Vài ngọn lửa màu nâu sẫm bùng lên, khói bụi cuộn theo, kéo vệt lửa dài, biến thành những quả cầu lửa rực cháy, lao xuống gào thét từ mái nhà, nhuộm đỏ nửa bầu trời đêm.
Chúng đã đến chỉ trong nháy mắt.
“A a a...!”
Kẻ đầu tiên lao đến trước mặt tôi gào lên những tiếng chói tai, tôi không biết rõ đó có phải âm thanh con người có thể phát ra hay không. Định bụng giơ tay phóng lưỡi băng, đóng băng hắn và những kẻ theo sau, nhưng ngay khi ý nghĩ vừa lóe lên, tôi bỗng nhận ra bóng người bị bao bọc trong Lửa tội lỗi có điều gì đó chẳng lành.
Là một kẻ mập... không phải, cơ thể hắn đang phình to ra... có thứ gì đó sắp nổ tung!
Linh tính mách bảo mạnh mẽ khiến tôi theo bản năng rút đòn tấn công, chân đạp Nguyệt Bộ lùi nhanh ra xa hơn mười mét. Ngay giây tiếp theo, bóng người đó bỗng nhiên nổ tung.
Ầm...!
Hắn như một quả bom người kinh hoàng, theo sau tiếng nổ lớn là máu thịt văng tung tóe. Khi sóng nhiệt cuộn tới, ngọn lửa bùng cao đến năm mét, theo sau là một luồng xung kích mạnh mẽ.
Bụi đất bay mịt mù, tiếng chó sủa vang lên từ những nhà dân gần đó.
Đây là... tấn công tự hủy sao...
Tôi bị sức ép đẩy lùi hai bước, loạng choạng đứng vững, có chút kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc nhìn về phía giữa vụ nổ. Trong màn khói mờ ảo, tôi thấy những mảnh thịt lớn nhỏ đang cháy dở, dính rải rác trên mặt đường, không biết rõ là bộ phận nào... Trong đó, ngoài kẻ lạc đạo tự nổ, còn có cả ba gã đàn ông lúc nãy.
Hình ảnh này chỉ thoáng qua trong chốc lát, ngay sau đó kẻ thứ hai, thứ ba đã xé toang màn khói lao đến. Khi còn cách tôi khoảng bảy tám mét, cơ thể chúng bắt đầu phình to.
“Thần Chân Lý che chở...”
“A!!!”
Tôi giật mình, định dùng Nguyệt Bộ lùi lại lần nữa, nhưng chân vừa động, đầu tôi liền đau nhói khủng khiếp.
Đau đến nghẹt thở.
“Ực...”
Tôi không kìm được rên lên một tiếng, cơ thể ngay lập tức mềm nhũn, trước mắt tối sầm lại. Tôi biết chuyện này chẳng lành, toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh lam, một bức tường băng khổng lồ bất chợt dựng lên trước mặt, tôi ôm đầu ngồi xổm xuống.
Ngay giây tiếp theo, hai tiếng nổ lớn vang lên bên tai.
Ầm ầm ầm...!!!
Màng nhĩ đau nhói.
Tai tôi chỉ còn ù ù, không nghe rõ bất cứ thứ gì khác.
Luồng khí nóng bỏng từ hai bên tường băng ập tới, cuộn tới chân tôi, hất tôi ngã ngồi xuống đất. Bụi tro lại bay mù trời, dần dần tôi nghe thấy tiếng nước bốc hơi “xèo xèo”.
Sau bức tường băng, sóng nhiệt ngút trời. Lửa tội lỗi cuồn cuộn bốc lên, sức mạnh hung hãn — nhưng vẫn không thể xuyên thủng được tấm chắn khổng lồ trước mặt.
Sau đó, khả năng nghe của tôi mới dần trở lại bình thường.
Trong tầm nhìn, ánh nến trong nhiều ngôi nhà đã bị rung chuyển làm tắt ngúm. Loáng thoáng có tiếng người la hét, gào thét trong hoảng loạn, xung quanh toàn là tiếng bước chân náo loạn, dường như là người dân đang ra sức chạy trốn.
Vẫn còn vài kẻ lạc đạo... gần đây có dân thường, phải nhanh chóng diệt trừ chúng...
Nghiến chặt răng, tôi ra sức đứng dậy, nhưng cơn đau đầu dữ dội khiến tôi không thể làm được gì.
Tôi cảm thấy mình sắp chết.
Đau quá... đau quá... đau quá! Đau quá đi!!!
Cảm giác như đầu sắp nứt ra.
Cơ thể vốn chỉ hơi lạnh, lúc này đã như rơi vào hầm băng. Lạnh đến mức tôi phải ôm chặt lấy thân thể cuộn tròn lại — dù vậy cũng chẳng khá hơn chút nào.
Không bình thường... ai đến tháng mà lại thế này... chắc chắn là không bình thường...
Làm sao đây... làm sao đây... có ai bị lửa bén vào không... mình phải đi cứu người... phải diệt trừ bọn lạc đạo... đầu mình đau quá... lạnh quá... mình không nhìn rõ gì cả... rốt cuộc... mình đang làm gì vậy...
Dần dần không thể suy nghĩ được nữa.
Mình... bị làm sao thế này...
Khóe mắt tôi thoáng thấy một bóng người rực lửa lao đến trước mặt.
Ngọn lửa đó đặc quánh như máu, mang theo mùi tanh nhè nhẹ ập vào mặt. Bóng người bị bao bọc trong đó thân hình mập mạp, mặt mũi dữ tợn, con ngươi đỏ ngầu như sắp lồi ra ngoài. Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, cười như điên, miệng gào thét: “Ta là! Kẻ phụng sự cuồng tín của Thần Chân Lý...!”
Bụp.
Sau một tiếng nổ trầm đục, mang theo âm thanh máu thịt vỡ nát, cơ thể tôi bay lên không trung.
Phần phật...
Đó là tiếng gió ma sát vào quần áo.
Ở khoảng cách gần như thế, vụ nổ lại không ồn ào đến vậy...
Thật không thể tin được, điều đầu tiên hiện lên trong đầu tôi lại là chuyện này. Sau đó tôi mới nhận ra... hình như mình không cảm thấy đau đớn như tưởng tượng.
...?
Mình đã đỡ được sao?
Hay là bị đau đầu đến ngốc rồi...
Chưa kịp tìm ra câu trả lời, cơ thể tôi đã đâm vào một vật rất cứng, ngay sau đó bên tai toàn là tiếng “loảng xoảng”, có thứ gì đó bị tôi đâm gãy... hình như là gỗ... mình rơi vào nhà ai rồi?
“Bịch” một tiếng rơi xuống đất.
Rầm loảng xoảng...
...Ồn quá.
Mình đang ở đâu đây?
...Tối quá. Mình bị nổ chết rồi sao... không, không phải. Tay chân vẫn còn cảm giác... đầu cũng còn. Vụ nổ đó hình như không gây vết thương gì cho mình, mình hoàn toàn không thấy đau, một chút nào cả. Cũng không có gì khó chịu... ơ, hình như mình không còn lạnh nữa... đầu cũng bớt đau nhiều rồi.
Trên người... dường như thoải mái hơn nhiều.
Đứng dậy được không... ừm, cử động được... hây da, mình đứng dậy rồi.
“Ưm~”
Miệng phát ra tiếng rên rỉ uể oải như vừa ngủ dậy, tôi vươn vai một cái thật dài.
Thoải mái~
Đầu óc cũng rất tỉnh táo.
Nghĩ kỹ lại, cơn đau đầu vừa rồi, hình như mình đã cảm thấy ở đâu đó... ở đâu nhỉ... đúng rồi!
Lúc đó mình vừa thoát khỏi vũng lầy của Vực Sâu, mình đã hấp thụ rất nhiều... từ các Giáo Hội Kỵ Sĩ, chính là lúc đó, cơn đau đầu không thể nào quên được.
Đã bảo mà, đây đâu phải chỉ là đến tháng vớ vẩn... sao mình có thể bị thứ này đánh gục được chứ, mình là... Syl... Pei... mình là... mình là ai nhỉ?
Thôi, không quan trọng.
Ra ngoài thôi.
Tôi đẩy thanh xà gãy chắn trước mặt ra, bước về phía ánh sáng le lói từ khe hở phía trước.
Bên ngoài có tiếng trò chuyện.
“...Cô ta chết chưa?”
“Chắc rồi. Dù là Giáo Tông Kỵ Sĩ, cũng không thể đỡ trực diện vụ nổ như vậy.”
“Có phải suôn sẻ quá không? Chuyện này có chút không giống với những gì Nghị Viên đại nhân nói...”
“Chuyện này có chút kỳ lạ.”
Tôi giơ tay lên, đấm một cú vào bức tường chắn phía trước.
Ầm!
Loảng xoảng...
Giữa những viên gạch đá văng ra, bức tường nhà dày cộp trước mặt, bị tôi đấm thủng một lỗ lớn, rộng gần hai mét.
Ánh lửa đỏ rực chiếu vào, tôi cúi đầu nhìn đôi tay mình... ừm, không sứt mẻ gì, vẫn xinh đẹp như vậy.
Chỉ là hơi bẩn một chút.
Chui ra khỏi cái lỗ, tôi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm được ánh lửa soi sáng.
Trăng mờ như thoi, sao sớm lấp lánh.
Một vẻ đẹp lạ thường, thật là... một khung cảnh đã lâu không gặp.
Có tuyết thì còn tuyệt hơn nữa.
“Ngươi... sao ngươi lại...”
Những kẻ lạc đạo đó đứng cách đó không xa. Một, hai... còn lại bốn người.
Chúng trừng mắt nhìn tôi, vẻ kinh hãi và không thể tin nổi đó... thật thú vị.
Chỉ là hơi ồn ào.
Nghĩ vậy, tôi khẽ nhún chân, ngay lập tức xuất hiện trước mặt kẻ vừa nói, đưa ngón tay lên môi, ra hiệu cho hắn im lặng.
“Suỵt! Ngươi đừng nói gì cả, được không?”
“Ực...”
Tôi thấy hắn nuốt nước bọt... thật là, lúc nãy còn liều mạng tấn công tự hủy, bây giờ lại sợ hãi cái gì chứ?
Như để an ủi hắn, tôi nở một nụ cười ngọt ngào với hắn, nhưng ngay giây tiếp theo, cánh tay tôi vung lên cao...
Phụt.
Một tiếng động lạ vang lên.
Đầu của kẻ đó nổ tung.
Thứ dơ bẩn văng lên người và mặt tôi.
