quay rồi à?

Tôi giật mình, lập tức lau sạch tuyết gần hàng chữ, bên dưới đó còn có một câu nữa.

“Ghi nhớ người thành lập Trung Ương Công Phường, người ông vĩ đại Alsace. ...Scaliger”

Cái này...... phải nói sao đây.

Chẳng lẽ trong mười hai thanh Nguyệt Đao của Trung Ương Công Phường, còn có một thanh tên là Sương Chi Ai Thương?

He he.

Lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ viển vông đó đi, sau đó đứng dậy.

Đột nhiên nghe thấy tiếng dây cung khẽ rung lên ở phía xa.

Tiếng gì vậy?

Giây tiếp theo, có thứ gì đó gào thét xông tới.

Suy nghĩ vẫn còn đang thẫn thờ, nhưng thân thể tôi đã phản xạ trước một bước, nhanh chóng nhấc chân phải lên nghiêng mình.

Vút...

Một mũi tên nỏ lướt qua má mang theo tiếng gió, “keng” một tiếng bắn vào bệ đá của bức tượng, sau đó bật ra, để lại một vệt trắng nhạt trên đó.