Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 26: Đôi Mắt

Gì cơ?

Hắn nói gì... có ý gì...

Tôi có chút rối loạn, cái đầu nhỏ bé vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ rã rời, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm người đàn ông say rượu trước mặt, vô thức đưa hai tay che trước ngực, trong mắt đầy vẻ mờ mịt không biết phải làm sao.

Người đàn ông trong tầm mắt tiếp tục tiến lại gần. Gương mặt hắn vàng vọt như giấy sáp, dưới tác dụng của cồn hòa cùng ánh đèn mờ ảo của quán rượu, không ngừng biến đổi màu sắc. Lỗ chân lông to tổ bố chi chít khắp gò má và chóp mũi đầy vết rỗ, trong lòng tôi rùng mình, chân lại lùi về sau một bước nhỏ.

Người đàn ông trước mặt thấy động tác của tôi, liền nhếch miệng cười.

“Ha ha! Tiểu thư, cô đừng sợ. Tôi là một kỵ, kỵ sĩ, tôi là... chiến binh của Vương Thành, ợ!”

Hắn nói như thể đang cắn vào lưỡi, nói được nửa chừng thì đột nhiên ợ một tiếng. Theo đó là mùi rượu nồng nặc xộc đến, còn lẫn cả mùi tanh của cá mặn. Tôi vội nín thở, đưa tay che miệng và mũi.

“Hì hì.”

Gã đàn ông lại cười ngây ngô.

Hơi thở của hắn rất nặng, đôi mắt đầy tơ máu cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, trong ánh mắt là một ham muốn mãnh liệt và cấp bách... như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

“Xin hãy đi, đi cùng tôi! Cho tôi một cơ hội... ợ... để bày tỏ tình yêu với tiểu thư xinh đẹp...”

Cộp.

Tôi đã lùi đến quầy bar, lưng khẽ chạm vào mép bàn.

Bày tỏ tình yêu...

Bộ não trì độn vì cơn buồn ngủ, chậm mất nửa giây mới như bừng tỉnh, hiểu được ý trong lời hắn nói.

Đùa cái gì vậy... tên này muốn giở trò đồi bại với mình...

Tôi kinh hãi trợn to mắt, miệng hơi há ra không nói được nửa lời.

Mẹ nó chứ...

Toàn thân tôi như có luồng điện chạy qua, lông tơ dựng đứng cả lên.

Dù tôi đã chấp nhận giới tính và thân phận hiện tại. Từ lúc nào không hay, tôi đã dần chấp nhận sự thật rằng mình là một cô gái tên Peilor, hay Sylvia, và đang yên ổn sống trong thế giới này.

Dù vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày mình sẽ bị đàn ông tán tỉnh.

Mà còn là một gã say rượu hôi hám thế này.

Cảm giác này, thật sự khiến người ta cực kỳ ghê tởm. Giống như nuốt phải một miệng đầy ruồi nhặng, chỉ để lại cảm giác nhớp nháp, buồn nôn đến muốn ói.

Kinh quá đi.

Kinh tởm kinh tởm kinh tởm...

Đột nhiên, gã say rượu thấy tôi đứng ngây ra đó không động đậy, cười hì hì một tiếng rồi giang hai tay ra, lao về phía tôi.

Làm gì... hắn muốn ôm tôi!

“Á á á á...!!!”

Toàn thân tôi run lên bần bật, miệng há to, thét lên một tiếng chói tai như phát điên.

Tôi thật sự bị dọa sợ.

Da đầu như bị một luồng điện cực mạnh giáng vào, “oong” một tiếng nổ tung. Kinh ngạc, tức giận, xấu hổ, sợ hãi... những cảm xúc phức tạp trong lòng, trong phút chốc như núi lửa phun trào từ lồng ngực.

Mọi thứ trước mắt đột nhiên chậm lại.

Trong tầm nhìn, gương mặt đáng ghét của gã say rượu đang khẽ rung lên theo động tác của hắn. Bà thím mập mạp trong quầy bar vừa định vòng ra, kết quả vì thấy cảnh này mà vẻ mặt trợn mắt há mồm, lúc này vẫn chưa hiện ra hoàn toàn. Ở những bàn ghế cách đó không xa, những vị khách đang ngồi hoặc đứng, hay đang chuẩn bị hò hét cổ vũ, tay họ giơ những ly bia và miếng thịt xông khói, vẻ mặt kinh ngạc và phấn khích dần dần đông cứng lại.

Tôi nhắm mắt lại, vung một cú đấm về phía trước.

Bốp!

“Ự!”

Rầm rầm rầm...

Sau tiếng rên khẽ, bên tai chỉ còn tiếng bàn ghế bị lật đổ ầm ầm, có thể nghe thấy rất nhiều đĩa ăn và ly rượu “loảng xoảng” rơi xuống đất. Thời gian dường như lại trôi bình thường, cả quán rượu sau một thoáng im lặng, đột nhiên như vỡ chợ.

“Trời đất ơi!”

“Tôi, tôi có uống say quá không vậy? Tôi vừa thấy cái gì thế...”

“Một cú đấm... chỉ một cú đấm, John say xỉn đã bay ra ngoài...”

“Thần Minh phù hộ, cô gái này là ai vậy...”

“Này này, John không chết đấy chứ...”

“Ai đi báo cho người của Trọng Tài Xứ đi...”

Tôi từ từ mở mắt ra.

Phía trước đã không còn bóng dáng của gã say rượu. Thay vào đó là mấy dãy bàn ghế bị lật đổ theo một đường thẳng, bên cạnh còn có mấy người đang ngã lăn lộn, kêu la thảm thiết giữa đống thức ăn thừa và mảnh vỡ trên sàn. Ở cuối những chiếc bàn ghế bị lật, có một người đàn ông dựa lưng vào bức tường cũ nát của quán rượu, gục đầu ngồi trên đất, không nhúc nhích.

Tôi nhận ra đó chính là gã say rượu vừa đứng trước mặt mình lúc nãy.

Mình đã ra tay với hắn...

Cú đấm vừa rồi, chỉ là phản ứng theo bản năng của cơ thể vì trong lòng tôi cực kỳ kháng cự.

Tôi không cố ý...

Nhưng tôi đã quá hoảng sợ, không biết mình có thu tay lại không.

“John!”

Bạn của gã say rượu vội vàng chạy qua, đỡ hắn dậy, rồi vạch mắt hắn ra xem, run rẩy đưa hai ngón tay lên trước mũi hắn dò xét.

“Còn thở...”

Trong lòng tôi nhẹ nhõm, đôi vai căng cứng vì lo lắng cũng chùng xuống.

“Tiểu thư, cô... cô...”

Bên tai truyền đến giọng nói hơi run rẩy của bà thím mập mạp. Tôi quay đầu lại, nhìn gương mặt đã hơi méo mó vì kinh hoàng và sợ hãi của bà ta, khẽ cúi đầu.

“Xin lỗi.”

Ong ong ong ong...

Trong đầu tôi hỗn loạn, như có vô số côn trùng đang bay loạn xạ kêu inh ỏi, cảnh vật trước mắt dần dần bắt đầu hiện ra bóng mờ.

Cơ thể rất nóng, cảm giác như bị ném vào nước sôi.

“Tiểu thư, cô... đôi mắt của cô...”

?

Tôi gắng sức lắc đầu.

Mắt... sao vậy?

Đưa tay dụi dụi, rồi cố gắng chớp mấy cái. Nhìn kỹ lại, mặt bà thím mập mạp lại càng nhòe đi.

“Mắt, đổi màu rồi... màu đỏ như máu...”

Bà thím mập mạp có vẻ rất sợ hãi.

Những người đàn ông trong quán rượu không ngừng la hét, tôi không nghe rõ họ đang hét gì, những âm thanh đó trong tai tôi dần dần trở nên như vọng về từ một giấc mơ xa xôi, không phân biệt được thật giả.

Tôi không biết mình bị làm sao. Nhưng tôi biết, mình không thể ở lại đây thêm nữa.

“Bà chủ...”

Tôi lấy mấy đồng kim tệ từ túi tiền ra, cũng chẳng thèm đếm mà đặt thẳng lên quầy bar.

“Đây là, tiền bồi thường. Xin lỗi... tôi phải đi đây, tôi khó chịu quá...”

Tôi thật sự rất khó chịu. Loạng choạng bước hai bước về phía cửa quán rượu, sau đó lại dừng lại, quay đầu.

“Người, người kia.” Tôi đưa ngón tay chỉ về phía gã say rượu bị tôi đánh bay, nói với bà thím mập mạp, “Đưa đến Giáo hội... nói với họ... Sylvia... nhờ chữa trị...”

Nói xong câu đó, tôi tiếp tục đi về phía trước.

Xoạt...

Trên đường tôi đi qua, những người đàn ông trước đó chỉ coi tôi như một tiểu thư yếu đuối để trêu chọc, lúc này lại như thấy một con mãnh thú, hoảng hốt lùi ra xa, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng đĩa ăn và ly rượu bị làm rơi vỡ trên sàn.

Không ai dám cản tôi.

Tôi cứ thế loạng choạng đi đến cửa quán rượu, lúc đưa tay đẩy cửa, đột nhiên nghe thấy bà thím mập mạp gọi tôi từ phía sau.

“Tiểu, tiểu thư, đùi nai của cô! Mang đi đi...”

Đùi nai vừa hay đã nướng xong.

Bà thím mập mạp dường như vẫn còn hơi sợ, run rẩy đưa miếng thịt lớn đã được gói lại cho tôi. Tôi không nhìn rõ vẻ mặt của bà ta, nhưng ngửi thấy mùi thịt nướng thơm lừng.

Đưa tay nhận lấy đùi nai ôm vào lòng, cũng chẳng màng nóng mà xé toạc giấy gói, hung hăng cắn hai miếng lớn, vừa nhai vừa chạy nhanh ra khỏi quán rượu.

“Cô là! Tiểu thư Sylvia phải không...”

Từ xa nghe thấy tiếng hét lấy hết can đảm của bà thím mập mạp ở sau lưng, nhưng tôi sẽ không trả lời bà ta nữa.

Đầu óc tôi đã quay cuồng, tinh thần mệt mỏi đến cực điểm.

Cả người nóng như bị lửa đốt, nóng đến mức như thể chỉ cần há miệng là có thể phun ra lửa. Tôi chạy chậm, nhanh chóng nuốt xuống miếng thịt chưa kịp nhai nát trong miệng, há to miệng cắn thêm một miếng nữa.

Tôi đã không còn nhìn rõ hình thù của đùi nai nữa. Đường phố Vương Thành trong mắt tôi cũng trở nên mờ mịt, ánh đèn thành phố nhòe thành từng vầng sáng mơ hồ, tôi như đang chạy trong một thế giới ảo ảnh.

Mình muốn về nhà... mau về nhà...

Bịch.

Chân không biết bị vấp phải thứ gì, cơ thể mất kiểm soát bay lên không, sau đó ngã sấp xuống đất. Đùi nai trong lòng không cầm chắc bị văng ra xa, một cái rơi vào rãnh thoát nước ven đường.

“Ư...”

Đầu gối đau rát.

Tôi vật lộn bò dậy, nhặt lại chiếc đùi nai còn lại dính đầy bụi bặm, cắn một miếng rồi tiếp tục chạy về phía trước.

Đến khi chạy về đến dinh thự, ngay cả hơi thở của tôi cũng đã bắt đầu run rẩy.