Tôi đã theo Kana-senpai đến Tòa nhà Câu lạc bộ. Nó tách biệt với Tòa nhà Trường học. Vì hôm nay là ngày tuyển thành viên cho các câu lạc bộ nên không có nhiều người lảng vảng quanh đây. Hầu hết mọi người đều ra ngoài để chiêu mộ thành viên mới cho câu lạc bộ của họ.
Bước đi của Kana-senpai không quá nhanh và vì chân cô ấy khá ngắn, tôi dễ dàng theo kịp.
Khi chúng tôi bước vào tòa nhà và thấy không có ai xung quanh, tôi đi bên cạnh cô ấy và trong lúc đó đã nắm lấy tay cô. Đan ngón tay chúng tôi vào nhau.
Dù ngạc nhiên, nhưng Kana-senpai không phản kháng, ngược lại cô ấy còn nắm chặt hơn. Nếu ai đó nhìn thấy chúng tôi, họ có thể nghĩ chúng tôi là một cặp đôi. Tất nhiên, tôi không muốn điều đó. Vì vậy, tôi vẫn cẩn thận quan sát xung quanh. Nếu có ai xuất hiện, tôi sẽ buông tay.
"Phòng câu lạc bộ của chúng ta ở tầng ba."
Kana-senpai nói với tôi khi chúng tôi đến cầu thang.
"Hôm nay chị cũng dễ thương lắm, senpai." Tôi thì thầm vào tai cô ấy.
"Muu Ruki-kun. Đừng đùa nữa."
Tôi dừng lại giữa chừng, nơi chúng tôi rẽ sang một cầu thang khác và đẩy cô ấy vào bức tường ở góc. Nơi này bằng cách nào đó khuất tầm nhìn nên chúng tôi không có nguy cơ bị phát hiện. Tôi có thể nghe thấy nếu có ai đó đang đến, dù là ở trên lầu hay dưới lầu.
"Em không thể đợi đến lúc chúng ta đến phòng câu lạc bộ được nữa senpai. Em có thể hôn chị được không?"
"E-em không thể ở đây. A-ai đó có thể nhìn thấy."
Vậy nên cô ấy không phản đối ý tưởng hôn tôi ngay bây giờ.
"Sẽ không lâu đâu, senpai. Khi em nhìn thấy chị lúc nãy, em muốn chạy đến và hôn chị ngay tại đó."
"E-eh? Em không thể làm ở đó được. Kenji đang ở đó."
"Em biết. Đó là lý do tại sao em đã kiềm chế. Thấy không?"
"V-vậy thì chỉ một chút thôi."
Kana-senpai nhắm mắt lại và nâng cằm lên, ra hiệu cho tôi được hôn cô ấy. Cô gái này thật đáng yêu. Thậm chí còn hơn khi cô ấy đang hẹn hò với người khác. Tôi không thể kiềm chế được sự phấn khích này. Tôi thực sự cần phải giải tỏa nó lên cô ấy.
"Mở mắt ra đi, senpai. Nhìn em này."
Cô ấy ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói. Khuôn mặt cô ấy lại đỏ lên. Đôi môi màu anh đào mà tôi đã nếm thử ngày hôm qua đang chờ đợi tôi.
Đặt môi mình lên môi cô ấy, tôi bắt đầu mút nó. Nụ hôn này đáng lẽ chỉ là một nụ hôn bình thường, nhưng tôi muốn nhiều hơn thế. Không báo trước, tôi lại đưa lưỡi vào miệng cô ấy một lần nữa. Vị ngọt mà tôi nếm hôm qua vẫn còn đó. Có lẽ đây chính là vị nước bọt của cô ấy. Tôi kéo lưỡi cô ấy ra và quấn lưỡi mình quanh lưỡi của cô ấy, trong khi tay tôi ôm lấy lưng cô, kéo cô ấy sát lại gần hơn.
Lưỡi cô ấy, lúc đầu còn bất động, giờ đang đáp trả lại lưỡi của tôi. Đôi khi cô ấy là người chủ động xâm chiếm miệng tôi và mỗi khi cô ấy làm vậy, tôi lại mút mạnh khiến cô ấy thở dốc vì sự mãnh liệt.
Tôi biết mình không nên làm thêm ở đây nữa nên tôi dừng lại sau hai phút. Cả hai chúng tôi đều thở hổn hển , nhưng gương mặt đầy quyến rũ của cô lại nở một nụ cười với tôi. Nó thật đẹp. Đẹp hơn cả khuôn mặt cô ấy trong bức ảnh kia. Tôi tự hỏi liệu cô ấy đã thể hiện khuôn mặt này với anh gã Kenji chưa. Có lẽ là chưa. Cô ấy quá bảo thủ trong suốt năm qua, đến nỗi ngay cả khi hẹn hò được một năm, họ vẫn chưa làm điều gì vượt quá giới hạn. Cô ấy chỉ thể hiện điều này với tôi. Và chỉ tôi thôi. Không chỉ khuôn mặt này. Cô ấy sẽ cho tôi thấy nhiều hơn khi đến lúc, khuôn mặt dành riêng cho tôi.
Tôi kéo tay cô ấy lại và nắm chặt tay tôi.
"Trong phòng câu lạc bộ bây giờ có ai không?"
Tôi hỏi cô ấy và cô ấy lắc đầu trả lời.
"Họ đều ở ngoài đó. Ngoài ba bọn chị ở trong quầy, còn có một người khác đang phát tờ rơi trước cổng.
"Em hiểu rồi. Chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn cho nhau, senpai."
"Đ-đúng vậy."
Không mất nhiều thời gian để chúng tôi đến phòng câu lạc bộ. Nó nằm ở cuối hành lang bên phải. Có rất ít hoặc không có người nào ở tầng ba. Những người ở đây đều ở trong phòng câu lạc bộ của họ.
"Đến rồi. Ruki-kun."
Kana-senpai mở cửa phòng câu lạc bộ. Có nhiều loại giấy tờ và sách nằm rải rác xung quanh. Phía bên trái cửa sổ có một tấm bảng trắng. Trên đó có một số bài viết và những ý tưởng mà họ có lẽ đang thảo luận.
Tôi theo Kana-senpai vào trong và đóng cửa lại. Tôi cảm thấy nút khóa trên tay nắm cửa và ấn nó.
Tiếng khóa không thoát khỏi tai Kana-senpai.
Cô ấy quay lại nhìn tôi. Tôi có thể thấy một chút sợ hãi trong mắt cô ấy.
Tình hình hiện tại đã khiến cô ấy suy sụp chưa? Nhưng tôi phải xóa bỏ điều đó. Tôi không muốn cô ấy sợ tôi. Tôi không phải là một S thích thống trị phụ nữ. Điều tôi thực sự muốn là cướp đi bạn gái của người khác. Điều đó khiến tôi thỏa mãn nhất. Nhưng nếu cô gái là M, tôi không ngại trở thành S. Tôi đã học hỏi và thử nghiệm rất nhiều với "chiến lợi phẩm" của mình khi còn học trung học cơ sở, nên việc trở thành S rất dễ đối với tôi. Nhưng Kana-senpai không phải kiểu người như thế. Nếu cô ấy ghét tôi, có lẽ cuộc chinh phục này sẽ thất bại.
"R-ruki-kun, tại sao em lại khóa cửa?"
"Đừng lo lắng senpai. Chỉ một lát thôi. Em muốn ở riêng với chị."
"Nhưng chúng ta đã ở riêng rồi mà..."
Đủ rồi, tôi không cần phải dọa cô ấy. Việc khóa cửa chỉ là một phần trong kế hoạch của tôi. Thực ra, không có nhiều ý nghĩa dù khóa hay không. Họ sẽ nghi ngờ nếu thấy cửa bị khóa, và ngược lại, nếu mở cửa ra khi chúng tôi đang làm gì đó, họ cũng sẽ biết có điều không ổn.
"Chị nói đúng, senpai. Xin lỗi. Em sẽ mở khóa ngay."
Tôi quay về phía cửa và mở khóa theo ý muốn của cô ấy.
"Cảm ơn em, Ruki-kun."
"Senpai."
Tôi gọi cô ấy. Cô ấy đang sắp xếp giấy tờ trên bàn. Có lẽ cô ấy đang nghĩ đến việc cho tôi xem chúng để đọc.
À, gã Kenji bảo tôi đọc cái gì đó, nhưng tôi không muốn đọc cái gì đó cụ thể. Tôi muốn làm cái gì đó. Tôi muốn tiếp tục từ chỗ chúng ta dừng lại.
Nhìn cô ấy làm việc trở lại, tôi vòng tay ôm lấy Kana-senpai từ phía sau. Cô ấy giật mình trong sự ngạc nhiên nhưng không gỡ tay tôi khỏi eo mình.
"Em có thể xem sau senpai. Em muốn tập trung vào chị lúc này." Tôi hôn nhẹ lên gáy cô ấy rồi chuyển sang mút một bên vành tai cô ấy.
Khi cảm thấy môi tôi cắn vào tai mình, Kana-senpai lại bắt đầu run rẩy. Đôi tay đang làm việc trên giấy tờ của cô ấy dừng lại.
"Tại sao em lại thích chị, Ruki-kun? Em biết là chị đã có Kenji rồi mà. Chúng ta đang chuyện sai trái."
Tất nhiên, mặc dù không chống cự trước những gì tôi đang làm, Kana-senpai vẫn có lý do của cô ấy. Cô ấy chỉ đang trải nghiệm một cảm giác mới ngay bây giờ, đó là lý do tại sao sự phản kháng của cô ấy lại yếu như vậy. Cảm giác mới này mà cô ấy đang làm là điều cô ấy không nên có. Cảm giác mà tôi luôn yêu thích. Cảm giác này mang lại cho cuộc sống của nhân vật bạn cùng lớp A sự phấn khích nhất.
"Chị thực sự rất xinh đẹp, senpai và em muốn chị là của em. Ngay cả khi không phải là trái tim chị. Em không quan tâm."
Ừ, nếu cô ấy trao trái tim cho tôi, tôi sẽ không quan tâm đến cô ấy nữa. Tốt hơn là cô ấy vẫn yêu Kenji. Như vậy, cả hai chúng tôi có thể cùng trải nghiệm cảm giác này.
Tôi quay mặt cô ấy về phía mình và lại luồn lưỡi vào bên trong cô. Không còn ai nhìn thấy chúng tôi nữa nên đôi tay tôi, vốn đã ngứa ngáy từ hôm qua bắt đầu khám phá cơ thể Kana-senpai.
Kana-senpai đáp lại nụ hôn của tôi và lưỡi cô ấy di chuyển theo lưỡi tôi. Tôi có thể cảm thấy hơi ấm của cơ thể chúng tôi hòa quyện vào nhau. Nước bọt ngọt ngào và hơi thở thơm tho của cô ấy khiến tôi say đắm cô ấy hơn.
"Chị yêu Kenji, Ruki-kun. Nhưng cảm giác mà em mang lại... Chị cũng yêu nó."
Kana-senpai nói giữa nụ hôn của chúng tôi.
Cánh tay tôi vòng quanh eo cô ấy xoay cô ấy lại trước khi kéo cô ấy lại gần tôi hơn. Cảm nhận cơ thể mềm mại và nhỏ bé của cô ấy, khiến tôi muốn ôm cô gái dễ thương và nhút nhát này cả ngày. Nếu Kenji nhìn thấy chúng tôi thế này, tôi sẽ không buông cô ấy ra, thực tế là bây giờ tôi đang nghĩ đến việc đuổi anh ta ra ngoài để chúng tôi có được sự riêng tư mà chúng tôi cần.
"Chị có thể tiếp tục yêu anh ta, senpai. Nhưng cơ thể chị là của em, được chứ? Đừng để anh ta thân mật với chị như thế này."
Cô ấy cảm thấy cánh tay tôi siết chặt quanh cô ấy và lần này cô ấy không còn tỏ ra kháng cự nữa. Tôi đoán cô ấy biết rằng cuối cùng chúng tôi sẽ đạt đến mức này.
"Em biết đấy hôm qua anh ấy muốn tiếp tục, nhưng chị đã bảo là không thể. Chị có đang trở nên ích kỉ không, Ruki-kun?"
"Không, không đâu. Kana-senpai. Em có thể gọi chị là Kana không?"
Mặc dù tôi muốn làm nhiều hơn với cô ấy, nhưng bây giờ không phải lúc. Bây giờ, tôi sẽ để cô ấy chìm sâu hơn vào sự sa ngã, để cô ấy bắt đầu phấn khích hơn với tôi, so với khi cô ấy ở bên gã Kenji đó.
Hôn môi cô ấy một lần nữa, chúng tôi tiếp tục thưởng thức hương vị của nhau.
"Hahh... Được rồi. Chị cũng sẽ gọi em là Ruki khi chúng ta ở riêng."
Ah, cái gì thế này? Cô ấy đã sa ngã rồi sao? Tôi đã chinh phục được Kana rồi sao? Tôi nghĩ cô ấy sẽ phản đối nhưng cô ấy lại dễ dàng đầu hàng thế này…
Chúng ta hãy cùng thử chút nhé.
"Anh muốn em, Kana." Tôi thì thầm vào tai cô ấy trước khi cắn nhẹ nó lần nữa.
Hiểu được lời tôi nói, Kana cuối cùng cũng cho tôi thấy một phản ứng khác. Cô ấy kéo đầu ra trước khi liên tục lắc đầu sang trái và phải.
Trong khi cúi đầu, cô thì thầm đáp lại.
"C-chúng ta không thể. Không phải ở đây, Ruki."
Ah. Không phải ở đây sao? Tôi biết mà. Mặc dù cô ấy có vẻ đã sa ngã, cô ấy vẫn không muốn mất đi lần đầu tiên quý giá của mình ở đây trong phòng câu lạc bộ này. Hoặc có lẽ tôi cần thêm thời gian để chăm sóc cô ấy hơn. Mọi thứ về cô ấy dường như khá dễ dàng. Giống như trước đây, tôi nghĩ mình phải biết nhiều hơn về cô ấy trước.
Bởi vì tôi đã hôn cô ấy quá dễ dàng và khiến cô ấy thuận theo ý mình, có lẽ tôi đang đi quá xa ở đây.
"Anh hiểu rồi. Em nói đúng, Kana. Lát nữa em có thể đi cùng anh không?"
"Đi đâu?"
"Nhà của anh."
Trước khi trả lời, Kana nhắm mắt lại. Có lẽ cô ấy đang nghĩ liệu có ổn không nếu cô ấy chấp nhận lời mời của tôi.
Sau một phút, cô ấy lại mở nó ra
"… Được."
Nghe được câu trả lời của cô ấy, tôi không thể ngăn được nụ cười hiện lên trên gương mặt mình. Mong muốn chinh phục cô ấy của tôi đã lên đến đỉnh điểm.
Sau khi nghe câu trả lời của cô ấy, chúng tôi quay lại với những gì đang làm và chỉ tận hưởng chút thời gian ít ỏi còn lại. Mặc dù tôi đã để lại dấu hôn trên vai trái của cô ấy khi có cơ hội, nhưng trừ khi cô ấy cởi bỏ đồng phục, không ai có thể nhìn thấy nó.
Khi mọi chuyện xong xuôi, chúng tôi thực hiện "mục đích" của việc cô dẫn tôi đến phòng câu lạc bộ này.
Tôi giúp Kana sắp xếp giấy tờ và cố gắng đọc những bài viết trước của câu lạc bộ. Vì không có ai sắp đến, tôi lại đến gần cô ấy và chúng tôi bắt đầu chơi đùa với nhau. Hóa ra, cô ấy thích cắn tai tôi mỗi khi tôi bắt đầu tập trung đọc những bài viết cô ấy mang ra.
Để đáp trả, tôi "trừng phạt" cô ấy bằng cách để lại thêm dấu hickey trên cả hai vai. Sau đó, tôi bế cô ấy lên đùi mình và chúng tôi lại bắt đầu hôn nhau.
Haa... Tôi không thể ngừng thích cô gái này. Tất cả những điều này xảy ra trong khi có khả năng ai đó có thể mở cửa và thấy những gì chúng tôi đang làm.
Và đó là cách chúng tôi dành buổi sáng bên trong Câu lạc bộ Văn học yên tĩnh.
Khi tiếng chuông báo hiệu giờ học bắt đầu vang lên và không có ai từ câu lạc bộ quay lại. Chúng tôi quyết định ra ngoài và đến lớp học của mình. Tuy nhiên, trên đường đi, chúng tôi chạy đến chỗ Ishida-senpai, bên cạnh cô ấy là những tài liệu mà họ đã để lại ở quầy.
Cô ấy nói với Kana rằng Kenji và các thành viên khác của câu lạc bộ vẫn còn ở trong quầy. Tôi không biết liệu cô ấy có cảm nhận được điều gì khác lạ không, nhưng ánh mắt cô ấy liên tục di chuyển giữa tôi và Kana. Có lẽ cô ấy bắt đầu nghi ngờ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra giữa chúng tôi? Dù sao, tôi cũng không quan tâm lắm nếu cô ấy nghi ngờ. Không có bằng chứng gì cả.
Kana bảo tôi đi trước vì cô ấy là thành viên chính thức còn tôi thì không. Tôi lại hôn cô ấy trước khi chúng tôi chia tay. Với thời gian chúng tôi ở bên nhau, có lẽ tôi đã đặt mình vào sâu trong tâm trí cô ấy. Điều duy nhất còn lại là chinh phục cô ấy hoàn toàn.
Tôi không cần phải vội vàng. Thời điểm đó sẽ sớm đến thôi.
Khi tôi đến lớp, vẫn còn gần một nửa lớp chưa đến. Có lẽ vì là ngày tuyển thành viên câu lạc bộ nên cô Miyazaki khá dễ dãi với những người đến muộn.
Bắt đầu từ đoạn này t sẽ đổi xưng hô cho thân mật, ai đọc cấn thì kệ