“Ừm, nước của con suối này là một trong những báu vật ngủ say trong Mê Cung Yggdrasil, [Nước Mắt của Cây Thế Giới]. Đó là một bảo vật được cho là có khả năng hồi sinh người chết. Nhân tiện, cái cây mà cậu đã dựa vào là phần thân chính của [Cây Thế Giới] hình thành nên hầm ngục này.
Đây là, báu vật… tôi đã nghĩ nó thực sự đang phát sáng. Ra vậy, báu vật của hầm ngục này nằm đằng sau cái cây độc nhất ở đằng kia, con suối được sinh ra từ [Cây Thế Giới].
“Đây là, báu vật của hầm ngục cấp SSS…”
“Sao, khu vườn của tôi thuộc cấp SSS!? Tuyệt vời!? Thật không đó!”
Cô bé giơ hai tay lên rồi tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô ấy biết về báu vật ẩn giấu trong hầm ngục này, nhưng lại không biết đây là một hầm ngục cấp SSS sao.
“Mà, đó chính à nguyên nhân đấy, cậu bị nguyền rùa bởi Cây Thế Giới.”
…hửm? Gì cơ?
“Nguyền rủa, ể? Tại sao? Tôi, bị nguyền rủa ư?
“Ừm, cậu rõ ràng đã bị nguyền rủa. Bằng chứng là, cậu được ban tặng hào quang của Yggdrasil.”
Ting! Cô gái quyết định nháy mắt một cái. Cái ký hiệu V đó là sao chứ.
“Vậy à, vậy là… ma lực sẽ không cạn kiệt ngay cả khi đã thi triển ma pháp hồi phục à…”
“Ừm ừm, đúng vậy! Mạch ma thuật của Yggdrasil sẽ được sử dụng thay cho mạch ma thuật trong mắt cậu. Cậu có thể sử dụng nguồn hào quang vô tận bao nhiêu cũng được! Cậu đã làm được!”
Cô ấy nói ai đó bị nguyền rủa như thể điều đó nhỏ nhặt lắm… Tuy nhiên, có thể tùy ý bòn rút lượng ma lực khổng lồ của Yggdrasil à?
Cái thứ báu vật đang ngủ say này thật sự quá lố bịch rồi.
Ma lực là cội nguồn của sức mạnh và mình có thể phóng xuất chúng vô hạn định… Tuyệt vời.
Nghĩ lại thì, cô bé này tên gì nhỉ?
“Dù sao thì, cô là ai vậy.”
“Tôi á? Tôi tên là Norn.”
Norn à, hình như từng nghe thấy ở đâu rồi.
“Norn… cô đã ở đây bao lâu rồi? Đây được coi là một trong những nơi nguy hiểm nhất trên thế giới, hầm ngục cấp SSS đó. Cô đang làm gì ở nơi như thế này vậy chứ?”
“Hửm, lý do tôi ở đây à. Tôi thật sự không muốn nói nhiều về chuyện đó… nhưng, để mà nói bao lâu thì, cũng đã rất lâu về trước rồi.”
Không muốn nói à. Có lẽ nào cô ấy cũng bị bỏ rời ở hầm ngục giống như mình?
Không, trông không giống như vậy. Phải ít nhất 15 tuổi mới được phép vào Mê Cung Yggdrasil. Đứa trẻ này trông chỉ mới 10 đến 12 tuổi là cùng. Trước hết, mang đứa trẻ này vào hầm ngục là điều bất khả thi.
Tôi đã nghĩ cô ấy là một loài quái vật nào đó, nhưng lượng hào quang đó trông không khác mấy so với người bình thường.
Ngoài ra, bộ quần áo nhẹ mà cô ấy mặc thật sự khó tin là cô đang ở trong hầm ngục.
Bộ váy xếp một mảnh cùng đôi ủng đen. Chúng không chứa bất kì ma lực đặc biệt nào.
Mặt khác, cô ấy thậm chí không mang theo thứ gì trông giống vũ khí.
Càng nhìn kĩ, tôi lại càng tò mò về sự có mặt của cô gái này trong hầm ngục.
“Cậu đang nhìn chăm chú cái gì đó. Không lẽ cậu là cái loại biến thái ham muốn các cô gái trẻ à? Chà, cũng không khó hiểu nếu đó là người dễ thương như tôi.”
“Cô chỉ có một mình thôi à?”
“Không, cậu lơ tôi đó à!... Trong hầm ngục này, không có ai khác ngoài tôi cả.”
“…cô đã luôn sinh tồn một mình ư? Suốt thời gian qua?”
“Ừm, chỉ một mình tôi thôi! Tôi mạnh lắm đó.”
Nghiêm túc đó ư. Mạnh… cô gái này rất mạnh ư? Không hẳn, nhưng thật sự khá khó tin. Đúng là sức mạnh không liên quan gì đến tuổi tác, nhưng đó là khi bạn sở hữu sức mạnh ma thuật hoặc thần lực mạnh mẽ.
Tôi không thể tin là Norn, người không có hai thứ đó lại đủ mạnh để sinh tồn ở nơi này.
“A--, ánh mắt đó là sao vậy! Không thể tin được mà!... mà, với cơ thể này thì cũng hiểu được.”
“À, thì, cậu ta chỉ là một đứa trẻ.”
“Cậu mới chỉ tầm tuổi thiếu thiên thôi nhỉ. Mà, vậy cũng ổn thôi. Tôi lỡ lạc đề rồi… Cậu có muốn thoát ra ngoài không?”
Ra ngoài… để thoát được ra ngoài, mình phải diệt hết lũ quái vật.
Phải mất bao lâu để tiêu diệt hết lũ quái vật cấp S-SS chứ.
Chưa kể, tôi chỉ là một hồi phục sư. Khác với kiếm sĩ hay pháp sư với năng lực chiến đấu, tôi không nghĩ có một hồi phục sư nào có khả năng đánh bại bất cứ con quái vật nào ở đây.
Kể cả khi tôi có thể phóng xuất một lượng ma lực khổng lồ.
Và nếu suy xét kĩ thì, không phải là cô bé này đang sống ở đây sao. Có lẽ tầng sâu nhất, tầng 200 này, dễ để sinh tồn hơn tôi tưởng.
Không có bất kì dấu hiệu của quái vật xung quanh khu này.
Hơn nữa, kể cả khi ra được bên ngoài, ra ngoài rồi… tôi phải làm gì tiếp theo nữa?
Ngay cả khi đã trở lại mặt đấy và bình tĩnh lại, tôi cũng đã bị trục xuất khỏi tổ đội cấp A. Hẳn là cái chết của tôi đã được ghi nhận và tôi đã bị tước đi tư cách làm mạo hiểm giả.
Nếu như vậy, hiện tại tôi chỉ là một nô lệ bị ruồng bỏ. Sẽ không ai bỏ tiền ra để mua họ cả.
Vậy thì tôi sẽ sống như thế nào chứ?
… Có lẽ theo nhiều cách, ở lại nơi này sẽ dễ hơn nhiều. Vốn dĩ tôi rất tệ trong mối quan hệ giữa con người với nhau.
Cắt đứt mọi liên hệ với những kẻ mình ghét rồi dành phần đời còn lại trong hầm ngục này.
Vậy chẳng phải là hạnh phúc nhất rồi sao.
Tôi không còn ai để bảo vệ nữa.
Vậy thì, sao bản thân lại không nghĩ về việc có thể nào để giảm bớt những khổ sở chứ.
“Dù sao thì.”
“Ửm?”
“Liệu tôi có thể ở lại đây không?”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage