Tôi không lãng phí thời gian khi nhìn thấy điều đó. Nhìn vào đôi môi màu anh đào của cô, tôi không ngần ngại hôn nó, phủ nó bằng môi mình và mút nó.
Mặc dù cô ấy không đáp lại nụ hôn của tôi, nhưng cơ thể cô ấy run lên nhiều hơn. Hai bàn tay cô ấy nắm chặt ở hai bên. Đôi môi của cô ấy có vị ngọt, giống như bánh mà chúng tôi vừa ăn. Tôi tiếp tục hôn cô ấy, di chuyển môi mình, mút nhẹ môi dưới rồi chuyển sang môi trên của cô ấy.
Bàn tay tôi đang đặt trên eo cô ấy nắm chặt hơn trong khi kéo cô ấy lại gần hơn. Tôi tự hỏi gã Kenji đó sẽ nghĩ gì. Bạn gái anh ta bây giờ đang ở đây với tôi. Để cho ai đó mà cô ấy chỉ mới gặp hôm qua hôn mình. Một người đã chụp ảnh khiêu gợi của họ và sử dụng nó để lấy số điện thoại của cô ấy.
Ah, sự phấn khích này. Đây chính là điều tôi muốn. Tôi có thể một lần nữa cảm nhận được phản ứng ở phần thân dưới của mình. Tôi đang nghĩ đến việc nắm lấy tay cô ấy và đặt lên trên nó nhưng vẫn còn quá sớm. Tôi cần thêm thời gian.
Khi tôi tiếp tục hôn Kana-senpai. Đôi môi không chuyển động của cô ấy giờ đã phản ứng lại. Cô ấy cũng bắt đầu mút môi tôi. Tôi nhìn khuôn mặt cô ấy. Mắt cô ấy vẫn nhắm nghiền.
Cô ấy không dùng lưỡi. Có lẽ cô ấy không biết cách dùng lưỡi?
Vậy thì tôi sẽ dạy cô ấy.
Tôi tách môi mình ra khỏi môi cô ấy. Điều đó khiến đôi mắt nhắm nghiền của cô ấy mở ra một chút.
"O-onoda-kun?" Cô thì thầm. Nghe thật quyến rũ.
"Một lần nữa, senpai. Em có thể chứ? Đừng nhắm mắt lại."
Cô ấy gật đầu rồi mở mắt. Tôi thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt cô ấy. Có lẽ cô ấy cũng nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt tôi. Liệu cô ấy có thấy mình dễ thương và quyến rũ như thế này không?
Tôi không đợi lâu và một lần nữa áp môi mình lên môi cô ấy. Cô ấy đáp lại nụ hôn của tôi và giờ tay cô ấy chuyển động để ôm tôi.
Khi tôi cảm thấy cô ấy thoải mái với nụ hôn của chúng tôi, lưỡi tôi xâm chiếm miệng cô ấy. Tôi cảm thấy nó chạm vào răng cô ấy nhưng từ từ, cô ấy mở nó ra cho phép lưỡi tôi tìm kiếm lưỡi cô ấy.
Không mất nhiều thời gian để tìm thấy lưỡi của cô ấy. Tôi ngay lập tức quấn nó vào lưỡi của tôi. Mút nó và nếm nước bọt của cô ấy. Lúc đầu, cô ấy chỉ để tôi làm những gì tôi muốn nhưng dần dần cô ấy cũng bắt đầu mút lưỡi của tôi.
Kana-senpai giờ đã hoàn toàn chấp nhận nụ hôn của tôi. Nụ hôn sâu đầu tiên của chúng tôi. Chúng tôi tiếp tục cho đến khi không còn sức để thở.
Khi chúng tôi tách ra, tôi thấy một đường nước bọt ở khóe miệng cô ấy. Tôi không thể kiềm chế bản thân nên đã liếm nó trước khi cô ấy nhận ra.
Cô ấy ngạc nhiên nhưng tôi không thấy có sự phản kháng nào. Kana-senpai thích nụ hôn của chúng tôi. Cô ấy đang đỏ mặt và có lẽ tôi cũng vậy nên trông chúng tôi giống như những kẻ say rượu.
Chúng tôi chỉ tiếp tục nhìn nhau. Tôi không rời mắt khỏi cô ấy nhưng Kana-senpai là kiểu người nhút nhát và dễ thương. Cô ấy không thể giữ được lâu, ngượng ngùng, cô ấy quay đầu đi, rồi cầm ổ bánh mì còn dang dở lên. Cô ấy lại bắt đầu ăn.
"Cảm ơn senpai. Chị có vị thật ngọt. Em cảm thấy như mình đang say vì nó vậy."
Tôi nói khi nhìn cô ấy ăn bánh mì. Cô ấy không nói gì nhưng tôi có thể thấy cô ấy đỏ mặt hơn. Cô ấy tiếp tục ăn và ngay khi cô ấy ăn xong. Chuông trường reo, báo hiệu giờ nghỉ trưa của chúng tôi đã kết thúc.
Tôi để cô ấy đi trước khi chuông reo. Sẽ tệ lắm nếu có ai đó nhìn thấy chúng tôi đi cùng nhau. Bên dưới chúng tôi là tầng dành cho học sinh năm ba.
Tôi bị cô giáo mắng khi đến muộn 5 phút. May mắn thay, không chỉ mình tôi đến muộn nên tôi không bị chú ý quá nhiều. Thật tệ cho bạn học A khi trở thành người được nhận diện là một nhân vật đặc biệt. Tôi chỉ viện cớ là mình ngủ quên. Giờ tôi nên chú ý đến thời gian khi gặp Kana-senpai.
Ít nhất, tôi đã có tiến triển. Tôi đã hôn cô ấy nhanh như vậy. Và không chỉ là một nụ hôn bình thường. Là một nụ hôn Pháp. Ah, chết tiệt. Tôi lại thấy cứng lên. May mà điều đó được che khuất bởi bàn học của tôi.
Gã Kenji đó không biết rằng khi anh ta được giáo viên gọi đi, bạn gái anh ta đang có khoảnh khắc thân mật với tôi. Anh ta thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của tôi.
Ah, tôi cần một biện pháp đối phó. Chắc hẳn anh ta đang nghĩ đến việc kết thúc những gì họ đã làm ngày hôm qua. Tôi cần phải ngăn chặn điều đó. Anh ta có thể hôn cô ấy nhưng anh ta không thể làm điều đó một lần nữa. Tôi sẽ chiếm lấy Kana-senpai nhưng cô ấy vẫn sẽ là bạn gái của anh ta.
Tôi đã tận dụng thời gian giáo viên viết bài lên bảng để gửi email cho Kana-senpai.
"Oh. Giờ thì tớ không thể tin được đó không phải là bạn gái cậu, Onoda. Cậu thậm chí còn gửi tin nhắn cho cô ấy trong giờ học."
Sakuma lại bắt đầu chăm chọc sau lưng tôi.
"Im đi. Tin vào những gì cậu muốn. Đi tìm cho mình một cô gái để ngừng cố gắng làm cho tôi có một bạn gái tưởng tượng."
Tôi nghe thấy Maemura cười khúc khích bên cạnh tôi.
"Onoda. Cậu ta không thể kiếm được đâu, cậu biết mà. Họ luôn cảm thấy rùng mình khi ở gần cậu ấy."
Có vẻ như hai người này quen nhau từ hồi trung học. Heh. Nếu cậu ta có bạn gái, tôi sẽ xem liệu mình có thể cướp cô ấy đi không.. Maemura cũng là một mỹ nhân, tôi tự hỏi liệu cô ấy có bạn trai chưa. Vẻ đẹp của cô ấy không quá nổi bật nhưng vẫn ngang bằng với hầu hết những cô gái mà tôi đã cướp hồi trung học. Chỉ riêng đôi chân dài của cô ấy thôi cũng đủ khiến người ta thèm thuồng. Cổ của cô ấy trông cũng rất quyến rũ nữa. Nếu cô ấy có bạn trai, tôi rất muốn để lại một dấu hôn ở đó.
"Im đi Maemura. Cậu cũng không thể có được đâu. Cậu lúc nào cũng làm họ sợ bằng đôi chân dài của mình."
Ồ. Vậy là họ hơi giống nhau nhỉ. Có thể họ thích nhau nhưng cả hai đều không thể thành thật? Dù sao thì...
"Tại sao hai người không hẹn hò với nhau luôn đi?"
Ah, tôi đang phấn khích đây. Nếu họ thực sự làm thế thì Maemura sẽ nằm trong tầm ngắm của tôi. Một người ngồi cạnh tôi và bạn trai cô ấy ngồi sau tôi. Tôi có thể tưởng tượng ra việc mình đang chơi đùa với cô ấy trong lớp học.
"Không đời nào!"
"Không thể nào!"
Họ đang hòa nhạc hả. Thật buồn cười. Với phản ứng này, đó là một câu sáo rỗng phổ biến. Có lẽ tôi có thể giúp họ đến với nhau rồi đánh cắp Maemura ngay sau đó. Hay là tốt hơn trong lúc đó? Sau đó, cô ấy sẽ chấp nhận lời tỏ tình của cậu ta trong khi tinh dịch của tôi đang ở sâu bên trong cô ấy.
Đó thực sự là một ý tưởng thú vị. Tôi không thể chờ đợi để thử nó.
"Sakuma. Maemura. Đứng lên!" thầy giáo hét lên từ bàn làm việc của mình.
Tiếng cười của học sinh vang khắp lớp. Đúng vậy, không đời nào giáo viên không nghe thấy khi cả hai đều hét lên phản đối ý kiến của tôi.
"Chuyện đó thật buồn cười, Onoda."
Cô gái bên trái tôi bình luận trong khi cười khúc khích. À. Cô ấy thường im lặng. Tôi không biết cô ấy đang nghe chúng tôi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì tên cô ấy là Rindou. Cô ấy là người mà bạn có thể gọi là hướng nội. Cô ấy chỉ nói khi được hỏi. Đây là lần đầu tiên tôi nghe cô ấy nói và cười khúc khích như vậy. Hôm qua, cô ấy chỉ lắng nghe và dùng cử chỉ để trả lời.
Buổi học trôi qua chỉ với sự gián đoạn nhỏ của Sakuma và Maemura.
Hôm nay, tôi đã đồng ý đi về cùng những người đã mời tôi hôm qua. Còn ngày mai cho Kana-senpai. Tôi sẽ để cô ấy ở bên bạn trai của mình lúc này. Có lẽ cô ấy vẫn đang nghĩ về nụ hôn của chúng tôi, nên dù gã đó có muốn làm gì thì cũng không thể. Hơn nữa, tin nhắn của tôi gửi cho cô ấy sẽ ngăn cản điều đó.
Về nhà cùng họ, họ chỉ nói về kiểu con gái mà họ thích. Những người trong lớp và những người ở các lớp bên cạnh. Họ vẫn chưa để mắt đến các đàn chị vì hôm nay mới là ngày thứ hai.
Theo như cuộc trò chuyện của họ, có một mỹ nhân hàng đầu ở lớp 3. Nhân tiện, chúng tôi đang học lớp 1. Và mỹ nhân đó đã đó người yêu. Người đó là ai thì không ai biết. Nếu đúng như vậy. Cô ấy là một mục tiêu tiềm năng. Tôi vẫn chưa tìm được cơ hội để tiếp cận cô Miyazaki nhưng tôi chắc chắn mình sẽ sớm tìm được thôi. Thật kỳ lạ, họ đang nói về bạn học và những người cùng năm trong khi tôi thì đang nghĩ về cô giáo đã kết hôn của chúng tôi..
Vì tôi là bạn cùng lớp A, tôi cũng tham gia vào cuộc trò chuyện của họ một chút. Chỉ để cho thấy sự hiện diện của tôi ở đó. Tôi phải hành động bình thường. Và vì thế, tôi có thêm thông tin về một mục tiêu khả thi khác. Họ nói về một cặp đôi bí mật trong lớp. Về việc cặp đôi đó là ai, chỉ có suy đoán. Thật buồn cười khi suy đoán của họ lại nằm trong nhóm nhân vật chính và nữ chính đó. Hiện tại tôi sẽ chỉ quan sát, dù sao thì vẫn còn Kana-senpai. Giải quyết từng người một còn tốt hơn là chia nhỏ sự tập trung của tôi.
Ngày thứ ba của năm học. Tôi bị tấn công bởi nhiều người tuyển sinh câu lạc bộ. À. Tôi đã quên rằng ngày thứ ba là ngày tuyển sinh câu lạc bộ.
Tôi tự hỏi nên tham gia câu lạc bộ nào. Tôi cần một câu lạc bộ thoải mái để có thể thư giãn. Tôi sẽ hoãn quyết định cho đến khi hết hạn. Không cần phải vội. Không cần phải vội.
Tôi tiếp tục đi về phía cửa tòa nhà trường học. Tránh từng tờ rơi bay về phía mặt mình. Giá như Kana-senpai là người phát những tờ rơi đó, tôi sẽ thử câu lạc bộ của họ để có thời gian ở bên cô ấy.
Ah. Tâm linh thật đấy. Chưa đến 5 giây sau khi tôi nghĩ về điều đó thì tôi thấy hình bóng của cô ấy.
Cô ấy đang ở trong quầy của câu lạc bộ. Tôi không biết liệu đó có phải là trực giác không nhưng cô ấy quay đầu về phía tôi một chút sau khi tôi nhìn cô ấy chằm chằm.
Tôi thấy mắt cô ấy sáng lên trong một giây rồi mặt cô ấy đỏ bừng rồi cô ấy tránh ánh mắt của tôi. Cuộc gặp gỡ ngượng ngùng trong ba bước này là sao?
À, có gã Kenji của cô ấy kìa? Có vẻ như anh ta đang giúp đỡ hoặc cũng là một thành viên?
Cô gái ngồi cạnh Kana-senpai thấy cô ấy quay đầu lại như vậy, cũng nhìn theo ánh mắt trước đó của cô ấy và tìm thấy tôi.
Giống như Kana-senpai, mắt cô ấy cũng sáng lên nhưng không có bước hai và ba. Cô ấy bước ra khỏi lều rồi chạy về phía tôi.
"Xin chào, kouhai. Em có muốn tham gia Câu lạc bộ Văn học của bọn chị không?"
Vậy họ đến từ Câu lạc bộ Văn học. Liệu có khó khăn gì khi thu hút một thành viên mới không nhỉ? Câu lạc bộ Văn học nghe có vẻ nhàm chán. Nhưng nếu chỉ trải nghiệm thì tại sao không nhỉ?
"Em không hứng thú với Văn học lắm đâu senpai. Xin lỗi"
"Chỉ cần thử thôi mà!"
"Được thôi. Em sẽ thử nhưng không đảm bảo là sẽ tham gia đâu."
"Đừng bận tâm. Chỉ cần em muốn thử là đủ."
Cô ấy không đợi tôi trả lời mà chỉ kéo tôi đến quầy của họ. Cô ấy hét lên với cặp đôi đó.
"Kana! Kenji! Tớ tìm được một người này! Hehe"
"Ah. Em. Em có hứng thú sao?" Gã Kenji nói.
"Em chỉ đang thử nghiệm thôi, senpai."
Tôi trả lời, rồi nhìn Kana-senpai bên cạnh anh ta. Nhìn vẻ mặt bối rối của cô ấy trông thật thú vị.
"C-chào mừng."
Đó là tất cả những gì cô ấy có thể nói. Tôi nghĩ họ sẽ thấy lạ lùng nhưng cả senpai kéo tôi và gã Kenji đều không nói gì.
"Haha, Kana. Hãy thân thiện với đàn em của chúng ta. Cậu lúc nào cũng như thế."
"Cậu biết tính cô ấy mà, Ishida. Hãy tha cho cô ấy đi." Gã Kenji bênh vực Kana-senpai.
"X-xin lỗi, Rumi."
À, thì ra là vậy. Điều này cũng tốt. Dù sao thì Ishida-senpai này có đang hẹn hò với ai không nhỉ? Nhìn vào tính cách của cô ấy, có lẽ là không? À, mà Kana-senpai đã ở đây rồi, vậy là đã đủ tốt.
"Ừm? Vậy em chỉ đang thử thôi. Em có thể đi bây giờ được không?"
Ở lại đây thì cũng không có ý nghĩa gì vì chỉ là tuyển sinh. Tôi sẽ quay lại sau để thử nghiệm.
"À đợi đã, Kana. Đi với em ấy đi và chỉ cho em ấy phòng câu lạc bộ của chúng ta."
Ishida-senpai. Đó là một ý tưởng rất hay! Nếu tôi có thể đánh giá câu lạc bộ của chị. Tôi sẽ cho sáu sao! Đây là một cơ hội.
Kana-senpai ngước nhìn anh chàng Kenji như thể cô ấy đang xin phép. Heh. Cũng hay đấy. Cho tôi thấy hai người thích nhau thế nào đi. Đến lúc chiếm được Kana-senpai sẽ rất tuyệt.
Gã Kenji gật đầu với cô.
"Kana sẽ chỉ cho em phòng câu lạc bộ của chúng tôi. Và nếu có thể, em cũng có thể đọc những thứ bọn anh làm ở đó để em có thể hiểu rõ hơn sau này."
"Được rồi, senpai. Cảm ơn. Kana-senpai, hãy chăm sóc em nhé."
Điều này thật thú vị. Anh chàng này không biết anh ta đang gửi bạn gái mình cho tôi. Tôi chỉ hy vọng không có ai ở đó. Tôi có thể tiến xa hơn với Kana-senpai.
"Đ-đi theo tôi, ừm…"
À đúng rồi. Cô ấy hành động như thể không biết tôi.
"Onoda Ruki. Gọi em theo cách nào cũng được, Kana-senpai."
"V-vậy thì, Ruki-kun."
Vậy là bây giờ không phải là Onoda-kun nữa. Có vẻ như chúng tôi đang gần gũi hơn rồi.