Que pháo bông dần bừng sáng sau khi tôi thắp lửa cho nhúm thuốc pháo cuốn trong dải giấy lụa. Vài giây sau, mồi lửa lúc đầu đã ánh rực lên, kết thành một giọt dung đỏ trên đầu que giấy; một sự ấm áp le lói được hình thành giữa tiết trời lạnh buốt. Khi chúc ngược xuống, đốm lửa này lại rực sáng hơn cả, vì kết hợp cùng dòng vận động của khí quyển, làm cho nhiều không khí bị hút vào giọt lửa hơn tựa cá gặp nước. Và nó tiếp tục cháy giữa màn đêm bao trùm, chói sáng nhưng cũng thật mỏng manh cho tới khi nó lóe ra những tia lửa, rồi một tràng pháo hoa được sinh ra vào thời khắc tận cùng ấy.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, vô số tàn lửa bắn ra đôm đốp, bắn tứ phía và tỏa ra khắp nơi. Song rốt cuộc, ngọn thác vàng tí hon cũng lụi tắt. Âm thanh reo vang của đám côn trùng lẩn khuất trong cánh đồng và tán rừng chung quanh cũng theo đó mà im bặt đi, và thời gian như ngưng lại. Đây là thứ cảm giác mà cả năm qua tôi chưa cảm nhận được—một hiện tượng lạ lùng chỉ xuất hiện tại đây, nơi kết cấu của thế giới trở nên lỏng lẻo, và gông cùm xiềng xích chúng tôi với nó vỡ vụn ra.
Aoi đứng ngay cạnh tôi, đối diện bọn tôi là Ryo.
Ba đứa chúng tôi tụm lại với nhau thành hình tam giác, mắt không dứt khỏi đốm lửa lửng lờ giữa không trung.
“Đã lâu rồi chúng mình không tụ họp như vầy nhỉ,” Aoi bảo.
“Ừm, cũng phải,” tôi gật đầu. “Dạo này tớ bận quá nên sắp xếp một chuyến về quê cũng khó. Xin lỗi đã khiến hai cậu phải đợi.”
“Không phải để tâm đâu. Tụi này mừng vì có cậu ở đây đó,” lần này là Ryo vừa ngước mặt lên trời vừa nói. “Một năm trôi đi nhanh quá nhỉ?”
Đằng xa xa, bầu trời trên cao đã chuyển mình từ đen sang một màu xanh nước biển sâu thẳm. Lúc này là khoảng thời gian yếu đuối nhất của buổi đêm, vì ít lâu nữa thôi, những tia nắng đầu tiên của ngày mới sẽ lần mò đến từ phía chân trời, và chỉ mới thoáng qua thôi, tôi như vừa nhìn thấy cô ấy, người mang bóng hình mờ nhạt của một hồn ma mà tôi đã từng biết.