Đêm ở Vương Thành náo nhiệt lạ thường.
Khác với tất cả những thành phố tôi từng ghé thăm trước đây, ngay cả hai vương thành nổi danh ngang hàng với nó — Hàn Đông Chi Thành và Phỉ Thúy Chi Đô Narangard — cứ tối hẳn là chợ búa hay cửa tiệm đều dọn hàng, trên đường gần như không còn bóng người qua lại.
Nhưng ở đây thì khác, dù hai vầng trăng khuyết đã hiện rõ trên bầu trời, thành phố vẫn ồn ào náo nhiệt, vô số ánh đèn rực rỡ, lấp lánh đã lấn át cả ánh trăng bạc, khoác lên thành phố một lớp áo lộng lẫy.
Trên các con đường lớn nhỏ, phần lớn là những người đã dùng xong bữa tối ra ngoài tản bộ. Thỉnh thoảng, họ gặp người quen thì chào hỏi nhau, tụ lại trò chuyện tâm tình vài câu, có lẽ còn rủ nhau đi cùng. Nhịp sống của họ không hối hả như ở kiếp trước của tôi, giờ này có lẽ là khoảng thời gian thảnh thơi nhất trong ngày.
Một vài quán rượu, quán ăn vặt ven đường cũng đông nghịt khách, ba năm người quây thành một bàn, cách rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong. Thậm chí thỉnh thoảng còn thấy vài cửa tiệm có biển hiệu sặc sỡ, tên gọi như “Phấn Hồng Thế Gia”, “Vườn Hồng”, thường có những cô gái trẻ ăn mặc hở hang đứng trước cửa. Hễ thấy người đàn ông nào đi một mình ngang qua, họ sẽ uốn éo tấm lưng ong, nở nụ cười có phần khoa trương, bước tới bắt chuyện.
Nghĩ cũng biết đó là nơi nào.
Không lâu sau lại thấy mấy người mặc áo gió màu xanh trắng đồng phục, đầu đội mũ nồi có in huy hiệu hình khiên, eo đeo kiếm đi ngang qua. Tối qua Carlos đã nói với tôi, họ là “Trọng Tài Xứ” của Vương Thành, chuyên xử lý những vụ việc như giữ gìn trật tự trong thành và tranh chấp dân sự. Về căn bản, mỗi khu lớn đều có trụ sở đại diện, tôi nghĩ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến đêm ở Vương Thành có thể náo nhiệt như vậy.
“Cô bé đáng yêu, có muốn thử bánh waffle mới ra lò không? Nóng hổi lắm đấy, ngửi mùi sữa thơm nức này, đảm bảo ngon!”
Tôi quay đầu lại, thấy chú bán hàng đang bưng khuôn nướng cười nhìn tôi, chiếc bánh bên trên bốc hơi nóng, màu vàng óng trông rất hấp dẫn.
“Bao nhiêu tiền ạ?”
“Mười lăm đồng tệ một cái, ngon mà không đắt đâu~”
Tôi nghiêng đầu nghĩ một lát: “Cháu lấy bốn cái.”
“Được thôi~” Chú lấy giấy da bò bên cạnh, vừa thổi vừa gói từng chiếc bánh waffle lại đưa cho tôi, “Cầm chắc nhé cô bé, cẩn thận bỏng.”
Tôi đếm đủ tiền đưa cho chú, nhận lấy gói giấy da bò mở ra, lấy một cái cắn một miếng, rồi gói ba cái còn lại cất vào túi xách nhỏ.
“Cô bé, một mình đừng đi chơi khuya quá nhé, phải chú ý an toàn, về nhà sớm đi! Bố mẹ sẽ lo lắng đấy~”
“Cháu biết rồi ạ.”
Đáp lại lời chú bán hàng nhiệt tình, tôi tiếp tục đi về phía trước.
Tôi đã lang thang vô định trên phố rất lâu rồi.
Buổi trưa, ban đầu tôi định nấu cho mình món ăn Thuyền trưởng Gray, nhưng vào đến nhà bếp lại chẳng muốn động tay. Sau đó, tôi đại khái mua chút đồ ăn, về phòng ngủ cầm sách giáo khoa lên tay, nhưng dù thế nào cũng không thể chú tâm. Tự nhiên tôi thấy bực bội vô cùng, nằm lên giường lại không ngủ được, cũng không biết nên làm gì, mọi thứ đều nhạt nhẽo.
Thế là tôi ra khỏi nhà, đi mãi cho đến khi trời tối hẳn. Như vậy đã giết được kha khá thời gian, dù sao với sức vóc của tôi cũng không thấy mệt. Cứ thế, tôi vô thức đi đến Học viện Hoàng Gia.
Những người xếp hàng dài trước cổng học viện hôm qua, lúc này đã không còn thấy đâu. Xem ra bài kiểm tra đã hoàn thành rồi. Tôi đi đến trước cổng lớn, lấy huy hiệu học viện từ trong túi xách nhỏ ra cho vệ sĩ đứng gác xem, sau khi đối chiếu thì bước vào trong học viện.
Trong sân trường đã đâu đâu cũng là bóng dáng học viên, dù là học viên mới nhận học, hay là học viên cũ đã trải qua một kỳ nghỉ thoải mái, lúc này chắc đều đã có mặt. Dù sao ngày mai là lễ tựu trường, qua tối nay mà vào trường sẽ bị phạt.
Đi qua từng cột đèn sáng trưng, tôi dựa vào trí nhớ tìm đến tòa tháp ký túc xá “Bờ Hồ Ceylan” — hơn một nửa cửa sổ lúc này đã sáng lên ánh nến lúc tỏ lúc mờ. Các học viên đã vào ở, tiếng cười đùa ồn ào không ngớt. Khi tôi bước vào trong tháp thì tiếng cười đùa có phần dịu đi một chút.
Sau đó là một tràng bàn tán.
“Này này...”
“Nhìn kia kìa!”
“Trời đất, học viên mới à? Của Bờ Hồ Ceylan chúng ta sao?”
“Đẹp không thể tin được... Gael ơi làm sao đây, tớ yêu rồi.”
“...Tớ nghĩ tớ cũng vậy, chết rồi! Tim đập nhanh quá.”
“Cô ấy tóc đen...”
“Thật là tuyệt vời, cảm thấy cuộc sống sau này sẽ tràn đầy phong phú~”
Các học viên đều bám vào hàng rào sắt cao một mét bên cạnh tầng lầu, từng người một thò đầu ra nhìn chằm chằm vào tôi. Những lời xì xào to nhỏ không thể lọt khỏi tai tôi, nghe mà tôi càng thấy bực bội hơn. Tôi cúi đầu bước nhanh lên cầu thang xoắn ốc, lúc này nghe thấy có người huýt sáo trên đầu.
“Người đẹp ơi, nhìn bên này~”
Tôi không để ý, bước chân càng nhanh hơn, rất ghét cảm giác bị vây xem như khỉ, chỉ muốn mau chóng về ký túc xá.
“Ha ha ha! Người ta không thèm để ý cậu kìa Alex.”
“Ăn quả bơ rồi nhé.”
“Chiêu này của cậu cũ quá rồi.”
“Ha ha ha...”
Sau một trận cười ồ, giọng nói kia có chút tức giận.
“...Tôi không tin!”
“Này này, Alex cậu muốn làm gì?”
“Ha ha, thánh tình trường sắp ra tay rồi kìa...”
“Đối phương là tóc đen đấy, đừng có bắt nạt người ta khóc đấy.”
“Đi, chúng ta cũng qua xem.”
“Các cậu không phải chứ... ăn nói với học viên mới có thể dịu dàng một chút không, cô ấy trông ngây thơ lắm.”
“Cậu thì biết cái gì, học viện chúng ta có bao nhiêu con sói? Người đẹp cỡ này, nếu không ra tay trước, rất nhanh sẽ bị người khác nhanh tay hớt mất.”
Những lời nói chuyện đó vọng đến tai tôi, tôi biết có kẻ phiền phức sắp tìm đến rồi. Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi tôi lên đến tầng mười, có mấy bóng người cao lớn chắn phía trước. Người đi đầu có mái tóc ngắn màu đỏ rực, trông khoảng hai mươi tư, hai lăm tuổi, dung mạo không tệ, chỉ là mắt hơi nhỏ, dáng mắt lại hơi xếch, trông có chút hung dữ.
Hắn thấy tôi đi lên, nghiêng người dựa vào hàng rào, tay phải chống cằm, một bên khóe miệng nhếch nhẹ lên, làm ra vẻ kiêu căng, chắc là tự cho rằng như vậy rất ngầu.
“Em gái là học viên mới à? Em tên là gì.” Hắn mở miệng hỏi.
Tôi dĩ nhiên không thèm để ý, chau mày đi về phía bên phải, muốn vòng qua họ tiếp tục lên lầu, vừa đi được hai bước đã bị hắn chặn lại.
“Đừng vội đi thế em gái, làm quen chút đi.”
Tôi hết kiên nhẫn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của người đàn ông cao hơn mình đến hai cái đầu.
“Tránh ra.”
“Đừng vậy mà, anh chỉ muốn biết tên em thôi.” Hắn cười nói.
“Tôi không muốn, tránh ra.”
“Này Alex, cậu phải nói tên mình cho người ta biết trước chứ, đó là phép tắc tối thiểu mà?”
“Dạo này cậu ta tán gái càng lúc càng không nghiêm túc rồi.”
“Hay là để tôi thử xem, cậu như vậy không được đâu, ha ha...”
Những người đứng sau hắn bắt đầu hùa theo, các học viên xung quanh cũng đang nhìn về phía này, tiếng xì xào to nhỏ không ngớt.
“...Cô gái đó, bị Alex để ý rồi.”
“Tệ thật... ngày đầu tiên đã bị lũ tai họa trong học viện bắt nạt...”
“Đây là chuyện tất yếu mà... cô ấy xinh đẹp như vậy, Alex họ mà tha mới lạ đó, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi...”
“Này, chúng ta có nên diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân không?”
“Thôi đi. Đó là Alex đấy, ai dám chứ...”
“Suỵt, cẩn thận bị họ nghe thấy...”
Lông mày tôi càng nhíu chặt hơn.
Nghe ý của họ, người trước mắt này có vẻ như là một tên ác bá trong học viện?
Học viện Hoàng Gia cũng có loại người này sao...
“Ha ha, xin lỗi xin lỗi, là tôi vô lễ. Tên tôi là Alex, Alex Commons Clive, học viên cấp năm của Học viện Hoàng Gia. Dám hỏi vị tiểu thư cao quý và xinh đẹp này, tên của em là gì?”
Lúc người đàn ông nói ra họ của mình, trong mắt lóe lên một tia kiêu ngạo.
