Tập 1: Thiếu Nữ và Vực Sâu Vô Tận - Chương 4: Tôi đã biến thành... thiếu nữ?!

Tôi e là mình sắp chết thêm lần nữa rồi.

Dường như đã chắc chắn rằng tôi đã chết, gã Kiếm Sĩ không tiếp tục ra đòn dứt điểm, mà xoay người cất bước rời đi.

Tôi thấy được ánh mắt cuối cùng hắn nhìn tôi. Giống như là, sự nhẹ nhõm khi mọi chuyện cuối cùng cũng trở về với yên bình.

Không có căm hận, không có tức giận, không có thương hại, không có tiếc nuối.

“Là...... tôi...... sai...... sao?”

Lời nói yếu ớt đến bé nhỏ, khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Thế nhưng gã Kiếm Sĩ lại xoay người lại ngay tức khắc, đôi mắt mở to.

“Ngươi biết nói Nhân Loại Ngữ?!” Giọng của gã Kiếm Sĩ vậy mà có chút lúng túng, dường như chuyện khó tin vừa xảy ra trước mắt khiến hắn ngỡ ngàng hết sức.

Phải rồi, có lẽ là vì, tôi đã nuốt chửng linh hồn của con người.

“Tôi...... tôi là...... cái gì.”

Thật nực cười, sắp chết đến nơi rồi, còn cần phải bận tâm vấn đề này sao.

Nhưng tôi chỉ muốn có một câu trả lời mà thôi.

Đúng như tôi đoán, tôi không nhận được câu trả lời.

Thân thể tôi đang dần tan ra, biến thành những hạt tro đen nhỏ li ti.

Tro tàn bay lả tả, phát ra ánh sáng trắng mỏng manh, chiếu rọi không gian nhỏ bé bị khói đen bao phủ một màu hiu quạnh.

Khuôn mặt của gã Kiếm Sĩ ẩn sau lớp tro tàn, vẻ mặt phức tạp có chút không rõ.

Mắt tôi cũng dần trở nên lờ mờ. Cảm giác mệt mỏi cực độ ập đến, mí mắt ngày càng nặng chĩu.

“Ngươi...... ngươi không biết mình là gì sao?”

Cuối cùng gã Kiếm Sĩ cũng lên tiếng.

“Tôi...... không biết...... tôi...... không muốn làm hại...... tại sao......”

“Tôi...... không biết...... tại sao......”

Tôi nhắm mắt lại.

............

Lại sắp chết nữa rồi à.

Cái từ "lại" này dùng khéo thật.

Nhưng tôi thật sự cảm thấy mình không thể cứu vớt được nữa rồi.

Thôi kệ, chết thì chết thôi, chết cũng tốt, không cần phải nghĩ ngợi gì nữa.

Không cần lo lắng, không cần buồn rầu. Không có đau khổ, không có buồn thảm.

Càng không cần phải làm một con quái vật chẳng ai ưa.

Lúc còn là con người đã chẳng ai hiểu tôi, chết rồi lại sống lại biến thành bộ dạng này.

Vậy thì đương nhiên càng không ai có thể hiểu được rồi, lẽ thường mà.

Thật ra nghĩ kỹ lại, có lẽ không phải lúc nào cũng là vấn đề của người khác.

Nếu tôi có thể dành nhiều thời gian hơn, nói chuyện tử tế với ba mẹ.

Có lo lắng gì, đừng giữ trong lòng. Kể cho họ nghe một cách đàng hoàng, chứ không phải chuyện gì cũng một mình gánh vác.

Có lẽ sẽ có một cái kết tốt đẹp hơn.

Giây phút nhảy xuống từ sân thượng tôi đã hiểu ra, chọn cái chết thực ra là một cách thể hiện rất hèn nhát, chỉ là một sự chạy trốn vô trách nhiệm mà thôi.

Chạy trốn mọi đau khổ và tủi thân, chạy trốn tất cả những vấn đề vốn mình phải đối mặt.

Lúc này chắc ba mẹ đang đau lòng lắm. Họ thậm chí sẽ đổ lỗi cái chết của tôi là do bổn phận của họ, và tự dằn vặt cả đời cũng không chừng.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi thật sự ân hận.

Nhưng mà, bây giờ nghĩ lại những điều này, cũng chẳng còn ích lợi gì nữa.

Vậy nên mới để tôi sau khi chết, biến thành một con quái vật không thể trò chuyện với con người sao?

Đây xem như là sự trừng phạt cho sự không lớn khôn của tôi sao?

............

Nếu cho tôi thêm một dịp may nữa, tôi nhất định, nhất định nhất định, sẽ không chọn trốn tránh nữa.

Dù có bao nhiêu khó khăn và đau khổ, tôi cũng nhất định phải sống thật tốt.

Không biết lần này chết đi rồi, có được gặp lại Tiểu Hi không nhỉ. Em ấy chắc đang đợi tôi ở thế giới bên kia, có mắng tôi không đây?

Đứa trẻ ngốc đó, đi theo một kẻ chẳng nên trò trống gì như tôi, mà ngày nào cũng vui vẻ hớn hở. Ở bên em ấy, ngay cả tôi cũng bị lây sự vui vẻ.

Thật là, nên nói là nghĩ ngợi quá đơn giản, hay là vốn dĩ chẳng vướng bận gì.

Đối với em ấy, vui vẻ có lẽ là một chuyện rất đơn giản nhỉ?

Thật ghen tị với những người như vậy.

Ừm...... nhớ món cháo trứng thịt băm em ấy nấu, dù lúc còn ở bên nhau, sáng nào cũng là món cháo không đổi, phiền muốn chết.

Haha.

Chậc, sao xung quanh ồn ào thế này, để tôi yên tĩnh chết đi cũng không được sao?

............

Sao mình cứ nghĩ đến những chuyện linh tinh này vậy.

Ủa, không đúng, sao mình vẫn còn nghĩ ngợi được?

Ể? Tôi vẫn còn nghe thấy âm thanh sao?

Lạ thật.

Trên mặt có cảm giác hơi ngứa, đưa tay gãi gãi......

…………

?!?!?!!????

Được rồi, tôi nhận ra rồi.

Tôi vẫn chưa chết.

Hóa ra tôi vẫn chưa chết sao! Chuyện gì đây? Rõ ràng tôi đã thấy thân thể mình biến thành tro bụi rồi mà? Tuy không thể thành phân bón cho đất đai, nhưng đó đã là chết không thể chết hơn rồi chứ?

Mà bây giờ tôi không những vẫn còn sống, hình như cơn đau trên thân thể cũng không còn nữa.

?????????

Đúng rồi, gã Kiếm Sĩ kia đâu rồi, sao không nghe thấy tiếng động gì nữa? Hồi nãy hắn không nhận ra mình chứ, có phải tưởng mình chết thật rồi không? Vậy mình...... có nên tiếp tục giả chết không?

............

Hay là..... trước tiên lén mở một mắt ra nhìn ngó một chút?

Chỉ một chút thôi.

Một hai ba, bắt đầu.

Tôi lặng lẽ hé mở một mắt.

Sau đó tôi liền thấy, gã Kiếm Sĩ vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên khuôn mặt vốn bình thản, vững vàng giờ đây lại hiện lên vẻ mặt trông như vừa gặp ma, mắt không chớp nhìn tôi chằm chằm, miệng há to hết cỡ.

Thôi rồi, bị phát hiện rồi!

Tôi vội vàng nhắm mắt lại, tiếp tục nằm yên không động đậy trên mặt đất.

“......”

“......Này.”

“......”

“......Đừng giả vờ nữa, ngươi nghe hiểu ta nói mà.”

“......” Lúc này mà trả lời là tôi thua!

Bầu không khí vừa rồi tuyệt vời biết bao, cứ như là đoạn kết huy hoàng của một bài ca anh hùng hùng tráng, anh hùng cuối cùng cũng giết được quái vật, xoay người chuẩn bị đón nhận những tiếng reo hò sắp tới, câu chuyện chẳng phải nên xảy ra như vậy sao? Nếu để hắn nhận ra tôi đang giả chết...... dù đây không phải ý của tôi, nhưng nghĩ thôi đã thấy ngượng chết đi được!

Hơn nữa hình như tôi có chút không đánh lại hắn.

Dù sao tôi chỉ là một con quái vật, như vậy chẳng phải tốt rồi sao.

Trong lòng thầm khấn vái, đừng bị phát hiện, đừng bị phát hiện, đừng bị phát hiện......

“......”

Xẹt xẹt.

“Á!”

Cảm thấy mông bị giật điện một cái thật mạnh, tôi lập tức bật dậy khỏi mặt đất, lùi một bước bày ra thế phòng thủ, nhìn chằm chằm gã Kiếm Sĩ phía trước, mày nhíu chặt.

Sau đó đưa tay phải ra...... xoa xoa mông, hơi đau.

Ủa, sao mông mình lại láng mịn thế này...... Ủa, sao gã Kiếm Sĩ râu quai nón này lại cao lên thế?

Không đúng, sao mình lại lùn đi?

Cũng không đúng, sao cánh tay phải của mình lại cử động được rồi? Vết thương đâu? Hơn nữa cánh tay của mình......

Tôi nhìn cánh tay của mình, làn da trắng nõn như ngọc mỡ cừu, thon thả mịn màng, hệt như trẻ sơ sinh.

Là da bình thường!

Ủa, ủa ủa ủa!?

Chẳng lẽ mình đã biến lại thành người rồi sao?

Lòng tôi lập tức ngứa ngáy không yên, lại có chút hào hứng, hận không thể ngay lập tức xem xét kĩ càng thân thể mình một phen, xem có phải thật sự đã biến lại thành người rồi không. Nhưng địch mạnh trước mắt, mắt nhìn cũng chỉ có thể dán chặt đối phương, để cảnh giác bị đánh úp bất ngờ.

“Ngươi......”

“Ngươi...... đừng nói, để ta...... nghĩ đã.”

Gã Kiếm Sĩ vừa định mở miệng đã bị tôi cắt ngang, mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, bắt đầu suy nghĩ.

Làn khói đen bao quanh tôi và gã Kiếm Sĩ gần như tách biệt hẳn với bên ngoài thế giới, tôi không nhìn thấy bên ngoài, vậy thì người bên ngoài có lẽ cũng không nhìn thấy mọi chuyện bên trong. Những con rắn khói đen thả ra trước đó, sự gắn kết vốn yếu ớt, lúc này cũng hoàn toàn không cảm thấy được nữa, có lẽ đã tan biến lúc tôi 'chết' vừa rồi?

Những Kỵ Sĩ còn sống chắc hẳn đều đã gác bên ngoài làn khói đen, chờ đợi một kết quả? Họ không biết mọi chuyện bên trong bây giờ thế nào. Khói đen chạm vào là chết, họ không dám đánh mạnh, cho nên bây giờ chỉ còn lại tôi và gã Kiếm Sĩ mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng tôi có chút bồn chồn về lão già mặc áo choàng, không biết ông ta có mánh khóe gì mới không.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gã Kiếm Sĩ này hình như không sợ khói đen lắm. Lúc trước khi hắn đâm hai nhát kiếm vào ngực tôi, thực ra đã bị khói đen chạm vào, nhưng trông hắn không có vẻ gì.

Đúng rồi, vết thương trên ngực!

Tôi vội vàng sờ soạng xem xét trên ngực...... không còn vết thương nữa! Hửm? Đây là cái gì? Sao lại có thêm hai cục nho nhỏ, mềm mềm...... cái quái gì vậy!?

Tôi nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm gã Kiếm Sĩ có ánh mắt dường như bắt đầu trở nên lạ lùng, trong lòng đã sớm rối bời cả lên.

Tôi nhận ra sự việc dường như đã vượt ngoài sức hình dung của mình.

......Hít sâu, thả lỏng.

Có chút không thể tin được, như muốn khẳng định lại lần nữa, hai tay tôi run run, nhẹ nhàng nắm lấy hai khối mềm mại trên ngực.

“Ưm......” một cảm thấy tê dại chạy đến, tôi ngay lập tức không nhịn được mà kêu lên một tiếng khe khẽ.

Vãi chưởngggggggggg!!!!

Mơ hồ nhận ra mọi chuyện hiện tại, cảm giác của tôi dần tan nát, trong lòng như có vạn con alpaca đang chạy cuồn cuộn. Hoàn toàn không còn bận tâm đến gã Kiếm Sĩ với ánh mắt trêu chọc, tôi vội vàng cúi đầu nhìn ngó thân thể. Trước mắt là một mảng trắng nõn, thân hình trần truồng, mông trần truồng, eo thon nhỏ nhắn, trước ngực là cặp đồi đầy đặn trong một vòng tay, và giữa hai chân là vùng đồi trơ trụi......

Thằng em của tôi đâu!?

Thằng! Em! Của! Tôi! Đâu!!!

Aaaaaaaaaa!!!!!

Trong một giây lát, tôi thấy thà chết quách đi cho rồi.

Tuy trước đây mình từng nói, sống lại rồi muốn làm phụ nữ.

Nhưng đó là nói đùa thôi mà! Đừng có coi là thật chứ! Vả lại thân thể này cũng đâu phải loli!!!

Lòng dạ tan nát, mặt như tro tàn.

“Khụ khụ, nếu ngươi chưa chết, vậy chúng ta nói chuyện một lát đi.”

Gã Kiếm Sĩ lại lên tiếng, tra kiếm vào vỏ bên hông, vậy mà ngồi khoanh chân xuống tại chỗ, ra vẻ như đã nắm chắc phần thắng.

Tôi tỉnh lại sau cú sốc làm chết người, nghe vậy khẽ thở phào. Gã Kiếm Sĩ này thật sự quá ghê gớm, tôi có chút sợ hắn.

Bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi lung tung, phải chỉnh sửa lại lòng dạ, trước tiên nghĩ cách thoát khỏi cảnh ngộ khó khăn hiện tại đã. Nhưng xem bộ dạng của hắn, tạm thời là định ngừng đánh rồi.

Nhưng tôi cũng không thể lơ là cảnh giác, có lẽ hắn đang dụ dỗ tôi, rồi nhân lúc tôi không cảnh chừng mà ra đòn hiểm nghèo?

Tay của hắn, vẫn còn đặt trên chuôi kiếm chưa buông ra đâu.

“Ngươi...... sẽ không...... làm hại...... ta? Ờ......”

Lúc này tôi mới nhận ra, giọng nói ngọt ngào mềm mại hơn cả tôi nghĩ trước, nghe có chút nũng nịu. Tuy đã có chuẩn bị trong lòng, nhưng vẫn khiến tôi giật mình.

Thôi được rồi, bây giờ trong lòng tôi nói chung đã có thể khẳng định. Tuy rất không muốn nhận, nhưng tôi thật sự, có lẽ, nói chung, có thể, không chắc? Tóm lại là đã biến thành thiếu nữ.

Muốn đứng trong gió gào mà khóc nức nở...... vì thằng em yêu dấu của tôi, rơi hai hàng nước mắt tiếc thương.

Trời già chết tiệt!! Không chơi kiểu này được đâu! Ngươi không cho ta chết thì thôi đi, còn cố ý biến ta thành một con quái vật, vừa mới sinh ra đã bị hỏa cầu úp mặt, ngay sau đó lại bị một trận đòn thừa sống thiếu chết, bây giờ ngươi lại biến ta thành một thiếu nữ!?

WQNMLGB.

Khoan đã.

Thân thể tôi bây giờ trần truồng, không một mảnh vải che thân, mà gã Kiếm Sĩ râu quai nón này từ nãy đến giờ cứ nhìn tôi chằm chằm. Vậy chẳng phải là, hắn đã nhìn sạch cả người tôi rồi sao!?

Nếu tôi vẫn là một thằng đàn ông thì chẳng sao cả, nhưng bây giờ...... Nghĩ đến đây, tôi vội vàng khép chặt hai chân, hai tay ôm chặt trước ngực, trừng mắt nhìn hắn.

“......Mặc quần áo vào trước đi.” Ánh mắt gã Kiếm Sĩ có chút lạ lùng, cởi chiếc áo choàng trắng tinh trên người ném về phía tôi.

“Ờ......” Tôi vội vàng đón lấy khoác lên người, sau khi đảm bảo đã quấn kín thân thể, không còn hớ hênh nữa, mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của gã Kiếm Sĩ, trên mặt vậy mà thấy hơi nóng lên.

Chết tiệt, Trần Vũ Hiên mày đỏ mặt cái quái gì, sao lại như đồ ẻo lả thế, chưa thấy phụ nữ hay chưa thấy đàn ông à!!

Lòng dạ của mày bây giờ thật sự quá lạ lùng rồi!!

“Hahahaha, ngươi vậy mà cũng biết xấu hổ! Ngươi thật sự là quái vật của Vực Sâu sao?”

Gã Kiếm Sĩ dường như cảm thấy rất hay ho mà cười ha hả, như thể tìm ra một món đồ chơi thú vị.

Cười cái rắm.

Tôi nhìn bộ dạng nhe răng cười vui vẻ của gã Kiếm Sĩ, hận không thể ngay lập tức biến lại thành quái vật, dùng nắm đấm to như bao cát đấm thẳng vào mặt hắn.