Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 103: Chưa từng có ai dám đối với tôi như vậy

“...Carlos.”

Tôi vô cảm nhìn hắn, rồi cất lời.

Gã đàn ông tóc đỏ tên là Á-gì-đó-sky kia, nụ cười trên mặt hắn cứng lại.

“Ơ... Carlos?” Hắn cố gắng nhếch mép, gượng ép bản thân giữ nụ cười không đổi, dù trông có chút cứng nhắc. “Tên của tiểu thư thật là... ha ha!”

Hai tiếng “ha ha” này nghe thật gượng ép. Tôi đoán ban đầu hắn định đợi tôi nói tên ra rồi sẽ khen ngợi một tràng. Chắc hẳn hắn rất giỏi mấy trò này, những lời sến súa nghe mà ê cả răng như “tên của em cũng đẹp như người vậy”, “mỹ danh của tiểu thư khiến tôi say đắm mê mẩn” chắc chắn nói ra không tốn chút sức lực nào, có lẽ đã soạn sẵn trong đầu rồi. Nhưng bây giờ lại không thể nào khen ra lời, nghĩ nửa ngày cũng chỉ đành khô khan nói một câu: “Thật là đặc biệt.”

Cái vẻ mặt một đằng lòng một nẻo này... thật làm khó cho anh rồi.

“Cái đó tôi biết.” Tôi gật đầu với hắn. “Tránh ra được chưa?”

Alex thấy tôi lại muốn đi, lập tức dang tay ra chặn tôi thêm lần nữa.

“Tiểu thư Carlos, tôi đã báo tên đầy đủ của mình, vậy thì theo lễ nghi quý tộc, cô cũng phải cho tôi biết tên đầy đủ của mình chứ.”

Ha ha ha, tiểu thư Carlos!

Vốn đang có chút bực mình, sau khi nghe được cách xưng hô từ miệng đối phương, tôi đột nhiên rất muốn cười.

Nhưng phải nhịn.

Tôi cảm giác tên này thuộc loại chưa đạt được mục đích thì chưa bỏ cuộc, nên tốt nhất là mau chóng đuổi hắn đi cho xong.

“Tôi tên là Carlos Gonzalez.”

“Ơ, Gonzalez...?” Alex nghe xong, vẻ nghi hoặc trên mặt càng đậm hơn. “Cái họ này ở Tây Châu cũng rất hiếm thấy. Tiểu thư, chẳng lẽ cô không phải người của gia tộc Đông Chi Nguyệt sao, cô từ đâu đến?”

“Hoa Hạ Chi Quốc.”

“...Nước gì cơ?”

“Carlos Gonzalez... sao cái tên này nghe quen quen?” Một gã đàn ông đứng sau hắn cau mày nói.

“Tôi nhớ, đó hình như là tên của một vị Giáo Tông Kỵ Sĩ nào đó...” Một gã khác như chợt nghĩ ra điều gì. “Đúng rồi! Là vị Ngân Sắc Thiểm Quang thường đi lại trong Vực Sâu, ngài ấy tên như vậy đó!”

“Alex, con nhỏ này đang chơi xỏ cậu đấy.”

Sau khi được họ nhắc nhở, gã đàn ông tóc đỏ rõ ràng cũng đã nhớ ra Ngân Sắc Thiểm Quang là ai. Biết tôi đang lừa hắn, sắc mặt hắn lập tức tối sầm.

“...Con nhỏ vô lễ, tao cho mày thêm một cơ hội. Bây giờ, ngoan ngoãn nói cho tao biết tên mày, còn có cả khóa học tự chọn của mày, tao có thể không chấp nhặt chuyện mày lừa tao.”

Hắn vốn đã cao to, lại có vẻ ngoài hung dữ. Lúc này, hắn sa sầm mặt nói lời đe dọa, trông có chút đáng sợ... xem ra không thể qua loa cho xong chuyện được rồi.

Trong lòng tôi đột nhiên nổi hứng trêu chọc.

Tôi chớp chớp mắt, nắm chặt hai nắm tay nhỏ trước ngực, lùi lại một bước ra vẻ rụt rè, như thể thật sự bị hắn dọa sợ, lí nhí nói ra tên mình.

“Vic... Victoria...”

Giọng nói ngọt ngào kết hợp với khuôn mặt yếu đuối, chắc hẳn sức công phá rất lớn. Alex ngẩn người, có chút không tự nhiên dời mắt đi, vẻ mặt dịu lại.

“Alex, cậu dọa cô ấy sợ rồi kìa!”

“Đừng có nổi nóng, cô bé chỉ đùa với cậu một chút thôi... Thật là, kiên nhẫn một chút được không.”

“Cái đó, em gái Victoria, em đừng sợ nhé.” Có người tiến lên khoác vai Alex, cười nói: “Tên này chỉ là nóng tính thôi, thật ra người tốt lắm. Chỉ là muốn kết bạn với em thôi, đừng để ý nhé... Tiện thể anh tên là Nelly.”

“...Cậu biến sang một bên!”

Alex trừng mắt nhìn anh ta một cái, lúc quay lại nhìn tôi, nụ cười trên mặt đã trở nên khá ôn hòa, không còn vẻ hung dữ đáng sợ như vừa rồi.

Ha, đàn ông.

Sự khinh bỉ trong lòng thoáng qua, bề ngoài tôi lại tiếp tục giả bộ ngây thơ vô tội: “Tôi... tôi đi được chưa ạ?”

“Khụ khụ... Không được đâu~ Em vẫn chưa cho anh biết tên đầy đủ của mình mà.”

Alex hắng giọng, ra vẻ dùng giọng điệu có chút tinh nghịch để nói chuyện, trong mắt ngập tràn ý cười. Có lẽ muốn tỏ ra là một người anh trai hiền hòa, nhưng khổ nỗi vẻ ngoài đã thế, trông thế nào cũng có một cảm giác kỳ quặc không nói nên lời.

Nhưng tôi vẫn quyết định ngoan ngoãn trả lời hắn.

“Elizabeth Victoria...” Nói xong lại nghiêng đầu. “Hay là, Victoria Elizabeth?”

Hắn đột nhiên sững người.

Không khí vốn đang vui vẻ bỗng chốc đông cứng lại ngay khoảnh khắc tôi nói ra cái tên này.

“Này Alex, cô ấy nói cô ấy tên là Elizabeth... đó là...”

“Mẹ nó tôi còn cần cậu nhắc à!” Alex tức giận gầm lên với người đàn ông đang khoác vai mình. Lúc quay đầu lại, ánh mắt hắn đã trở nên vô cùng không thiện chí. “Con nhỏ này, chơi xỏ tôi phải không? Tốt, cô tốt lắm! Ngay cả tên của Nữ Vương Bệ hạ cũng dám mạo nhận, gan thật sự lớn đấy...”

Tôi tỏ vẻ vô cùng vô tội nhìn hắn.

“Thật ra, gan tôi nhỏ lắm...”

“Hê hê.” Alex cười lạnh. “Cô không sợ tôi đem chuyện này báo cho Nữ Vương Bệ hạ sao?!”

Nghe hắn nói, tôi đặt ngón trỏ lên cằm, bộ dạng trầm ngâm.

“Ừm... Sợ... hay là không sợ nhỉ? Anh cứ nói với cô ấy đi, thử xem.”

Hừ, lại dám dùng người phụ nữ đó để uy hiếp tôi ư?

Tôi mới không sợ cô ta đâu!

“Cô...”

Thấy tôi tỏ vẻ không sợ gì, Alex chỉ vào tôi, lời định mắng ra đến miệng lại do dự.

“Alex, cô gái này có lẽ không đơn giản như chúng ta tưởng đâu...”

Lời thì thầm bên tai hắn của người đàn ông bên cạnh, tôi nghe rất rõ. Chỉ thấy Alex gật đầu, hỏi tôi: “Nói cho tôi biết, tên của cha cô.”

“Scaliger Cornwall Rand Đông Chi Nguyệt.” Tôi không chút do dự nói.

“Cô quả nhiên là người của gia tộc Đông Chi Nguyệt...” Hắn tỏ vẻ đúng là vậy, rồi đột nhiên trừng mắt, lộ vẻ không thể tin nổi. “Đợi đã, cô nói cha cô là ai?! Scaliger... Đại Công tước của Pháo đài Santel, Scaliger điện hạ?!”

“Ừm.”

Sau khi nhận được sự xác nhận từ tôi một lần nữa, đám bạn phía sau hắn lập tức nhốn nháo cả lên.

“Lừa người à...”

“Con nhỏ này... vị tiểu thư này, là con gái của Quỷ Binh Chi Vương sao?”

“Scaliger điện hạ có con gái sao?”

“Không biết nữa.”

“Hình như... tôi chỉ biết ngài ấy có một người con trai tên là Lafayette... chứ chưa từng nghe nói ngài ấy có con gái.”

“Cô gái này, vẫn đang lừa người đúng không.”

“Rõ ràng là vẫn đang lừa người.”

“Hai vị công chúa của Hoàng thất Đế quốc... nếu không nhầm thì đều đã kết hôn rồi, cũng không thể xuất hiện ở đây được.”

“Vậy rốt cuộc cô ta là ai?”

“Chắc là một người thuộc gia tộc chi thứ nào đó... gan thật lớn, có cá tính.”

“Alex đáng thương... bị xoay như chong chóng.”

“Chúng ta chẳng phải cũng vậy sao...”

Alex hoàn hồn, đã tức giận đến tột độ. Dường như đã chắc chắn tôi đang trêu chọc hắn, mặt hắn đã đỏ bừng vì tức giận.

Thiệt tình, tại sao tôi nói thật lại không ai tin chứ... Trước đây tôi là một trạch nữ sao? Hay là một người vô hình, không ai hay biết? Chỉ biết tung hoành ở nhà, ra ngoài sao không ai biết, không ai quen...

“Con nhỏ. Mày có biết tao là ai không?”

“Biết.” Tôi gật đầu. “Anh là Á-gì-đó-sky.”

Ai đặt cho hắn cái tên khó đọc chết đi được này vậy? Còn không dễ gọi bằng anh Abel.

“...Bây giờ tao rất tức giận. Chưa từng có ai dám đối với tao như vậy, chưa từng có ai.”