Tận tối muộn tôi mới ló mặt ở nhà, mẹ tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tôi từ đầu đến chân đều lấm lem bùn. Bà hỏi đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ ba xạo trên trời dưới đất rằng mình lỡ chạm mặt một đám choai choai trên đường về từ lò luyện thi. Do dáng bộ tơi tả của tôi thành thử bà tạm không nghi ngờ rằng tôi đã cúp học lêu lổng đây đó cả đêm. Tôi đi tắm qua loa và leo thẳng lên giường.
Thoáng chốc ngày mai đã đến.
Hôm nay là ngày đầu tháng Chín, ngày mà nhiều vụ trẻ vị thành niên tự sát xảy ra nhất. Toàn bộ thớ cơ trên người tôi vẫn còn đau nhức từ đêm qua, song vẫn phải lê thân đến trường cho kịp tiết học đầu tiên của học kỳ hai. Tôi đặt chân vào lớp và được đón chào bằng sự thờ ơ quen thuộc của đám bạn. Kế đến, giáo viên chủ nhiệm bước vào và tiết học bắt đầu ngay sau đó.
Kỳ nghỉ hè đã chính thức kết thúc rồi.
“Mọi người ơi, nghe vụ này chưa?”
Giữa buổi, một bạn nữ trong lớp tôi thuật lại tin tức vừa nghe được cho các bạn ngồi quanh.
“Họ vừa tìm được một xác chết ở khu tớ đó!”, tôi vừa giả đò úp mặt xuống bàn ngủ vừa dòng tai lên hóng hớt. “Không đùa đâu! Sáng nay tớ dậy thấy ngoài đường toàn xe cảnh sát không hà. Hình như tối qua họ nhận được tin báo nặc danh gì đó. Ai ai trong phố cũng mặc luôn đồ ngủ ra hóng xem sự kiện gì đã diễn ra.”
Mẹ bạn nữ này đã nghe tin đồn trong phố rằng một thi thể đã được phát hiện trong một chiếc vali chôn ở khu đất rào lưới gần đường sắt. Tôi thấy nhẹ nhõm khi hay tin cảnh sát đã làm tốt công việc và đã không coi tin báo tối qua là một trò chơi khăm. Ba đứa bọn tôi chính là người đã báo tin, nhưng đã tẩu tán trước khi cảnh sát kịp xuất hiện tại hiện trường. Tôi còn cẩn thận dùng khăn lau chiếc vali để không để lại dấu vân tay trên đó.
Lúc tôi đi học về, sự vụ đã được thông cáo trên truyền hình toàn quốc. Vài ngày sau, họ thông báo đã xác định được danh tính nạn nhân, theo đó hiển thị cái tên Ayane kèm ảnh chân dung cô ấy trên TV. Phía cảnh sát còn nêu lên giả thuyết rằng cô ấy đã vô tình vướng vào một vụ đại án nào đó để rồi bị thủ tiêu. Không lâu sau một người đàn ông tới sở cảnh sát để đầu thú, hắn ta tự xưng là chủ nhân của chiếc vali kia đồng thời thừa nhận bản thân đã vô ý tông Ayane vào cái đêm mưa bão kia hồi ba năm trước. Từ đó hắn ta đã bị mặc cảm tội lỗi dày vò, và khi hàng loạt tin tức về Ayane xuất hiện trên truyền thông, hắn ta quyết định không chạy trốn khỏi tội ác của mình nữa. Cảnh sát đã ghi nhận toàn bộ lời khai, chân tướng vụ án đã rõ rành rành. Điểm duy nhất chưa được làm rõ chính là danh tính người đã trình báo với cảnh sát, tại sao người đó lại đào được chiếc vali có chứa thi thể được chôn ở một địa điểm khó tiếp cận như vậy.
Ryo, Aoi và tôi vẫn giữ liên lạc thông qua nhóm trò chuyện, liên tục bàn luận về những thông tin mới được công bố liên quan đến vụ án. Giữa tháng Chín, chúng tôi lại tụ họp vào cuối tuần để đi đến phi trường bỏ hoang kia, đem theo một tá pháo hoa. Bọn tôi muốn thử xem liệu chúng tôi vẫn có thể gặp được Ayane hay không. Lần cuối gặp cô chính là đêm bọn tôi phát hiện ra chiếc vali. Nhưng bây giờ, dù bao nhiêu que pháo đã tàn lụi, cô vẫn chẳng xuất hiện. Ba đứa không thể kết luận được liệu là do mùa hè đã kết thúc hay thi thể cô được tìm thấy giúp linh hồn cô không còn vương vấn trần thế nữa.
Song tôi vẫn có cơ hội được gặp cô ấy một lần cuối cùng, trong giấc mơ.
Trong mơ, tôi và cô tản bộ cạnh nhau ở một nơi tựa hồ công viên giải trí. Một đất trời mơ hồ tưởng chừng chẳng phải thế giới thực, bởi những tòa nhà và cảnh quan đều không mang chút màu sắc, hệt một bức tranh phong cảnh dưới nét vẽ phác đang chờ được người họa sĩ tô màu. Một vòng đu quay trắng tinh khiết, một đường tàu lượn trắng xóa, những bông hoa hay những thảm thực vật trang trí đều trắng tinh. Ayane không lơ lửng, mà cô bước đi bằng đôi chân ngay bên tôi. Công viên này thật đỗi hoang vắng, chẳng có lấy một vị khách nào ngoài hai chúng tôi.
Chúng tôi sánh bước, và cô cất tiếng hỏi. “Nói tôi nghe đi, cậu thực lòng muốn làm gì?”
Tôi không rõ ngữ cảnh, tôi không biết Ayane mong đợi từ tôi một câu trả lời như thế nào. Hay là do trong mơ nhận thức của tôi không được rõ ràng.
“Chắc là em muốn được đi cái kia,” tôi đáp, chỉ tay về vòng đu quay ở phía bên kia đường. Các nan hoa và chiếc lồng đều trắng tinh, chẳng mang một màu sắc gì cả.
“Cậu biết đấy, tôi muốn được sống. Bởi khát khao ấy thật mãnh liệt, tôi mong cậu hãy thay tôi tiếp lửa cho nó.”
Cô dừng chân, đoạn nhìn thẳng vào đôi mắt tôi. Các đường nét trên khuôn mặt cô nay sao thật nổi bật và yêu kiều.
“Hơn nữa, chỉ khi sống cậu mới có thể tiếp tục vẽ. Người chết thì làm gì cầm được bút chì, nhỉ?”
Tôi sực nhớ ra đã hàng tháng nay tôi chưa cầm bút. Liệu đam mê ấy đã chết, hay vẫn bỏ lại một tàn lửa sâu trong tôi, chờ ngày được thổi bùng.
Ayane tiếp bước trên con đường.
“Chị… muốn em tiếp tục sống sao, Ayane-san?” tôi hỏi, bước đến bên cạnh cô.
“Tất nhiên rồi.”
“Tại sao cơ?”
“Vì tôi thích những chàng trai lớn tuổi hơn mình cơ.”
Tôi không hề lường trước câu trả lời ấy.
“Nghĩ đi nào, Tomoya-kun. Nếu bây giờ cậu chết, thì từ nay về sau cậu sẽ mãi trẻ hơn tôi thôi. Thực lòng mà nói, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện hẹn hò với học sinh cấp ba đâu. Nên thay vì tự sát ngay lúc này, thì giúp tôi một việc, hãy đợi cho đến khi cậu đã lớn tuổi hơn tôi đã. Trở thành một ông chú tóc bạc điển trai luôn cũng được, rồi hẵng tới đây với tôi nhé. Nhất trí chứ?”
“…Chị làm em muốn đổi gu phụ nữ đấy.”
“Thôi mà, trêu tí thôi. Song tôi thực lòng muốn cậu hãy sống. Và tôi cũng thích đàn ông lớn tuổi nữa.”
Nói rồi cô nắm lấy tay tôi. Ngón tay cô lạnh như băng, nhưng khi chạm vào lại ấm áp lạ kỳ.
“Cảm ơn cậu, Tomoya-kun. Nếu cậu không tìm thấy thi thể của tôi, có lẽ mẹ và tôi đã vĩnh viễn ly biệt. Tôi mong cuộc đời này sẽ mỉm cười với cậu. Chẳng biết ngoài kia thánh thần có tồn tại không, nên tôi không biết mình có thể cầu xin ai để khiến mong muốn ấy trở thành sự thật. Nhưng cậu chỉ cần biết rằng sẽ có một cô gái luôn dõi theo cậu, cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cậu. Nhớ đó nhé. Hẹn gặp lại ở thế giới bên kia, Tomoya-kun. Tôi đi đây.”
Ngay khoảnh khắc cô dứt lời, tôi bừng tỉnh, mắt nhìn chăm chăm vào trần nhà, đắm chìm trong dư âm của một giấc mơ mà giá như tôi có thể được trải qua thêm một lúc nữa thôi.
Mùa đông đã gần kề, sức khỏe của Ryo cũng theo đó mà giảm sút. Căn bệnh đã nhanh chóng chiếm lấy cơ thể cậu ấy. Và vào thời điểm tuyệt vọng nhất, tôi bất ngờ hay tin rằng cậu ta và Aoi đã chính thức trở thành một đôi.
Tôi thậm chí còn chẳng nhận ra họ có tình ý với nhau, thành thử khi nghe tin tôi rất đỗi ngạc nhiên. Tôi không trách họ vì đã cho mình ra rìa, bởi trong khi tôi đang bận suy tư về Ayane, hai người họ đã trở thành đôi bạn tâm giao. Tôi gửi tin nhắn chúc mừng, và được hồi âm ngay tắp lự bằng một bức ảnh tự sướng của bọn họ: Aoi đang ngồi cạnh giường Ryo trong bệnh viện. Trông cậu ta đã hốc hác khủng khiếp.
Ngày 24 tháng 12, sau khi hoàn tất việc học tập ở lò luyện thi, tôi không về thẳng nhà mà la cà ở khu thương mại ở gần nhà ga. Trên vỉa hè, nhiều người lướt qua tôi trong bộ áo ấm dày cộm và khăn choàng cổ. Những bài ca Giáng sinh vang lên khắp khu phố, các dải đèn lấp lánh trên cây thắp sáng con đường. Cửa sổ của một quán cà phê trên phố được trang trí bằng các ông già Noel và cây thánh giá, chúng làm tôi nhớ về ba và chuỗi tràng hạt yêu quý của ông.
Tôi đã quan sát tòa nhà này từ trước, biết được rằng bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng lên được tầng thượng chỉ bằng cách đi thang máy. Khi nhìn từ lan can xuống đường phố bên dưới, tôi mới nhận thức được tòa nhà này cao thế nào, nếu nhảy từ đây xuống thì cơ hội sống sót gần như bằng không. Ở phía bên này có tương đối ít người đi đường qua lại, cho nên khó mà rơi trúng người vô can khác. Xung quanh sân thượng đều đã được rào lưới, song khi đã muốn thì nó chẳng thể cản được tôi. Về cơ bản, điều duy nhất tôi cần làm chỉ là vận động cơ thể.
Làn gió lạnh buốt mơn mởn trên gò má. Tôi bỏ chiếc ba lô chứa đầy tài liệu học tập và sách vở xuống. Tay nắm lấy hàng lan can và nhìn xuống phố phường bên dưới. Nơi này ở gần nhà ga, cho nên các con đường chung quanh đều tràn ngập người qua lại. Tôi không còn nghe thấy tiếng nhạc Giáng sinh nữa, mà chỉ có tiếng gió hú.
Dự định ban đầu của tôi là kết thúc tất cả trước khi giao thừa, song tôi không thể quên được lần gặp cuối cùng với Ayane trong mơ.
“Cậu biết đấy, tôi muốn được sống. Bởi khát khao ấy thật mãnh liệt, tôi mong cậu hãy thay tôi tiếp lửa cho nó.”
Chỉ là mơ mà thôi, và người đã nói chuyện với tôi lúc ấy không phải là Ayane thật, nó hình thành từ ám ảnh của tôi. Nhưng việc tôi được thấy giấc mơ ấy ắt phải có lý do. Có lẽ phần nào trong tôi thực sự muốn được tiếp tục sống, và tâm trí tôi đã nhờ cậy hình ảnh của Ayane, gương mặt và giọng nói của cô, để cầu xin tôi. Biết đâu đó thực sự là lời nhắn nhủ từ Ayane thật, cô đã từ cõi chết quay lại để nói lời cảm ơn tôi vì tất cả những gì tôi đã làm cho cô ấy.
Tôi đã hy vọng rằng khi đứng trước bờ vực sinh tử, tôi sẽ biết chắc chắn lựa chọn của mình, liệu sự thôi thúc đó có rời bỏ tôi hay không. Nhưng đã đứng trên này rồi mà vẫn chưa thể quả quyết được.
Hay chăng tôi nên nhảy qua hàng rào và nhoài người khỏi mép sân thượng? Đặt tính mạng này trên sợi tóc để ép buộc bản thân phải thành thật. Hoặc có khi tôi sẽ buông bỏ, thả mình theo gió.
Vào giây phút tôi bám vào lan can chuẩn bị nhảy qua, tuyết đã rơi. Thế giới này được che lấp bởi một cơn lốc mang những đốm phấn trắng, lửng lờ trong không trung tựa lông hồng. Tôi ngước nhìn bầu trời đã nhá nhem tối, ngắm cơn mưa tuyết rơi trên mặt, rơi trên thành phố từ đám mây vần vũ trên cao.
“Tôi mong cuộc đời này sẽ mỉm cười với cậu, Tomoya-kun.”
Gương mặt cô lúc ấy bất giác hiện hữu trong tâm trí tôi. Ánh mắt, đôi môi cô khi nhắn nhủ tôi những lời đó. Tôi nghĩ về cảm xúc được gửi gắm đằng sau câu nói ấy, và một sự ấm áp kỳ lạ tràn ngập trong lồng ngực. Cái cảm giác khao khát quen thuộc, thứ mà tôi đã biết quá rõ. Sự thôi thúc chẳng thể kìm nén để phác họa hình ảnh này trên giấy bởi lo sợ nó sẽ biến mất khỏi tâm trí tôi vĩnh viễn. Tôi muốn lưu giữ mãi mãi ký ức về cô nơi trần thế.
Thế rồi hôm đó tôi đã không nhảy từ sân thượng xuống. Thay vào đó, trước khi về nhà, tôi tạt qua tiệm họa cụ trước đây đã từng làm khách quen và mua một cuốn sổ vẽ mới tinh, một thứ ngập tràn những triển vọng.
“Ủa… Cậu vẫn chưa chết à?” Aoi nhắn tin hỏi tôi vào ngày Tết. Cô ấy còn nhớ trước đây tôi đã kể cho hai người họ về dự định tự sát trước giao thừa.
“À, chưa đâu,” tôi hồi âm, cảm thấy hơi thừa thãi vì nếu chết rồi thì đã không trả lời ngay từ đầu. Sau một thoáng do dự, tôi viết thêm, “Chắc tớ sẽ hưởng thụ cảm giác được sống thêm một thời gian nữa xem sao.”