Surviving the game as a barbarian

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

(Đang ra)

A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

崖 の 上 の ジェントルメン

Đây là câu chuyện về tình yêu đích thực có thể biến đổi một cô gái như thế nào.

11 147

To Love-ru - Dangerous Girls Talk

(Đang ra)

To Love-ru - Dangerous Girls Talk

Kentaro Yabuki , Saki Hasemi, Hikaru Wakatsuki

Và còn nhiều tình tiết thú vị khác và những bức tranh minh họa toàn toàn mới chỉ có trong phiên bản tiểu thuyết của "To Love-ru"

1 1

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

51 738

Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

(Đang ra)

Maou Gakuin no Futekigousha ~Shijou Saikyou no Maou no Shiso, Tensei shite Shison tachi no Gakkou e Kayou~

Shuu (秋)

Arnos theo học tại Học viện Quỷ vương - nơi được thành lập để tìm bất kỳ học viên nào có thể là tái sinh của quỷ vương, nhưng khả năng của cậu ta quá phi thường đến mức những người trong học viện khôn

270 35236

Vol 1 - Chương 17

Chương 17: Rafdonia (1).

Từ từ mở mắt ra.

Tôi nhắm mắt lại, rồi tự nhủ:

*"Dậy và bắt đầu thôi."*

Khi nhớ về những việc cần làm trong thành phố này, cơn buồn ngủ dần tan biến.

Được rồi, bắt đầu thôi.

Đầu tiên, kiểm tra thời gian.

**[21:18].**

Tôi rời mê cung vào khoảng trưa, vậy là sau khi trừ những việc linh tinh, tôi đã ngủ khoảng bốn tiếng.

Nhưng có lẽ vì được ngủ trên giường?

So với những giấc ngủ chập chờn trên mặt đất, lần này thật sảng khoái vô cùng.

Bụng tôi réo lên.

Tôi vẫn còn chút bánh mì thừa từ hồi trong mê cung, nhưng quyết định ra ngoài kiếm gì ăn.

Trong thế giới nơi tiền bạc chẳng khác gì mạng sống, đây có lẽ là thứ xa xỉ chấp nhận được.

Dù đã kỳ cọ kỹ lưỡng ban ngày, tôi vẫn cảm thấy mình có mùi, nên nhanh chóng tắm qua một lần nữa trước khi rời quán trọ.

*Bước, bước.*

Dạo bước trên con phố đêm yên tĩnh hơn hẳn ban ngày, tôi cảm thấy hơi khó chịu.

Không phải tâm lý, mà là thể chất.

Chiếc áo màu be tôi đang mặc theo phong cách trung cổ, ngực hở, tay áo và cổ được buộc dây.

Thay vì cúc áo, một sợi dây chéo như dây giày được thắt chéo trên cổ áo chữ V sâu.

Cổ áo vẫn chật dù đã mở hết cỡ.

Giờ tôi hiểu tại sao lũ man tộc lại cởi trần. Vì chúng chẳng thể tìm được bộ đồ nào vừa vặn. Thật là một chủng tộc đáng thương.

"Nhưng mình nên đi đâu bây giờ?"

Ưu tiên hiện tại là gặp Erwen ở địa điểm đã hẹn.

Vấn đề là, tôi không biết quán Hắc Kình ở đâu.

Tôi chắc chắn nó nằm ở phía nam Quảng trường Không Gian - nơi có cổng vào mê cung, nhưng thành phố trong game đã bị thu nhỏ hàng vạn lần nên thông tin đó chẳng giúp ích gì.

Thế là tôi đành phải hỏi đường người qua lại.

"Quán Hắc Kình? Có chỗ nào như vậy sao?"

"Lần đầu nghe thấy đấy."

Hầu hết đều bảo chưa nghe thấy bao giờ, cho đến khi gặp một người đàn ông trung niên tóc hoa râm.

"Quán Hắc Kình à? Lâu lắm rồi tôi không nghe tên đó. Cậu trẻ thế mà biết à? Phải chục năm rồi nó không còn tồn tại."

Cảm ơn vì khen tôi trẻ, nhưng phần còn lại nghe chẳng vui chút nào.

"Ý bác là giờ nó không còn nữa?"

"Ừ, đó là quán đã tồn tại mấy đời rồi, nhưng đổi chủ sau khi ông chủ sa vào nợ nần cờ bạc. Cái tên cũng đổi theo."

Giả thuyết của tôi từ hồi còn trong mê cung càng được củng cố.

Phải chăng trò chơi diễn ra trong quá khứ so với thời đại hiện tại?

Nếu vậy, những vấn đề như linh hồn quỷ dữ hay mối quan hệ giữa man tộc và tiên nữ cũng có thể được giải thích.

Có vẻ tôi sẽ phải tới thư viện đầu tiên khi mặt trời lên.

"Cảm ơn bác. Bác đã giúp đỡ rất nhiều."

"Hê hê, chưa từng thấy tên man tộc nào lịch sự như cậu."

Tôi chia tay bác dân địa phương rồi tiếp tục lang thang trên phố đêm. Dù tên đã đổi, nhưng có vẻ quán rượu vẫn hoạt động, nên tôi quyết định thử vận may.

Hy vọng Erwen cũng sẽ tới gặp tôi.

'Pydenpus.'

Tới nơi, tôi không khỏi dừng lại một chút.

Tôi có thể đọc được phát âm, nhưng không hiểu nghĩa. Phải chăng đó là ngôn ngữ cổ nào đó của thế giới này?

Có lẽ cần chủ động nghiên cứu thứ ngôn ngữ mà não tôi tự nhiên thông hiểu.

"Ha ha ha ha ha!"

"Nếu muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh, lũ khốn!"

Bên trong quán rượu đúng như tôi tưởng tượng.

Kẻ say xỉn, mạo hiểm giả, âm nhạc, bừa bộn, khói thuốc, thậm chí có cả thú nhân .

Đang đứng ở cửa quan sát, tôi thấy ánh bạc quen thuộc lấp ló từ góc cuối lối đi. Cùng với đôi tai nhọn hơi nhô lên.

Hình bóng tôi rất mừng khi tìm thấy.

*Bước.*

Một tên say rượu chết tiệt đâm vào vai tôi khi loạng choạng đi qua.

Ừ thì, chỉ thế thôi cũng chẳng thành vấn đề.

"Ê tiểu tiên nữ, ngồi một mình chán lắm đúng không? Đến uống rượu với anh đi?"

Hắn tiến đến chỗ Erwen và buông mấy câu sáo rỗng.

Thực ra nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì to tát.

Nhưng...

"Hay vì cái quán tồi tàn này nên chỉ thu hút mấy thằng chuột nhắt ủy mị như mày thôi?"

Ơ... Erwen?

Em vừa biến hình hay gì vậy?

"Hả? Ch-chuột?"

Tên khốn ngu ngốc chỉ biết tròn mắt ngơ ngác trước lời châm chọc sắc bén đó.

Dù ở vị trí hắn, có lẽ tôi cũng chẳng phản ứng khá hơn.

"Cút đi. Trừ khi mày muốn có thêm cái lỗ trên trán."

Xét theo việc cô ấy đặc biệt nhắm vào trán, chắc chắn tôi không nhầm người.

Cái quái gì thế này?

Tôi phải tới xem cho rõ.

Nhưng trước tiên, cần xử lý tên kia đã.

"Cậu... cậu làm gì đấy!"

Khi tôi tới gần và nắm vai hắn, thằng ngu kiêu ngạo lập tức quay đầu lại.

"Ực... ực..."

Và ngay lập tức nhắm tịt mắt lại.

"Không nghe cô ấy bảo cút đi à?"

"Nghe rồi."

"Thế sao mày còn đứng đây?"

Thay vì trả lời, thằng ngu này khẽ lảng tránh tôi và quay về chỗ ngồi, lần này không hề loạng choạng.

"Ôi, chú!"

Tôi nghe thấy giọng điệu đã quá quen thuộc.

Nhưng không ngạc nhiên.

Bởi từ đầu, tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ Erwen có kiểu nhân cách phân liệt gì cả.

Đó là sự thật.

Này, không phải gã kia vừa nói 'tiểu tiên nữ' sao?

"Có phải tên man tộc đó không?"

Vì là bàn góc nên bị cột che khuất, nhưng có tổng cộng hai người ngồi đó.

"Ừ, tên man tộc đó chắc là tôi. Nhưng cô là?"

"Chị gái cô bé."

Cô ấy thực sự có chị gái.

Nhìn nghiêng, hai chị em giống hệt nhau.

"'Chị gái' là tên cô à?"

"Đừng ngốc thế. Cứ gọi tôi là Tersia."

Họ của Erwen cũng là Tersia.

Rõ ràng cô ấy không muốn nói tên thật.

"Hiểu rồi. Tersia, giờ tôi ngồi xuống được chưa?"

"Tùy cậu."

Tôi ngồi xuống không chút do dự.

Và quan sát Tersia.

Trước hết, họ không giống sinh đôi.

Cô ấy trông lớn hơn khoảng ba bốn tuổi, và khi nhìn chính diện, đường nét khuôn mặt khá khác biệt.

Đặc biệt là đôi mắt toát lên vẻ hung dữ.

Hay không chỉ là đôi mắt?

"Man tộc."

"Tôi là Bjorn, con trai Yandel."

"Tên gì cũng được. Nhưng tại sao anh lại dẫn em gái tôi tới quán rượu này?"

"Chị... chị ơi?"

"Ngồi yên đi."

Erwen cảm thấy bầu không khí căng thẳng nên định can thiệp, nhưng bị ngắt lời.

Hừm, mọi chuyện bắt đầu thú vị đây.

Bỏ qua chuyện tại sao Erwen lại dẫn chị gái đi cùng, tôi không nghĩ cô ấy ghét tôi chỉ vì tôi là man tộc.

Tôi có thể cảm nhận điều đó bằng trực giác.

Sẽ phải tìm hiểu sau vậy.

"Tersia, cô muốn..."

Khi tôi hỏi, em ấy nói đã chờ ai đó ở quán suốt đêm. Tôi tự hỏi loại người gì dám lừa gạt em gái mình."

Đợi đã, tôi không hiểu?

"Ý cô là gì? Đêm qua à?"

"Định qua mặt bà à?"

Nhìn biểu cảm của cô ấy, rõ ràng không phải đùa.

"Erwen, bao nhiêu tiếng rồi kể từ khi chúng ta ra khỏi mê cung?"

"À, ừm... Khoảng ba mươi tiếng ạ!"

Ăn lol rồi. Mình đã ngủ hơn một ngày, không phải bốn tiếng.

Chẳng trách cảm giác sảng khoái đến thế.

"Tôi xin lỗi. Tôi thậm chí không biết đã trôi qua một ngày vì ngủ quên."

Trước lời xin lỗi lịch sự của tôi, Tersia nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

Tôi cảm thấy mình thật đáng thương.

Cô ấy thậm chí không hề phàn nàn về việc tôi ngủ quá một ngày và lỡ hẹn.

"Dù sao tôi cũng chưa từng nghĩ một tên man tộc lại đúng giờ."

Tôi chẳng biết nói gì.

"Vậy tại sao anh bảo Erwen đến đây?"

Ừ thì, có khá nhiều lý do và cần giải thích dài dòng

Nhưng tôi chỉ cắt ngắn gọn và vạch rõ ranh giới.

"Tôi không có nghĩa vụ phải nói với cô. Nếu tò mò, hãy hỏi Erwen sau."

Nói thẳng ra là đừng quan tâm và tránh xa chuyện này, nhưng may mắn thay, Tersia cũng hiểu ý tôi. Khóe môi cô cong lên.

"Buồn cười thật. Một tân binh vừa vào mê cung mà không biết thân biết phận."

"Tân binh thì liên quan gì? Erwen là mạo hiểm giả. Trừ khi cô định chăm sóc cô ấy cả đời, tốt nhất nên bỏ thái độ đó đi."

"Tên mọi rợ, bà cạo đầu mày giờ." ---( đầu trên hay dưới ?)----

"Ch... chị ơi? Chú?"

Trong khi chúng tôi đang giằng co, mỗi Erwen là bồn chồn không yên.

Chẳng mấy chốc, Tersia lấy thứ gì đó từ túi áo và đặt lên bàn.

"Đây là 350.000 viên."

"Sao lại đưa tôi số tiền này?"

"Giá trị tinh hoa mà Erwen đã hấp thụ."

À, thì ra cô ta đang bảo tôi cầm tiền rồi biến đi.

Tôi quá quen thuộc với kiểu tình huống như phim truyền hình drama này, nên chỉ thấy kỳ cục.

"Sao không nhận? Hay anh có ý đồ gì khác?"

Không phải vậy.

Nếu cô ấy trả bằng tiền mặt, tôi cũng không có ý định đòi hỏi Erwen thực hiện 'lời hứa' để đổi lấy tinh hoa.

Tuy nhiên, tôi cần nghe trực tiếp từ Erwen trước.

"Cô đồng ý với chuyện này à?"

"Đó là..."

Erwen ngọ nguậy tại chỗ.

Cô ấy sợ chị gái đến vậy sao?

Ban đầu tôi định bàn chuyện này khi chỉ còn hai đứa, nhưng giờ tình thế đã rõ, tôi quyết định nói luôn.

"Lời hứa tôi muốn là cô sẽ giúp tôi cho đến khi tôi có được tinh hoa mong muốn."

"Ơ, chỉ vậy thôi ạ?"

"Đúng vậy. Nếu được, tôi muốn duy trì đội lâu dài, nhưng đó là chuyện khác. Không cần hứa hẹn. Từ giờ chia chiến lợi phẩm 5:5."

Nói ngắn gọn là thành lập nhóm hai người.

Erwen sẽ phản ứng thế nào?

Cô ấy không khiến tôi chờ lâu.

"Xin lỗi chú ạ."

Là từ chối.

Thay cho Erwen đang cúi đầu, chị gái giải thích lý do.

"Từ giờ Erwen sẽ vào mê cung cùng tôi."

"Từ giờ?"

"Theo truyền thống, lần đầu phải đi một mình, nhưng tôi chưa bao giờ định để con bé tự xoay sở."

Ra là vậy.

Khi hướng dẫn đã xong, giờ sẽ có người đưa đón cô ấy từ giờ trở đi.

Cái dòng máu chết tiệt.

"Nếu đã hiểu thì cầm lấy túi tiền đi."

Tôi quyết định buông Erwen một cách rõ ràng.

Dù cô ấy là đồng đội tốt, nhưng chẳng có lý do gì để cố bám theo cả.

Nhưng phải tính toán cho đàng hoàng.

"350.000 viên chắc là nửa giá trung bình của một tinh hoa, phải không?"

"Đương nhiên. Đó là chiến lợi phẩm hai người cùng kiếm được."

Với tư cách là tay chơi lão luyện, đủ kinh nghiệm để được gọi là "Ô thủy", tôi đánh giá 700.000 viên là con số khá ổn.

---Note: ( ở bản eng nó ghi là rotten water cho anh em nào thắc mắc Ô Thủy là gì nhé, chắc ở đây main tự nhận mình là cặn bã, kiểu như mọi trò mưu hèn kế bẩn bố mày nằm lòng hết rồi, chắc vậy :v )---

Nhưng tỷ lệ chia không đúng.

"Vậy là không đủ, cần thêm 280.000 viên nữa. Tỷ lệ phân chia đã hứa là 9:1."

"Được thôi."

Tersia rút thêm một túi tiền từ túi áo mà không chút do dự.

Nghi ngờ, tôi kiểm tra và bên trong chính xác là 280.000 viên.

Con mụ khốn kiếp này, thế là bà xem tôi như thằng ngu à?

Rõ ràng nếu tôi không nói gì, ả ta sẽ chẳng đưa thêm đồng nào ngoài 350.000 viên ban đầu.

Ôi cái con mụ đàn bà xảo quyệt.

Giờ tôi hiểu tại sao lũ man tộc lại ghét tiên nữ đến thế.

"Nếu xong việc rồi thì xin mời cô đi chỗ khác? Tôi cần bàn chuyện với Erwen."

"Cụ thể anh định bàn gì?"

Một cuộc tranh cãi nữa sắp nổ ra, nhưng Erwen đã can thiệp.

"Chị ơi, cảm ơn chị đã chăm sóc em và tới tận đây, nhưng chị có thể về trước được rồi ạ."

"Erwen?"

"Em cũng cần chào tạm biệt chú ấy nữa... phải không ạ?"

"Chị hiểu rồi, em không còn là trẻ con nữa."

Hít một hơi thật sâu và nói điều gì đó chẳng hề có ý đó, Tersia cuối cùng nhìn tôi.

"Hãy thề đi, man tộc. Rằng ngươi sẽ không ngủ với Erwen. Thế thì ta sẽ đi ngay."

"Hả? Ta nghe nhầm chăng?"

"Ơ... chị ơi?!"

Ừ thì, có lẽ tôi nghe đúng.

Không được S̶̶e̶̶x̶ ngủ với...

Vậy có nghĩa là mọi hình thức tiếp xúc da thịt trước đó đều được cho phép?

---Note (Hả? Có vụ tiếp xúc da thịt gì ở đây hả, sao t không biết?)---

"Ta thề. Trên danh dự chiến binh của ta."

"Ch... chú ơi?"

"Được rồi."

Cuối cùng, Tersia đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Và...

"À, suýt quên. Cảm ơn vì đã cứu Erwen, man tộc."

Để lại câu nói cuối cùng, cô lạnh lùng rời quán rượu.

*Leng keng...*

Nghe tiếng chuông trên cửa vang lên, Erwen gục xuống bàn.

"Hu! Làm sao giờ! Em chưa bao giờ bị đối xử thế này... Chị ấy giận em rồi sao?"

"Không đâu."

"Sao chú biết?"

Bởi cô ấy đã liếc nhìn em một cái trước khi đi và cười khẩy. Em không thấy thôi.

Chờ đã, nếu vậy sao cô ấy lại bắt tôi thề thốt mấy thứ vớ vẩn đó?

Erwen gãi đầu vài cái rồi mới lấy lại bình tĩnh.

"À phải rồi! Em xin lỗi. Em rất cảm kích đề nghị của chú, nhưng từ lâu em đã quyết định sẽ đi cùng chị gái rồi ạ."

"Không cần xin lỗi."

Dù là tôi, có một tiên nữ cấp cao đồng hành vì tình cảm gia đình cũng là điều mơ còn chẳng được, dù tôi chẳng tưởng tượng nổi một trong số họ lại tự nguyện đi cùng một tên man tộc.

"Thôi, cầm lấy cái này trước đi."

Erwen lấy ra một chiếc túi nhỏ đặt lên bàn.

"Chính xác là 63.000 viên."

Giá trị của cây nỏ cùng với số đá mana của tên thủ lĩnh.

Tôi không biết chính xác là bao nhiêu, nhưng chẳng nghi ngờ gì.

Bởi nó chẳng có ý nghĩa.

Dù sao thì, nếu chia theo tỷ lệ 9:1 thì tôi nên trả bao nhiêu?

"À, em đã tính toán phần của mình rồi, nên chú không cần trả lại gì đâu."

"Ừ, được thôi."

Ý tôi là, đến lúc này mà còn tính toán nữa thì thật ngớ ngẩn.

"Em để tạm ba lô của hai người họ ở ký túc xá. Có nhiều thứ lắm, nhưng em nghĩ ngày mai chú nên tự kiểm tra thì hơn."

"Được rồi, quyết định vậy đi."

Vì đã ở cùng nhau mấy ngày, cô ấy thực sự hiểu tôi đang tò mò điều gì.

Chẳng cần nói thêm lời nào, việc phân chia chiến lợi phẩm đã được giải quyết nhanh chóng.

Tuy nhiên, khi chuyển sang vấn đề tiếp theo, Erwen nói với thái độ thận trọng hơn.

"Vậy... Làm sao em có thể đền đáp chú?"

"Đền đáp?"

"Em đã nói rồi mà. Nhất định sẽ báo đáp ân tình của chú."

À, cô ấy từng nhắc đến chuyện này.

"Ân tình..."

Erwen nuốt nước bọt đầy lo lắng.

Có lẽ đây là lý do chị gái bắt tôi thề thốt lúc nãy?

Không biết cô ấy đang mong đợi điều gì kỳ lạ từ tôi?

"Đừng trêu em nữa, nói đi chứ."

Đôi mắt cô ấy giờ đã sắc sảo hơn nhiều.

Cô ấy nhận ra ngay tôi đang trêu cô ấy.

"Hiện giờ tôi chưa nghĩ ra gì. Tôi muốn gọi đồ trước, cô có muốn ăn gì không?"

"Em không đói ạ."

"Vậy tôi chỉ gọi phần của mình thôi."

Vừa liếc nhìn thực đơn treo trên tường, Erwen đột nhiên lên tiếng như vừa nhớ ra điều gì.

"À, vậy thì đồ uống! Mình cùng uống gì đó đi ạ!"

"Đồ uống?"

"Vâng ạ. Hôm qua em cố tình không uống giọt nào. Em muốn được uống chén rượu đầu tiên sau khi trở về cùng chú! Ehehe."

Erwen cười tươi rói và nhìn tôi với ánh mắt như đang mong chờ lời khen.

Rượu mừng trở về...

Nghĩ lại thì đúng là có phong tục đó.

Nhưng cảm giác khác hẳn với việc uống lon bia sau giờ làm.

Với những á nhân lớn lên trong khu bảo tồn cho tới tuổi trưởng thành, 'tuần lễ đầu trở về' mang ý nghĩa lớn hơn ta tưởng.

Ừm, nhưng giờ nên nói gì đây?

"Vậy à."

"Lúc này phải nói cảm ơn chứ ạ!"

"Cảm ơn?

"Cảm ơn đi! Chúng ta là bạn đồng hành cùng sống sót trong mê cung, nên đương nhiên phải uống cùng nhau trong tuần lễ đầu trở về chứ!"

Cô ấy muốn gì thế nhỉ?

Đang lúc tôi trầm ngâm, Erwen xoa xoa má.

"Dĩ nhiên, với chú thì đây không phải lần đầu trở về..."

"Ý cô là gì? Đây cũng là tuần lễ đầu trở về của tôi mà."

"Hả sao ạ?"

Sao lại ngạc nhiên thế?

"Không phải tôi đã nói mình cũng hai mươi tuổi sao?"

"Không phải chú đùa ạ?"

Thảo nào, dù tôi nói gì cô bé vẫn cứ gọi tôi là chú. 

----note: từ lúc gặp main đến giờ, bé erwin toàn gọi main là uncle :>>>----

"Đây là lần đầu tiên tôi vào mê cung."

"Ra vậy..."

Chẳng mấy chốc, Erwen từ từ nhìn vào mắt tôi, rồi đi tìm bồi bàn tự gọi đồ.

Khoảng hai mươi phút sau, đồ ăn được mang tới.

"Chú đã vất vả nhiều rồi."

Có vẻ cô ấy vẫn sẽ tiếp tục gọi tôi là chú.

Thôi được. Muốn gì thì gọi. Dù sao chúng tôi cũng sẽ không gặp lại nhau trong thời gian dài.

"Cô cũng vất vả nhiều."

Chúng tôi uống, ăn và tiếp tục trò chuyện. Trong mê cung, hầu như chỉ nói khi cần thiết, nên đây là lần đầu trò chuyện riêng tư như vậy.

Nhưng chuyện này không thể kéo dài mãi.

"Chú ơi, hôm nay chú mặc áo à?"

Ừ, và cô đang mặc váy, nhìn đẹp lắm.

Chúng tôi đã cạn hết đề tài.

"Erwen, không phải cô nói sẽ báo đáp ân tình sao?"

"Vâng ạ? Chú cần gì?"

"Vậy thì, hãy thử sử dụng năng lực cô dùng hồi đó ngay tại đây đi."

Erwen nghiêng đầu.

Liệu đây có thực sự được coi là phần thưởng không -

Đó là vấn đề quan trọng với tôi.

Tinh hoa trong game và tinh hoa ngoài đời khác nhau thế nào?

Tôi cần xác nhận điều này một lần dứt khoát.

Có lẽ sẽ phải điều chỉnh phương pháp huấn luyện.

"Nhưng sao đột nhiên thế ạ?"

"Tôi có điều

cần kiểm tra."

"Nhưng sử dụng năng lực trong thành phố là phạm pháp mà? Sẽ bị bắt ngay lập tức. Bởi lính canh."

Đây chính là lý do trong game không thể dùng kỹ năng trong thành phố.

Vậy là hoàn toàn không có cách nào sao?

Đang lúc tôi suy nghĩ, Erwen đưa ra đề xuất.

"Hay là tới nơi không có người ạ? À... chỗ em thì không được. Các chủng tộc khác bị cấm vào."

Hóa ra tiên nữ có khu ở riêng.

Hmm, phải làm sao đây? Hay cứ kéo cô ấy vào ngõ tối?

Đang lúc băn khoăn, Erwen đã tìm ra câu trả lời trước.

"Ý em là... Sao chúng ta không về phòng chú nhỉ?"

À, cũng được đấy.