“Mình đã đoán được cậu sẽ bị thương… nhưng không nghĩ là nó phồng rộp đến cỡ này đấy..” Tôi nhấn mạnh
“Nó chẳng có gì phải lo cả!” – Iori khăng khăng rằng cô ấy ổn, nhưng tôi lắc đầu
“Dù đối với cậu là nó nhẹ, nhưng nếu cậu cứ cố di chuyển thì nó sẽ càng ngày càng nặng thêm đấy…Hôm nay cậu về ‘nhà’ nghỉ ngơi đi”
“KHÔNG MUỐN ĐÂU! NÓ KÌ LẮM, MÌNH CŨNG THẦY TỆ NỮA!”
“Mình rất xin lỗi nhưng đây là mệnh lệnh, không phải yêu cầu bình thường.”
Đặt lưỡi cưa xuống đất, tôi bế Iori lên...
Ừm.. nó không như kiểu bế công chúa như tôi tưởng tượng…
“Ừm… Cậu nặng hơn mình nghĩ đấy…!”
Chỉ việc giữ thăng bằng thôi cũng khá là khó
“NÀY! Mình không béo nhá, mình gầy lắm đó!”
“Mình hiểu mà… Do mình yếu quá thôi”
Iori cao tầm một mét năm mươi bảy, với thân hình mảnh khảnh, cô chỉ nặng tầm trên dưới bốn mươi kí. Nhưng với một thằng không chăm luyện tập cơ bắp như tôi thì nó vẫn hơi quá sức..
“Thế thì để mình tự đi…”
“Không được, để mình bế cậu vào ‘nhà’ nào ! Mình không cho cậu bước đi một bước nào từ bây giờ cho đến khi vết thương lành !”
“Ư… Vậy thì đừng có thả mình xuống đấy” – Iori quàng tay qua cổ tôi
Sẽ rất là ngầu nếu tôi có thể đứng thẳng lên… Nhưng tôi không thể làm nổi, người tôi ngả về trước trông rất kì cục.
“YAAAAAAAHHH” – Tôi bước từng bước, đến cửa và cuối cùng cũng đến phía trong.
“HYAAAA” – Cùng với tiếng la, tôi cẩn thận đặt Iori lên giường.
“Mình..làm được…rồi…Cậu nghỉ …. ngơi nhé..!” – Tôi thở dốc
“Cậu mới là người nên nghỉ một chút đó Masato-kun!” – Iori cười mỉm
“Ừm, dưới cái nắng này… đúng là nên nghỉ một lát nhỉ “
Tôi đi ra nhặt cái cưa tay rồi đi vào trong lại, ngồi kế Iori.
“Mình xin lỗi vì đã khiến tụi mình chậm lại..” – Iori cúi xuống
Tay cô ấy đặt lên lưng tôi.
“Sẽ đến lúc mình mắc lỗi khiến tụi mình chậm đi thôi. Với lại nó đâu có gì quá đáng lo đâu, đúng không ? Và chân của cậu đỡ chưa ?”
“Mình nghĩ nguyên do là tại mình đã đi giày mà không mang tất” – Iori gật đầu rồi đáp
“Ý cậu là vết phồng đó ư ?”
“Mình cũng không chắc nữa, nhưng nếu mình mang tất thì chắc mình không sao”
“Hay là không giặt tất nữa nhỉ ?”
Lý do cô nàng không mang tất là do chúng tôi đã đem chúng đi giặt
“Thôi thì ba ngày giặt một lần nhé ?”
“Sau đó thì hãy phơi chúng ở chỗ nhiều nắng nữa nhỉ ?”
“Hay đó, tụi mình làm thế đi !”
“Ừm… Mình giỡn đó”
“Ể ?” – Iori trông hơi bất ngờ
“Vì tụi mình sẽ được cứu sớm thôi mà, thế thì làm gì có cơ hội giặt giũ nữa !”
“Ừ ha!” – Cô ấy nói, trong đôi mắt cô có đôi nét đượm buồn.
“Cứu trợ ư…Bỗng nhiên mình lại muốn ở lại đây lâu hơn một chút…” – Cô ấy thì thầm
“Mình đã chuẩn bị tinh thần rằng sẽ phải ở lại nơi này ít nhất một tuần nữa… Có lẽ vì luôn sống ở thành phố, nên khi được đưa vào một môi trường khác như thế này làm mình thấy khá vui… Và vì mình được ở với cậu nữa Masato-kun, mình cảm giác mình sẽ vượt qua bất cứ khó khăn nào”
Tôi không nói gì cả, chỉ quay đi để giấu nụ cười nhăn nhở đang xuất hiện trên mặt tôi lúc này.
“Ừm, sống ở đây đúng là vui nhỉ, nhưng mà mình không muốn ăn táo và chuối cả tuần đâu..”
“Đúng thế, mình cũng ghét điều đó ! Mình thèm thịt quá đi!”
“Sau khi được cứu, cậu có thể đi trải nghiệm thực tế ở nhiều nơi mà, cậu cũng sẽ được trải nghiệm cảm giác y như ở đây thôi”
“Hay đó ! Cậu sẽ đi với mình đúng không Masato-kun?”
“Ể…Mình thì muốn ở trong phòng máy lạnh hơn…”
“Mình không cho ! Mình sẽ kéo cậu đi theo !”
“Cậu độc đoán thật đó !”
Chúng tôi cười lớn.
Cảm giác đã hồi lại sức, tôi đứng dậy
“Giờ mình sẽ đi ra để cưa tre về”
“Ơ ! Cậu đi một mình thật không công bằng chút nào”
“Nếu cậu muốn đi thì lo mà hồi phực nhanh lên đi !”
“MÌNH SẼ KHỎE LẠI NHANH THÔI, ĐỢI ĐÓ!” – Iori phồng má
“Và còn nữa, hứa với mình cậu sẽ quay về an toàn nha ! Mình sẽ không tha thứ cho cậu nếu cậu bị giết bởi động vật hoang dã đâu đó!”
“Mình không thể hứa được đâu…”
“NẾU CẬU KHÔNG HỨA MÌNH SẼ TỰ LÀM CHÂN MÌNH ĐAU HƠN… LÚC ĐÓ CHÂN MÌNH SẼ NHIỄM TRÙNG VÀ HOẠI TỬ VÀ CẬU SẼ HỐI HẬN CẢ ĐỜI ĐÓ !”
Đó là một lời đe dọa kì quặc…
“Được rồi, mình hứa mà, mình sẽ trở về an toàn” - Tôi bật cười
“Okay!”
“Phù…”
Tôi nhặt cái cưa rồi đi ra ngoài
---------------------
Dù có thể nhìn thấy đám lũy tre từ khoảng cách khá xa, tuy nhiên khi đi đến gần thì nó lại nhỏ gọn một cách đáng ngạc nhiên.
“May mà mình có cái cưa”
Dùng dao rựa hoặc gươm để cắt tre có thể sẽ khiến phần tre đó bị nát và thậm chí còn nguy hiểm nữa, thế nên dùng cưa sẽ an toàn hơn hẳn.
“Về thôi nhỉ.”
Tôi mang vài khúc tre về để làm cần câu cũng như là để làm một số thứ khác. Tôi vác chúng lên vai rồi bước đi.
---------------------
“Mình về rồi đây, như đã hứa nhé !”
“Mừng cậu trở về !”
Sau khi về ‘nhà’, tôi kiểm tra chân Iori trước
“Ngoan lắm, cậu không di chuyển như đã hứa với mình luôn này”
“Nhưng mà chán lắm đó !” – Iori vẫn ngồi yên ở ngay chỗ tôi đặt cô lên giường, trông hơi chán nản
“Đúng là mình nên mang cuốn tạp chí kia về cho cậu nhỉ”
“MÌNH KHÔNG CẦN !...Ý mình là nếu có gì đó để làm thì sẽ hay hơn thật nhỉ… Thông thường mình toàn cầm điện thoại và lướt trên đó thôi.”
“Giờ thì có thứ cho cậu xem rồi này”
“Đúng rồi đó !”
Chúng tôi nói chuyện với nhau trước khi làm cần câu.
“Cậu nhìn thấy chứ ?”
“Mình thấy rõ !”
Tôi đang ở ngoài còn Iori đang nhòm ra.
“Làm cần câu thôi!”
Đầu tiên tôi gọt thanh tre mỏng thành kích cỡ phù hợp.
“Xong phần thân rồi”
“Nhanh thế ? Cậu vừa mới gọt chúng thôi mà ?”
“Ừm, nó chỉ cần thế thôi là đủ rôi. Thực ra thì… mình chỉ biết làm mỗi thế thôi !”
“Hahahah”
“Tiếp theo là dây câu”
“Đây là thứ mình ngóng nhất đó ! Cậu tính dùng thực vật cho nó đúng không ?”
“Chuẩn đó, để mình cho cậu xem”
Làm dây câu từ thực vật khá dễ, chỉ cần gọt lớp biểu bì của thân cây, rửa chúng qua nước rồi đặt trên một bề mặt phẳng. Sẽ tốt hơn nếu tôi có dụng cụ chuyên dụng, nhưng vì không có nên tôi dùng tạm một chiếc tua vít.
“Sau đó mình sẽ làm nó khô lại hoặc làm gì đó tương tư vậy”
“Tương tự vậy ?”
“Mình sẽ làm tắt bước này, mình cũng không biết giải thích sao nữa..”
Tôi gọt xong lớp biểu bì, thứ đã chuyển thành sợi dây mảnh trong tay tôi. Tôi cột cũng lại với nhau để hoàn thành sợi dây câu.
“Xong rồi nè!”
“Hay quá ! Cậu làm được thật nè! Masato giỏi thật đó”
“Cậu quá khen”
“Hahaha!”
“Vả lại, sợi dây này mình làm khá cẩu thả so với sợi dây bình thường nên mình không đảm bảo độ chắc chắn của nó đâu…”
“Mình tin cậu mà!”
“Trong trường hợp nó không trụ được, mình chỉ cần tìm cách khác thôi mà!”
“Đúng nhỉ !”
Dây câu và cần câu đã sẵn sàng, giờ chỉ còn lưỡi câu nữa thôi.
“Lưỡi câu làm phiền lắm nên lấy lưỡi câu từ đống đồ mình mang về thôi nhỉ”
Tôi buộc chúng lại với nhau…
“Buộc lưỡi câu vào dây câu, rồi nối dây câu… xong rồi !”
“Wow!” – Iori thán phục
“Masato, mình cũng muốn làm một cái nữa !”
“Mình mang sẵn nguyên liệu vô cho cậu rồi này!”
“Tuyệt !”
Chúng tôi cùng nhau làm một cái mới cho Iori. Bởi vì cô nàng khéo tay hơn tôi nên cần câu của cô trông đẹp hơn hẳn.
“Ta-da ! Đây là cần câu đầu tiên của Nikaido Iori !”
“Đẹp hơn của mình nhiều quá đấy Iori”
“Hehehe”
Sau khi xong cần câu, tôi quay sang chế vật khác
“Cậu định làm gì đó Masato ?”
“Một thứ giúp đời sống ở đây thoải mái hơn”
“Một thứ giúp mình thấy thoải mái hơn ?”
Tôi gật đầu đồng ý.
“Nó gọi là-…”