Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

One shot - Chương 14

Bộ childhood cuối tuần này có 2 hoặc 3 chap gì luôn nhé vì đọc tách ra mất hay :V

---------------------

Con sói ghim tôi xuống đất khiến tôi không thể di chuyển một xăng-ti-mét nào, cái miệng to cùng răng nanh của nó thì khè sát vào cổ tôi.

“MASATO-KUN!” – Iori la lớn

Trong tình huống nguy cấp này, tôi quyết định….

“UWHOAAAAAAA!!!!” – Tôi gầm lên

Và rồi, tôi va đầu của mình với đầu của con sói.

Một cú phản công đầy bất ngờ của tôi dành cho con sói khiến nó bị bất ngờ, và cũng may mắn là cú phản công trúng ngay cằm của nó.

“GRRRRR!!!!”

Con sói kêu lên một cách đau đớn rồi bật ngửa ra sau, tôi cũng nhân cơ hội để ngồi dậy.

“Cầm lấy !” – Iori nhặt lấy chiếc rìu rồi chĩa về con sói

“Từ từ !” – Tôi kéo Iori lại

“Sao vậy Masato-kun !?”

“Đặt rìu xuống”

“Tại sao chứ !?”

Tôi nhìn qua con cún-.. con sói nhỏ

“Không được giết chóc trước mặt trẻ con”

Tôi không thể đi ngược lại với nguyên tác cửa mình.

“Nhưng nếu chúng ta không hạ nó… chúng ta sẽ tiêu đời đấy !”

“Mình hiểu, vậy nên mình đang nghĩ cách khác mà không cần phải giao tranh…”

Nếu cứ tiếp tục như này, thì đúng như Iori nói, chúng tôi chẳng có lấy một cơ hội nào để thắng cả. Vậy nên phải tìm cách khác…

Tôi phải đưa ra quyết định một cách quyết đoán và chính xác..

Tôi cầm lấy chiếc rìu từ tay Iori

“Masato-kun…?”

“Để mình lo vụ này”

Ở nơi này, kẻ mạnh là kẻ sống sót, thế nên nếu giết chóc là cách cuối cùng để tồn tại thì không có cách khác…

“Đứng đằng sau mình Iori !”

Tôi giữ chặt lấy cái rìu và nhìn chằm chằm vào con sói, tôi chủ yếu tập trung vào những đòn hồi mã thương thay vì lao vào tấn công nó. Nếu mọi thứ suôn sẻ, tôi có thể thắng mà không có một vết xước, hoặc trong trường hợp tệ nhất, tôi có thể hi sinh một cánh tay để kết liễu nó nếu cần.

“Nào, tới đâyyy !”

“Wooooonnn!” – Con sói hú lên

Và ngay lúc đó

“Woof! Woof!”

Chú sói nhỏ bắt đầu sủa, nó không sủa về tôi mà nó sủa về phía bố mẹ nó.

Con sói lớn nhìn về hướng chú sói con rồi…

“Ể ? Nó rời đi sao ?”

Nó quay lưng lại rồi rời khỏi. Quay lưng lại nghĩa là nó đã từ bỏ việc tấn công.

“Lẽ nào bé sói đã bảo với bố mẹ nó rằng chúng ta không phải kẻ thù ?”

“Chắc là vậy rồi”

Bé sói nhỏ nhìn về phía chúng tôi rồi sủa lên một tiếng dễ thương như để chào tạm biệt, rồi nó chạy về phía gia đình nó.

“Mình nghĩ ta an toàn rồi…”

Người tôi nhẹ đi hẳn…

--------------

Như để trốn chạy, chúng tôi rời khỏi con sông. Do thời tiết quá nóng nên chúng tôi ưu tiên di chuyển nhiều hơn là trò chuyện phiếm trên đường đi.

Chúng tôi cuối cùng cũng trở về ‘nhà’

“Mệt quá đi…”

Chúng tôi đặt đồ xuống gần giếng rồi gục xuống ở trong cabin.

Áo của tôi ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào lưng khiến tôi thấy vô cùng khó chịu. Thế nhưng do quá đuối nên tôi cũng mặc kệ nó…

“Bỏ qua vụ sói thì… con sông đó thực sự quá xa…”

“Ừ… Dù lúc đi không tệ tí nào… nhưng lúc về thực sự là kinh khủng!”

Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc.

Thực ra thì tôi cũng muốn nói thêm vài lời, nhưng mà nóng quá đi… Mặc dù thời gian đã vào khoảng xế chiều rồi nhưng nhiệt độ vẫn phải tầm hơn ba mươi độ C, quá nóng..

“Bắt đầu làm cá thôi nhỉ… Nếu không nó sẽ mất đi độ tươi đấy…

“Tới giờ ăn iwana rồi !” – Mắt Iori sáng rực lên

Chúng tôi đi ra ngoài cùng nhau để uống nước rồi chuẩn bị nấu cá.

“Nướng nó lên là cách tốt nhất rồi nhỉ ?”

“Chắc chắn rồi ! Cá nướng sau khi câu là tuyệt nhất !”

“Được rồi, đầu tiên là bước sơ chế… Iori, cậu làm được không ?”

“Mình không làm được đâu… Mình thấy sợ khi tụi nó vẫn còn sống.”

“Thế thì mình làm vậy. Mặc dù mình không biết cách làm cá sống nhưng mình nghĩ mình sẽ lo được.”

Làm cá chắc cũng chỉ có một kiểu làm cho nhiều loại cá thôi, chỉ cần bỏ phần mang, phần vảy và phần nội tạng rồi rửa sạch.

“Bắt đầu thôi”

Tôi cầm lấy con cá bằng tay trái, nó cũng đang hấp hối rồi nên nó cũng không vùng vẫy mấy. Nhưng tôi vẫn phải làm thật cẩn thận.

“Tới đây!”

Tôi đặt nó lên trên một tàu lá chuối, rồi xiên que qua người nó.

“Nó như kiểu cậu phi lê lươn nhỉ ?” – Iori hỏi

“Chuẩn đấy, mình đang làm theo cách đó”

Bình thường thì trước khi phi lê cá, bạn phải rút hết máu của nó ra nhưng tôi cũng không biết rõ cách để làm lắm… Thế nên tôi chỉ dùng que chọc qua phần ngay chỗ mang của nó.

“Iori, đưa mình hộp dụng cụ”

“Đây !”

“Ừm… Thử cái này xem sao”

Tôi cầm lấy cái dũa của thợ mộc rồi quyết định sẽ lấy nó để cạo vảy cá. Lý do là ở đây không có dao phù hợp còn dùng rìu thì nó quá khó và nặng.

“Hoạt động tốt một cách không tưởng đấy… Mặc dù mình đã khiến lớp da cá bị hỏng luôn mất rồi”

“Không có cách nào khác mà!”

Tôi gật đầu rồi tiếp tục mổ bụng nó để moi nội tạng ra, về việc mổ bụng thì tôi dùng lưỡi rìu nhỏ.

“Trên lý thuyết thì loại bỏ nội tạng rất dễ, nhưng thực sự thì cậu sẽ làm như thế nào ?”

“Ừm…”

Tôi gãi đầu trong khi nhìn vào phần nội tạng bên trong bụng cá.

Cuối cùng thì, tôi vớ đại cái cờ lê rồi đưa phần đầu to vào bên trong rồi móc bừa ra. Bằng một cách kì diệu thì nó thực sự đã giúp tôi loại bỏ phần nội tạng của nó.

“Wow, Masato-kun, cậu giỏi quá đi!”

“Mình cũng bất ngờ với chính bản thân mình đấy”

Đây không phải là cách làm đúng nhưng mà thôi kệ miễn sao nó làm được thì ổn thôi nhỉ.

Tôi rửa lại cơ thể con cá để chắc chắn không còn máu bên trong nó. Giờ thì con cá đã được làm xong.

“Iori, cậu xiên chúng giúp mình nhé”

Chúng tôi dùng tạm phần tre còn thừa để làm xiên, nó là phần bỏ đi khi chúng tôi làm bình nước và cần câu.

“Hiểu rồi ! À phải rồi, còn phần mang thì sao?”

“Phần mang ?”

“Chúng ta vẫn chưa loại bỏ phần mang mà đúng không ?”

“Mình quên mất”

Tôi cần lấy cái rìu rồi chặt đứt đầu con iwana

“Chắc làm thế đi nhỉ, đằng nào thì chúng ta cũng đâu cần dùng đầu để làm gì đâu”

“Mạnh bạo quá đó ! Nhưng mà chúng ta sẽ xiên nó kiểu gì khi mất đầu rồi ?”

“Mình cũng không rõ nữa, nhưng thôi cứ làm đại đi vậy..”

Sau đó, tôi dùng vài loại dụng cụ khác nhau để phi lê con cá… Dù chúng tôi mặc định chúng đều là iwana nhưng thực ra thì trong số đám cá chúng tôi câu lên có nhiều loại khác nhau…

“Được rồi, này là con cuối”

“Được rồi !”

Iori xiên nốt con cá cuối cùng rồi nướng nó cùng với ngọn lửa chúng tôi dùng để nung mấy cái nồi.

“Giờ thì đợi tụi nó chin thôi !”

Trong lúc đợi, chúng tôi đi làm một số việc khác.

Đầu tiên là chúng tôi dọn sạch đống chất bẩn mà chúng tôi đã tạo ra khi làm cá. Sau đó thì chúng tôi rửa sạch toàn bộ các dụng cụ mà chúng tôi đã dùng để sơ chế cá. Dù trông chúng sạch sẽ rồi nhưng mùi thì vẫn còn khá nồng… Đây là một bài học cho tụi tôi.

Cuối cùng thì chúng tôi đi nhặt cành cây và lá khô ở mạn rừng phía nam. Sau khi làm xong đống việc đó thì cuối cùng cá cũng đã chin.

“Mình không đợi được nữa ~”

Chúng tôi nhào vào ăn ngay và luôn

“Ngon quá đi ~ Cá tươi thật đó!”

“Không tanh chút nào, và thực sự ngon quá đi thôi!”

Những con cá với các kích cỡ khác nhau mang lại sự hào hứng cho chúng tôi. Chúng tôi chẳng có gia vị nào nên vị của nó chỉ là vị cá tươi, nhưng chẳng sao cả, cá tươi là quá đủ rồi.

“Ăn cá do chính mình câu lên là tuyệt nhất !”

“Đúng thật !”

Chúng tôi cứ thế ngấu nghiến đống cá.

“Nó sẽ thành tuyệt phẩm nếu chúng ta có gia vị gì đó nhỉ ?” – Iori bảo

“Chắc chắn là cần muối”

“Hoặc chanh!”

“Chanh nghe hay đấy”

“Chuẩn đấy, mình nhớ ở gần đây có một cây chanh nữa. Chúng ta nên mang vài quả về nếu lần sau có ăn cá!”

“Mình đồng ý”

“WOOOOONNNNN!!!”

Như đồng ý với tụi tôi, tiếng hú vang lên

Nó tới từ phía sau chúng tôi

“Không phải chứ…”

Tiếng hú là từ con sói mà chúng tôi đã chạm trán ở khúc sông