Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 166: Hồ Máu

...Tất cả đều đã chết.

Tynis, hay cả những người của Giáo hội, tất cả đều đã chết... chết một cách thảm thương. Giống như một đống thịt nát vô dụng, bị ném vào nơi sâu thẳm tối tăm của địa hầm, lặng lẽ chờ đợi thối rữa.

Dạ dày tôi lại dâng lên từng đợt sóng dữ.

Cảm giác khó chịu sau khi nôn ập đến, mắt tôi nhòe đi vì hơi nước, làm lu mờ gương mặt lạnh lẽo cứng đờ của Tynis.

Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn cô ấy nữa, không muốn nhìn những xác chết đó thêm một lần nào nữa.

Tôi sợ sẽ tìm thấy thêm những gương mặt quen thuộc trong đó.

Rốt cuộc là ai đã làm điều này...

Câu hỏi vang lên trong đầu, nhưng thực ra trong lòng đã sớm có câu trả lời.

Nhưng tôi phải tận mắt xác nhận câu trả lời này.

Tôi chùi miệng, lau đi vệt nước bọt chảy dài theo khóe môi, xoay người. Tay phải nắm chặt Thuyền trưởng Gray, bước nhanh về phía cuối nơi có ánh sáng.

Lờ mờ, tôi thấy nơi đó dường như có một cánh cửa gỗ khép hờ. Mới lúc nãy, khi đèn xung quanh chưa được thắp lên, trong bóng tối khi đó, tia lửa tôi đã thấy, chính là lọt ra từ khe hở của cánh cửa đó... Dù bây giờ không còn rõ ràng như lúc nãy, nhưng bên trong chắc chắn có người, hoặc ít nhất là có thứ gì đó.

Cẩn thận một chút, tôi sẽ qua đó xem thử...

Bước chân không ngừng. Tôi nhìn chằm chằm vào vị trí cánh cửa đó. Vừa đi được một đoạn, đột nhiên có tiếng gào thét đến suy sụp vang lên.

“Khụ khụ... ực... a a a...!”

Tôi sững sờ.

Âm thanh đó rõ ràng phát ra từ bên trong cánh cửa, một người đàn ông đang gân cổ gào thét.

“Có ai không, có ai không! Ai ở đó...!”

“Mau tới, cứu tôi với, ai tới cứu tôi với! Cứu chúng tôi với a—!”

...Bên trong cánh cửa còn có người sống!

Nhận ra điều này, tôi bất giác lao nhanh về phía trước mấy bước dài, nhưng rồi giật mình, nhận ra có gì đó không đúng, liền dừng bước. Hít một hơi thật sâu, đè nén sự thôi thúc muốn chạy tới cứu người trong lòng, ép mình phải giữ bình tĩnh.

Đừng liều lĩnh... Sylvia... càng là lúc này, ta càng phải giữ bình tĩnh.

Cả cái địa hầm này từ lúc nãy đến giờ vẫn luôn rất yên tĩnh, sao đúng lúc này lại có người đột nhiên kêu cứu? Rõ ràng đây là một cái bẫy. Kẻ địch có lẽ đang nấp ở đâu đó không xa, mình phải cẩn thận hơn.

Nghĩ đến đây, tôi cố gắng đi chậm lại. Hai tay đồng thời nắm lấy phần cán của Thuyền trưởng Gray, người hơi khom xuống, thần kinh căng như dây đàn, sẵn sàng vung ra một nhát chém bất cứ lúc nào.

Một bước... hai bước...

“Cứu mạng...! Ở đây còn có người sống! Cứu mạng a!”

“Tôi không muốn chết a...!”

Giọng nói đó đã khản đặc, tôi có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng tuyệt vọng của người đang kêu cứu.

Nhưng tôi không thể bị lung lay.

Kẻ tôi phải đối mặt, là kẻ địch đã giết chết Tynis chỉ bằng một đòn. Nếu cô ta thật sự muốn giết người đang kêu cứu kia, sao có thể để hắn ta thét lên nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ? Không nghi ngờ gì nữa, cô ta đang dụ tôi.

“Cứu người a...”

Sao tôi có thể dễ dàng mắc bẫy như vậy...

“Cứu...”

“Bọn trẻ a...!”

Bọn trẻ...

Chân theo quán tính lại bước thêm hai bước về phía trước.

Sau đó “ong...” một tiếng, đầu óc tôi rối loạn.

Gì cơ... hắn nói gì... không, mình sẽ không mắc bẫy... đây là âm mưu của kẻ địch... bọn trẻ sao có thể... nhưng cặp tình nhân nhỏ đó nói Ellie đã đi rồi... rất nhiều người đã đi rồi... không, không thể nào, sẽ không đâu... chị ấy không phải người như vậy... đây nhất định là âm mưu...

...Mặc kệ ngươi tính toán gì!

Vù...

Tôi đột nhiên bật Nguyệt Bộ.

Bức tường bên cạnh lùi lại vun vút trong tầm mắt, những ngọn nến trên tường nối thành một đường thẳng mờ ảo. Vạt váy đen bên dưới phần phật cuồng loạn, cuốn lên một cơn gió lốc, thổi tắt cả hai hàng nến bị bỏ lại phía sau.

Rắc rắc rắc... keng!

Thuyền trưởng Gray trong tay, giữa tiếng bánh răng nhỏ chuyển động, nhanh chóng biến thành một cây thương dài đen tuyền sắc bén.

Tôi nắm chặt cán thương, ngửa người ra sau trượt người — mũi thương giơ thẳng xé gió rít lên, phát ra tiếng gào chói tai, mượn lực lao tới khổng lồ của Nguyệt Bộ, đâm thẳng về phía trước.

Bùng...!!!

Trong khoảnh khắc phá nát cánh cửa gỗ.

Rào rào...

Giữa những mảnh gỗ văng tung tóe, tôi nhanh chóng lao vào phòng, lại mượn quán tính trượt về phía trước bốn năm mét mới dừng lại được. Ngay sau đó tay trái đập mạnh xuống đất, lộn nhào nhẹ nhàng đứng vững trở lại, Thuyền trưởng Gray trong tay lại một lần nữa vang lên tiếng kim loại, lưỡi hái to lớn lại gập lại, trong nháy mắt đã biến lại thành hình dạng lưỡi hái.

Tôi giơ nó lên cao, ánh mắt cảnh giác, quét một vòng từ trái sang phải: tường gạch xanh, nến, bàn gỗ dính máu, đống chai rượu rỗng bừa bãi, mặt đất đầy vết nứt... Tôi không thấy kẻ địch, nhưng có một người đang ngồi ở kia... là gã đàn ông đội mũ phớt. Hắn ta vẫn còn sống... Sau lưng hắn có không ít người đang nằm... không đúng, là xác chết... có đầu người... còn có rất nhiều... máu...

...Toàn là máu.

Cảnh tượng trong phòng dần dần hình thành trong đầu óc tôi.

Ánh mắt dần trở nên đờ đẫn.

Đây là cái gì...

Đây là... cái gì...

Giờ phút này, tôi đứng trước một hồ máu lớn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Tôi không biết mình đã thấy gì. Đây hoàn toàn là thứ tôi không thể nào hiểu được. Tôi chỉ có thể ngốc nghếch, đem cảnh tượng như địa ngục trước mắt, tua lại một lần nữa trong ý thức.

Thời gian như ngừng lại.

Tôi thấy máu đỏ sẫm văng tung tóe trên tường phòng.

Mặt đất đá dưới chân tôi, toàn là những vết nứt hỗn độn do bị thứ gì đó chém đập tạo thành. Bên cạnh vết nứt đều dính không ít thịt vụn và máu tươi chưa khô.

Gã đàn ông đội mũ phớt Charles vốn dĩ đã sớm bị đưa đến địa hầm, lúc này lại đang co ro ngồi không xa bên tay phải tôi.

Quần áo hắn ta rách rưới, mặt trắng bệch, người run như cầy sấy. Hốc mắt sâu hoắm của hắn ta đang kinh hãi nhìn chằm chằm vào tôi, đôi môi khô nứt nẻ run rẩy, dường như muốn nói gì đó. Mà sau lưng hắn, tôi thấy hàng chục xác chết.

Toàn bộ những xác chết này đều bị chặt đầu, rồi bị người ta chất đống một cách sơ sài – cơ thể họ trông gầy gò khô quắt, như những đứa trẻ suy dinh dưỡng.

Không... họ chính là những đứa trẻ.

Tôi lập tức lại thấy đầu của họ, bị chất thành đống ở một bên khác của căn phòng. Trong đó, tôi nhìn thấy Abel ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì đầu cậu bé bị đặt trên cùng, vừa đúng lúc đối diện với tôi.

Mắt Abel trợn trừng, tóc bết lại vì máu, rối bù cứng đờ trên đỉnh đầu. Vẻ mặt cậu ta đầy hung tợn – hung tợn đến mức tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của cậu bé trước khi trút hơi thở cuối cùng.

Cậu nhất định rất sợ hãi, cũng rất đau đớn.

Tiếp đó tôi lại thấy đầu của Lucas. Tôi suýt nữa thì không nhận ra cậu bé. Miệng cậu ta rách toác từ cằm – dường như bị người ta dùng lực quá mạnh đập xuống, khiến nó nứt toác ra... Tôi chắc chắn đây là cách nó đã xảy ra.

Tôi... tôi không dám nhìn tiếp nữa.

Tôi đã tay chân lạnh ngắt, tim run rẩy. Dường như toàn thân máu ngừng lưu thông, ngay cả việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cả căn phòng vô cùng tanh tưởi, phảng phất mùi cồn.

Tiếp đó tôi dời ánh mắt đang run rẩy dữ dội, đã mất đi tiêu điểm, hướng về phía hồ máu ngay trước mắt.

Tôi thấy bên cạnh cái hồ hình vuông, lúc này còn đang đặt úp một xác một đứa trẻ không đầu. Chất lỏng màu đỏ từ cổ họng bị cắt đứt chảy vào trong hồ.

Thứ được ngâm trong hồ máu là một đoạn xương sống đã hóa đen... tôi không rõ đây là xương sống của sinh vật gì. Nó quá lớn, lớn đến mức gần như lấp đầy cả hồ máu.

Đoạn xương sống đang khẽ lay động.

Vì sự lay động của nó, máu trong hồ như có sự sống, không ngừng ngọ nguậy, sôi trào, dâng lên phía trên xương sống, ở đó dần dần ngưng tụ thành một viên ngọc châu màu đỏ sẫm.

Tôi không thể hiểu mình đã thấy gì.

Tôi chỉ đứng sững tại chỗ, không biết phải làm gì.

Khoảnh khắc tiếp theo, thời gian lại tiếp tục trôi.

Charles ở bên cạnh há miệng, khó khăn lắm mới thốt lên tiếng hét với tôi: “Cẩn thận trên đầu...”

Hắn ta nói muộn rồi.

Cây đại phủ đen to lớn kèm theo tiếng nổ, bổ thẳng xuống đầu tôi.