Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Tập 01 - Sự thuần khiết - Chương 18 - Công việc

Khi Aleha còn đang hoang mang lo lắng—thì bên này, Krische đang tạm thời nắm quyền chỉ huy đội công binh, trực tiếp giám sát việc xây dựng pháo đài.

“Hãy dựng các tấm ván ở khu vực này. Dùng các tấm ván mỏng thôi cũng được, miễn là chúng đủ chắc chắn để cung thủ có thể ẩn nấp là ổn.

Còn ở đằng kia, hãy đóng cọc chống kỵ binh theo từng khoảng đều nhau.

Vì điểm vượt sông nằm ở xa hơn hẳn về phía Tây, nên kẻ địch tiến công qua hướng đó chủ yếu sẽ là kỵ binh.

Hãy đảm bảo chuẩn bị thật kỹ càng để đối phó.”

“Rõ… Nhưng liệu có ổn không ạ? Tường chắn này trông quá... sơ sài...”

Đội trưởng đội công binh bối rối lên tiếng. Khi nhìn về phía trước, lo lắng quan sát hàng rào hướng ra phía dòng sông, nó trông chẳng khác gì một công trình tạm bợ sơ sài với quá nhiều kẽ hở.

“Sẽ ổn thôi. Đối thủ của chúng ta lúc đó sẽ là những người lính mệt mỏi sau khi vượt sông. Nó chỉ cần làm chậm kẻ thù lại, bào mòn thêm thể lực và ý chí của chúng là đủ.”

Vừa nói, Krische vừa chỉ về phía bên kia hàng rào — nơi có những chiếc cọc được đóng sâu xuống nền cỏ cách đều nhau.

Giữa các cọc gỗ, có những sợi dây thừng được ẩn dưới lớp cỏ rậm rạp, tạo thành một cái bẫy đơn giản có nhiệm vụ làm kẻ địch vấp ngã.

Sau khi vượt qua lòng sông trơn trượt trong cơn mưa tên, những người lính phải tiếp tục tiến lên trong trạng thái căng thẳng, kích động và mệt mỏi tột độ.

Chỉ riêng việc vượt sông đã đủ bào mòn tinh thần của bất kỳ người lính nào. Một khi vượt qua được bờ bên kia, chắc chắn kẻ địch sẽ dốc toàn lực lao về phía trước nhằm thiết lập một đầu cầu vững chắc.

Khi chỉ còn biết lao tới trong trạng thái mất kiểm soát, cái bẫy này — những sợi dây thừng bện từ dây leo, gần như không thể nhận ra giữa đám cỏ — sẽ là thứ bẻ gãy tinh thần của chúng.

Ai mà chẳng hoảng loạn khi vấp ngã giữa cơn mưa tên ào ạt?

Những cái bẫy dây thừng này không bền chắc, chỉ có thể sử dụng một vài lần, nhưng nếu dây bị đứt thì chỉ cần giăng lại dây mới vào ban đêm là xong.

Giữa cơn mưa tên trút xuống không ngớt từ trên cao, nếu muốn cắt những sợi dây dưới chân để mở đường cho đồng đội, đòi hỏi một tinh thần hy sinh cực kỳ cao. Và nếu muốn dỡ bỏ toàn bộ những sợi dây này sẽ tốn rất nhiều công sức.

Chi phí tối thiểu, hiệu quả tối đa.

Krische thích quá trình thử nghiệm và sai sót để đạt được hiệu quả đó.

Mục tiêu của pháo đài không phải là tiêu diệt toàn bộ quân địch.

Nó được dựng nên với mục đích bào mòn tinh thần kẻ thù, nên bản thân pháo đài rất mỏng manh.

Nếu đây chỉ là một vùng đồng bằng trống trải, thì nỗ lực xây dựng pháo đài này sẽ hoàn toàn vô ích — một công trình chẳng mang lại giá trị nào

Thế nhưng, nếu pháo đài này được dựng lên để chống lại kẻ địch đang cố gắng vượt sông thì nó lại cực kỳ hiệu quả. Bởi lẽ trong bất kỳ trường hợp nào, phe tấn công luôn chịu tổn thất lớn hơn khi cố gắng vượt sông.

Tinh thần của quân lính chắc chắn sẽ không thể nào tốt được. Họ buộc phải tiếp tục tiến lên, đè nén nỗi sợ hãi bằng sự cuồng nhiệt trên chiến trường.

Chính vì thế, chỉ cần có thứ gì đó ngăn cản bước tiến của kẻ địch trong một thoáng, là đã quá đủ để giáng một đòn mạnh đến tinh thần của chúng.

―― Binh lính là những kẻ luôn tiến bước theo sau tấm lưng của người đi trước.

Những người lính đứng ở tuyến đầu chính là những “anh hùng”, và cũng chính nhờ sự hiện diện của họ, rất nhiều binh lính mới có thể can đảm tiến lên phía trước.

Thế nhưng, nếu những “anh hùng” ấy chùn bước, rồi lần lượt ngã xuống dưới làn mưa tên, thì những binh lính phía sau sẽ thoát ra khỏi cơn cuồng nhiệt và nhận ra rằng — người tiếp theo nằm xuống sẽ là mình.

Và thế là, bước chân của họ sẽ khựng lại.

Phá hủy tinh thần kẻ địch — pháo đài ác độc này được tạo ra chỉ nhằm vào duy nhất mục đích đó.

Nhưng Krische, người lên kế hoạch xây dựng pháo đài này, lại không thực sự hiểu được những xao động tinh tế trong tâm trí một người lính.

Vì cách suy nghĩ rất khác biệt của mình, Krische không giỏi trong việc đọc hiểu cảm xúc của người khác: sợ hãi, đau buồn hay giận dữ.

Dù có thể cảm nhận được cảm xúc của những người xung quanh, Krische vẫn không thể hiểu được vì sao họ lại cảm thấy như vậy — một điều mà ngay cả với sự chỉ dạy tận tình của Berry, cô bé vẫn chưa thể nắm bắt được.

Khi Krische được giao phó xây dựng pháo đài, việc cô vốn định để Bogan xử lý.

Điều này khiến Krische băn khoăn tự hỏi: làm thế nào để khiến người khác sợ hãi? Tình huống nào có thể khiến sĩ khí quân địch suy giảm?

Sau một hồi cân nhắc, Krische quyết định tiến hành một cuộc khảo sát.

Cô triệu tập các binh lính và tiểu đội trưởng vào lều, rồi lần lượt hỏi từng người về nỗi sợ hãi mà họ từng trải qua trên chiến trường.

―― Một người lính phải dũng cảm. Mỗi người lính đều phải là một anh hùng.

Những người lính luôn tin tưởng điều đó, nên ban đầu họ không dễ dàng gì nói ra sự hèn nhát của bản thân. Kết quả, cuộc khảo sát diễn ra vô cùng chậm chạp.

Mãi cho đến khi Gallen xuất hiện, tình thế mới bắt đầu thay đổi.

Gallen đã kể lại quãng thời gian khi ông còn là một người lính bình thường, đồng thời bắt đầu thú nhận về những nỗi sợ hãi của bản thân.

Ông nói rằng việc cảm thấy sợ hãi không phải là điều đáng xấu hổ, mà là một điều hết sức tự nhiên.

Một anh hùng thực sự là người dù cho có thể nhận thức rõ nỗi sợ đó, nhưng vẫn dám can đảm tiến lên.

Những lời nói ấy đã làm thay đổi suy nghĩ của những người lính.

Từng là người đã lập nên nhiều chiến công lẫy lừng, và hiện giờ đang đảm nhiệm vai trò phụ tá của tướng quân, lời nói của Gallen mang sức nặng rất lớn đối với các binh sĩ.

Nhờ đó, Krische đã có thể thu thập được rất nhiều câu trả lời hữu ích từ họ.

Chính nhờ những phản hồi đó mà pháo đài độc ác này đã được ra đời.

Chủ đề ban đầu là “những tình huống khiến người ta sợ hãi”, nhưng rồi dần dần chuyển thành “làm thế nào để vượt qua nỗi sợ đó”. Tuy nhiên, đối với Krische thì điều đó chẳng quan trọng. Cô không để tâm lắm việc cuộc thảo luận rẽ sang hướng nào.

Tóm lại, Krische nhận ra rằng binh lính chiến đấu là để bảo vệ đồng đội, và điều họ sợ hãi nhất chính là sự cô đơn.

Cái chết của bản thân, đương nhiên là đáng sợ. Nhưng nếu không vượt qua được nỗi sợ ấy, thì chính những người đồng đội đang đứng cạnh họ sẽ là người phải bỏ mạng. Chính vì thế, các binh sĩ mới sẵn sàng đánh đổi sinh mệnh của mình để bảo vệ lẫn nhau.

Họ trân trọng sinh mạng của những người từng cùng mình ăn chung một bữa, uống chung một cốc, trải qua khoảnh khắc sinh tử cùng nhau, và chính vì thế, thứ khiến họ kinh hãi hơn cả chính là viễn cảnh bị bỏ lại một mình. Có vẻ như đây là suy nghĩ của phần lớn những người lính trong quân đội.

Krische không mấy quan tâm đến việc những suy nghĩ ấy có thực sự đúng hay không.

Với cô, đó đơn thuần chỉ là một kiểu “quan niệm lý tưởng”, một dạng lý tưởng được nuôi dưỡng trong tâm trí người lính. Điều khiến cô hứng thú hơn, là quá trình mình đã dùng để thu thập các câu trả lời đó.

Sau buổi khảo sát, Krische đã đi đến một kết luận:

Những người lính giống như một “đàn cừu được một con chó dẫn dắt.”

Trong đàn cừu ấy có “con chó” — đóng vai trò là “kẻ kích động”, và những con cừu còn lại là “kẻ phục tùng”.

Kẻ phục tùng chấp nhận quan điểm của kẻ kích động, đi theo sau một cách ngoan ngoãn, và cùng chia sẻ một “quan niệm lý tưởng”.

Những binh lính mang vai trò kẻ kích động thường là các chiến binh quả cảm và gan dạ, những người lính tiên phong không biết sợ hãi, sẵn sàng lao vào trận tuyến của kẻ địch.

Trên chiến trường, con cừu luôn nối gót theo sau những con chó tiên phong — những người lính gan dạ sẵn sàng dấn thân vào cõi chết.

Trong trường hợp đó, chỉ cần giết chết con chó dẫn đầu “đàn cừu” là đủ.

Bởi vì đối với những người lính khác, những kẻ kích động ấy chính là hình mẫu lý tưởng cho một người lính.

Do đó, cho họ chứng kiến những “người lính lý tưởng” ấy bị hạ gục một cách vô ích bởi những cái bẫy tầm thường — điều đó sẽ ảnh hưởng cực kỳ lớn đến tinh thần của binh lính theo sau.

Đặc biệt là trong hoàn cảnh sĩ khí vốn đã suy giảm do phải thực hiện một cuộc vượt sông cực khổ.

Không có thời gian để xây dựng một pháo đài hoàn hảo, và điều họ cần là một pháo đài hiệu quả.

Krische không quên mục tiêu đó.

“Cho dù kẻ địch tập trung lực lượng để chiếm lấy pháo đài này thì cũng không sao cả. Ngay cả khi chiếm được, nó cũng chẳng có ý nghĩa gì với chúng.”

Mặt sau của pháo đài hoàn toàn không được phòng thủ.

Số lượng cọc phòng thủ ở đây rất ít, và không hề có tường rào bảo vệ.

Điều đó khiến họ có thể tấn công vào từ phía sau, và tái chiếm pháo đài một cách dễ dàng. Ngay cả khi nó bị phá hủy thì cũng có thể xây dựng lại dễ dàng, và nếu cần thiết thì họ cũng có thể bỏ mặc nó mà chẳng cần luyến tiếc.

Pháo đài này không mang lại bất kỳ lợi thế chiến thuật nào cho kẻ địch.

Nếu quân địch nhắm vào nơi này, đồng nghĩa với việc chúng sẽ không thể tập trung binh lực vào các khu vực khác, từ đó thương vong bên phía Krische cũng sẽ giảm xuống đến mức tối thiểu.

Vì lẽ đó, Krische thậm chí còn mong muốn kẻ địch tấn công vào pháo đài này.

“Vậy thì, chắc tầm này là ổn rồi. Krische sẽ giao phần còn lại cho các anh. Nếu có thời gian, xin hãy đan cỏ thành bẫy để cản trở bước tiến kẻ địch. Phần vật liệu còn lại thì hãy để đó và dùng vào việc sửa chữa pháo đài sau này.”

“Vâng. Vậy Krische-sama định đi đâu ạ?”

“Vai trò của Krische đến đây là kết thúc rồi, nên Krische sẽ đợi mệnh lệnh từ Gotoushu-sama… à không, tướng quân. Krische sẽ bàn giao quyền chỉ huy lại cho anh, vì vậy hãy phối hợp với quân đoàn ba là được… Nnhhh.”

Krische vừa nói vừa vươn vai, kìm nén một cái ngáp nhỏ vì buồn ngủ.

Suốt mấy ngày gần đây, cô đã phải liên tục làm việc từ sáng đến khuya, dẫn đến tình trạng thiếu ngủ nghiêm trọng.

Thời gian ngủ của cô bé thường dài ngủ gấp đôi người bình thường, nên việc thiếu ngủ khiến Krische đặc biệt mệt mỏi.

Cô quay người, lặng lẽ trở về lều nghỉ ngơi.

“Em thế nào rồi Krische? Chị đến để quan sát tình hình một chút.”

Đúng lúc ấy, Selene xuất hiện trên lưng ngựa.

“Krische đã hoàn thành các chỉ thị cần thiết. Phần còn lại Krische đã giao lại cho đội trưởng xử lý, nếu có vấn đề xin hãy trao đổi với anh ấy.”

“Ờ… ừm…?”

Đội trưởng đội công binh có vẻ bối rối vì đột ngột được giao phó quyền chỉ huy, trong khi Krische thì hoàn toàn thờ ơ như thể mọi thứ đều ổn.

Krische vẫn giữ gương mặt vô cảm như mọi khi — tuy vậy, Selene đã ở bên cô bé đủ lâu để có thể nhận ra những thay đổi tinh tế ở trên gương mặt cô.

Đôi mắt của Krische, vốn lúc nào cũng mở to, nay đã khẽ nheo lại, còn đôi môi thì đang mấp máy nhẹ. Đó là dấu hiệu cho thấy cô bé đang buồn ngủ.

Nhìn thấy vẻ mặt của Krische, Selene khẽ thở dài, rồi đưa tay ra từ trên lưng ngựa, nắm lấy tay Krische và kéo cô bé lên.

Krische đang mặc váy, nên khi bị kéo lên, cô bé phải ngồi nghiêng trên lưng ngựa trong vòng tay Selene. Ngay lúc đó, Selene nhéo má cô một cái.

“Uuư... má...”

“Haaa… chúng ta sẽ vừa đi vừa nói chuyện trên đường về lều, nên hãy ráng chịu đựng thêm một chút nữa. Đội trưởng, tôi đưa cô bé này đi có vấn đề gì không?”

“K, không… chúng tôi đã nhận được đầy đủ chỉ thị rồi ạ, thưa Phụ tá Christand.”

“Vậy thì tốt. Nếu cần thêm vật tư hay nhân lực gì thì cứ báo lại. Chà, dù sao thì mấy ngày tới cũng chưa có trận đánh lớn nào, nên chắc là cũng không cần đâu… Nhưng lúc sửa chữa thì có lẽ anh sẽ cần thêm vài người nữa nhỉ?”

“Cái đó còn tùy vào mức độ hư hại… nhưng vì kết cấu đơn giản, tôi nghĩ với lực lượng hiện tại là đủ.”

“... Tôi hiểu rồi. Nhưng càng nhìn pháo đài này tôi càng thấy bất an đấy. Chỉ cần để không nơi này nửa năm ở đây chắc nó tự sập mất.”

Pháo đài được dựng từ những khúc gỗ còn tươi, đã ngấm đầy nước.

Do đó, bản thân pháo đài có khả năng chống hỏa tiễn rất tốt. Nhưng cũng vì thế mà những khúc gỗ này cũng rất nhanh mục nát và sụp đổ theo thời gian.

“Nửa năm tới chúng ta sẽ không dùng đến nó nữa, nên không sao đâu.”

Krische đáp lại với giọng điệu có chút hờn dỗi vì bị nhéo má.

Vì ưu tiên vào việc xây dựng càng nhanh càng tốt, nên pháo đài chỉ đơn giản là một khung xương tạm bợ, hoàn toàn không có độ bền.

Selene — người đã được đào tạo bài bản về xây dựng công sự và kỹ thuật phòng thủ — cảm thấy cực kỳ khó chịu khi nhìn vào pháo đài trước mắt.

Cô thừa biết rằng Krische hoàn toàn có thể xây một pháo đài kiên cố hơn — nhưng cô bé đã cố tình không làm vậy.

Đây chỉ là vấn đề về “gu thẩm mỹ” của Selene.

“Chị biết. Nhưng... nói sao nhỉ, chỉ là cảm giác khó chịu trong lòng ấy mà.”

Vừa ôm lấy cơ thể ấm áp của Krische vì cơn buồn ngủ, Selene vừa dịu dàng xoa đầu cô bé.

Hành động xoa đầu Krische mỗi khi có cơ hội của Selene đã trở thành một thói quen vô thức.

Đội trưởng đội công ninh ngẩn người nhìn chằm chằm vào cảnh tượng hai thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi trên lưng ngựa.

Mối quan hệ thân thiết giữa hai người là điều ai ai cũng biết.

Krische luôn giữ khuôn mặt vô cảm và khó đoán, nhưng mỗi khi ở cạnh Selene, cô bé đôi khi lại tỏ ra như một đứa trẻ đang muốn được chiều chuộng.

Trong quân đội đã lan truyền những tin đồn về sự “khác thường” của Krische, nhưng đồng thời, vẻ đẹp và nét đáng yêu của cô bé cũng được nhiều binh sĩ biết đến.

Đặc biệt, việc Selene — người mà những người lính xem là một thần tượng, một "đóa hoa cao vời vợi" — lại thể hiện sự ân cần chăm sóc Krische, đã khiến mọi người xem họ là một người chị gái tài năng, mẫu mực và cô em gái thiên tài đáng yêu nhưng có phần kỳ lạ.

Selene không bao giờ tỏ vẻ xa cách, cũng chẳng mang theo thái độ ngạo mạn thường thấy ở giới quý tộc.

Dù đối phương chỉ là một người lính bình thường, nếu cần thiết, cô vẫn sẵn sàng nói chuyện trực tiếp với họ.

Và nếu nhận thấy những ý kiến từ họ là có giá trị, cô sẽ không ngần ngại tiếp thu và áp dụng chúng.

Cô luôn lắng nghe và tiếp thu những phản hồi hữu ích từ họ — chính điều đó khiến Selene rất được lòng binh lính.

Cũng như cách Krische từng được Grace bảo vệ khỏi những ác ý ở làng, giờ đây, trong quân đội, cô lại được che chở nhờ vào uy tín và sự kính trọng mà mọi người dành cho Selene.

“... Thật là.”

Trong lúc Selene cưỡi ngựa chậm rãi hướng về lều, đôi mắt Krische cuối cùng cũng đã khép lại, và cô bé đã chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của chị gái.

Selene thở dài bất lực, nhưng vẫn khẽ ghìm cương ngựa lại, cố gắng không làm phiền đến giấc ngủ của Krische.

Việc một cô bé có thể thản nhiên ngủ ngon lành như thế ngay tại tiền tuyến, có thể bị xem là quá sức hồn nhiên và khiến một số người không hài lòng.

Tuy vậy, cả hai người bọn họ đều được ban cho cả nhan sắc và tài năng quân sự, nên cảnh tượng ấy lại trở thành một hình ảnh mang vẻ đẹp nên thơ như tranh vẽ giữa bầu không khí nặng nề.

Hơn nữa, cả hai chỉ 14, 15 tuổi – độ tuổi nằm ở ranh giới giữa trẻ con và người lớn – nên thay vì bị chỉ trích, sự hiện diện của họ giúp an ủi tinh thần của binh sĩ, và thậm chí còn tiếp thêm tinh thần cho những người lính.

Tuổi tối thiểu để gia nhập quân đội là 15, vậy nên với hầu hết binh lính hai người họ vẫn chỉ là những thiếu nữ cần được che chở, bảo vệ.

Đứng lên chiến đấu để bảo vệ hai “nàng công chúa” nhà Christand — nghe chẳng khác nào một câu chuyện được kể lại trong lời thơ của các thi sĩ. Tính cách tử tế của những người lính Christand cũng là một phần, vì thế chẳng ai trong quân đội cảm thấy khó chịu khi chứng kiến cảnh tượng này cả.

Và đây cũng là một phần trong kế hoạch của Selene.

Cô đã nhận ra rằng những lời đồn đại không hay về Krische đang ngày một lan rộng, dù bản thân Krische thì hoàn toàn thờ ơ trước điều đó.

Nếu cứ để mặc như thế, vị thế của Krische trong mắt mọi người sẽ ngày càng tệ đi.

Bình thường, Selene sẽ không để bất kỳ ai thấy cảnh tượng một Krische như vậy.

Thế nhưng, Krische là một cô bé rất đặc biệt — những người nhìn thấy con người thật sự của cô sẽ cảm thấy sợ hãi một cách vô thức.

Điều đó là không thể tránh khỏi.

Dù cho Selene có nói gì, thì Krische vẫn sẽ mãi là Krische. Và bản chất của cô bé sẽ không thể thay đổi.

Selene đã rất trăn trở về cách làm sao để thay đổi cách mọi người nhìn nhận Krische, và cuối cùng đi đến kết luận rằng: chỉ cần để mọi người thấy được một khía cạnh đáng yêu, hay làm nũng của cô bé, thì ấn tượng xấu về Krische cũng sẽ dịu đi phần nào.

Krische là một cô bé điềm tĩnh, lý trí, lễ phép và nghiêm túc. Nhưng vì lớn lên trong sự chiều chuộng của dân làng, nên tuổi tâm lý của Krische chỉ bằng một đứa trẻ, và cách hành xử của cô bé cũng non nớt hơn vẻ ngoài của mình.

Ngay cả với Selene, người vốn rất tự tin vào nhan sắc của mình, cũng phải thừa nhận rằng Krische là một thiếu nữ xinh đẹp hoàn hảo không chút chê trách. Và với Krische, sự trẻ con ấy lại càng khiến cô bé càng thêm cuốn hút.

Nhận thấy ánh mắt ngưỡng mộ của các binh sĩ đổ dồn về phía hai người, Selene biết kế hoạch của mình đang phát huy tác dụng — và điều đó khiến cô cảm thấy khá hài lòng.

Tuy nhiên, bản thân Selene cũng có chút trẻ con.

Lúc này, Krische trông thật sự rất đáng yêu khi để lộ vẻ nũng nịu, yếu đuối của mình. Và vì Bery không ở đây, người duy nhất mà Krische có thể làm nũng chỉ còn lại Selene mà thôi.

Krische có cách suy nghĩ rất khác biệt với những người khác nhưng đồng thời, cô bé cũng có một tâm hồn trong trẻo, thuần khiết hơn bất kỳ ai khác.

Chính vì vậy, một phần trong Selene cũng khao khát được "khoe" với cả thế giới rằng: cô bé đáng yêu này — Krische chỉ dựa dẫm vào riêng cô. Và chỉ với mình Selene, Krische mới tỏ ra nũng nịu như vậy.

Quả trứng có trước hay con gà có trước? Ai mà biết được.

Dù sao đi nữa, nhờ những hành động ấy của Selene, Krische cũng đã dần dần hòa nhập vào môi trường của quân đội.

Gốc của chỗ này là “美意識” (biishiki). Quan niệm cá nhân hoặc tập thể về điều gì là đẹp, đúng, lý tưởng hoặc đáng tôn trọng. Không chỉ là “đẹp về mặt hình thức” mà còn là “đẹp trong suy nghĩ, hành động, thái độ sống, đạo đức, lòng can đảm, sự cao quý”, v.v. Một cái Biishiki khá là phổ biến đó là nghi thức mổ bụng tự sát - Seppuku của các Samurai hoặc lãnh chúa của Nhật hồi xưa. "Đầu cầu" hay Beachhead là một thuật ngữ được dùng trong quân sự. Chi tiết thì: Beachhead là khu vực đầu tiên mà một lực lượng quân sự chiếm được khi đổ bộ lên đất liền từ biển. Từ đó, họ có thể củng cố lực lượng và tiếp tục mở rộng tấn công vào sâu trong đất liền. Trong đoạn trên, ý nói rằng khi quân Đế quốc tiến qua sông được, thì họ sẽ cố chiếm một vị trí nhằm tạo bàn đạp cho những binh lính khác tiến công dễ dàng hơn.