Âm thanh ấy tựa như lời thì thầm dịu dàng bên tai, gợn sóng lan tỏa trong đêm.
Những đường vân kỳ dị, dày đặc và sáng rực như mạch máu, một lần nữa bò lên cánh tay, gò má của Teresa, soi sáng bộ tu sĩ bào tả tơi trên người chị ta. Đôi mắt chị ta phủ một lớp màu đỏ máu bí ẩn, mỗi lần hít thở, từng làn khói đen từ miệng bay ra, tan biến vào màn đêm.
Gió đêm nổi lên dữ dội.
Mái tóc đen bay tán loạn, phất lên mặt.
Tôi lấy đôi găng tay trắng có diềm xếp nếp từ trong vạt áo rách nát ra đeo vào, tay phải lặng lẽ siết chặt cán hái lạnh lẽo của Thuyền trưởng Gray, rồi thả lỏng, lại siết chặt hơn nữa. Cùng lúc bước lên một bước, cánh tay trái nhẹ nhàng giơ lên ngang người, nắm lấy khoảng không trong bóng tối chập chờn.
Rắc, rắc.
Cây lưỡi hái ngắn màu xanh băng, tỏa ra luồng khí trắng lạnh lẽo, phát ra tiếng “xì xì” như rắn độc lè lưỡi, trong nháy mắt đã nằm trong tay trái tôi.
Keng...
Một dài một ngắn, một đen một trắng. Hai cây lưỡi hái hoàn toàn khác biệt, dưới ánh lửa phản chiếu từ người Teresa trong đêm tối, cùng lóe lên ánh sáng sắc bén khiến người ta khiếp sợ. Sương trắng cực hàn gần như bao trọn nửa người bên trái của tôi, đất dưới chân lập tức bị đông cứng như đá.
Trong tòa nhà chính của Cataloma cách đó không xa, từng ngọn nến sáng lên từ các căn phòng ở mỗi tầng, loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện hoảng loạn xen lẫn ồn ào. Cùng lúc đó, tôi nghe thấy Rector hét lớn từ phía sau: “Hall, đưa bọn trẻ đi...!”
Trận chiến vào khoảnh khắc tiếp theo, bùng nổ một cách kinh thiên động địa.
Trong tầm mắt, vị tu nữ cách đó mười bước khom người cong chân, tung một cú đấm đơn giản vào không khí trước mặt. Trong khoảnh khắc, ánh sáng đỏ chói mắt bùng lên, gần như soi sáng cả màn đêm, cảm giác áp bức khủng khiếp ập đến. Lòng tôi dâng lên cảnh giác cao độ, toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh u tối, Trật Tự Băng Sương không chút dè dặt mà bùng nổ hoàn toàn, giữa làn sương trắng cuồn cuộn, tôi vung cây lưỡi hái ngắn Cực Băng trong tay trái, chém ngược lên trên.
Bùm bùm bùm bùm!
Vô số mũi băng lớn và sắc nhọn, cuốn theo làn sương băng tuôn ra, nổ tung thành hình quạt ở phía trước, đón lấy ngọn lửa ngút trời đang ập đến từ phía đối diện, tựa như một xoáy nước nơi biển sâu.
Ầm...!!!
Cùng với tiếng động như sấm rền, hai luồng sóng xung kích khổng lồ đột ngột va chạm ở giữa, lực đạo cuồn cuộn sau một thời gian ngắn hòa quyện, quấn lấy nhau, gió lạnh và sóng nhiệt cuốn theo những gợn sóng có thể nhìn thấy rõ, đột ngột lan ra ngoài, hất tung bãi cỏ, gạch đá, cát bụi xung quanh... bay lên không trung bảy, tám mét, thậm chí hàng chục mét, có thứ bị đông thành băng, có thứ hóa thành tro trong lửa, hơi nước phun lên trời như sóng thần, tạo thành một đám mây hình nấm.
Rắc rắc rắc!
Một bức tường băng cao lớn và dày đặc mọc lên từ mặt đất trước mặt tôi, chặn đứng toàn bộ dư chấn đáng sợ bên ngoài, đất đá vụn va vào tường băng phát ra từng tiếng động trầm đục.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong hai, ba giây, mảnh vỡ của băng và lửa đã bay múa đầy trời, không khí lúc thì lạnh lẽo, lúc thì nóng rực. Luồng khí hỗn loạn xuyên qua bức tường băng khiến quần áo tôi bay phần phật, tóc như bị ai đó kéo giật ra sau đầu, sự dao động dữ dội khiến tôi suýt đứng không vững, bên tai toàn là tiếng “ong ong ong”, tiếng hét của Rector ở phía sau lúc ẩn lúc hiện: “Đưa... đi xa hơn... sơ tán... quá nguy hiểm...”
Tôi quay đầu lại, thấy một thành viên khác của Kiếm của Canli đã bế Ellie và cậu bé kia lên, bắt đầu chạy nhanh về phía tòa nhà chính, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống. Lúc này bóng dáng Rector đi đến bên trái tôi, gương mặt nghiêm nghị của anh ta lúc ẩn lúc hiện trong ánh sáng chập chờn.
“Tôi đến giúp cô...”
Tôi nhìn anh ta, nhẹ nhàng lắc đầu, đang định mở lời.
“「Boswell」 biến mất rồi, Teresa rốt cuộc đã làm gì...!”
Lời Rector hét bên tai khiến tôi sững người tại chỗ.
Boswell biến mất rồi...
Trong đầu tôi vẫn đang cố hiểu ý nghĩa câu nói của anh ta. Khoảnh khắc tiếp theo, bức tường băng trước mặt đột nhiên nổ lớn, nứt ra mấy đường rạn đỏ rực rồi nhanh chóng sụp đổ. Tôi giật mình, cùng Rector vội vàng nhảy sang hai bên, ngọn lửa đỏ tươi từ sau những tảng băng vỡ phun ra, trong nháy mắt đã nuốt chửng bãi cỏ nơi tôi vừa đứng.
Giữa luồng nhiệt cuộn trào, bóng dáng Teresa nhảy vọt lên, cây đại phủ đen kịt bùng cháy Nghiệp Hỏa, vẽ một đường lửa đỏ rực trên không trung, gào thét bổ thẳng xuống từ trên đầu.
Đòn này... không thể ngăn cản.
Tôi gần như nhận ra điều này ngay lập tức, vội vàng dùng Nguyệt Bộ, lùi lại hơn mười mét, sau khi đứng vững lại một lần nữa vung lưỡi hái ngắn Cực Băng, chém về phía Teresa...
Rắc rắc rắc!
Vô số mũi băng cao bằng nửa người, sắc bén không gì cản nổi, theo nhát chém mà đột ngột nổ tung, lan ra đến tận nơi cách đó hơn ba mươi mét trong tầm mắt, cái lạnh thấu xương nhuộm trắng mọi thứ xung quanh, nhiệt độ không khí sau khi giảm đột ngột lại nhanh chóng tăng lên — Nghiệp Hỏa ngút trời, bùng lên từ trong những mũi băng.
Ầm...!
Những mảng băng lớn thay đổi hình dạng trong lửa và sóng xung kích. Trung tâm ngọn lửa, thân hình mảnh mai trong bộ tu sĩ bào, sau một động tác thu lực ngắn ngủi, kéo theo khói đen bắt đầu lao nhanh về phía này, vạt áo tả tơi phần phật trong gió mạnh, cây đại phủ hai lưỡi to đến mức không cân xứng được chị ta múa lên đầy uy lực, lưỡi rìu cuốn theo lửa, đập tan từng mũi băng cản đường.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khoảng cách hơn mười mét chớp mắt đã đến, tiếng giao tranh liên tục vang lên trong không khí.
Keng! Keng! Rắc! Keng! Ầm...!
Bóng dáng thiếu nữ và tu nữ xoay tròn lao đi trong màn đêm, hai cây lưỡi hái đen trắng và lưỡi rìu rực cháy múa lên những đường kiếm chí mạng, va chạm hàng chục lần, tách ra, rồi lại va chạm, băng và lửa đối đầu kịch liệt, ánh sáng đỏ tươi và xanh u tối trong đêm bùng lên rồi tắt ngấm, dấy lên Nghiệp Hỏa hung tợn, hoặc nở ra từng đóa hoa băng lộng lẫy mà chết chóc.

Keng oong oong oong...!
Một cú vung hết sức nữa bị Teresa vững vàng đỡ được, tiếng kim loại va chạm vang rền bên tai, cánh tay tôi bị chấn động đến tê dại, lùi lại hai bước, sau đó nghe một tiếng “rắc” giòn tan, cúi đầu nhìn, phát hiện lưỡi hái ngắn Cực Băng trong tay trái đã vỡ nát từ phần lưỡi, rơi xuống đất.
Tôi khẽ nhíu mày.
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng Rector đột ngột xuất hiện sau lưng Teresa, lặng lẽ kề đoản kiếm lên cổ họng chị ta, dùng sức rạch một đường.
Máu tươi lập tức phun ra.
“Ự... khụ khụ!”
Teresa khẽ ho hai tiếng, hoàn toàn không để tâm đến vết thương của mình, xoay người chém cây đại phủ trong tay ra sau.
Rector rõ ràng biết chỉ như vậy không thể giết được kẻ dị giáo, anh ta đã sớm mượn sức gió lùi lại hơn mười mét trước khi Teresa xoay người, lúc này đang đứng dưới ánh lửa xa xa, vẻ mặt nghiêm nghị, nặng nề nhìn chằm chằm vào mặt Teresa.
“Teresa, 「Boswell」 ở đâu.”
Boswell...
Đột nhiên, tôi mở to mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Ánh trăng nhàn nhạt, sao trời thưa thớt.
Cảnh đêm nay không được coi là đẹp, nhưng dường như... cũng không khác gì mọi khi.
Chỉ là...
Cái lớp 「vỏ trứng」 vừa hư ảo vừa vô cùng chân thực, vốn dĩ phải lơ lửng trên bầu trời Vương Thành, giờ đây đã không còn thấy đâu nữa.
