Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

One shot - Chương 15

Khi chúng tôi đi ra thì ở ngoài hàng rào là con sói ban chiều đang ngồi một mình ở đó, và cũng không có dấu hiệu nó đi theo đàn.

“Nó định tấn công tụi mình nữa ư ?” – Mặt Iori tái lại

“Không đâu” – Tôi lắc đầu

“Nếu nó muốn tấn công ngay từ đầu thì nó đã nhảy xổ qua hàng rào để tiếp cận chúng ta rồi.”

Con sói đó chắc hẳn là có mục đích khác, chúng tôi không rõ lắm nhưng nhìn thì con sói có vẻ không có địch ý.

Tôi tiến lại gần con sói một cách chậm rãi..

“Hmm?”

Ngay trước miệng con sói có một con vật gì đó đang nằm trên đất.

“Con gì thế nhỉ ?” – Iori cất tiếng sau lưng tôi

“Nó là một con lợn rừng con ư..? Không phải, nó là một con lửng”

“Nó bất động kìa”

“Hình như nó chết rồi”

Nhìn sơ qua thì không có vết thương ngoài nào cả, nó bị con sói này cắn chết sao ?

“Woof” – Con sói sủa lên một tiếng đầy thân thiện

Rồi sau đó nó rời đi và bỏ lại xác con lửng ở đó.

“Con lửng này là quà tặng của nó ư ?”

“Hình như là vậy..”

“Sao tự nhiên nó lại làm thế chứ…?”

“Có khi là do nó muốn xin lỗi về vụ ở sông ư ?”

Tôi chẳng thể nào nghĩ ra cách giải thích nào khác về vụ này…

“Thế thì… làm gì giờ ? Với ‘món quà’ này…?” – Iori nhìn về phía con lửng

“Chắc là làm thịt nó thôi nhỉ…”

“Ăn được không đó…”

“Mình cũng không rõ…”

Tôi bước ra ngoài hàng rào rồi nhặt con lửng lên, mang nó vào gần ‘nhà’

“Mình vẫn chưa nhìn thấy vết thương nào trên người nó cả”

Tôi thực sự ấn tượng với khả năng săn mồi của loài sói.

Sau khi kiểm tra một lượt quanh cơ thể nó, giờ là lúc để làm thịt con lửng.

“Đầu tiên thì phải kiểm tra thật kĩ lông nó và loại bỏ mấy con bọ kí sinh trên người nó trước.”

“Bọ kí sinh ?”

“Vì ở đây là một hệ sinh thái tự nhiên, tất cả các con vật ở đây đều là động vật hoang dã nên khả năng cao là sẽ có các loài bọ kí sinh sống trên người tụi nó. Cậu phải kiểm tra thật kĩ đấy”

“Mình hiểu rồi ! Thế thì phải làm sao để tìm hết tụi nó chứ?”

“Có một cách rất nhanh và gọn”

Tôi đổ đầy nước vào một cái nồi rồi đặt lên đống lửa

“Chần qua nước sôi !”

Cách dễ nhất để loại bỏ đống sâu bọ bám trên da nó là chần qua nước sôi, với nhiệt độ cao chắc chắn lũ sâu bọ cũng sẽ chết hết thôi.

“Bỏ nó vào nào!”

Tôi bỏ con lửng vào ngay khi nước vừa sôi…

“Chắc được rồi đấy”

Sau khoảng hai phút, tôi lấy tay trần để vớt con lửng ra…

“Nóngggg!! Nóng quá đi!”

Bài học nhớ đời cho tôi… Tôi sau đó lấy bừa hai thứ gì đó trong hộp dụng cụ để vớt nó ra…

“Cẩn thận một chút nào Masato-kun” – Iori mắng tôi khi thấy cảnh tôi la lên

“Tiếp theo là vặt lông nó”

Nói thì dễ hơn làm, tôi chẳng có tí kinh nghiệm nào trong chuyện này cả.

“Đôi khi chúng ta cứ thử trước đã nhỉ…”

Tôi thử vặt lông chúng bằng tay, nhưng bất ngờ thay mọi việc khá trơn tru..

“Nó dễ hơn mình tưởng nhiều đấy”

Chỉ với vài cú kéo nhẹ thì lông của nó dễ dàng rời ra khỏi thân.

“Masato-kun, cậu điêu luyện quá đi ! Như kiểu cậu đã có kinh nghiệm rồi ấy !”

“Cậu tang bốc mình hơi quá rồi đấy ~”

Không rõ là do chần qua nước sôi hay vì lý do gì khác, bộ lông của nó bị lột sạch một cách dễ dàng, giờ thì con lửng đã được lột sạch lông.

“Nó giống một con chó nhưng trụi lông ấy” – Iori cảm nhận

“Nghe hơi kì kì…”

Nghĩ đến việc một con chó trụi lông và chúng tôi sắp làm thịt nó… Thôi đừng nghĩ nữa, nó là con lửng thôi mà…

Tiếp theo là mổ bụng nó để lấy nội tạng ra ngoài.. Tôi lật con lửng lại rồi dùng một con dao nhỏ rạch thẳng một đường từ ngực nó để hậu môn. Tôi phải làm rất cẩn thận để tránh việc làm vỡ nội tạng của nó..

“Đây rồi !”

Sau một lúc hơi chật vật thì cuối cùng chúng tôi cũng mổ được nó ra và thấy được phần nội tạng, bao phủ chúng có một chất dịch màu trắng đục.

“Phần thịt bên trong cũng có màu trắng giống bên ngoài nhỉ“

“Có khi nào phần đó là chất béo không nhỉ ?”

Tôi thử đưa tay vào cơ thể con lửng khi đang nói chuyện, nhưng, tôi dừng lại ngay trước khi chạm vào..

“Sao vậy Masato-kun?”

“Ừm… nó có hơi đáng sợ khi dùng tay trần chạm vào…”

Nguy hiểm hơn là nếu tôi vô tình làm tay tôi trầy nhẹ khi va vào phần xương của nó, vi khuẩn sẽ làm tay tôi không ổn mất...

“Mình có găng tay nilong hay loại khác không?”

Iori lục tung hộp dụng cụ rồi lắc đầu

“Có vẻ là không rồi…”

“Vậy chỉ còn cách phụ thuộc vào dụng cụ thôi à…”

Tôi quyết định dùng cái xà beng để móc phần nội tạng ra, tôi chậm rãi đưa nó vào rồi cẩn thận kéo phần nội tạng ra ngoài. Máu cũng chảy theo nên tôi hướng nó vào một cái lỗ nhỏ trên mặt đất để chúng chảy hết vào đó.

“Iori, đố cậu biết đâu là phần lá gan”

“Mình không biết !”

“Mình cũng vậy”

Vì vậy nên chúng tôi quyết định bỏ hết phần nội tạng vì không biết phần nào ăn được và phần nào không.

“Vì không chắc chắn về độ an toàn, chúng ta cũng sẽ tránh xa phần thịt gần hậu môn”

Phần thịt còn lại là phần ức và phần lưng

“Mấy chỗ này trông ăn được đấy.”

Tôi dùng con dao nhỏ cẩn thận tách phần thịt có thể ăn được ra khỏi thân nó. Những phần nào khó tách hơn thì tôi dùng cờ lê hoặc tua vít để tách.

“Xong rồi !”

Việc sơ chế thịt con lửng tốn nhiều thời gian hơn chúng tôi nghĩ

“Tuyệt thật đấy Masato-kun ! Nhìn chúng trông ngon lành đấy chứ ?”

“Có khi mình có thiên phú trong mấy việc này chăng ?”

Chúng tôi cười đùa một cách vui sướng

“Để phần nấu nướng cho mình, cậu nghỉ ngơi đi Masato-kun”

“Ừm”

Iori dùng một cái nồi khác để đun nước sôi, đảo sơ phần thịt, rồi cắt thịt thành từng miếng nhỏ, xiên chúng và cuối cùng là nướng chúng bằng đống lửa.

“Nấu nướng vẫn là sở trường của cậu nhỉ”

“Mình không có những ý tưởng đột phá như Masato-kun nhưng nếu là việc mình biết làm thì mình sẽ không đời nào thất bại đâu!”

Tôi nốc cạn cốc nước khi nhìn nụ cười của cô ấy.

“Chín rồi đó, ăn thôi nào Masato-kun”

“Ok”

Đã vài tiếng trôi qua sau bữa ăn cá nướng lúc nãy, hiện giờ thì chắc còn tầm hai tiếng nữa là mặt trời sẽ lặn hẳn nên bữa này như kiểu bữa tối sớm với chúng tôi.

“Itadakimasu~”

“Ngon quá điii ~”

“Mmm-hmmm~”

Nó ngon một cách đáng kinh ngạc.

“Cái quái gì thế này ? Nó ngon quá đi ! Thật đấy ư ?”

“Thịt vừa ngọt vừa tươi nữa ! Thịt lửng bình thường vẫn ngon như thế ư ?”

Thịt con lửng ngon một cách kinh dị. Chắc chắn là do phần mỡ trong thớ thịt đã khiến chúng trở nên ngọt ngào và béo ngậy.

Phần mỡ không khiến chúng tôi thấy ngán mà còn tăng độ thèm ăn của chúng tôi lên nhiều hơn.

“Sao thịt lửng lại không phổ biến nhỉ ?” – Iori nói khi ngấu nghiến miếng thịt

“Chắc do nó quá đắt đỏ để đưa vào sản xuất đấy”

“Mình hiểu rồi..”

“Hoặc cũng có thể thịt lửng ở đây mới có vị ngon đến thế ?”

“Thật ư ?”

“Nó hợp lý mà”

Tôi tiếp lời

“Thịt ngon hay không cũng phụ thuộc vào dinh dưỡng ở nơi đó nữa, mấy con lửng ở đây chắc chủ yếu chỉ ăn trái cây thay vì côn trùng..”

“Vậy nên sự ngọt ngào của trái cây đã thấm vào trong thịt !”

Tôi gật đầu

“Nó như kiểu cậu nuôi cá bằng cách thêm một chút quýt hoặc cam vào trong thức ăn của nó ấy. Vậy nên khả năng cao thịt lửng ngon đến vậy là nhờ lượng trái cây dồi dào ở đây”

“Vẫn như mọi khi, cậu vẫn thông thái thật đấy Masato-kun!” – Iori nhìn tôi với khuôn mặt ngưỡng mộ

“Thì, họ của mình được viết bằng katakana mà ~” – Tôi bật cười

Và rồi, bữa ăn ấm cúng của chúng tôi cũng kết thúc… Sau khi làm thêm một số việc và dọn dẹp, mặt trời cũng nhanh chóng lặn.... Và tiếng cười đùa của chúng tôi cũng dần tan biến.

“Masato-kun…”

“Ừm.. không may nhỉ…”

Chúng tôi ngồi kế nhau phía trước ‘nhà’, cùng nhau nhìn mặt trời từ từ lặn xuống… Đã hết ngày thứ ba, nhưng chẳng có cứu hộ tới đón chúng tôi…

Thời gian vàng mà chúng tôi đặt ra dần khép lại...