Tôi chẳng còn lưu luyến gì cái tổ đội ngày ấy cả. Cũng chẳng hề có ý định tái gia nhập hay tiếp tục mạo hiểm cùng với họ bởi tôi đã trở nên rất mạnh rồi. Những gì còn sót lại trong tôi chỉ là sự căm hờn cùng nỗi thất vọng tột cùng mà thôi.
Họ đã lợi dụng một bạch pháp sư đầy khiếm khuyết như con tốt thí của mình rồi vứt bỏ tôi ở nơi ngục tối này.
Chả việc gì phải cảm thấy nuối tiếc về cái lũ đã dễ dàng tước đi sinh mạng của người khác như thế.
Mà, tốt nhất thì bọn họ đừng nên tới đây vào lúc này, vì như vậy sẽ rất khó xử cho cả đôi bên.
Dù sao thì, có việc gì mình còn dang dở không ta… Nhân tiện, điều gì khiến mình không muốn chết ấy nhỉ…
Thế nhưng, câu trả lời hiện lên ngay khi tôi nghĩ về nó.
“… Cậu không có ai à, người mà cậu quan tâm ấy?”
Những lời đó gợi cho tôi ký ức về người con gái mà tôi đã lãng quên do phải luôn vật lộn để tồn tại.
Đó là một cô gái đã luôn ở cùng tôi trong căn nhà của bọn buôn nô lệ trước khi tôi được mua bởi tổ đội Gunkinodonwa.
Tên cô là Nenemoa.
Cô cũng chỉ cỡ tuổi tôi thôi nên tôi thường gọi cô là Nene. Chúng tôi là hai nô lệ trẻ tuổi duy nhất ở đó.
Cô là người bạn duy nhất của tôi kể từ lúc tôi trở thành một nô lệ.
Nene là một cô gái tóc đỏ với đôi mắt hơi hướng lên cùng một nốt ruồi đặc biệt ngay dưới mắt phải.
Cũng như Norn, cô rất dễ thương và có lẽ sẽ sớm trở thành một mỹ nữ trong tương lai không xa. Đó hẳn là lí do cô được giữ lại.
Không hiểu sao cô luôn tỏ ra như một người chị cả và đứng ra bảo vệ bất cứ khi nào bọn buôn nô lệ cảm thấy khó chịu và trút giận lên người chúng tôi.
Rồi khi tôi khóc, cô sẽ hỏi xem tôi có ổn không rồi bảo “Ổn rồi, tớ sẽ luôn che chở cho cậu mà. Vậy nên cũng hãy bảo vệ tớ khi tớ gặp khó khăn nhé.” Nụ cười rạng rỡ của cô khi ấy thật ấm áp biết bao.
Một kẻ có số phận là nô lệ như tôi làm sao có thể bảo vệ được Nenemoa khi cô gặp rắc rối chứ.
Cô hẳn cũng biết điều đó. Đó là lý do tại sao lòng tốt của cô lại khiến trái tim tôi hạnh phúc đến thế. Chính sự quan tâm vô điều kiện đó đã cứu rỗi con người tôi.
Tôi đã không thực hiện được lời hứa ấy vào thời điểm đó cũng như khi trở thành mạo hiểm giả.
—Phải rồi, nếu là tôi của hiện tại, biết đâu lại có thể.
Giờ tôi đã có được sức mạnh, nhất định sẽ bảo vệ được cô ấy.
“Norn, tôi… vẫn còn một việc nhất định phải hoàn thành.”
“Gì cơ?”
“Tôi sẽ cần phải ra bên ngoài.”
“… vậy sao.”
“Norn cũng đi cùng tôi nhé…”
“Tôi đã bảo là mình không thể ra ngoài mà. Nếu cậu là một bạch pháp sư, cậu hẳn cũng nhận ra rồi nhỉ? Cơ thể này được tạo nên từ hào quang của hầm ngục… cơ thể thật của tôi đã chết từ rất lâu rồi. Tôi giờ chỉ là tàn dư của thứ hào quang đó thôi.”
“… Xin lỗi. Tôi nói điều không nên rồi.”
Tôi vừa khiến Norn nói điều cô không thích. Tôi đã cố không đề cập tới nó vậy mà.
“Được rồi mà. À mà, nhớ quay lại thăm tôi thường xuyên nhé… không thì tôi sẽ cô đơn lắm đấy.”
Norn bĩu môi hờn dỗi trông như một đứa trẻ vậy.
“Ừm, nhất định mà. Tôi sẽ trở về sau khi xong việc nhé.”
Tôi sẽ không để sư phụ của mình cảm thấy cô đơn đâu. Ngoài ra tôi cũng rất thích nơi này.
Khi đã xong việc của mình, tôi nhất định sẽ quay lại đây.
“Vậy thì, để tôi dẫn cậu tới lối ra. Mà, ít nhất cũng cần tới 2 năm để ra được bên ngoài đấy.”
Chà, có vẻ vẫn còn một lúc lâu cho đến khi tôi phải tự mình hành động.
“Ừm, cảm ơn nhé, phiền cô rồi.”
Thế là tôi bắt đầu hướng đến lối ra của hầm ngục.
Với mục tiêu gặp lại cô gái đó.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage