"Ừm. Đây là tiêu đề gì vậy?"
"Đúng như tôi nghĩ. Kỳ lạ phải không?"
Nghe được suy nghĩ của tôi, cô Miyazaki cúi đầu. Có lẽ cô ấy đang mong đợi tôi nói rằng điều đó không kỳ lạ. Tôi thực sự không ngờ rằng thứ cô ấy đang đọc trước đó lại có tiêu đề kỳ quặc như vậy. Tôi không thể không nghĩ rằng đây là tưởng tượng của cô ấy.
Bây giờ tôi thực sự tò mò về thứ ẩn sau lớp vải mỏng màu đỏ kia.
"Ừm. Thể loại này là gì vậy?"
"Hài lãng mạn."
Như tôi nghĩ. Nhưng ngay cả với một cái tiêu đề, cái này đã vượt lên một tầm cao mới rồi. Tôi nhớ một bộ tên là cái tên là ‘Em gái bé nhỏ của tôi không thể dễ thương như vậy được’. Mặc dù nó là loạn luân, nhưng nó không thực sự thể hiện hết trên tiêu đề. Nhưng cái này… tôi nên nói thế nào nhỉ? Cảm giác như tôi đã đọc toàn bộ cuốn sách chỉ bằng cách đọc cái tiêu đề vậy.
"Em hiểu rồi. Vậy nó nói về cái gì?”
Tôi giữ giọng bình thường. Tôi biết nếu tôi nói thêm điều gì nữa, cô giáo xinh đẹp này có thể sẽ suy sụp. Ai bảo cô ấy đọc loại tiểu thuyết này trong lớp học chứ! Nếu không phải tôi thấy cái này thì sự nghiệp của cô ấy đã xong đời rồi.
"À. Câu chuyện là về một cậu học sinh năm nhất liên tục bị tấn công bởi giáo viên chủ nhiệm xinh đẹp của mình. Ý tôi không phải là tấn công về thể xác mà là tấn công về mặt tình dục."
Tôi có thể thấy mặt cô ấy đỏ hơn. Chết tiệt cái cốt truyện đó! Tôi đã đoán được nó sẽ như thế.
"Cố vấn lớp cho phép anh ta làm bất cứ điều gì với cô ấy nhưng không phải vì cô ấy bị kích thích tình dục. Em biết đấy, họ đã có một bí mật với nhau. Họ đã bí mật kết hôn."
À, tôi hiểu rồi… khi cô ấy nói vậy, mắt tôi không thể không nhìn vào chiếc nhẫn của cô ấy.
Cô ấy để ý đến ánh mắt của tôi.
"Ah không! Onoda, tôi không giống họ! Tôi không kết hôn với một học sinh!"
À được thôi. Nhưng cô có cần phải hét lên và phủ nhận như thế không? Cô giáo này và tưởng tượng của cô ấy.
"Đừng lo lắng sensei. Bí mật của cô sẽ giữ được an toàn với em."
Tôi muốn trêu chọc cô ấy một chút. Đây là một khía cạnh mà các học sinh khác không biết. Hiện tại, chỉ có tôi biết mặt này của cô và tôi muốn giữ nó như vậy. Đây là cơ hội mà tôi đang tìm kiếm.
"Như tôi đã nói! Không phải như vậy đâu! Tôi đã kết hôn với vị hôn phu của mình."
"Và vị hôn thê của cô là học sinh năm nhất trung học?"
"Em biết Onoda đấy. Nếu em không dừng lại, tôi có thể cho em điểm F to đùng vào bảng điểm của mình."
Ah giọng cô ấy trở nên lạnh lẽo. Cô ấy có thể thật sự làm vậy nếu tôi không ngừng lại.
"Cô không thể đùa chút sao, sensei. Được rồi, em tin cô."
"Tốt. Tốt. Bây giờ em đã biết bí mật của tôi rồi. Em không nghĩ tôi sẽ để em thoát dễ dàng đúng không?”
Hả? Khoan đã? Cái gì thế này? Tôi đã nói với cô là tôi sẽ giữ bí mật rồi mà. Chưa đủ sao?
"Tôi phải làm cho em im lặng, đúng không?"
Tôi không biết cô ấy bị sao nữa. Vậy nên tôi chỉ lùi lại một bước và tránh xa cô ấy. Bây giờ cô giáo xinh đẹp đã kết hôn này đang phát điên. Tôi biết cô ấy đã kết hôn rồi nên có thể?
À. Đúng rồi. Giờ tôi chỉ cần chơi với cô ấy thôi. Để cô ấy làm những gì cô ấy muốn. Bằng cách này, chúng tôi sẽ giống như cô giáo và học sinh trong tiểu thuyết của cô. Chúng tôi sẽ có bí của mật riêng mình. Và qua đó, tôi có thể từ từ cướp cô ấy khỏi chồng của mình.
"Khoan đã, sensei. Cô có ý gì vậy?"
"Điều đó không phải quá rõ ràng sao Onoda?"
Tôi giả vờ lùi lại. Phía sau tôi là ghế sofa của cô ấy.
"Tôi không thể mạo hiểm để em tiết lộ bí mật của tôi được. Tôi phải giữ miệng em im lặng."
Vậy là cô ấy có ba bộ mặt. Bộ mặt nghiêm túc của một giáo viên, mặt dịu dàng thích đọc tiểu thuyết cấm kỵ và bây giờ là mặt bạo lực sẽ làm bất cứ điều gì để giữ bí mật của cô ấy không bị rò rỉ.
"Em hiểu rồi, em hiểu rồi. Sẽ không ai biết đâu. Em hứa."
"Lời nói thôi thì không đủ. Em biết không?"
“Nếu cô không tin thì cô muốn em làm gì? Em sẽ làm.”
"Thật sao? Em sẽ làm bất cứ điều gì sao?"
À, giờ cô ấy lại trở về mặt dịu dàng của mình.
Tôi gật đầu. Tôi thực sự không có lựa chọn nào khác, hơn nữa điều này cũng không phải là bất lợi đối với tôi. Tôi chỉ đang lợi dụng tình hình để dễ dàng chiếm lấy cô ấy.
"Vậy thì... ngồi xuống đó đi, Onoda."
Mặt dịu dàng của cô ấy nghe thật gợi cảm. Tôi tự hỏi cô ấy sẽ làm gì? Cô ấy cứ nói về việc giữ miệng tôi im lặng. Có thể chứ?
Hành động như thể không còn lựa chọn nào khác, tôi ngồi xuống theo lệnh của cô ấy.
"Em thấy đấy, có một cảnh trong tiểu thuyết. Cô giáo xinh đẹp muốn chồng mình giữ bí mật của họ không bị lộ. Vì vậy, cô ấy nói với anh ta rằng cô ấy sẽ để anh ta làm bất cứ điều gì với cô ấy ở trường. Đó là khởi đầu của cuốn tiểu thuyết."
Hả? Cô ấy sẽ diễn lại những gì cô ấy đọc trong đời thực? Và với tôi? Tôi không thể may mắn như vậy được, phải không? Hơn nữa, tôi không phải chồng của cô ấy. Và tôi cũng không muốn làm chồng cô ấy. Tôi chỉ muốn chiếm lấy cô ấy giống như cách tôi đã chiếm lấy Kana từ bạn trai của cô.
"Vậy thì em thấy đấy. Cô ấy đưa anh ấy đến phòng cô ấy như thế này ở trường. Để anh ấy ngồi trên ghế sofa và…"
Cô Miyazaki tiến lại gần tôi hơn và đúng như tôi mong đợi, cô ấy đột nhiên ngồi lên người tôi. Tôi có thể cảm nhận đôi đùi mềm mại của cô ấy khi nó phủ lên và ép vào chân tôi. Sau đó, cánh tay cô ấy vòng quanh cổ tôi.
"Cô Miyazaki?"
À. Tôi cần phải diễn theo. Nhưng chuyện này. Tự nó đã đủ kích thích rồi. Tôi ngạc nhiên là mình chưa từng làm điều này trước đây. Một giáo viên đã kết hôn. Đây là một cảm giác mới mẻ đối với tôi. Tôi tự hỏi chồng cô ấy trông như thế nào. Nếu anh ấy biết chúng tôi đang làm gì lúc này, liệu anh ấy có phát điên như những người trong mấy bộ phim truyền hình không?
"Im lặng đi Onoda. Tôi làm thế này để bịt miệng em lại. Em không cần phải làm gì ngoài việc gật đầu khi tôi bảo."
Giờ cô ấy lại trở về mặt ra lệnh của mình. Ba mặt của cô ấy đều quá kích thích, ngay cả mặt bạo lực kia cũng có sức hút riêng.
Cô ấy từ từ ngồi xuống và dồn toàn bộ sức nặng của mình lên tôi.
À. Cô ấy nặng hơn Kana nhưng tôi vẫn có thể chịu được. Giống như Kana, tôi bắt đầu có phản ứng ở phần thân dưới khi tôi cảm thấy cô ấy từ từ cọ xát vào tôi.
"Em có biết cô ấy làm gì tiếp theo không? Cô ấy nói với anh ta. 'Anh không được kể bí mật của chúng ta cho bất kỳ ai. Đổi lại. Em sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn với em.'"
Tôi gật đầu lần nữa. Hai cánh tay đang ôm lấy cổ tôi bắt đầu giữ chặt tôi. Tôi có thể cảm thấy mình bị kéo về phía ngực cô ấy. Nó lớn hơn cúp D của Kanzaki, nên tôi biết nếu tôi cử động đầu một chút, có lẽ tôi sẽ chìm đắm trong đó. Tôi cũng có thể ngửi thấy mùi nước hoa của cô ấy bây giờ, mùi hương trưởng thành hơn so với mùi kẹo ngọt ngào của Kana.
Tôi hiểu rồi. Vậy thì đây là mùi hương của phụ nữ trưởng thành.
"Onoda, em có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Đổi lại, hãy im lặng."
Tôi lại gật đầu. Cô ấy bảo tôi không nói gì, nên tôi sẽ để cơ thể mình tự hành động.
Tôi ôm lấy eo cô ấy, đặt tay lên hai bên mông đàn hồi của cô ấy.
"Aahh. Đợi đã. T-tại sao lại là mông tôi? A-anh ấy không làm như thế này trong tiểu thuyết."
Nhưng thưa sensei. Chúng ta không ở trong tiểu thuyết. Em sẽ làm những gì em muốn. Và cô thậm chí còn không phản kháng.
Không trả lời cô ấy, tôi siết chặt nó và bắt đầu vuốt ve và xoa bóp nó. Trong tâm trí, tôi bắt đầu ghi nhớ hình dạng của nó.
Tôi nhìn lên cô ấy và thấy đôi mắt nhắm nghiền của cô, Miyazaki đang cắn môi. Kana cũng vậy.
Nhưng tôi biết rằng ngay lúc này, tôi không thể làm gì hơn thế nữa. Tôi sẽ tìm cuốn tiểu thuyết đó và xem anh chàng đó sẽ làm gì tiếp theo. Tôi sẽ để cô ấy đắm chìm trong tưởng tượng của mình.
"T-thế này đã đủ để em ngậm miệng lại chưa Onoda?"
Lại là giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy.
Tôi muốn hôn cô ấy. Tuy nhiên, nếu tôi nói ở đây, cô ấy có thể thoát khỏi cơn mơ màng và nhìn thấy thực tế một lần nữa. Hiện tại, cô ấy đang đắm chìm trong tưởng tượng của mình. Nghĩ rằng tôi đang đánh cắp đôi môi của cô ấy. Đôi môi mà chồng cô ấy sở hữu. Nó kích thích hơn nhiều so với chỉ là một người bạn trai. Một người chồng cao hơn một bậc. Không dễ để họ chia tay và kết thúc bằng ly hôn. Có rất nhiều yếu tố trước khi họ đi đến điều đó. Tôi có thể đánh cắp cơ thể và tâm trí cô ấy nhưng cô ấy sẽ vẫn là vợ anh ta.
Sau khi tôi hoàn thành việc in dấu cảm giác của bàn tay mình lên mông cô ấy, tôi để tay mình lướt qua tấm lưng gợi cảm của cô ấy. Tôi có thể cảm thấy cô ấy run rẩy vì phấn khích trước tình huống hiện tại của chúng tôi.
Không giống tôi, cô ấy đắm chìm trong tưởng tượng của mình. Khác với tôi, người đang sung sướng khi nghĩ đến việc cướp cô ấy khỏi tay chồng mình.
Chẳng mấy chốc, tay tôi chạm đến gáy cô ấy, tôi đan các ngón tay lại với nhau và kéo đầu cô ấy xuống. Cô ấy không kháng cự mà thay vào đó, đôi mắt nhắm nghiền của cô ấy mở ra. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, thể hiện ham muốn của mình và ngược lại, cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Vào khoảnh khắc đó, chúng tôi đã hiểu nhau.
Môi cô ấy chạm vào môi tôi. Tôi đón nhận tất cả và cảm nhận bằng chính đôi môi của mình. Không giống như Kana thiếu kinh nghiệm, cô Miyazaki có kinh nghiệm. Cô ấy đã có chồng và có lẽ cả hai đều còn trẻ. Cuộc sống về đêm của họ có lẽ năng động hơn hầu hết mọi người.
Miệng cô ấy mở ra khi cô ấy chấp nhận nụ hôn của tôi. Tôi đưa lưỡi vào trong miệng cô ấy và không mất nhiều thời gian để tôi tìm thấy lưỡi cô ấy. Và tương tự như vậy, cô ấy chào đón lưỡi tôi bằng lưỡi của cô ấy.
Cô Miyazaki đang mút lưỡi tôi khi chúng tôi tiếp tục nụ hôn sâu.
Tôi có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp tỏa ra từ phần thân dưới của cô ấy, nó cọ xát vào tôi. Có lẽ sau này, tôi sẽ thấy một phần quần của mình ướt vì cô ấy.
Tôi sẽ tận hưởng khoảnh khắc này với cô ấy. Ai có thể nghĩ rằng việc tôi được gọi lên phòng giáo viên lại kết thúc như thế này? Lúc trước không dễ dàng như vậy. Tôi cần ít nhất một tuần hoặc hơn để có được như bây giờ. Không bao giờ là dễ dàng.
À. Nghĩ về điều đó chẳng có ích gì. Một người phụ nữ đã có chồng, lại là cố vấn lớp tôi, giờ đây đang cọ xát vào tôi.
Tôi tập trung vào việc mút lưỡi cô ấy trên lưỡi tôi. Nước bọt của chúng tôi đã trao đổi quá nhiều lần đến nỗi giờ nó có vị giống nhau.
Một phút trôi qua và chúng tôi tách môi ra. Cô Miyazaki thở hổn hển để lấy lại hơi thở và tôi cũng vậy.
Tôi cũng có thể nếm được vị son môi của cô ấy. Bây giờ tôi có thể tập trung lại, nó có vị sô cô la.
"Bây giờ, em phải giữ im lặng cho tôi, Onoda."
Tôi không nói gì mà chỉ gật đầu với cô ấy.
Cô Miyazaki đứng dậy khỏi tôi. Cô ấy nhìn thấy những gì đã xảy ra ở phần dưới cơ thể tôi và điều đó khiến cô ấy thậm chí còn xấu hổ hơn nữa.
"E-em có thể quay lại rồi. Nhớ những gì em đã hứa nhé."
"Nhưng sensei, em không thể ra ngoài như thế này được."
Tôi chỉ vào phần bị ướt vì cô ấy. Cô ấy nhìn lại và nuốt nước bọt. Cô ấy nhìn chằm chằm vào nó một cách chăm chú. Cô ấy có đang tưởng tượng nó trông như thế nào không? Tôi không biết. Dù sao thì cô ấy cũng sẽ nếm thử sớm thôi.
"Ah. Em nói đúng. Vậy thì hãy bỏ tiết học tiếp theo và ở lại đây. Cầm lấy chìa khóa này. Khóa nó lại khi em rời đi, chỉ cần đưa cho tôi sau là được."
Cô Miyazaki đưa cho tôi chiếc chìa khóa cô dùng để mở phòng. Cô chỉnh lại bộ đồ trước khi lấy đồ dùng giảng dạy.
"Chỉ tiết tiếp theo thôi, Onoda. Tôi sẽ cho em điểm F nếu em ở đây lâu hơn thế. Đừng lo. Tôi sẽ nói với giáo viên về em để họ không coi em là trốn học."
"Vâng, thưa sensei. Em hiểu rồi."
"Hãy giữ im lặng. Và ngày mai đến đây lần nữa."
Để lại những lời đó, cô Miyazaki rời khỏi phòng.
Hả? Ngày mai lại đến nữa? Giờ cô ấy coi tôi như một lối thoát cho những tưởng tượng của cô ấy. Tôi không muốn kết thúc như thế. Tôi không muốn được coi công cụ cho tưởng tượng của cô ấy, tôi sẽ khiến cô ấy phải sa ngã. Cướp hết mọi thứ của cô ấy khỏi chồng cô ấy. Hiện tại, tôi không thể làm điều đó nhưng sẽ sớm thôi. Tôi chỉ cần chơi theo thôi.
Chết tiệt, tôi phải làm sao đây? Tôi không muốn tự giải quyết. Tôi nghĩ tôi sẽ để nó tự lắng xuống.
Hãy xem nào. Thay vì làm điều gì đó, giờ tôi ở một mình, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy thứ ẩn sau lớp vỏ bọc kia. Nếu tôi đoán đúng, thì nó chứa đựng mọi thứ về tưởng tượng của cô ấy.
Tôi đứng dậy và đi đến bên giá sách của cô ấy. Kéo tấm vải ra, hàng loạt sách và manga hiện ra trước mắt tôi.
Tôi có phải là thiên tài hay gì không? Dự đoán của tôi là đúng.
Tôi lấy một quyển sách và nhìn vào tiêu đề. Đây là một light novel khác có tiêu đề kỳ quặc.
'Tôi đã trải qua những ngày học ở trường chỉ để chơi với cô giáo yêu thích của mình.
'Tôi đã thổ lộ với thầy giáo của mình và thầy ấy đã chấp nhận. Mối quan hệ bị cấm đoán giữa chúng tôi.'
Tôi lấy một cuốn sách khác. Ồ, cuốn này, vai trò bị đảo ngược. Liệu có thể không?
Có thể lắm chứ, đúng không?
Tôi phải xác nhận.
Nếu tôi không nhầm thì chồng cô ấy là giáo viên của cô ấy khi cô ấy còn là học sinh.
Phải chứ?
Vậy là bây giờ cô ấy muốn trải nghiệm điều tương tự sao?
Cô giáo xinh đẹp đã có gia đình của tôi đúng là thú vị như tôi mong đợi.
À, nghe giống như tựa đề của một cuốn light novel khác cùng thể loại.