Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Truyện tương tự

Bạo chúa tại đế chế liên ngân hà.

(Đang ra)

Bạo chúa tại đế chế liên ngân hà.

Mishima Yomu

Liệu Liam sẽ có thể trở thành một lãnh chúa độc ác một cách an toàn?

41 578

Kuroinu: Lời hứa của Archer

(Đang ra)

Kuroinu: Lời hứa của Archer

NimtheWriter

-Một Crossover fanfic giữa Fate và Kuroinu.-

3 4

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

2 2

Baron Musou: A Case Where a Young Man Who Hated Nobility Was Reincarnated as a Rural Aristocrat

(Đang ra)

Baron Musou: A Case Where a Young Man Who Hated Nobility Was Reincarnated as a Rural Aristocrat

Underwater Meadow (水底草原)

Đây là câu chuyện về một chàng trai trẻ lập khế ước với những con quái vật cấp độ thần thoại và giải phóng sức mạnh vô song của mình vì lợi ích của gia đình và thần dân của mình.

14 727

Tập 01 - Sự thuần khiết - Chương 20 - Thế chủ động

"Pháo đài vẫn đang trụ vững. Có lẽ nó sẽ tiếp tục chặn đứng đợt tấn công thứ ba của kẻ địch.”

Sau khi báo cáo với Bogan, người đưa tin liếc nhìn Krische — người đã tạo nên pháo đài ấy.

Ngay cả bây giờ, cô vẫn mặc trên người chiếc váy liền thân màu đen bạc và khoác chiếc áo choàng bên ngoài. Chẳng hề quan tâm đến bản báo cáo, Krische chỉ lặng lẽ thả người trên ghế, ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm bản đồ trải rộng trên bàn.

Dù có mang giáp tay, đeo một thanh kiếm cong ngắn bên hông cùng dao găm, trang phục của Krische lại chẳng phù hợp với chiến trường — chính sự lệch tông đó khiến người ta phải bất giác ngán ngẩm.

Khi cường hóa cơ thể bằng ma lực, nếu muốn thì Krische thậm chí có thể chạy nhanh hơn cả ngựa. Chính vì vậy, cô bướng bỉnh cố chấp không chịu mặc quần, vì theo Krische nếu không cưỡi ngựa thì chẳng cần phải mặc quần.

Ở làng, phụ nữ thường mặc váy — đặc biệt là loại váy liền thân.

Vì thế, trừ khi thật sự cần thiết, Krische luôn tránh mặc quần, và ngay cả trong tình huống hiện tại, cô vẫn kiên quyết mặc váy và khoác áo choàng như thường lệ. Trong mắt Krische, người ta chỉ mặc quần khi phải chiến đấu trên lưng ngựa. Nếu không vì lý do đó, thì cảm quan thẩm mỹ của cô tuyệt đối không cho phép việc mặc chúng.

Trong quân đội, đồng phục và giáp của những người lính từ cấp đội trưởng trở xuống đều được quy định rõ ràng, trong khi những chỉ huy cấp cao hơn phải tự trang bị — họ có thể tùy ý lựa chọn trang phục và giáp trụ cho bản thân.

Vì vậy, theo quy tắc, cách ăn mặc của Krische không có gì sai. Và vì cô vẫn giữ lập trường “Krische chỉ đến để đưa thư”, nên chẳng ai có thể lên tiếng phàn nàn.

Một phần lý do cho sự bướng bỉnh của Krische là vì Berry từng dặn rằng “Đừng nhúng mũi vào những chuyện kỳ lạ.” Mục đích ban đầu của Krische là giao thư đến cho Bogan, vậy nên mọi việc còn lại đều là “chuyện kỳ lạ.”

Việc tham gia buổi họp hay chỉ huy xây dựng pháo đài chỉ là vì cô đã được yêu cầu, còn bản thân Krische hoàn toàn không có ý định tham gia trận chiến này.

Selene cũng đã nhiều lần khuyên Krische nên mặc giáp với vẻ bất lực, nhưng cô bé chỉ miễn cưỡng đeo giáp tay và nói rằng bản thân đã mặc giáp. Cuối cùng, Selene cũng đành bỏ cuộc.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ năng lực của Krische. Và nếu cô nói rằng bộ giáp nặng nề chỉ cản trở bản thân, thì chẳng ai có thể ép cô mặc.

Krische là kiểu người tin tưởng tuyệt đối vào sự hiệu quả. 

Và nếu một người như cô đã nói vậy, thì có lẽ điều đó là sự thật.

Krische hoàn toàn chẳng hứng thú gì với câu chuyện về pháo đài.

Dù ngoài mặt thì có vẻ cô vẫn đang chăm chú lắng nghe, nhưng thật ra Krische chỉ đang giả vờ nhìn vào bản đồ trong khi tâm trí tập trung thưởng thức viên kẹo trong miệng.

Berry đã đoán được rằng Krische sẽ không thể quay về ngay, nên đã gửi thêm kẹo tới cho cô bé.

Do mỗi ngày ăn đều đặn hai viên, túi kẹo của Krische giờ chỉ còn lại một viên duy nhất. Khi nhận được thêm kẹo, Krische lại có thể tận hưởng hương vị ngọt ngào quen thuộc. 

Điều đó khiến cô bé vô cùng vui vẻ.

Mặc dù Krische đã tham gia rất sâu vào việc lập kế hoạch tác chiến, nhưng mọi kịch bản hành động từ phía địch cùng phương án đối phó đã được truyền đạt đầy đủ đến toàn quân.

Nhờ cuộc cải tổ của Bogan, toàn bộ chỉ huy trong quân đội Christand – kể cả chỉ huy cấp thấp – đều đã được huấn luyện bài bản về kỹ năng truyền tin. Vậy nên hiện giờ, Krische không còn việc gì cần làm nữa.

Krische ngồi đây đơn giản chỉ vì được Selene bảo thế, bản thân cô thật ra chẳng có mục đích gì đặc biệt.

"Chúng ta đã nhận được báo cáo từ Quân đoàn trưởng Fahren của Quân đoàn bốn: cuộc tập kích vào đoàn hậu cần của địch đã thành công.”

"... Tốt lắm. Không hổ danh là Đoàn trưởng Fahren. Giờ thì tình thế hiện tại đang nghiêng hẳn về phía chúng ta.”

Cùng lúc với việc xây dựng pháo đài, một đơn vị khác cũng đã được điều động vào rừng thực hiện nhiệm vụ phục kích.

Nhờ đó, họ đã tiến hành một cuộc tập kích vào đoàn hậu cần của địch khi chúng di chuyển qua phía Nam ngọn núi, và theo báo cáo nhận được, cuộc tập kích đã diễn ra thành công.

Đã mười ngày trôi qua kể từ khi quân Christand tới nơi này. 

Và đã bảy ngày kể từ khi quân địch kéo đến.

Giờ khi tuyến hậu cần bị cắt đứt, kẻ địch chắc chắn sẽ bắt đầu rơi vào rối loạn.

“Ta muốn nhân cơ hội này để đột phá… nhưng…”

“Chúng ta không thể làm vậy… Việc biến mặt đất bên dưới doanh trại của địch thành bùn lầy giờ đã phản tác dụng. Nếu tấn công vào lúc này, quân ta sẽ phải chịu rất nhiều thương vong. Không đời nào những người lính chịu nổi cảnh phải xông lên giữa bùn lầy như vậy.”

Gallen khẽ lắc đầu trước lời nói của Bogan.

Selene lên tiếng:

“Suốt mấy ngày nay trời lúc nào cũng nắng mà. Nếu cứ tiếp tục thế này, vài hôm nữa chắc bùn sẽ khô lại thôi đúng không ạ?”

“Đúng là thế… Nhưng khu vực này nằm ngay gần núi, thời tiết thay đổi rất thất thường, khó mà đoán trước được. Chúng ta sẽ phải hành động tùy theo thời tiết. Dù sao thì tinh thần của kẻ địch cũng sẽ sụp đổ theo thời gian. Đợi thêm một chút nữa cũng không sao. Chúng hẳn đã mang theo lương thực đủ để cầm cự trong nửa tháng… Krische, con nghĩ sao?”

Krische nhanh chóng tính toán trong đầu.

Đòn tập kích vào đoàn hậu cần địch đã thành công. Tuy vậy, điều đó không có nghĩa với việc kẻ địch đã mất hết toàn bộ hàng tiếp tế.

Do là phục kích nên họ buộc phải thực hiện nhanh chóng, không thể nán lại quá lâu. Hơn nữa, lính gác bảo vệ đoàn xe cũng không ít.

Dù Quân đoàn bốn là một đơn vị rất tinh nhuệ, họ cũng không thể tránh khỏi việc để sót vài xe hàng.

Krische cân nhắc số quân có thể tham gia phục kích và quy mô của đoàn hậu cần địch, rồi ước lượng xem phía địch có thể nhận được bao nhiêu vật tư tiếp tế.

“Kẻ địch có lẽ sẽ cầm cự được thêm mười lăm ngày nữa với số lương thực đó. Nếu tỷ lệ thương vong vẫn giữ nguyên như hiện tại, số binh lính địch tử trận sẽ rơi vào khoảng 4000 người, như vậy thì số miệng ăn cũng giảm theo… Chuyện này còn phụ thuộc vào việc khi nào bọn họ mới phát hiện ra việc đoàn hậu cần từ Đế quốc đã bị tập kích, nhưng ngay cả khi họ nhận ra điều đó ngay hôm nay thì cùng lắm chỉ cầm cự được thêm hai mươi ngày nữa.”

Krische vừa thong thả lăn viên kẹo trong miệng, vừa đáp lại.

“Con số thương vong sẽ còn tăng, và khả năng cao là tình hình hiện tại sẽ còn kéo dài… Nhưng trong trường hợp đó, quân địch sẽ đánh mất hoàn toàn ưu thế về số lượng lẫn địa hình, nên chúng ta không cần lo lắng về khả năng này.”

“Ra thế. Vậy thì vấn đề còn lại là—”

“Là 10.000 quân ở phía Tây, hoặc là đoàn hậu cần xuất phát từ quân chủ lực của kẻ thù.”

“Ừ. Theo lẽ thường, khó có khả năng một vị tướng lại mạo hiểm yêu cầu tiếp viện từ cánh quân trung tâm — đội quân chủ lực trong chiến dịch xâm lược phía Nam. Trước mắt, khả năng cao chúng sẽ ưu tiên vận chuyển tiếp tế từ cánh quân 10.000 người ở phía Tây. Nhưng nếu không còn lựa chọn nào khác thì kẻ địch vẫn có khả năng làm vậy…”

Là một vị tướng, Bogan có thừa đầu óc để phân tích tình hình. Những câu ông hỏi Krische hầu hết đều là những vấn đề cần đến việc tính toán chi tiết.

Krische vừa lăn viên kẹo trong miệng, vừa kiểm tra lại đội hình của hai phe.

“Nếu quân địch nhận ra họ đã mất đoàn hậu cần, liệu chúng ta có thể nhanh chóng xác minh điều đó thông qua gián điệp không ạ?”

“Chuyện đó không thành vấn đề. Ta đã ra lệnh từ trước rồi.”

“Vậy thì, sau khi xác nhận được điều đó, sao chúng ta không cử một quân đoàn gồm 5000 binh sĩ đến thiết lập tuyến phòng thủ tại điểm vượt sông ở phía Tây? Nếu ta giả vờ chuẩn bị cho một cuộc tập kích vào ban đêm và thật sự cho quân hành động vào ban đêm, phản ứng của địch sẽ chậm lại đáng kể.”

"... Chỉ với 5000 quân? Liệu có quá mạo hiểm không?"

Selene khẽ nhíu mày.

“Nếu kẻ địch di chuyển một đội quân lớn về phía tuyến phòng thủ của ta, thì nhân lúc hậu phương của họ suy yếu, ta có thể sử dụng cánh quân trung tâm phản công và đánh sập Đại bản doanh của kẻ địch. Ngược lại, nếu kẻ địch không hành động, quân đoàn 5000 người của ta chỉ cần trụ vững ở phòng tuyến là đủ để kìm chân chúng. Và khi con đường tiếp tế ngắn nhất bị chúng ta kiểm soát, quân địch sẽ buộc phải chọn đường vòng — điều đó sẽ cho chúng ta thêm thời gian.”

“... Ra vậy. Tức là việc đoàn hậu cần địch có đến nơi hay không cũng không vấn đề gì, đúng chứ? Quân đoàn tại tuyến phòng thủ chỉ có nhiệm vụ quấy rối, chứ không cần tấn công đoàn hậu cần địch?"

"Vâng. Vì phải đi đường vòng, lương thực được chuyển đến sẽ bị tiêu hao dọc đường, và nếu thời gian vận chuyển quá lâu, tinh thần của những người lính địch cũng theo đó mà giảm xuống. Và rồi, quân địch sẽ phải gấp rút yêu cầu một đoàn tiếp tế mới.”

Bogan suy nghĩ một lúc, rồi khẽ gật đầu.

“Nếu làm vậy thì vấn đề sẽ là việc phòng thủ của doanh trại phía ta sẽ yếu đi… Không, địch cũng chỉ có thể điều một lượng quân nhất định ra tiền tuyến cùng lúc thôi. Nếu chúng tấn công thì số quân dự bị còn lại của ta vẫn có thể xoay sở.”

“Vâng. Chỉ cần cầm chân vài ngày và buộc đoàn hậu cần địch phải đi đường vòng, thì quân đoàn đóng tại tuyến phòng thủ có thể được điều động — hoặc dùng để tấn công sườn kẻ địch, hoặc lui về làm lực lượng dự bị. Theo Krische, trừ khi có cơ hội rõ ràng, tốt nhất ta vẫn nên duy trì thế giằng co như kế hoạch ban đầu.”

“Được rồi. Cứ làm như vậy… Truyền lệnh, gọi Kolkys đến."

"Rõ!"

◍◍◍◍⁠◍✿✿✿◍◍◍◍◍

“Hahaha, ra là vậy. Đúng là một nhiệm vụ khó nhằn, nhưng tôi cũng đang chán tới tận cổ rồi. Xin cứ giao cho tôi!”

Gã đàn ông khổng lồ như một khối đá tảng — Đoàn trưởng quân đoàn Hai, Kolkys Nakutra Rinea Agrand.

Nhìn vào ông khiến người ta tự liệu gã này có luyện tập cơ mặt của mình không.

Thân hình to lớn ấy, khi đứng trong lều, càng khiến ông trông đồ sộ.

Chiếc mũ và bộ giáp mô phỏng hình hổ càng khiến người đàn ông này thêm phần oai phong, toát ra áp lực dữ dội.

Giọng nói vang vọng như tiếng sấm khiến người ta phải nhăn mặt, mỗi lần gã cất tiếng là Krische lại khẽ nhíu mày.

Từ giọng nói, thân hình cho đến khí thế — mọi thứ ở ông ta đều to lớn.

Ở trong căn lều chật hẹp, sự hiện diện của ông mang lại cảm giác ngột ngạt đến khó thở, nhưng khi bước ra chiến trường, chính giọng nói và thân hình khổng lồ ấy sẽ là một lợi thế, mang đến cảm giác an tâm tuyệt đối cho những người lính.

Nếu Norzan, Đoàn trưởng Quân đoàn Một, đại diện cho sự linh hoạt và khéo léo trong nghệ thuật thao lược quân lính, thì Kolkys là hiện thân, định nghĩa cho sự vững chãi, cứng rắn nơi chiến trận.

Xét về năng lực tấn công và phòng thủ trực diện, không ai trong quân đội Christand có thể sánh kịp ông. Kolkys cũng đồng thời là một chiến binh mạnh mẽ hiếm có.

Ông đã lấy đầu vô số kẻ thù trong các trận đấu tay đôi, và những người lính theo chân vị tướng này đều là những chiến binh tinh nhuệ hàng đầu.

Chính vì vậy, họ là những người phù hợp nhất cho nhiệm vụ lần này.

“Mà… Tướng quân quả là may mắn khi nhận nuôi được một cô con gái tài giỏi như vậy. Cả hai cô con gái của ngài đều sở hữu nhãn quan chiến thuật xuất sắc, vượt xa phần lớn đám đàn ông ngoài kia. Giá mà con trai tôi có thể học được chút gì đó từ họ thì tốt biết mấy.”

Vừa nói, Kolkys vừa liếc nhìn người truyền tin đẹp trai gần đó.

Chàng trai trẻ cúi mắt, im lặng chịu đựng ánh nhìn đó.

“Đừng nói thế, Kolkys. Gran vẫn đang làm rất tốt nhiệm vụ của mình. Ta không rõ những vị tướng khác ra sao, nhưng với ta, nếu cấp dưới không có thực tài, tuyệt đối sẽ không được giao nhiệm vụ truyền lệnh.”

“Cái tính hèn nhát của nó chẳng ra làm sao. Tôi nghe nói Krische-sama đã từng một mình chém hạ cả chục tên cướp.”

“Krische là một trường hợp đặc biệt. Ngay cả ta cũng chẳng thắng nổi đứa trẻ đó khi đọ kiếm. Và, hèn nhát không phải là khuyết điểm. Điều quan trọng là đặt mỗi người vào vị trí phù hợp với tính cách của họ — như vậy thì bất cứ ai cũng có thể phát huy hết năng lực của mình.”

“Ừm, tôi hiểu điều đấy nhưng…”

Kolkys có vẻ vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng, ra vẻ không muốn nói đến chuyện đó nữa.

“Việc đánh giá thời điểm rút lui, ta giao cho ngươi, Kolkys.”

“Rõ. Nếu quân địch vượt quá 10.000 thì e rằng tôi chỉ có thể cầm cự được hai, ba ngày là cùng.”

“Vậy là đủ. Một khi ngươi thấy tình hình không ổn thì hãy ngay lập tức rút lui.”

“Otou-sama, con nghĩ chúng ta nên chuyển những công nhân đang dựng đập sang cho Kolkys, họ chắc chắn sẽ giúp được nhiều trong việc thiết lập công sự phòng thủ…”

“Đó là một gợi ý tốt. Kolkys, hãy chọn những người thợ mà ngươi cần. Krische, ta còn bao nhiêu vật liệu dự trữ trong kho của pháo đài?”

“... Khoảng một nửa ạ. Chúng ta đã tính toán thừa ra khá nhiều vật liệu dự phòng.”

So với một pháo đài thông thường, số vật liệu xây dựng họ dùng cho pháo đài của Krische chỉ khoảng một nửa.

Ban đầu, khi nghe rằng sẽ dựng pháo đài, đội công binh đã ước tính sơ bộ rồi thả cho vật liệu trôi theo dòng sông để vận chuyển, thành ra giờ họ vẫn còn dư khá nhiều vậy liệu.

“Vậy thì... Hãy bắt đầu vót vật liệu thành những cọc gỗ từ bây giờ. Chúng ta không có nhiều thời gian thong thả xây dựng công sự đâu.”

“Ngài nói phải. Việc đó cứ để người của tôi lo.”

“Kolkys, đừng giải thích lý do. Ta không thể biết tai mắt của địch đang ở đâu. Cứ bảo là lệnh từ ta, hỗ trợ đội công binh sửa chữa pháo đài.”

“Rõ. Tôi sẽ chỉ truyền đạt lại cho phụ tá và các Tiểu đoàn trưởng trực tiếp liên quan.”

Và rồi Kolkys rời khỏi lều.

Krische phồng má tỏ vẻ khó chịu trước giọng nói ồn ào của người đàn ông ấy.

"Đừng làm vẻ mặt đó chứ."

Selene vừa nói vừa khẽ chọc vào đôi má căng phồng của cô bé, khiến chúng nhanh chóng xìu xuống.

◍◍◍◍⁠◍✿✿✿◍◍◍◍◍

Từ thời điểm đó trở đi, cuộc chiến diễn ra hoàn toàn dưới sự kiểm soát của quân Christand, trong khi quân Sarshenka chỉ có thể bị động để đối phương dẫn dắt thế trận.

Phải đến hai ngày sau, Aleha mới nhận tin đoàn hậu cần từ Đế quốc đã biến mất.

Ông ta lập tức cử người truyền tin, yêu cầu cánh quân đóng ở phía Tây khẩn cấp gửi quân nhu tiếp viện.

Ngày hôm sau, Aleha nhận ra 5.000 quân địch đã biến mất, ông liền điều sáu nghìn quân — chủ yếu là kỵ binh du mục — xuất phát.

Tính đến thời điểm này, lực lượng hai bên dàn trận ở hai bờ con sông gồm có 11.000 quân Christand và 13.000 quân Sarshenka.

Đoàn tiếp tế mà họ trông cậy đã bị tập kích và tiêu diệt hoàn toàn, và đoàn xe hậu cần buộc phải chọn đường vòng để tránh bị phục kích.

Tinh thần quân Sarshenka suy giảm nghiêm trọng. Ưu thế quân số không còn nữa, thất bại trong cuộc vượt sông ban đầu vẫn để lại hậu quả.

Khi phải đối mặt với đội quân Christand hùng mạnh, chỉ có một chút chênh lệch về quân số không đủ để mang lại lợi thế.

Và hơn hết, lương thực đang ngày một ít đi. Nếu tình hình hiện tại cứ tiếp diễn, thất bại là điều không thể tránh khỏi.

Mặt đất khô ráo trở lại nhờ thời tiết tốt, nhưng đến nước này thì điều đó chỉ càng làm trầm trọng thêm tình thế của họ.

10.000 quân còn lại phía sau không thể di chuyển.

Bởi nếu kéo toàn bộ lực lượng sang phía Đông, thì một khi Wulfenite bị quân đội trung tâm của Vương quốc tấn công, tuyến hậu cần của chúng sẽ bị cắt đứt dễ dàng.

Cho dù một pháo đài có kiên cố đến đâu đi nữa, bản thân nó cũng không thể hoạt động độc lập. Chỉ khi có hệ thống hậu cần duy trì, nó mới thực sự mang lại giá trị chiến lược.

Aleha vẫn cho rằng động thái của quân Chrishtrand là để hỗ trợ cho cuộc tấn công vào Wulfenite, và chính điều đó đã hạn chế hành động của ông.

Quan điểm này đã được ông truyền đạt đến cả quân phòng thủ ở Wulfenite lẫn lực lượng xâm lược phía Nam. Kết quả là, dù cánh quân xâm lược ở phía Nam đã sẵn sàng khai chiến, họ vẫn buộc phải tiếp tục chờ đợi.

Bởi theo Đế quốc, nếu Vương quốc thực sự nhắm đến việc tái chiếm Wulfenite, thì đó sẽ là tình huống thuận lợi nhất với họ.

Dù Đế quốc đã mở một cuộc tấn công chớp nhoáng, nhưng để chiếm được Wulfenite, họ cũng đã phải trả một cái giá vô cùng đắt.

Đơn giản là bởi vì Wulfenite là một cứ điểm quá mức ưu việt.

Nếu kẻ địch đang âm mưu tái chiếm Wulfenite, thì Đế quốc có thể liên kết ba cánh quân, lấy Wulfenite làm trung tâm và dễ dàng đẩy lùi cuộc tấn công của Vương quốc.

Một khi cánh quân ở giữa của kẻ địch bị đánh bại, chắc chắn toàn bộ phía Nam Vương quốc sẽ bị cô lập và sẽ trở thành mục tiêu xâm lược dễ dàng.

Không chỉ có vậy, nếu tình hình thuận lợi, thậm chí việc đánh chiếm thủ đô của địch cũng là chuyện khả thi.

Và nếu điều đó trở thành hiện thực, chiến thắng lần này sẽ hoàn toàn nằm trong tay Đế quốc.

Tuy nhiên, hai cánh quân còn lại cũng không hoàn toàn tin vào lời của Aleha, và đều đã phái gián điệp của riêng mình đi điều tra tình hình nội bộ quân địch. Tất cả báo cáo nhận được đều cho kết quả “trắng trơn” — không phát hiện dấu hiệu nào cho thấy Đế quốc sắp mở một cuộc tấn công vào Wulfenite.

Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi họ nhận ra quân Christand đang hành động độc lập mà không nhận bất cứ chỉ thị nào từ Triều đình Vương quốc.

Thế nhưng, trước khi điều đó được xác nhận, cuộc chiến ở phía Bắc sẽ sớm đi đến hồi kết.

“Thưa tướng quân! Phó tướng Dakrasha đã――!”

Báo cáo đó đến ngay sau khi Aleha vừa đưa ra một quyết định khó khăn: phái người gửi yêu cầu tiếp tế từ cánh quân trung tâm.

Khi ông đang quan sát diễn biến trận chiến từ trên lưng ngựa tại Đại bản doanh thì nhận được tin dữ từ cánh phải — Dakrasha, phó tướng chỉ huy trực tiếp dẫn quân vào núi — đã tử trận.

Cùng lúc đó, Aleha cũng nhận được báo cáo rằng trợ lý của phó tướng cũng đã hy sinh, khiến hệ thống chỉ huy tại khu vực rừng núi rơi vào hỗn loạn.

Trong quân đội Đế quốc, các chỉ huy cấp cao đều được bố trí một trợ lý chuyên trách thay quyền chỉ huy khi cần thiết — một vai trò tương đương với phụ tá trong quân đội Vương quốc.

Theo nguyên tắc, quyền chỉ huy sẽ được chuyển giao theo thứ bậc — chẳng hạn, Quân đoàn trưởng sẽ được thăng cấp tạm thời trên chiến trường khi Tướng quân tử trận.

Tuy nhiên, những người có cấp bậc phù hợp thường đóng quân ở nơi khác, nên không thể tiếp quản ngay lập tức.

Chính vì vậy, vai trò quan trọng nhất của các phụ tá hay trợ lý là nắm quyền chỉ huy tạm thời trong những tình huống như vậy.

Nhưng trong trường hợp cả người chỉ huy và phụ tá đều tử trận, hệ thống chỉ huy chắc chắn sẽ sụp đổ.

Khi đó, họ buộc phải chọn chỉ huy có cấp cao nhất còn sống gần đó để tiếp nhận quyền chỉ huy, nhưng trong điều kiện hiểm trở như vùng núi, việc này gần như bất khả thi.

Binh lính trên núi đã rơi vào tình trạng hoảng loạn và lần lượt bị tiêu diệt.

Việc kẻ địch sẽ tìm cách vòng qua từ phía sườn núi để tấn công là điều đã nằm trong dự liệu, và cũng chính vì thế mà Aleha mới giao quyền chỉ huy cho một vị phó tướng đáng tin cậy.

Vậy mà đội hình lại bị xuyên thủng dễ dàng đến thế, thậm chí tin báo đầu tiên không phải là tình hình chiến sự, mà là tin chỉ huy đã tử trận.

Ngay cả người sở hữu bộ óc xuất chúng như Aleha cũng phải sững người trong giây lát.

“Tuyến phòng thủ bên sườn núi rốt cuộc là thế nào!? Ta đã giao cho hắn tới bốn nghìn quân cơ mà! Tại sao lại thành ra cớ sự này...!?”

“Hii—”

Một vị tướng quân luôn điềm tĩnh, nay lại nổi giận, túm lấy cổ áo người truyền tin, khiến anh ta sợ hãi đến mức cứng đờ cả người.

Thấy vẻ mặt sợ hãi ấy, Aleha nhận ra bản thân chỉ đang giận cá chém thớt, liền lập tức buông tay ra.

Aleha Sarchenka là người có đủ sự tỉnh táo để nhận ra lỗi lầm của mình và tự sửa chữa nó.

“... Thứ lỗi cho ta. Đó không phải lỗi của ngươi. Vậy… còn gì khác không?”

“Mọi người đều đang rối loạn... Tôi được lệnh chạy đi báo tin ngay lập tức, nhưng, ờm…”

“Ta cần thông tin, bất cứ thứ gì. Nói đi.”

“Là, ờm... có quái vật xuất hiện ạ...”

“... Quái vật? Ý ngươi là ma thú à?”

Giống như cách con người có thể điều khiển ma lực, một số con thú cũng có thể làm điều tương tự.

Vốn dĩ thú vật đã mạnh mẽ hơn so với con người, nên khi một con thú có thể điều khiển ma lực, chúng được gọi là ma thú — một sinh vật ở đẳng cấp hoàn toàn khác. Và việc tiêu diệt được một con ma thú khó đến mức đủ để được phong tước hiệp sĩ.

Ma thú thường ẩn náu sâu trong rừng rậm hoặc vùng núi không có người sinh sống, và không hề có báo cáo nào cho thấy sự hiện diện của ma thú quanh khu vực này.

Nhưng nếu đó là sự thật… thì không còn gì để nói ngoài việc họ quá xui xẻo.

“Không, thực ra… là một con quỷ tóc bạc, trông như một cô gái.”

“… Chắc đó chỉ là một quý tộc mạnh mẽ thôi. Đối với những người lính bình thường thì thấy vậy cũng không trách được…”

Sự khác biệt giữa người có khả năng sử dụng ma lực và người không thể là rất lớn.

Có sự khác biệt tùy vào từng người và không thể áp dụng cho tất cả, nhưng một người sở hữu ma lực cùng kỹ năng ở mức nhất định sẽ trông chẳng khác gì quái vật trong mắt người thường.

Ví dụ rõ nhất cho điều đó là Quân đoàn trưởng quân đoàn Hai của kẻ địch — kẻ có thể dễ dàng vung vẩy một cây thương thép khổng lồ trên chiến trường.

Giữa một kẻ có thể điều khiển thành thạo ma lực và một con ma thú, khó mà chắc được bên nào đáng sợ hơn.

“—Thưa Tướng quân! Địch đã xuất hiện từ khu rừng trên sườn núi bên phải!”

“Khốn kiếp! Cho đội dự bị của Targan xuất kích! Không được để chúng tiếp cận con sông! Tuyệt đối không để địch xây dựng đầu cầu tại đó được!”

Aleha bực tức bật ra tiếng tặc lưỡi, nhìn vào bóng dáng của người truyền tin mới đang phóng đi trên lưng ngựa.

Phải làm gì? Phải làm sao mới đúng—

“Tướng quân… Bây giờ vẫn còn kịp. Xin hãy hạ lệnh rút lui.”

Người lên tiếng là vị trợ lý Tướng quân — một ông lão có thân hình rắn rỏi dù đã bước sang tuổi xế chiều.

“Rút lui ư!? Ông không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta rút lui sao? Cuộc xâm lược lần này là—”

“Thiếu chủ…”

Người trợ lý ấy — Walter Grizlandy — là người chỉ dạy của Aleha từ thuở bé, và giờ đây ông vẫn gọi Aleha như ngày xưa.

“… Ngài hẳn cũng nhận ra rồi. Thế chủ động… sẽ không bao giờ quay lại với chúng ta nữa.”

Giọng nói của ông nghiêm khắc, như thể đang răn dạy.

Walter nhận lấy một chiếc mũ giáp đơn giản với chiếc bờm đỏ từ người cận vệ, cùng với cây thương lớn bằng thép, rồi bắt đầu trang bị lên mình.

“Lần này, chúng ta đã rơi vào cái bẫy khéo léo của Tướng Christand. Sự thật vẫn là sự thật, đây rõ ràng là một thất bại nặng nề… Nhưng ngài vẫn còn trẻ. Ngài có thể đứng dậy từ thất bại này.

Ít nhất thì, tôi tin là vậy. Ngài đã luôn học hỏi từ những lần thất bại và trở nên mạnh mẽ hơn sau mỗi lần vấp ngã. Tôi đã luôn đứng bên cạnh và chứng kiến điều đó rất nhiều lần.”

“… Walter.”

Aleha siết chặt nắm đấm.

Không còn lựa chọn nào khác.

Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi kẻ địch thiết lập được bàn đạp ở khu vực bờ sông với cuộc tập kích từ sườn bên.

Khi lực lượng trên núi đã không thể trông cậy được nữa, số lượng binh lính giữa hai bên là ngang nhau — không, Đế quốc đang ở thế yếu hơn.

Sau cuộc vượt sông thất bại, trong tình trạng thiếu lương thực, cùng đòn tấn công dữ dội và bất ngờ từ quân địch, sĩ khí binh sĩ đã rơi xuống mức thấp nhất.

Tinh thần những người lính chắc chắn đã sụp đổ hoàn toàn, không còn hy vọng để vực dậy.

Aleha biết rõ điều đó.

“… Tôi sẽ chặn hậu. Targan là một chỉ huy giỏi. Về sau, cậu ấy sẽ trở thành một thuộc hạ quan trọng đối với ngài… Còn tôi, tôi sẽ ở lại đón lấy mọi nhát gươm thay cho ngài. Hãy gọi Targan quay lại, rồi rút quân cùng cậu.”

Aleha cúi mặt, giọng nói run run, gương mặt đầy cay đắng.

“… Ta nhất định sẽ báo thù cho ông. Tôi thề trên cái tên của mình, Walter.”

“Đó mới chính là Thiếu chủ mà tôi biết… Cầu chúc người được bình an nơi chiến địa. Nguyện cho các vị thần ban phước lành xuống người.”

“Ta sẽ mang vinh quang và danh dự trở về, ta nhất định sẽ cùng ngươi chia sẻ ở thiên đường.”

Walter mỉm cười mãn nguyện, rồi phi ngựa rời đi.

Aleha chỉ có thể dõi theo bóng lưng ấy trong giây lát…

Sau đó, ông lập tức gạt mọi cảm xúc sang một bên, lần nữa trở lại với vai trò của một vị tướng.

Nếu mà bên Sarshenka nhận ra là mất đoàn hậu cần, thì mấy ổng sẽ kiểu cắt bớt phần ăn để duy trì lương thực dài ngày, rồi gọi thêm đoàn hậu cần khác. Nếu không nhận ra, thì vẫn sẽ ăn vô tư, nên sẽ cạn lương nhanh hơn. Chậm lại đáng kể... Chả hiểu ý Krische là gì nữa:v Dễ hiểu thì ý Krische nói là vầy: Vì tuyến tiếp tế ngắn nhất của quân Sarshenka đã bị bên Krische chặn, chúng buộc phải vận chuyển lương thực qua đường vòng. Nhưng càng đi xa, đoàn hậu cần càng mất thời gian và phải tiêu thụ một phần lương thực cho chính mình. Kết quả là lượng lương thực đến được tiền tuyến bị hao hụt nghiêm trọng. Khi lương thực không đủ, thời gian kéo dài, binh lính sẽ nhanh chóng suy giảm sĩ khí, và phía Sarshenka sẽ sớm phải yêu cầu một đoàn hậu cần mới để bổ sung. Oke, giờ thì ta sẽ đi nói về cái suy nghĩ của Bogan. Trước hết thì quân số hai bên đang là 11.000 vs 13.000, Aleha Sarshenka đang nắm lợi thế. Đầu tiên, Bogan đồng ý với việc điều 5.000 quân ra đấm Đoàn hậu cần phe địch. Xong rồi ổng lo làm vậy sẽ khiến lực lượng phòng thủ ở Đại bản doanh phe mình mỏng đi. Câu sau thì Bogan tự bác bỏ lo lắng của mình: giờ phòng thủ bên bản doanh ổng yếu đi thì địch cũng không thể kéo full 13.000 quân ra đấm vô mặt ổng được. Lý do: vì mặt trận chiến đấu có giới hạn về không gian, địa hình, hậu cần, bla bla bla, nên địch chỉ có thể triển khai một phần quân lực tại một thời điểm. Và Bogan cho rằng 6.000 quân còn lại đã đủ để thủ nhà rồi. Chức vụ của Gran trong bản gốc là (でんれいやく / denrei-yaku) 伝令(でんれい) = truyền lệnh 役(やく / yaku) = vai trò, chức vụ 伝令役 nghĩa đen là người giữ vai trò truyền lệnh, có thể dịch thành: Truyền lệnh viên/ Sĩ quan truyền lệnh. Thì chức vụ này nó khác với mấy ông đưa tin thông thường chỉ truyền tin, những truyền lệnh viên có nhiệm truyền tin phân tích và đánh giá tình hình và báo cáo Quân nhu ở đây là gồm thức ăn cho binh lính và cả cỏ khô cho bọn ngựa nữa nha. Mấy ông Đế quốc dùng ngựa nhiều lắm. Ở bản Nhật dùng シロ (shiro) Một cách nói lóng của cảnh sát, dùng để chỉ “kết quả âm tính”, “không có bằng chứng, không phát hiện điều khả nghi”. Dễ hiểu thì, Tướng quân thường phân bố cấp dưới chạy đi đây đi đó khắp nơi. Vậy nên, nếu Tướng quân tử trận, thì cấp dưới giữ chức cao nhất sẽ phải chạy về chỉ huy đội quân của Tướng quân. Ví dụ, nếu mà Bogan ựa ở Singapore thì chỉ huy cấp cao nhất dưới quyền đang đi mua bánh mì ở Việt Nam, thì Selene hoặc Gallen — phụ tá của Bogan sẽ tạm thời chỉ huy cho đến khi vị chỉ huy kia bắt máy bay về Singapore để tiếp quản quyền chỉ huy đội quân mà Bogan để lại. Nguyên văn tiếng Nhật dùng từ 人妖 (jin'yō), chỉ một thực thể mang hình người nhưng không hoàn toàn là con người. Kiểu như Yōkai, con lai giữa yêu quái với con người, này nọ. Nói chung là mấy sinh vật có hình dáng giống với con người nhưng không phải con người. Walter là 教育役(Kyōiku-yaku), người chịu trách nhiệm rèn giũa, dạy dỗ, cho quý tộc hoặc tướng lĩnh tương lai.