Ngày kế đến, tôi lên lịch hẹn gặp Ryo và Aoi tại một quán ăn cách nhà ga không xa. May mắn thay, hai người họ đều có mặt dù được tôi báo trước một thời gian ngắn.
Aoi xuất hiện trước tiên. “Tomoya-kun, lâu quá không gặp,” cô ấy cất tiếng, đoạn bước đến chỗ tôi.
“Này,” tôi giơ tay lên chào cô ấy. “Cũng một dạo rồi nhỉ… Không lâu mấy vì tụi mình vẫn nhắn tin qua lại hàng ngày mà.”
“Hôm nay cậu không tới lò luyện thi ư?”
“Được phép cúp một buổi mà.”
Aoi gọi nước suối trước, sau đó gọi tiếp một cốc soda dưa. Cô ấy uống vài ngụm, tán gẫu với tôi được đôi ba câu thì Ryo mở cửa bước vào. Cậu ấy nhanh chóng tìm thấy chúng tôi và bước đến, ngồi xuống ghế cạnh Aoi. Cậu ta bỏ mũ xuống và dùng nó phe phẩy thay cho quạt cầm tay. Cái nóng mùa hè thật quá đỗi khắc nghiệt, nắng chiếu mà cứ ngỡ đang bị kim chọc vào da.
Bữa nay Ryo nhìn hốc hác và xanh xao kinh khủng. Tôi tự hỏi liệu thể trạng vốn đã kém của Ryo có làm cái nóng trở nên khó chịu thêm không. Tôi đến quầy đồ uống và gọi cà phê đá cho cậu ấy.
“Xin lỗi vì đã báo cho các cậu trễ như vậy. Tớ mong không làm gián đoạn chuyện đang dang dở của hai người.”
Ryo nói, “Không sao đâu mà. Đằng nào sáng nay tui cũng đi viện, tiện đường ghé qua luôn nên chẳng to tát gì.”
“Mọi thứ vẫn ổn chứ?” Aoi hỏi han cậu ấy.
“Thành thật mà nói, đang tiến triển không tốt lắm. Thuốc thang cho tớ thêm chút thời gian,” cậu ta đáp rồi quay sáng tôi. “Này Tomoya, nay ông gọi tụi tôi đến là có việc gì.”
“Có điều tớ nghĩ mọi người nên biết. Chả là, hôm qua tớ đã đến phi trường bỏ hoang kia, và…”
Tôi kể cho họ tất tần tật về sự kiện tối hôm qua, cách tôi gọi hồn Summer Ghost bằng pháo bông, cách cô ấy đã tách linh hồn tôi ra khỏi cơ thể và cùng tôi bay lượn trên bầu trời. Tôi biết chuyện này nghe thật viển vông, thành thử hơi lo rằng liệu họ có nghĩ tôi đang bị ấm đầu không.
Ryo tỏ rõ vẻ hoài nghi ra mặt. “Thế hai người đã bay lượn cùng nhau à? Ông ấm đầu phải không?”
“Tớ nghĩ là thật đấy. Nếu ma bay được thì hẳn cậu ấy cũng bay được khi người đó tách linh hồn của Tomoya,” Aoi lên tiếng. Coi bộ cô ấy thích thú trước trải nghiệm của tôi. “A… Giờ tớ lại thích được chết rồi đó. Nên khẩn trương thôi nhỉ?”
Ryo không mấy thích thú mà bảo, “Thôi nào. Đừng có nói mấy chuyện như vậy.”
“Chuyện bay lượn phải nói rằng khá vui. Nhưng đó không phải là mục đích chính mà tớ gọi các cậu tới đây. Ờ thì… vấn đề là Ayane-san không thể cho chúng ta lời khuyên về chuyện tự tử. Bởi vì cô ấy không chết do tự sát.”
Tôi tiếp tục kể về điều Ayane đã nói với tôi tối qua, về thực hư cái chết của cô ấy.
Ngay sau cuộc trò chuyện trên tháp vô tuyến, Ayane bảo có nơi khác muốn dẫn tôi đến. Rồi chúng tôi phóng qua những con phố như sao băng, bay lên ngọn đồi đến một khu dân cư trông giàu có sở hữu tầm nhìn xuống thành phố. Ở trung tâm của cộng đồng khá giả này tọa lạc một trang viên cũ theo phong cách thời Victoria, và chúng tôi hạ cánh tại đó. Bướm đêm tụ tập quanh những ngọn đèn hiên tỏa sáng êm dịu, được thiết kế theo kiểu đèn lồng cổ điển.
“Đây là đâu vậy?” tôi hỏi.
“Nhà cũ của tôi,” Ayane đáp. “Giờ chỉ còn mẹ tôi sống một mình ở đây. Vào trong đi.”
Đoạn, cô ấy đi xuyên qua cửa trước và biến mất. Tôi liền theo sau và thấy bản thân mình đang đứng trong tiền sảnh yên ắng. Tôi dường như ngửi thấy hương gỗ sồi cũ kỹ của những cột trụ vững chắc và trên lan can chạm khắc dọc theo lối cầu thang.
Ánh sáng lọt qua cánh cửa mở toang của khu vực trông giống phòng khách. Tôi thò đầu vào và thấy một người đàn bà trung niên đang ngồi đọc sách trên ghế sofa. Bà mang đến bầu không khí khiến tôi liên tưởng đến Ayane, gương mặt hai người khá giống nhau. Tôi đoán chắc đây là mẹ cô ấy. Bà đang vận bộ trang phục ảm đạm với tông màu trầm.
“Mẹ luôn đọc sách vào giờ này. Hồi tôi còn sống, đây vẫn là cách ưa thích để giết thời gian buổi tối của bà.”
Ayane đi ra sau chiếc ghế sofa, song người phụ nữ chẳng hề nhận ra sự hiện diện của cô ấy. Ánh mắt bà vẫn chăm chú vào dòng chữ trong cuốn sách. Trên tường treo một khung ảnh thời trẻ của Ayane. Bởi cảnh sát còn xem cô là người mất tích, rất có thể người phụ nữ khắc khổ này vẫn nuôi hy vọng rằng con gái mình đang ở đâu đó ngoài kia, và còn sống.
Ayane đưa tay ra lên người mẹ cô ấy. “Buổi tối ba năm trước, mẹ và tôi đã cãi nhau. Nghĩ lại thì chuyện vốn chẳng quan trọng là bao. Chúng tôi chỉ đang nói về những việc tôi dự định làm sau khi tốt nghiệp đại học. Khi cuộc thảo luận đi theo chiều hướng xấu, tôi đã bực bội bỏ ra khỏi nhà.”
Cô ấy vừa hồi tưởng vừa quay lưng lại với mẹ mình và đi sang phòng khác. Tôi miễn cưỡng đi theo.
“Tôi ngu ngốc thật. Giờ mới nhận ra thì đã muộn. Lúc đó tôi đã để cảm xúc lấn át, và tôi bỏ nhà đi trong trời bão bùng mưa gió.”
Cô ấy bước lên cầu thang, đi qua ô cửa sổ có ánh trăng đang len lỏi vào. Tôi theo Ayane dọc hành lang ở tầng hai, đi qua mấy bức tranh theo trường phái ấn tượng và những cánh cửa gỗ. Cô ấy dừng lại trước một căn phòng và mời tôi vào.
Xem ra đây là phòng của Ayane, không có gì thay đổi suốt ba năm, đồ đạc nội thất tới giường ngủ vẫn còn nguyên, ngoài tấm vải mỏng màu trắng được phủ lên một vài chỗ để ngăn bụi bám vào.
Ayane tỏ vẻ tiếc nuối khi nhìn quanh căn phòng.
“Tôi cứ chạy mãi, chạy mãi, dưới trời mưa xối xả mà không mang theo ô. Lớn lên, tôi chỉ đến một nơi duy nhất mỗi lúc như thế, đó là thư viện cũ trong khu phố. Khi ấy đã quá giờ mở cửa, nhưng tôi nghĩ vẫn có thể trú mưa dưới mái hiên và đợi cơn bão qua. Song lúc đang qua đường, tôi bất chợt nhìn thấy hai ánh sáng chói mắt lao thẳng về tôi trong màn mưa.”
“Ánh sáng ấy, là đèn pha phải không?”
“Ừm. Chiếc ô tô đó hẳn đã vượt đèn đỏ, đúng lúc tôi đang ở trên đường. Tôi chỉ nhớ là ánh sáng ấy một lúc sáng hơn, gần hơn, rồi đột nhiên toàn thân tê bại… Tôi không chết ngay tại chỗ. Tôi nhớ mình nửa tỉnh nửa mê, nằm bất động trên đường, mọi thứ thật sự vô cùng mơ hồ. Tôi không cử động được, không rõ mình có đang bị đau hay không. Sau đó, tôi lờ mờ thấy được một bóng người, hình như là đàn ông, bước ra từ ghế lái và tiến đến chỗ tôi nằm…”
Ayane kể tới đó, cô bước đến cạnh chiếc bàn học, cúi xuống, bò vào khoảng trống để chân bên dưới. Tôi không hiểu tại sao, nhưng cô ấy thu mình co ro dưới chiếc bàn và đưa mắt nhìn tôi.
“Lần tiếp theo tôi tỉnh dậy, tôi thấy bản thân đang mắc kẹt trong một không gian chật kín như thế này. Giống như vali, cái loại bự chảng dùng đựng đồ để đi du lịch dài ngày ấy. Tôi nhận thức được thành phần và kết cấu của lớp lót bên trong. Có lẽ tên tài xế đã cuộn tôi lại như một quả bóng rồi nhét vào trong, tôi không thể cử động được một li.”
“Trời đất,” tôi kinh hãi. “Hắn là loại quái vật nào vậy…”
“Biết đâu hắn tưởng tôi đã chết. Vì lầm rằng mình đã gây họa sát thân, nên hắn quăng tôi vào trong cốp xe và mang đi chôn để che đậy chứng cứ.”
“Khoan đã… Hắn đã chôn chị ư?”
“Ừm. Phần đó kể nghe ghê lắm. Tôi nghe được tiếng hắn lấp đất lên vali. Tôi thử đạp mở vali để kêu cứu, nhưng chẳng ích gì. Sức quá yếu nên không giãy giụa mạnh được, và chỉ rên rỉ chứ không gào lên nổi… Dù vậy, tôi vẫn căng tai và nghe xem có dấu hiệu nào cho thấy hắn có thể nghe thấy tiếng tôi hay không. Ngoài tiếng xe cộ chạy ngang qua, không còn âm thanh nào khác. Đoán chừng hắn đã chôn tôi gần đường lộ. À ừm, ngoài hai âm thanh đó ra thì tôi cũng chẳng còn không khí để thở. Ý thức cứ mất dần… và không còn nhớ được gì nữa. Lúc đó tôi đã chết rồi. Đơn giản làm sao.”
Ayane chui ra khỏi gầm bàn.
“Lần thứ ba tỉnh dậy, tôi thấy mình đang lơ lửng trên bầu trời, nhìn xuống thành phố bên dưới. Cho đến tận hôm nay, người ta vẫn chưa tìm ra xác tôi. Nhìn cử chỉ của mẹ nên tôi mới đoán thế. Bà ấy vẫn đang chờ ngày tôi trở về.”
Ayane cúi gằm, ra vẻ chán nản. Tôi thử đặt mình vào vai một người mẹ, đang ôm hy vọng mong manh rằng con gái mình vẫn còn sống sau từng ấy năm, mặc dù mọi khả năng đều quay lưng lại với mình. Một nỗi đau khôn nguôi đâm xuyên lồng ngực.
“Chị biết mình bị chôn ở đâu không?” Tôi hỏi.
“Xui là không. Tôi đã tìm khắp nơi rồi, cuối cùng đành bỏ cuộc. Không phải do tôi nghĩ chuyện tìm kiếm không có nghĩa lý gì, mà bởi hồn ma thì đâu thể cầm xẻng hay viết đơn báo án được.”
Cô ấy đi ra ngoài qua khung cửa sổ đóng rèm. Tôi bay theo, và giờ cả hai đang ở trên sân thượng, dưới bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.
“Nghe buồn lắm phải không? Tôi còn rất nhiều điều muốn làm trong đời mình, chẳng hạn như đi du lịch và nhắm nhìn thế giới.”
“Chị vẫn đi du lịch được mà, thậm chí không cần phải trả tiền vé máy bay nữa.”
“Đúng vậy nhỉ,” cô nói, nheo mắt cười khoái chí, biểu cảm ấy hẳn nhằm che đậy nỗi buồn và sự bất lực mà tôi vẫn có thể cảm nhận được từ sâu bên trong cô ấy. “Đi thôi, Tomoya-kun. Đưa hồn cậu trở lại nào.”
Chúng tôi quay về phi trường bỏ hoang, cơ thể tôi vẫn ở đó với que pháo bông trong tay. Cảm giác quái dị vẫn nguyên vẹn như vài tiếng trước khi thấy bản thân mình từ góc nhìn thứ ba.
“Nghĩ lại thì, chẳng phải chị đã từng nói có giới hạn thời gian cho chúng ta tiếp xúc sao? Em cảm thấy lần này ngắn hơn lần trước nhiều.”
“Vì cậu ở trong dạng linh hồn đấy.”
Cơ thể tôi được làm bằng xương thịt, với máu chảy trong tĩnh mạch, nó gắn kết tôi với trần thế, từ đó tôi có thể tương tác với xã hội và vạn vật chung quanh. Song nếu muốn giao tiếp với người âm thì đây là một trở ngại.
Tôi bước tới bên thân xác trống rỗng của mình và đặt bàn tay lên lưng, trong nháy mắt linh hồn đã hòa làm một với thể xác tôi. Trọng lực lại chiếm hữu tôi, làm tôi suýt ngã khuỵu gối. Ngay lập tức, cảm giác mệt mỏi nhức nhối lan tỏa khắp đầu óc tôi. Tôi đoán chừng do quá trình tái hợp giữa linh hồn và thể xác, não bộ của tôi đang quá tải vì phải xử lý toàn bộ kích thích tôi nhận được suốt vài tiếng vừa rồi cùng một thời điểm. Tôi choáng váng ngẩng đầu, nhìn Ayane trong dạng ma, cô ấy khi nãy vẫn rõ ràng và sinh động đang trở nên mờ nhạt. Tựa hồ cô sẽ tan biến vào thinh không bất kỳ lúc nào.
“Hôm nay thật là vui. Cảm ơn vì đã nghe tôi trút bầu tâm sự nhé, Tomoya-kun.”
Trước khi tôi kịp nghĩ lời chào tạm biệt, gió bỗng nổi lên và mang theo Summer Ghost đi. Đám cỏ, bầy côn trùng lại cất vang tiếng hát, que pháo bông rơi xuống mặt đường băng, để lại tôi cô đơn với vô vàn nghĩ suy.
Aoi và Ryo chẳng ai nói lời nào khi nghe tôi tường thuật lại sự kiện diễn ra đêm qua. Lúc tôi dứt lời, đá trong cốc nước đã tan hết dưới tia nắng mặt trời nóng nực chiếu xuyên qua ô cửa sổ.
Cuối cùng tôi cũng đã kể xong, Ryo đưa tay vào trong túi và lấy ra mấy vỉ thuốc. Cậu ta bóc ra cả tá viên nang rồi nốc hết với một ngụm nước.
“Thế… người ta vẫn chưa tìm ra thủ phạm sao?” Aoi hỏi.
“Chưa. Nhưng Ayane-san bảo cô ấy không quan tâm đến việc đưa hắn ra ánh sáng lắm. Có lẽ Ayane không mang thù hắn ta. Cô ấy chỉ cảm thấy áy náy vì đã bỏ lại mẹ mình mà không có cách nào để cho bà ấy biết được sự thật. Biết đâu đó chính là nguyên nhân mà linh hồn của cô ấy vẫn chưa thể siêu thoát.
“Vậy nói cách khác, cô ấy đang mắc kẹt giữa trần thế, làm một hồn ma vất vưởng chính vì lý do đó sao?”
Một người chết mà không thể hóa kiếp, liệu còn lời giải thích nào ngoài nỗi vương vấn hồng trần đã trói buộc họ tại đây. Ayane đã hối hận vì đã tranh cãi với mẹ cô ấy vào đêm hôm đó và bỏ nhà ra đi với tâm trạng chua chát về một mâu thuẫn không thể hòa giải. Lời tường thuật của Ayane không quá rõ ràng, nhiều điểm tuy mơ hồ song nỗi buồn vô biên trong ánh mắt cô giúp tôi lờ mờ đoán ra được nguyên do.
“Rồi ông tính làm gì đây, Tomoya?” Ryo hỏi tôi.
“Thứ lỗi. Tôi không hiểu ý ông lắm.”
“Này nhé, ông kêu tụi tôi tới đây để kể chuyện đó thôi à? Ừ thì tụi mình đều biết lời đồn rằng Summer Ghost sinh thời đã tự sát là bịa đặt, nhưng cô ta bị giết thì có liên quan gì đến chúng ta chứ?”
“Đúng là không liên quan. Tớ muốn kể cho các cậu nghe thôi.”
“Chắc chưa đó?”
Tôi hiểu ẩn ý của Ryo. Tôi ậm ờ và lưỡng lự một hồi.
“Thực lòng tớ muốn nghe ý kiến của hai người về vụ này. Mọi người nghĩ sao? Nếu chúng ta hợp sức liệu có thể tìm thấy thi thể của Ayane-san không?”
Ryo coi bộ đã lường trước hướng đi này nên vẻ mặt cậu ta không chút thay đổi. Trái lại, Aoi lại vô cùng sửng sốt.
“Cậu muốn tụi mình đi đào xác ư?!” cô ấy gào ầm lên khiến các vị khách khác trong quán đổ dồn ánh mắt hoài nghi về phía này.
“Trời ạ, nhỏ tiếng thôi,” Ryo đưa tay cốc đầu cô ấy, thì thầm nhắc khéo. “Người ta gọi công an bây giờ.”
“Xin lỗi, tớ bất ngờ quá.”
“Quay lại vấn đề, lý do mà Ayane-san từ bỏ nỗ lực tìm kiếm thân xác mình là bởi dù có tìm được thì cô ấy cũng không tự đào lên được. Nhưng nếu chúng ta giúp một tay, biết đâu sẽ thành công mang hài cốt về với mẹ cô ấy.
Ryo lắc đầu thở dài. “Vì sao ông lại muốn làm chuyện đó? Nghe kể thôi đã thấy nhọc công lắm rồi.”
“Tớ biết, tớ phần nào cũng đồng tình với cậu. Thành thử hơi băn khoăn nên muốn biết ý kiến của hai người.”
Suy cho cùng, tôi không có nghĩa vụ phải hao tâm tổn sức để giúp Ayane, bởi cô ấy chưa từng nhờ vả hay đòi hỏi tôi.
“Tôi chẳng sống được bao lâu nữa đâu. Thực lòng tôi muốn dành chút thời gian ít ỏi còn lại làm việc mình thích. Nếu ông thấy tôi ích kỷ thì xin lỗi.”
Dứt lời, Ryo đứng dậy và đưa tay rút ví.
“Không, không, không,” tôi kêu lên, toan ngăn cậu ấy. “Hôm nay để tớ khao.”
Ryo khẽ gật đầu, đoạn lê chân ra cửa. Aoi và tôi ngồi đó nhìn cánh cửa mở ra rồi đóng lại.
“Cậu nghĩ liệu Ryo có giận chúng ta không?” Aoi hỏi tôi.
“Giận à? Tại sao cơ chứ?”
“Hai đứa mình tính tự sát trong khi vẫn có thể lựa chọn sống tiếp… Nhưng Ryo khác, cậu ấy không còn lựa chọn nào cả. Cậu ấy quen chúng ta vì muốn tìm một con đường ít đau đớn hơn. Ryo muốn được tự quyết… Biết đâu cậu ấy xem tụi mình là một đám trẻ vô ơn.”
“Tớ không để tâm lắm. Nếu cậu ấy nghĩ vậy thì ngay từ đầu đã không tham gia diễn đàn kia và làm quen với chúng ta rồi. Về vấn đề ban nãy, cậu nghĩ sao Aoi?”
“Ý hay đó, nhưng tớ không rõ độ khả thi tới đâu. Hiện tại tớ chưa nghĩ ra cách nào để tìm cả,” cậu ấy hoài nghi. “Đừng hiểu lầm tớ, tớ thực sự rất vui vì đã được gặp Ayane, nếu có cơ hội giúp cô ấy thì còn gì bằng. Song cô ấy đâu yêu cầu chúng ta phải giúp. Có thực sự là Ayane-san không hề nói bóng gió về vấn đề đó chứ?”
“Không, hoàn toàn không.”
“Ừm, vậy nên tớ nghĩ cứ kệ đi. Có khi cô ấy chẳng muốn chúng ta chõ mũi vào. Ngoài ra, làm vậy cũng hơi tàn nhẫn nữa.”
“Tàn nhẫn ra sao cơ?”
“Tưởng tượng thi thể của con gái mình đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà sau ba năm dài nuôi hy vọng mong manh. Khác gì đạp đổ nghị lực sống của mẹ cô ấy. Tốt hơn hết nên bảo toàn niềm tin nhỏ nhoi ấy đi, vì bà ấy còn nơi để bám víu. Chúng ta nào có cơ sở để khẳng định liệu bà ấy sẽ hạnh phúc khi biết sự thật hay không?”
“Vậy đó là quyết định của cậu… Được rồi.”
Phải thừa nhận rằng lập trường của tôi cũng bị chia rẽ trước lời lẽ thuyết phục đó. Mẹ cô ấy có thanh thản trước sự thật đau đớn ấy không? Hay sẽ nhân từ hơn nếu để bà ấy sống tiếp với hy vọng một ngày nào đó con gái mình sẽ trở về nhà?
“Cậu thực sự muốn tìm thi thể cô ấy đúng không?”
“Tớ đang năm mươi–năm mươi thôi, song nếu có thể, tớ sẽ giúp Ayane-san.”
“Động lực nào đã thôi thúc cậu vậy?”
Tôi nhớ về đêm hôm qua, cách Ayane đặt tay lên người mẹ mình khi bà đang đọc sách.
“Tớ không chắc nữa. Nhưng tớ không mưu cầu bất kỳ ân huệ nào cả.”
“Hiểu rồi. Giao phó cho thám tử Aoi này nhé, vì tớ nghĩ mình vừa tìm ra phương thức phá án rồi,” Aoi nói với đôi mắt sáng rực như trẻ con vừa được tặng đồ chơi mới. “Ai đó đã si mê chị Ayane và đang kiếm cớ để được đến phi trường gặp cô ấy mà.”
“Haha, chắc thế,” tôi thừa nhận luôn.
“Ơ… tin chuẩn không?” Aoi giật bắn mình.
Tôi không biết nhiều về tình yêu hay cảm giác khi yêu. Tất cả những gì tôi biết là tôi đã trải qua khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời khi được nắm tay cô ấy bay lượn khắp bầu trời. Nói mới nhớ, hôm qua chính là lần đầu tiên tôi “hẹn hò” với một bạn nữ tại bảo tàng mình yêu thích. Lúc ấy tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều, song có lẽ tôi thực sự bắt đầu phải lòng cô ấy.
“Cậu nói phải. Coi bộ tớ thật lòng muốn được tiếp tục gặp cô ấy.”
“Trời ạ, chán cậu quá…” Aoi giễu. “Đừng thừa nhận liền chứ. Phải để tớ trêu một chút đã! Hứ!”
“Dù gì cũng cảm ơn cậu, Aoi. Cảm ơn cậu vì đã hiểu cảm xúc thật của tớ.”
“Đừng để bụng chi.”
Sau đó, chúng tôi thanh toán hóa đơn và ra về. Hơi nóng bốc lên từ mặt đường dãi nắng làm tầm nhìn méo mó đến mức tòa nhà bên kia đường nhìn như những ảo ảnh nhiễu động.
“Nóng chết đi mất. Phải chán sống lắm mới bước ra ngoài dưới thời tiết thế này.”
“Công nhận. Tụi mình cần đảm bảo sẽ không mất mạng bởi sốc nhiệt trước khi tự sát. Nếu không sẽ hỏng kế hoạch mất.”
Chúng tôi nheo mắt, vẫy tay chào tạm biệt và đường ai nấy về.
Nửa tháng Tám còn lại tôi không làm gì khác ngoài duy trì tình trạng hiện tại. Sáng đến lò luyện thi, tối về nhà ngủ. Còn phải mua đề cương ôn tập cho kỳ thi đầu vào mà tôi chẳng hề định tham gia. Kỳ thi tuyển sinh đại học toàn quốc sẽ diễn ra vào giữa tháng Một, chưa tới ngày đó thì tôi đã nằm dưới hai mét đất rồi.
Tôi không ấn định ngày giờ cụ thể, nhưng kế hoạch tự sát vào cuối năm đã quanh quẩn trong đầu tôi suốt một thời gian. Tôi thích ngắm nhìn thành phố chuyển mình trong dịp lễ Giáng sinh, mọi thứ dường như ấm hơn giữa tiết trời lạnh giá. Tôi đồ rằng tự sát ngay hoặc sau Giáng sinh vài ngày sẽ thuận tiện nhất, vì thế tôi đã báo cho Ryo và Aoi là mình dự định làm vào khoảng thời gian từ ngày 24 đến ngày 31, giữa đêm Giáng sinh và dịp giao thừa.
“Hiểu rồi,” Ryo hồi âm. “Còn tùy vào sức khỏe của tôi, nếu còn sức tôi sẽ viếng đám tang của ông. Tôi sẽ mang cả lẵng hoa với tâm thư chia buồn tới luôn.”
“Ừm, tớ sẽ đến thăm cậu lần cuối, nếu tớ chết sau,” Aoi nhắn.
Nếu nói rằng tôi không sợ chết thì đấy là nói dối. Tại sao ư, mới ngày hôm kia thôi Ayane buông tay và để tôi rơi thẳng xuống đất, tôi đã hét toáng cà lên vì khiếp đảm, khiếp đảm trước cái chết đang gần kề. Bởi lẽ đó, tôi vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tinh thần để tự sát. Tôi tự hỏi liệu mình có đang dao động trước toàn bộ kế hoạch này không, nhưng câu trả lời là không. Xem ra tôi giống với Ayane, bị mắc kẹt song thay vì giữa hai thế giới thì là giữa sự e dè trước cái chết và sự chán chường với đời.
Giờ giải lao ở lò luyện thi, tôi lướt điện thoại và thấy mẩu tin về một nữ sinh cấp ba tự sát bằng cách nhảy xuống đường ray trước đầu tàu. Trong một thoáng, tôi ngỡ rằng đó là Aoi hay chăng, cô ấy đã làm trước bọn tôi và là người đầu tiên hiện thực hóa thỏa thuận nho nhỏ giữa ba đứa, song khi đọc mẩu tin kỹ hơn, tôi thấy nạn nhân trong bài báo sống ở tận đâu đâu, nên coi bộ không phải Aoi rồi. Vài mẩu tin khác liên quan đến tự sát cũng thu hút sự chú ý của tôi, có thể kể đến một người mẹ đơn thân nghèo khó tự tay giết chết hai đứa con rồi rạch họng tự vẫn để cả nhà không chết vì đói. Rồi một doanh nhân trung niên đã viết một bức thư tuyệt mệnh tthú nhận rằng mình đã biển thủ công quỹ của tập đoàn sau đó tưới xăng lên mình và tự thiêu sống trong công viên giữa thanh thiên bạch nhật. Còn một nhân viên làm việc tại tòa thị chính đang tuổi đôi mươi vì liên tục bị cấp trên quấy rối. Cô lái xe đến nhà tên cấp trên đó vào nửa đêm, đỗ ngay trước gara nhà hắn, đóng kín cửa xe rồi đốt than dẫn đến mất mạng do ngộ độc khí cacbon monoxit. Đây là những lời cảnh tỉnh đáng buồn rằng trên thế giới tồn tại vô số người muốn tìm đến cái chết và có biết bao nhiêu cách thức để thực hiện điều đó.
Cơ mà tôi phải thừa nhận vụ người mẹ đơn thân giết cả con mình khiến tôi vô cớ phẫn nộ. Cô ta đang đau khổ và không có trạng thái tinh thần ổn định, nhưng đâu thể đoạt mạng hai đứa trẻ vô tội được, chúng làm gì có khả năng tự quyết rằng chúng nên theo mẹ xuống mồ hay không. Nếu muốn tự sát, tốt hơn hết nên làm một mình thôi, cũng đừng nên gây nhiều phiền toái cho người khác. Đây là một quy luật bất thành văn.
Có nghiên cứu cho thấy rằng phần đông những người tự tử (hoặc ít nhất là có ý định) là những người, bằng cách nào đó, rơi vào trạng thái suy nghĩ một chiều, nguyên nhân bởi trầm cảm hay các bệnh lý tâm thần khác. Họ tin rằng cái chết là lối thoát duy nhất của họ. Tôi tự hỏi phải chăng đây chính là trường hợp của tôi. Tôi không nghĩ thế, song nhìn lại, những người sở hữu tư duy cực kỳ hạn hẹp hay lối suy nghĩ theo chu kỳ thường là người ít có thể tự nhận thức rõ ràng nhất.
Khi màn đêm buông, tôi rời lò luyện thi và đi về nhà. Trên đường ra ga, tôi đi ngang qua một cửa hàng kinh doanh họa cụ mà tôi thỉnh thoảng ghé qua vào những tháng năm học cấp hai, nói đúng ra là ngày nào cũng đến mới phải. Một nhóm thanh thiếu niên bước ra từ cửa hàng ngay khi tôi vừa đi ngang qua lối vào, và họ đi theo chiều ngược lại. Nhìn quần áo và dáng vẻ ăn diện tôi đoán hẳn họ là sinh viên trường mỹ thuật. Nhóm người ấy đang bàn tán vô cùng rôm rả, nom rất vui vẻ. Tôi quay lại và đưa mắt theo bước chân của họ, vừa nhìn vừa thấy nhói đau trong lồng ngực.
Ngay lúc ấy, ông trời như đang trêu ngươi tôi, một chiếc ô tô với hình dạng đã quá quen thuộc với tôi liền tấp vào lề đường. Mẹ tôi hạ cửa kính xuống và ló đầu ra.
“Tomoya.”
“Mẹ.”
“Mẹ có cảm giác tầm này là con đã tan học nên tiện ghé qua. Lên xe đi mẹ chở.”
Tôi bước đến mở cửa và ngồi vào xe. Mẹ tôi đợi tôi cài dây an toàn rồi mới nổ máy chạy đi. Bà ngày nào cũng lái xe đi làm và đôi khi tạt qua đón tôi ở lò luyện thi mỗi dịp bà tan làm đúng giờ. Nói chung cảm ơn mẹ vì đã giúp con đỡ mỏi chân.
Mẹ tôi lái xe tuy chậm song xử lý tình huống rất cứng. Vừa nghe chương trình thời sự đang phát trên radio, tôi thơ thẫn gióng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Có một nhóm học sinh cấp ba đang nô đùa ở bãi đậu xe của cửa hàng tại góc phố. Có lẽ họ vừa trở về từ chuyến đi biển hay công viên giải trí gì đó, giờ đang cười phá lên.
Mẹ tôi liếc nhìn họ rồi phán, “Mấy cậu ấm cô chiêu đó thích phung phí thời gian ngày hè nhỉ. Con tốt nhất nên cẩn thận không trở thành như tụi nó đấy, Tomoya. Ngữ tụi nó sau này ra đời chẳng được tích sự gì đâu.”
Mẹ tôi luôn như vậy, bà phê phán “những đứa trẻ rắc rối” mà bà coi là có khả năng ảnh hưởng xấu tới tôi bằng ngôn từ gay gắt. Trong suy nghĩ của bà, những đứa trẻ đó lớn lên sẽ trở thành nỗi thất vọng của các bậc phụ huynh, không vào được bất kỳ trường đại học tử tế nào, và phải vật lộn để kiếm được việc làm. Mẹ tôi tin vào cách nhìn nhận ấy, và tôi không hiểu sao một hành động đơn giản như đi chơi với bạn bè lại tồi tệ đến thế, nhưng tôi không có năng lượng để bắt bẻ ngay lúc này. Tôi chỉ gật đầu đáp, “Vâng ạ.”
Chúng tôi rời xa khu phố mua sắm bao quanh nhà ga, hướng về khu dân cư nơi tôi ở. Phát thanh viên trên đài đang đưa tin về một số cuộc xung đột biên giới đang xảy ra ở nước ngoài, nhiều dân thường đã thiệt mạng vì một vụ đánh bom liều chết. Sự kiện này do những phe phái tôn giáo cực đoan gây ra, cực đoan đến độ sẵn sàng lôi vô số mạng người xuống mồ cùng mình vì cái gọi là đức tin, họ tin rằng mình chết vì lý do chính đáng, chết vì lẽ phải.
“Gần đây con học hành thế nào rồi? Nói mẹ nghe môn toán tiến triển đến đâu xem?”
“Vâng, con đang ôn tập phần nhị thức, vẽ đồ thị biểu diễn phương trình parabol đã cho qua mặt phẳng tọa độ… đại loại là vậy,”
Mẹ thích hỏi thăm tôi về từng môn học tôi đang ôn tập ở lò luyện, bà mà phát hiện ra tôi đang hổng kiến thức ở phần nào, bà sẽ thở dài và khiển trách tôi trên suốt quãng đường.
“Con không biết kể hết ra luôn giống như mẹ hồi xưa à?”
Tiết giảng đạo của mẹ tiếp diễn, làm trái tim tôi như muốn xẹp xuống giống bong bóng. Tôi rũ vai e dè, tỏ vẻ hối lỗi. Tôi biết rõ điểm số của mình đã trên mức trung bình, nhưng tôi chẳng thể tự hào được. Với mẹ, nỗ lực của tôi sẽ chẳng bao giờ đủ, và suy nghĩ ấy đã thấm nhuần trong tôi kể từ thuở bé.
“Con đã chọn được đại học cho mình chưa?”
“Dạ rồi ạ,” tôi đáp.
Tôi đã viết sẵn trường đại học nằm ở nguyện vọng một và vài lựa chọn thay thế khác vào phiếu báo cáo dự định kế hoạch học tập tương lai mà tôi dự kiến sẽ nộp cho giáo viên chủ nhiệm vào đầu học kỳ thu. Tôi làm thế cốt để giữ thể diện, bởi lẽ trước khi kỳ thi đầu vào khởi xướng thì tôi đã chết mất xác rồi.
“Con biết mình may mắn cỡ nào không? Hồi mẹ tầm tuổi con, nhà ông bà ngoại không trả nổi học phí đại học. Thế là mẹ phải một tay dăm việc, vừa học vừa làm để trả học phí. Bây giờ con sống sung sướng thế, mỗi chuyện học cũng lo không xong. Mẹ làm việc cật lực để dành tiền trả học phí đại học cho con, để sau này con ra đời thành công.”
Chiếc xe lăn bánh trong khu phố thôi mà tôi thấy mình mỗi lúc càng bị bóp nghẹt. Tôi thắc mắc liệu cảm giác tôi đang trải qua bây giờ có giống với Ayane khi cô ấy bị chôn sống trong chiếc vali kia hay không. Mỗi lần tôi bị mắc kẹt trong nhà hay không gian đóng kín như này và phải nghe mẹ thuyết giảng, tôi cảm thấy như đang trải qua khổ hình.
Tôi chẳng muốn gì hơn ngoài mở cửa xe ra, nhảy xuống vệ đường rồi chạy thật nhanh. Để tìm kiếm sự tự do. Suy tính ấy thôi thúc tôi, song lý trí mách bảo tôi đừng làm điều gì dại dột bởi chỉ tổ khiến tình hình tồi tệ thêm. Thật may mắn vì tâm trí tôi chưa xoay mòng tới độ phải nghĩ quẩn.
Tôi vẫn nghĩ cái chết là một sự giải thoát, ngay cả khi tôi đã phạm trọng tôi trong mắt ba tôi. Tôn giáo của ông nghiêm cấm hành vi sát hại bản thân. Trên đời này ngoài Chúa ra không ai có thể trao hay tước đoạt sự sống; con người mà làm vậy sẽ bị xem là tội đồ. Mạng sống này thuộc về Chúa, và tôi bị nghiêm cấm sát sinh, kể cả sinh mạng của chính mình. Tự sát là hành vi phản bội Chúa, và hình phạt sau khi chết là bị tước đoạt sự an nghỉ vĩnh hằng, bị đày đọa trăm ải ngàn kiếp.
Song tôi không mang đức tin, những điều cấm ấy nào ngăn được tôi. Tôi chỉ cảm thấy tội lỗi khi nghĩ đến ba. Dù biết đâu mạng sống này thực sự do một đấng toàn năng ban cho, song nó thuộc về tôi. Không thuộc về ai khác, tôi toàn quyền quyết định nó được sống, hay được chết.
“Mẹ đã sinh ra con, nên trách nhiệm của mẹ là đảm bảo con sẽ tìm thấy hướng đi đúng đắn cho cuộc đời mình.”
Mẹ đang muốn thay tôi nắm thóp sinh mạng này. Bà đã là người vẽ đường cho tôi đi, như cách bà chọn đại học “phù hợp” với tôi. Tới thời điểm hiện tại, tôi đã mất hoàn toàn ý chí phản kháng, và đó là lý do tại sao tôi muốn tự vẫn đến vậy. Biết đâu rốt cuộc bà sẽ nhận ra cuộc đời tôi không do bà tự định đoạt. Biết đâu bà sẽ nhận ra người cuối cùng có thể đưa ra lựa chọn là tôi.
“Phải chăng do tớ quá yếu đuổi để sống tiếp giống tất thảy mọi người,” Aoi viết một đoạn tin nhắn gửi trong nhóm chúng tôi. “Tớ luôn gắt gỏng với bản thân bởi những điều nhỏ nhặt nhất, trong khi đối với người khác nó chẳng đáng để bận tâm. Khi cao hứng tớ sẽ bắt đầu lảm nhảm khùng điên. Về sau tớ mới để ý và ước mình chết đi vậy.”
Xem ra cô ấy đang không cần ai hồi đáp hay khuyên giải, vì đây là cách cô ấy trút bầu tâm sự.
“Chết còn nhanh chán. Ráng chịu đau một tí rồi ngủ mãi thôi. Tớ vẫn không biết nên thực hiện như thế nào. Tớ đã lên mạng tra cứu về khí hidro sunfua, cơ mà chẳng biết có phù hợp với tờ không nữa.”
“Nếu tớ là cậu thì chẳng chọn thứ đó đâu. Lỡ gặp sự cố xong tự tử hụt thì di chứng kinh khủng lắm.”
“Ừm. Tớ có đọc tin tức về một thanh niên tự tử bằng hidro sunfua, cả nhà phát hiện ra và tính cứu anh ta để rồi rốt cuộc cũng hít phải khí đó. Không hay tí nào.”
Thi thoảng chúng tôi nói về những phương thức tự tử như thế này.
“Nhắc mới nhớ, Aoi trước đây từng bảo sẽ quyết định hôm nào sẽ tự sát dựa vào thời tiết hôm đó phải không?”
“Ừm. Tớ muốn sáng hôm đó thức dậy, kéo rèm ra và thấy bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ? Rồi nghĩ ‘Ok, hôm nay đi.’ Vậy nên tớ đang tìm một phương pháp thật dễ dàng và tiện chuẩn bị khi thôi thúc đó bất chợt xuất hiện. Cơ mà có khi lại treo cổ cho nhanh.”
“Thuốc ngủ thì sao? Cứ uống vào là ổn thôi.”
“Không biết nữa. Nhưng phải nốc thật nhiều mới có tác dụng.”
“Ê, không phải sáng thức dậy ngắm thời tiết xong rồi quay lại giường ngủ tiếp à?”
“Sá gì. Giống ngủ nướng thôi mà.”
“Ừm, ngủ nướng tới ngàn thu.”
Mấy hôm nay chúng tôi nhắn tin với nhau thường xuyên, lúc ở trên tàu, lúc ở lò luyện thi, thậm cả lúc giải lao. Aoi có vẻ dành cả kỳ nghỉ hè chui rú ở nhà. Ryo dạo gần đây không phải đi viện nữa, cậu ấy bảo hay đến sân bóng rổ ngồi cùng hậu bối và dành thời gian cho gia đình.
“Tớ biết có phương pháp treo cổ khi đang nằm trên giường đấy. Nghe hơi trái ngược với kiểu của tớ.”
“Miễn là có chỗ để cột dây vào thì thể nào cũng treo được thôi. Trong bệnh viện người ta làm thế suốt.”
“Ryo-kun đang tính tới cách đó à?”
“Sức khỏe tớ mà đi xuống tới mức liệt giường thì chắc vậy đấy. Nhưng tớ sẽ làm trước thời điểm đó thôi. Đỡ phải nằm đợi.”
Một vận động viên tiềm năng như Ryo nói thế cũng dễ hiểu.
“Dù gì cũng không sống được bao lâu nữa, nên chết trước khi trở tên tàn tạ vẫn tốt hơn cả. Đã không còn cơ hội nào nữa thành ra xua tay rút lui còn hơn. Chắc tớ sẽ tìm chỗ nào đó trên cao, có tầm nhìn thoáng đãng để nhảy chừng nào đôi chân này vẫn còn sức, để trọng lực lo phần còn lại.”
Mười ngày nữa kỳ nghỉ hè sẽ kết thúc; không lâu sau là sang thu. Tôi không biết có thể gặp Ayane thêm bao nhiêu lần nữa, bởi người ta đồn cô ấy chỉ xuất hiện vào mùa hè. Một khi đã sang thu, không que pháo bông nào có thể triệu hồi cô ấy nữa, và phải đợi đến hè năm sau. Tuy nhiên, tôi đồ rằng dường như chưa có ai đã thử tới phi trường và đốt pháo bông vào thời điểm khác trong năm, bởi mùa hè vốn được xem là mùa chơi pháo.
Nhưng cụ thể là bao giờ mới sang thu? Ở Nhật, chúng tôi xem mùa hè là khoảng thời gian từ tháng Sáu đến tháng Tám, còn Cơ quan Khí tượng Quốc gia coi bất kỳ ngày nào mà nhiệt độ đạt đỉnh điểm trên hai mươi lăm độ C sẽ được xem là ngày hè. Không chừng tôi vẫn có thể gặp Ayane tới tận tháng Chín, miễn là tiết trời vẫn còn ấm.
“Nè, còn thi thể của Ayane-san thì sao? Dạo này cậu tìm được manh mối gì chưa?”
“Chưa, bận bịu với lò luyện thi quá.”
Nhỡ hết hè là không được gặp Ayane nữa, nhỡ tôi thật sự dự định tự sát vào khoảng cuối năm, thì đây chính là cơ hội duy nhất để tôi đi tìm thi thể của cô ấy. Nếu tôi không bắt tay vào làm, rất có thể cô sẽ mãi mãi là một người mất tích, một linh hồn vất vưởng với niềm tiếc nuối khôn nguôi, ám ảnh thành phố này vĩnh viễn. Tôi đối diện với bản thân và tự vấn: Mày có muốn đi tìm hay không?
Một ngày nọ, vào tuần cuối tháng Tám, tôi trở về nhà từ lò luyện thi và thấy cuốn sổ vẽ được giấu dưới chồng đồ mùa đông dày cộm trong tủ quần áo đang nằm ngày chính giữa bàn phòng khách. Não tôi mất một lúc để xử lý chuyện gì đang diễn ra, toàn thân đứng yên như trời trồng giữa phòng, hoàn toàn bất động và ngơ ngác.
“Ngồi xuống đi, Tomoya.”
Mẹ tôi cất tiếng, bà vừa mới bước ra từ phòng làm việc. Mẹ đập tay lên bàn, nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng hệt lúc bà nhìn lũ trẻ nghịch ngợm ngoài phố. Bụng dạ tôi như bị vo tròn thành một quả bóng.
“Con lại vẽ nhỉ,” mẹ tôi nói, bà nhìn chằm chằm tôi từ ghế ngồi đối diện.
“Con vẽ trong giờ giải lao. Nó giống nước súc miệng ấy. Để giảm căng thẳng ạ.”
“Thế tại sao con lại giấu mẹ.”
“Vì con nghĩ nếu mẹ phát hiện sẽ quẳng vào thùng rác. Vậy tại sao mẹ lại lục tủ quần áo của con?”
“Đừng có hỏi ngược. Mẹ là người nuôi sống cái nhà này. Chừng nào con tự lập thì hẵng nói tới vụ quyền riêng tư.”
Mẹ tôi khẽ lật từng trang của cuốn sổ vẽ. Trong phòng im lặng tới độ tôi chỉ nghe được âm thanh tiếng kim đồng hồ tích tắc từng giây một, cộng với tiếng lật trang giấy vẽ dày cộm đều đều không khỏi khiến tôi đinh tai nhức óc.
“Chúng ta đã nhất trí không vẽ vời để tập trung học tập rồi phải không?”
“Con bảo mẹ rồi, con chỉ vẽ để thư giãn lúc giải lao thôi.”
“Mẹ quan tâm tới con, Tomoya. Mẹ không muốn con đắm chìm vào mấy hình vẽ nguệch ngoạc giống thời cấp hai.”
Tôi đã biết thừa, tất thảy thành tích hội họa mà tôi đã đạt được từ trước đến nay, trong mắt bà không khác những bức vẽ nguệch ngoạc ngớ ngẩn.
“Mẹ không bảo vẽ vời không mang lại giá trị gì. Đây là một phương pháp lành mạnh giúp khơi dậy thẩm mỹ của trẻ nhỏ. Nhưng nếu con không phải thần đồng thì tốt hơn hết đừng phí nhiều thời gian chơi với màu vẽ và bút chì khi lên cấp hai. Con có biết mẹ thấy xấu hổ thế nào vì hồi cấp hai con vẫn vẽ không? Giờ đã học cấp ba rồi mà con còn tiếp tục.”
Mẹ tôi đặt cuốn sổ vẽ lại trên bàn, giở ngay trang tôi phác họa Ayane từ đầu đến chân, cụ thể là cảnh cô đang lơ lửng. Tôi vô cùng yêu thích bức vẽ này, tưởng chừng đã thành công lột tả khí chất vô hình của cô chỉ bằng bút chì. Người ngoài nhìn vào sẽ nhận ra ngay nó họa một thực thể siêu nhiên đang giáng thế, đặt chân xuống mặt đất phàm trần.
“Được rồi. Mẹ có lý, con xin dừng.” tôi đáp với hy vọng bà nguôi giận.
“Vậy hả? Con tính ậm ờ cho qua chuyện phải không?”
“Vậy con nói thế nào thì mẹ tới tin đây?”
Không ai nói gì tiếp. Tôi bồn chồn đợi phản ứng của mẹ. Sau một hồi, mẹ tôi cầm lấy cuốn sổ vẽ rồi đưa cho tôi.
“Vứt nó đi. Trước khi vứt thì xé từng trang, xé vụn hết rồi vứt vào thùng rác. Nếu con làm được thì mẹ tin con.”
Tôi cầm lấy cuốn sổ vẽ mà lòng đầy do dự. Tôi biết giờ mà khiến mẹ nổi điên lên thật không hay và tốt nhất tôi nên làm theo lời bà. Tôi mua cuốn khác và lén vẽ tiếp cũng được cả thôi. Tôi không bao giờ định từ bỏ niềm đam mê này, tôi cũng không tiếc lời ba xạo để bà tạm thời tin tưởng tôi.
Mặc dù vậy, trong cuốn sổ này chứa đựng nhiều bức tranh mà tôi cực kỳ thích. Bức vẽ cảnh Ryo, Aoi và tôi tìm đến phi trường hôm nọ. Cảnh Ayane cùng tôi dạo bước trong bảo tàng giữa đêm tối, và cảnh chúng tôi ngồi cạnh nhau trên tháp vô tuyến. Vứt bỏ những kỷ niệm đẹp ấy quả thực không đơn giản đối với tôi.
“Sao? Không làm được à?”
Tôi nhìn vào trang vẽ Ayane đang bay bổng giữa không trung. Tôi chưa sao lưu các bức tranh này hay chụp ảnh lại trong điện thoại. Việc duy nhất tôi có thể làm là cố hết sức để hằn in nó vào võng mạc mình.
Từ thuở bé, mỗi lần mẹ và tôi đối diện nhau như thế này, tôi thường cảm tưởng mình thoát xác, lơ lửng trên trần nhà nhìn bản thân ở góc nhìn thứ ba. Tôi dẹp cảm xúc sang bên, dập tắt toàn bộ ý chí của mình để trở thành một con rối chỉ biết gật đầu và đồng tình theo lời mẹ. Tới giờ tôi mới biết có tên cho hiện tượng tâm lý này: là chứng rối loạn phân ly.
Tôi nắm lấy mép trên trang giấy, và kéo về hai hướng ngược nhau, xé bức tranh vẽ Ayane thành hai. Mẹ tôi tỏ vẻ hài lòng, nên tôi tiếp tục xé nhỏ hai nửa trang giấy ấy. Khi đã xong một trang, tôi lặp lại với những trang khác, tự tay xé vụn chúng cho tới khi cả cuốn sổ vẽ chỉ còn là một mớ giấy lộn.
“Lựa chọn sáng suốt đấy. Con không có tài năng hội họa để kiếm sống đâu, nên nếu muốn lớn lên tự lập được thì phải dành thời gian đó mà học. Giờ ăn tối nhé?”
Mẹ tôi mỉm cười rồi bước vào bếp bắt đầu bày bữa tối. Tôi dùng hai tay gom hết những mảnh giấy vụn rồi bước tới ném vào thùng rác.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã bật khóc vì bị ép phải phá hủy đứa con tinh thần của chính mình như thế này. Nếu tôi là một con người bớt thảm hại hơn một chút, có lẽ tôi đã quyết tranh cãi với mẹ tôi tới cùng để có thể được cầm bút vẽ tiếp. Nhưng tôi không phải là dạng người đó, đã sống chung với bà bao lâu nay làm tôi chỉ biết chấp nhận mối quan hệ này cho qua ngày. Tôi biết rằng vào thời điểm hiện tại, việc lên tiếng bảo vệ bản thân là hoàn toàn vô ích và tôi không còn đủ sức mạnh ý chí để cố gắng nữa. Tất cả những gì tôi thực sự có thể làm là tiếp tục đóng vai con ngoan của mẹ - bởi vì cả hai chúng tôi đều biết rõ rằng tôi quá yếu đuối để làm bất cứ điều gì khác.
Tôi vẫn ở trong trạng thái phân ly này khá lâu sau đó, với tâm trí hoàn toàn tách biệt khỏi bản thể vật chất của mình—mặc dù xét về những trải nghiệm ngoài cơ thể, nó chẳng hề giống cái đêm ly kỳ mà tôi đã trải nghiệm cùng Ayane vài tuần trước.
Đêm khuya hôm đó, sau khi chắc chắn rằng mẹ đã ngủ say, tôi lẻn ra khỏi căn hộ, khẽ xỏ chân vào giày ở tiền sảnh. Khi ra khỏi tòa nhà, một cơn gió mát lạnh đón chào tôi, làm rung động những chiếc lá trên hàng cây ven đường. Tôi bước xuống vỉa hè bên dưới dãy đèn đường vô tận mà không có đích đến trong đầu. Tôi chỉ cần hương thơm của không khí trong lành lọt vào phổi mình. Tôi đã phải chống chọi với vô vàn cảm xúc tiêu cực vì phải tự tay xé đi tác phẩm nghệ thuật của chính mình, và tôi không kìm nén được nữa.
Tôi dừng lại một lúc và ngó xuống dòng suối nhỏ chảy dọc lối bộ hành - nhưng duy thứ tôi thấy chỉ có hình bóng phản chiếu của chính mình, với ánh đèn đường chiếu sáng từ sau lưng.
Nếu tôi chết ngay tại đây, liệu tôi có được giải thoát không? Liệu tôi có thể tìm thấy bình yên không?
Tôi bất chợt bị thôi thúc bởi ham muốn gặp Ayane. Tôi nhớ cái đêm hai chúng tôi làm ma bay lượn khắp trời. Đêm đó tôi đã được tự do, bỏ lại ngục tù xác thịt phía sau và trốn chạy khỏi thế giới này, gác lại tất thảy âu lo. Nếu tôi được chết và hóa hồn ma, tôi sẽ không còn biết đau, biết nghẹt thở nữa. Vậy tại sao bây giờ tôi lại vấn vương hồng trần, không chết quách luôn đi? Dòng suối nông này không dìm chết được tôi, nhưng nếu cứ thả mình theo, tôi sẽ được đưa đến một con sông rộng lớn hơn, nơi có thể tìm được bến bờ an nghỉ.
Song, đối với Ayane, cô ấy vẫn bị nỗi hối tiếc gặm nhấm, kể cả khi không còn trên đời nữa. Tôi có thể thấy trong đôi mắt của Ayane khi cô ấy nhìn mẹ mình rằng cô chưa được giải thoát khỏi nỗi đau lúc sinh thời. Chưa từng. Trong trường hợp đó, chắc gì tôi chết là hết. Biết đâu tôi vẫn sẽ cảm thấy bị bóp nghẹt bởi một loại gông cùm khác. Tôi đồ rằng linh hồn Ayane sẽ mãi lang thang trên những con phố này suốt hàng thiên niên kỷ, không bao giờ có thể buông bỏ nuối tiếc dai dẳng ấy, nhất là khi mẹ cô đã không còn trên trần đời này, bà mất mà không biết được sự thật.
Tôi chết lúc nào chả được. Không nhất thiết phải đợi đến cuối năm làm gì nếu đã vượt qua giới hạn chịu đựng. Nhưng trước thời khắc đó, tôi muốn được nói chuyện với Ayane lần cuối. Suy nghĩ ấy nảy lên bất chợt lúc tôi đang thơ thẩn đi dạo trên vỉa hè.
Cô ấy cảm thấy ra sao khi biết thi thể mình được chôn giấu trong chiếc vali ở chốn nào đó giờ đã mục rữa chỉ còn xương. Cô ấy có muốn từ bỏ việc tìm kiếm không? Hay cô vẫn ôm hy vọng sẽ có người đến và đào thân xác ấy lên. Nếu đó là nguyện vọng cuối cùng của cô, vậy tôi là người duy nhất đủ khả năng giúp cô ấy thực hiện.
Tôi đủ sức chịu đựng tình trạng này thêm vài tuần nữa để giúp Ayane. Và giờ đây, điều tôi muốn làm chỉ có đi tìm chiếc vali kia, mở nó ra và cho Ayane hít thở hương không khí trong lành mà đã quá lâu cô chưa được nếm trải.