Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 182: Lửa Xanh thiêu trăng, Máu nhuộm Vương Thành (16)

Bầu trời đêm gầm thét trên cao.

Những ngôi nhà đang cháy sụp đổ, đám người bỏ chạy người đầy bụi bẩn, dưới ánh sáng đỏ rực và trắng xóa đan xen, họ lúc ẩn lúc hiện trong tầm mắt đang dần rõ lại của tôi.

Tôi đạp lên bệ băng, lao vun vút qua những ngôi nhà đang và đã sụp đổ, xông về phía tường thành cao sừng sững ở phía xa.

Bùm bùm bùm!

Bệ băng liên tục ngưng tụ rồi vỡ tan dưới chân, khoảng cách mấy trăm mét không mất bao nhiêu thời gian. Tôi men theo mép tường thành lao thẳng lên, sau khi nhảy lên đỉnh tường, chân tôi đột nhiên mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống.

Tôi vội vịn vào gạch xanh bên cạnh để đứng vững.

“Hộc..., hộc...”

Mệt quá.

Việc gì phải khiến bản thân mệt đến thế này...

Khó khăn ngẩng đầu, nhìn về phía xa.

Ngoài thành là bình nguyên trải dài vô tận, xa hơn một chút là rừng cây. Nơi đó yên bình tĩnh lặng, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với thành phố đầy lửa và khói đen phía sau.

Không còn Vỏ trứng, muốn ra khỏi thành chỉ cần nhảy một bước về phía trước là được, vô cùng đơn giản.

Ầm ầm ầm...

Tiếng động kinh thiên động địa không ngừng truyền đến từ phía xa sau lưng. Tôi quay đầu lại, thấy trên bầu trời cách đó trăm mét, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cơn lốc xoáy cuộn theo khói đen. Cơn lốc phun ra lửa và hồ quang điện, tỏa ra ánh sáng và bóng tối khổng lồ trên bầu trời đêm, với tốc độ chậm rãi dần rời khỏi thành phố bên dưới, từ từ bay lên... rồi lại bay lên.

Bay lên đến độ cao đủ để che khuất cả vầng trăng.

Tiếng hét lo lắng của bà Bertha, truyền ra từ trong ánh vàng rọi sáng phía bên kia tầng mây: “Vicky! Con đang làm gì thế! Mau dừng tay lại khụ khụ! Con không cần mạng nữa sao...!”

Mà ở trung tâm cơn lốc đó, tiếng gầm rú kỳ dị vang lên không ngớt, thân thể cuồng bạo của con quái vật ẩn hiện trong làn khói đen.

Tôi biết, Victoria cũng ở trong đó.

Người phụ nữ này... đúng là không cần mạng nữa rồi.

Lúc nãy nàng hoàn toàn có thể cùng tôi ra khỏi thành, không cần thiết phải liều mạng ngăn con quái vật đó rơi xuống, chẳng qua cũng chỉ là để nó ăn thêm mấy người nữa thôi, kết quả nàng lại bất ngờ chọn hạ sách... hừ, một người phụ nữ thông minh mà ngu ngốc.

Trong tầm mắt, cơn lốc đó sau khi bay lên đến độ cao đủ liền đổi hướng, mang theo tiếng động ầm ầm lao thẳng về phía tường thành bên này. Nghiệp Hỏa không ngừng phun ra những lưỡi lửa từ trong cơn lốc, gào thét lướt qua bầu trời trên đầu tôi, bay về phía xa ngoài thành...

BÙM!

Cơn lốc nổ tung.

Lửa cháy ngút trời xé toạc không gian, thân thể đầy vết thương của con quái vật bay ra từ trong đó, kéo theo làn khói đen dày đặc, rơi xuống khu rừng xanh tươi ở phía xa.

...Đó là thức ăn.

Thứ thức ăn đáng ghét, nhưng đủ phần.

Khoảnh khắc ý nghĩ này nảy ra trong đầu, sương đen từ trong cơ thể tôi bốc lên, lan ra trong tầm mắt, hòa vào màn đêm.

Tí tách, tí tách.

Nước miếng như thác đổ, chảy từ môi dưới xuống, nhỏ giọt trên mặt tường gạch xanh lạnh lẽo.

BÙM!

Ngọn lửa đen từ mu bàn chân leo lên hai chân tôi, eo, ngực, hai tay... tỏa ra ánh sáng trắng nhợt nhạt trên bầu trời đêm, bao bọc toàn bộ cơ thể thành một quả cầu lửa, rồi đột ngột nhảy vọt lên không trung, kéo theo vệt sáng trắng vẽ một đường parabol trong đêm, rồi ầm ầm rơi xuống đất, sau đó lập tức khuỵu gối, bật nhảy, cơ thể lại một lần nữa bay lên.

Đói quá đói quá đói quá đói quá...

Cơn lốc phía trên đã tan thành mây khói theo vụ nổ, bóng dáng Victoria lao ra khỏi làn khói mịt mù, đuổi theo hướng con quái vật rơi xuống.

Trông trạng thái của nàng rất tệ.

Thân hình mảnh mai chao đảo dưới ánh trăng, như chiếc lá khô trong gió thu, bất cứ lúc nào cũng có thể bay lượn rồi rơi xuống đất.

Nàng thậm chí bay còn không vững nữa.

...Vậy thì đừng hòng cướp thức ăn từ miệng ta! Con quái vật đó là của ta!

Sau đó sẽ ăn ngươi.

BÙM!

Cơ thể lại một lần nữa được khói đen kéo nhảy lên cao hơn mười mét.

Sự cám dỗ của thức ăn dường như là liều thuốc kích thích cho một loại năng lượng nào đó trong cơ thể tôi, trong phút chốc khiến cơ thể tôi quên đi mệt mỏi, trở nên tinh thần phấn chấn. Lúc này tốc độ lao về phía trước rất nhanh, cỏ xanh đá vụn bên dưới trở nên mơ hồ trong tốc độ cực nhanh, cơ thể bay lên, rơi xuống đập mạnh xuống đất, rồi lại nhảy lên bầu trời cao hơn — lần này, tôi không rơi xuống nữa.

Khói đen kéo cơ thể tôi, loạng choạng bay lên trời đêm.

Cảm giác này... cứ như có một luồng sức mạnh vô hình bên dưới, nâng cơ thể tôi lên vậy, hoàn toàn khác với trải nghiệm bay lơ lửng nhờ sức gió của Victoria, mặt không bị gió thổi vào đau rát, tóc cũng không bay loạn theo gió, Hắc Diễm bao bọc cơ thể tôi, cách ly không khí xung quanh, ấm áp rất thoải mái.

“...Khì khì!”

Tôi không nhịn được mà cười lên, nước miếng lấp lánh chảy ra từ khóe miệng đang nhếch lên, văng lên má, tôi vội dùng hai tay che miệng lại.

“Hì hì hì...”

Tiếng cười không nén được, lọt ra từ kẽ tay.

Đây chính là... cảm giác không bị trói buộc.

Thật sự quá tuyệt vời... sức mạnh như vậy, tại sao trước đây mình lại chọn che giấu nó chứ? Thật không thể hiểu nổi...

Thức ăn dâng đến miệng cũng không ăn, không hiểu rốt cuộc mình đang nghĩ gì... a, sắp đến khu rừng rồi, nhanh thật.

Khu rừng xanh tươi ở ngay bên dưới không xa.

Nhìn kỹ lại, thân thể đang cháy của con quái vật, lúc này đang lơ lửng trên không ở rìa khu rừng. Nó nghiêng người né lưỡi đao gió Victoria vung ra, giơ móng vuốt gớm ghiếc, tát Victoria một cái rơi vào trong rừng.

Cùng lúc đó, mặt xương gớm ghiếc quay về phía tôi, thị uy gầm lên một tiếng dài.

“Gào gào gào...”

Nhưng đối với tôi, đó là tiếng gọi của món ngon.

Tôi phấn khích đến mức không thể kiềm chế, tim đập đột ngột tăng tốc, trên người nổi một tầng da gà. Điều khiển Hắc Diễm vẫn chưa thành thạo, cơ thể lượn nửa vòng trên không, lao xuống phía con quái vật.

BỐP!

Quả cầu lửa đen đang cháy xé toạc luồng khí, như một ngôi sao băng hung bạo, đâm thẳng vào cơ thể con quái vật, hất nó bay xuống dưới.

Rắc rắc...

Thân thể con quái vật bị tôi đè dưới người, trên đường đi đâm gãy vô số cành cây thân cây, rồi ầm ầm rơi xuống đất, cuộn theo bùn đất trượt đi mấy mét. Thân hình to lớn không ngừng giãy giụa, Nghiệp Hỏa hừng hực tùy ý lan tỏa trước mắt, nhưng hoàn toàn không thể xuyên qua lớp phòng ngự của Hắc Diễm, tôi hoàn toàn không cảm nhận được chút nhiệt độ nào, điều này khiến tôi càng thêm phấn khích.

Ăn nó... ăn nó... ăn nó...

BÙM!

Khoảnh khắc Hắc Diễm bùng lên, mây khói ngút trời từ xung quanh tuôn ra, nuốt chửng bùn đất hoa cỏ dưới chân, những cây cối san sát xung quanh, mấy con chim giật mình bay lên... nuốt chửng tất cả mọi thứ trong tầm mắt, hóa thành tro bụi trong Tử Yên.

“Gào gào gào...”

Sự giãy giụa của con quái vật càng lúc càng kịch liệt.

Nó bao bọc toàn bộ cơ thể trong Tội Nghiệp Chi Hỏa... ngọn lửa đỏ rực này dường như có sức kháng cự khá mạnh đối với Vực Sâu, dù là Tử Yên hay Hắc Hỏa, trong thời gian ngắn đều không làm gì được nó.

“Tên ngoan cố...”

Chiếc bánh ngọt đã đến bên miệng lại không thể cho vào, trong lòng tôi bắt đầu sốt ruột. Tử Yên lượn lờ quanh người càng lúc càng đậm đặc, dần dần hình thành một cơn cuồng phong dữ dội.

Đột nhiên, cơ thể bị con quái vật tóm lấy.

Móng vuốt khổng lồ gớm ghiếc đang cháy, trong lúc không ngừng đối chọi với Hắc Diễm, móng tay sắc nhọn đâm vào bụng dưới của tôi, đâm vào lồng ngực... máu tươi trào ra.

“Khụ...”

Hơi đau rồi.

Giây tiếp theo, một bàn tay khổng lồ màu xanh từ trong Tử Yên dày đặc vươn ra, như một chiếc búa tạ đập vào đầu con quái vật.

BÙM!

Một đòn đập nứt mặt đất bên dưới.

Đất đá tro bụi bắn vào Tử Yên nhanh chóng tan rã. Cơ thể con quái vật đột ngột cứng đờ, bàn tay đang siết chặt tôi cũng lỏng đi một chút.

“Chỉ là thức ăn mà thôi...”

Cánh tay giơ cao, lại một lần nữa đập xuống.

BÙM!

“Cũng dám...”

BÙM!!

“Chống cự...”

BÙM...!!!

“Thật khiến người ta tức giận.”

Rắc.

Mặt xương của con quái vật nứt ra.