Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 144: Mẩu Giấy

Charles và các thương nhân cuối cùng vẫn bị các tu sĩ áp giải đến ngục tối, chờ đợi sự phán xét của Thần Thánh Giáo Hội.

Teresa đã rời đi cùng họ. Lúc sắp đi, cô ấy hỏi tôi một câu rất kỳ lạ.

“Giả như có một ngày... em phát hiện ra, thật ra tất cả mọi người đều đang lừa dối em, trong đó thậm chí có cả người em tin tưởng nhất, người bạn thân thiết nhất. Sylvia... em sẽ làm thế nào?”

Tôi nhìn gương mặt hơi tái nhợt của cô.

“Tại sao, chị lại hỏi vậy?”

Teresa lắc đầu: “Cứ trả lời chị là được, em cũng có thể chọn im lặng.”

Tôi không hiểu ý nghĩa của câu hỏi này.

Nhưng vì cô ấy đã hỏi, tôi sẽ nghiêm túc trả lời.

“Ừm...”

Sau một thoáng trầm ngâm, trong lòng tôi đã có câu trả lời.

“Nếu, sự lừa dối mà chị nói, không làm tổn hại đến em, hay những người em coi trọng. Thì... em sẽ chỉ buồn thôi.”

Teresa gật đầu, sau đó lại hỏi: “Nếu làm tổn hại đến... hoặc một ngày nào đó sẽ làm tổn hại, thì sao?”

“Em sẽ ra tay.”

“Dù phải trả bất cứ giá nào?”

“Dù phải, trả bất cứ giá nào.”

“...Chúc em may mắn.”

Đi được hai bước, Teresa lại quay đầu lại.

“Hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè.”

...Bạn bè?

Tôi còn tưởng chúng ta đã là bạn rồi chứ...

Teresa... chị chỉ muốn nói vậy thôi sao.

Sau khi cô ấy rời đi một lúc lâu, tôi vẫn đứng ngẩn người tại chỗ.

Nghiệp Hỏa trong con hẻm sâu đã tắt hẳn, chỉ còn lại một vùng băng giá và sương giá rộng lớn, khiến không khí đầu xuân lạnh lẽo như mùa đông khắc nghiệt. Không ai có thể xử lý được chúng, ngay cả tôi cũng không, đành phải đợi chúng tự tan chảy... chắc sẽ mất một thời gian dài đây.

Người của Kiếm của Canli đã kiểm kê xong hàng hóa. Họ thu giữ toàn bộ Cô Quả Thảo lẫn trong đó, số quần áo còn lại thì cho người gửi đến Cô Nhi Viện.

Dù thế nào đi nữa, bọn trẻ cũng vô tội. Nếu không có lô hàng này, có lẽ chúng sẽ không có quần áo mới trong một thời gian dài.

Hôm nay lúc đến xem, quần áo trên người hầu hết bọn trẻ đều đã rất cũ rồi.

Sau đó, tôi cùng người của Kiếm của Canli rời khỏi con hẻm sâu, lên Giác Mã Xa của Vương cung.

Trên đường về, lòng tôi rối bời.

Phó đội trưởng Tynis ngồi cùng tôi lúc này cũng đang trầm tư. Trông cô không vui vẻ gì, một lát sau khẽ thở dài.

Tôi hiểu lý do cô ấy lo lắng.

Hành động hôm nay, nói cho cùng là đã thất bại. Dù đã chặn được hàng, bắt được người, một kẻ dị giáo cũng đã chết, nhưng manh mối gần như đã hoàn toàn bị cắt đứt tại đây, cũng làm đảo lộn kế hoạch ban đầu của Victoria, và tình thế của chúng tôi cũng lập tức chuyển từ chủ động sang bị động.

Nguyên nhân là do hai đứa trẻ đột nhiên xuất hiện.

Nhưng sự đã rồi, hiện tại chỉ có thể chờ đợi. Chờ những thương nhân bị bắt, hoặc Charles khai ra, xem có thể moi được thông tin gì mới không. Đương nhiên, tiền đề là họ thật sự là người của Chân Lý Chi Môn.

“Nữ Vương Bệ hạ chắc chắn sẽ nổi giận... lần này lại bị mắng rồi... thật là, tệ hết sức.”

Tiếng Tynis lẩm bẩm vang lên bên tai, tôi quay đầu nhìn vào mặt nghiêng của cô, an ủi nói: “Đây không phải lỗi của cô.”

Lời nói đơn giản không thể khiến cô ấy mỉm cười trở lại, Tynis tự mình lắc đầu.

“Nữ Vương Bệ hạ... là người chỉ nhìn vào kết quả.”

Cô cúi đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên như nhớ ra điều gì, ngẩng phắt đầu hỏi tôi: “Tiểu thư Sylvia, cô có nhìn rõ mặt hai đứa trẻ đó không?”

“Không.” Tôi nhíu mày nói, “Người chúng, rất bẩn, tóc tai che hết cả mặt.”

Trong đầu xoay chuyển một vòng, tôi lập tức hiểu ý Tynis.

“Ý cô là...”

“Những đứa trẻ đó, thật sự là tình cờ xuất hiện ở đó sao... quá trùng hợp rồi...” Tynis lẩm bẩm, “Mấy con phố gần đó không có ai ở cả... trẻ con ở đâu lại chạy đến nơi xa như vậy chơi... còn che cả mặt... Marco, Marco!”

Cô vội vàng thò đầu ra ngoài rèm xe, lớn tiếng gọi tên một người. Lát sau, giọng người đàn ông mũi khoằm từ bên ngoài vọng vào.

“Sao vậy, phó đội trưởng?”

“Anh có thấy hai đứa trẻ đó đi đâu không?”

“Không.”

“Đi hỏi những người khác xem có ai thấy không. Nếu không có, lập tức cho người đi tìm... thôi tôi tự đi.”

Nói xong Tynis lại lập tức quay đầu, nói với tôi một câu “Tiểu thư Sylvia xin hãy về trước” rồi nhảy khỏi xe, vội vã rời đi.

Tôi có ý muốn đi cùng cô ấy, vừa khẽ động người, cơn đau nhói từ bụng dưới truyền đến khiến trán tôi rịn ra mồ hôi lạnh.

...Thôi về nghỉ một lát đã.

Sau khi Tynis rời đi, bên cạnh không còn ai, tôi cũng không cần phải che giấu nữa. Tôi co người ngồi vào một góc xe, hai tay ấn chặt bụng, lông mày nhíu chặt lại.

Lúc nãy ở trong hẻm, khi cầm Cô Quả Thảo lên... khoảnh khắc đó tôi thật sự có một thôi thúc muốn đốt nó lên hút một hơi.

Nguyên nhân là vì đau.

Thật sự quá đỗi đau đớn! Đau đến mức muốn tự gây mê cho mình.

Từ sáng đến giờ tôi vẫn luôn cố chịu đựng. Lúc đó chỉ là cơn đau âm ỉ, sau đó dần dần biến thành cảm giác co rút khó tả. Đến lúc ở trong hẻm, cơn đau đã đến mức như có một bàn tay to đang ra sức giày vò, chịu đựng đến bây giờ tôi thật sự có chút không chịu nổi nữa rồi.

Đây là lần đầu tiên tôi thật sự biết được cơn đau bụng kinh nó hành hạ người ta đến mức nào.

Mấy lần trước, có lẽ vì tôi không có kinh nghiệm nên khá căng thẳng, tuy không kiểm soát được tính khí của mình nhưng hành động lại kiềm chế hơn nhiều. Không ăn bậy, lúc ngủ cũng đắp chăn kín mít... sau này dần dần nhận ra cơ thể này rất khỏe mạnh, cũng không phải loại dễ bị đau, thế là bắt đầu lơ là, cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì to tát, thế là bắt đầu sinh tật.

Bây giờ tôi vô cùng hối hận.

Tại sao lại không khống chế được bản thân, rõ ràng biết sắp đến ngày, tối qua lại còn uống rượu làm gì chứ...

Tôi cố gắng hết sức để dời đi sự chú ý, nghĩ đến hai đứa trẻ đã bỏ chạy... chắc không tìm được chúng đâu nhỉ?

Vương Thành rộng lớn như vậy, hai đứa trẻ đến mặt mũi cũng không rõ, tìm chúng chẳng khác nào mò kim đáy bể... có lẽ tôi nên bắt đầu từ một hướng đáng tin cậy hơn...

Lúc về đến phố Rondall, trời đã quá trưa.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua những tầng mây mỏng và lớp chắn, lười biếng chiếu lên người.

Bên con đường đá phiến bằng phẳng có tiếng côn trùng kêu và hương hoa thoang thoảng.

Victoria vẫn chưa về. Lúc này... có lẽ cô ấy vẫn đang họp cái Tư Nghị Hội phiền phức đó, đấu trí, đấu sức với đám quý tộc béo phệ kia.

Khó khăn lắm mới lê bước về đến dinh thự số 3, tôi cảm thấy hơi đói, nhưng thật sự rất mệt, đành đơn giản làm cho mình một đĩa bánh nướng mật ong.

Tôi ôm đĩa bánh co mình trên ghế sofa, ngơ ngác nhìn phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, từng miếng từng miếng nhỏ nhai bánh.

Không lâu sau mắt bắt đầu hoa lên, bộ váy áo ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào lưng... hơi khó chịu.

Thật là... cảm giác như sắp chết...

Bất chợt nhớ lại lời một người bạn ở kiếp trước: những cô gái đau bụng kinh, đều là những thiên thần bị ruồng bỏ.

Lúc cô ấy nói câu đó, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, tôi lúc đó lại cười cô ấy làm màu... ha, không ngờ tôi cũng có ngày hôm nay, đây là báo ứng.

Bánh trong miệng có chút đắng, hoàn toàn không thơm. Tôi chỉ ăn được hai cái rưỡi đã không nuốt nổi nữa, thậm chí còn hơi buồn nôn, muốn ói.

Lặng lẽ vứt miếng bánh đã cắn dở đang cầm trên tay xuống, tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, uể oải lê bước về phía phòng ngủ.

Hay là ngủ một lát đi... quần áo cũng không cần cởi, túi đeo cứ để cạnh tủ... túi đeo... a!

Tôi đột nhiên nhớ ra, trong túi còn có thứ Abel lén nhét cho tôi.

Là cái gì nhỉ?

Mở túi ra, lục lọi một hồi, sau đó lôi ra một mẩu giấy nhỏ đã ố vàng. Mở ra xem, trên đó viết một dòng chữ nhỏ xiêu vẹo, nét chữ nguệch ngoạc vội vàng:

Tối nay, gặp ở hẻm phố Alik.