~Khoảng 3 năm sau~
–Xoẹt.
Một bóng đen lao nhanh trên mặt đất rồi tiếp cận tôi.
Mắt thường tuyệt đối không thể chụp được hình ảnh của thứ tốc độ chóng mặt đó theo đúng nghĩa đen.
Tên nó là Shadow Viper. Ước tính cấp độ, SSS.
Chủ nhân của tầng 180, Shadow Viper, có thân hình của một con rắn cùng cái đuôi kiếm dài hơn 2 mét.
Phần thân của nó chỉ dày ngang ngửa với cơ thể tôi, nhưng chiều dại lại gần như vô tận.
—Đừng cố truy đuổi bằng đôi mắt, hãy cảm nhận các tín hiệu ấy.
Trong bốn tháng từ khi bắt đầu thảo phạt Shadow Viper, tôi đã phải trải qua hàng nghìn lần cận tử.
Dành hằng ngày lang bạt trên bờ vực cái chết, cả 5 giác quan gồm thị giác, thính giác, khướu giác, vị giác, và xúc giác của tôi đều được tăng cường ở mức độ đáng kinh ngạc để có thể sinh tồn trong môi trường khốc liệt và gay gắt này. Tập hợp tất cả giác quan đó, giờ đây tôi có thể cảm nhận được [tử vong chi hiệu].
Tôi đã có thể nhận thấy được những đòn công kích của đối thủ, sát khí mờ nhạt, tín hiệu của cái chết, và cả điểm đến của những đòn đánh.
—Bmmmm!!!
Shadow Viper, có lẽ vì nghĩ rằng đã khuất khỏi tầm mắt của tôi, nó giáng mạnh chiếc đuôi kiếm xuống từ một góc chết.
Với sự tàn phá khủng khiếp, mặt đất của toàn bộ khu vực sụp đổ.
Tuy nhiên, tôi đã nhận thấy đòn tất công nhờ sát khí phủ quanh lưỡi kiếm của nó và thành công tránh đòn với một chuyển động tối thiểu.
Tôi cắt đứt phần đuôi của Shadow Viper một cách uyển chuyển rồi tiếp cận phần đầu đang lay động.
“—cho tao xin lỗi nhé.”
Phập!!!
Tôi đâm vào phần trán của nó bằng con dao găm được cường hóa bằng ma lực.
“Guoooooooooaaaa!!!”
Shadow Viper đang gào thét.
Con vật đang lắc lư điên cuồng theo mọi hướng, cố hất tôi ra khỏi phần đầu của nó.
“—aghhhh!”
Tiếc thay, thắng bại đã được định đoạt từ khi con dao này được ghim vào rồi.
Nguồn ma lực được cấp bởi Cây Thế Giới chảy vào nhãn cầu của Shadow Viper rồi khiến nó nổ tung khi đã vượt mức chịu đựng.
Mạch ma thuật đã bị cắt đứt khiến nó không chịu được lượng ma lực đang chảy vào và nhiều lỗ trên cơ thể bắt đầu xuất huyết.
“… Rốt cuộc cũng hạ được nó rồi… Tuyệt quá! Norn!!”
Tôi hô tên Norn, người đang quan sát trận đấu ở trước cổng của tầng này.
“Ừm… quả thật cậu đã khác trước rất nhiều. Không thể tin được cậu vừa hạ con Shadow Viper mà. Dù đã đích thân huấn luyện cho cậu, tôi thật sự nghĩ sẽ cần cả trăm năm nữa ấy chứ… Ba năm à, cậu cũng đâu phải một con quái vật bình thường nhể.”
Un un, cô ấy gật đầu rồi khen ngợi tôi.
“Ừm, Norn quả là một giáo viên giỏi mà, cảm ơn nhé.”
“Cậu khiêm tốn quá rồi đấy.”
“Ha ha ha. Không đâu, thật đấy.”
Chúng tôi ngắm nhìn những vần mây chầm chậm trôi nổi trên bầu trời đầy sao. Đây thực sự là hầm ngục à? Mà, phong cảnh thì là vậy chứ thực tế những đám mây là khí gas, còn ngôi sao là những viên ma thạch tỏa sáng được chôn vùi ở trên bầu trời.
Nhưng đó cũng có thể là lời nói dối của Norn. Khi trả lời câu hỏi, cô có thói quen nháy mắt hai lần nếu đang nói dối.
… Có lẽ cả Norn cũng chẳng biết chúng là thứ gì.
Dù sao thì, dòng thời gian trong và ngoài hầm ngục là như nhau, ngày và đêm đến cùng một cách.
“… Đã ba năm rồi à?”
Norn phản ứng trước lời thì thầm của tôi.
“Hmm? Không lẽ, quả nhiên là cậu bắt đầu nhớ thế giới bên ngoài rồi à? Cậu cũng có những khía cạnh đáng yêu thật đấy nhỉ?”
“Ahaha, không phải vậy đâu. Chỉ là thời gian trôi qua nhanh thật. Tôi đã biết Norn được ba năm rồi cơ đấy.”
Thật sự chỉ như một cái chớp mắt. Có lẽ việc mỗi ngày đều phải chiến đấu đến chết đã khiến thời gian trôi qua như vô tận vậy. Nhưng cũng có cảm giác như chỉ thoáng chốc đã qua ấy.
“Ờ. Cơ mà, tôi chưa bao nghĩ một con người như cậu lại phát triển đến mức có thể hạ sát ma vật ở những tầng sâu thế này cả… Có con người xuất hiện ở đây đã đủ bất ngờ rồi, nhưng sức mạnh của cậu thực sự rất khó tin. Tôi tự hào lắm đó.”
Norn duỗi ngực trông đáng yêu thật. Fufun!
“Nghĩ lại thì, Norn đã luôn sống ở đây một mình nhỉ?”
“Ể, à—, đúng rồi. Thì tại có rất ít người vào hầm ngục này, chưa kể người bình thường chẳng ai có thể đặt chân xuống độ sâu này cả.”
“À, đúng nhỉ… Sức mạnh của chủ nhân tầng 180 mà tôi vừa giao đấu vượt xa những con ma thú trên mặt đất mà.”
Sở dĩ tôi thành công đánh bại Shadow Viper là nhờ khả năng hồi phục vô tận từ nguồn cung ma lực của Yggdrasil.
Dù phần lớn vẫn là nhờ vào việc tích lũy kinh nghiệm thực chiến thông qua phương pháp ‘thử và sai’ cùng với cơ thể gần như bất tử của tôi.
Dù cho có bao nhiêu ma lực, khi đối đầu với ma vật ở cấp SSS, ta chắc chắn sẽ bị giết ngay trong lần thách thức đầu tiên.
“Cậu có định rời khỏi hầm ngục này không?”
“… Tôi không thể rời khỏi nơi này được.”
“Ể, sao lại không chứ.”
“Thực ra cậu giờ đã có thể dễ dàng thoát khỏi đây nếu muốn đấy. Cậu đã trở nên rất mạnh rồi mà.”
“… Có lẽ nào, cậu muốn sinh sống trong nơi ngục tối này để không phải tiếp xúc với con người à.”
Thực ra thì, đó là nguyên nhân đã khiến tôi nán lại hầm ngục này ngay từ đầu ấy chứ.
“Ừ—, rồi, đúng là tôi cảm thấy nơi này rất thoải mái, nhưng đó không phải lý do duy nhất tôi muốn ở lại đây.”
Có lẽ cô ấy không nên biết lý do tôi chọn ở lại.
Nhìn vào ánh mắt u buồn của cô khiến tôi tin như vậy.
“Vậy thì vì sao chứ?”
“… Hmmm. Mà, tự nhiên tôi cảm thấy muốn ngó qua khung cảnh bên ngoài hầm ngục ghê.”
Cô gái cười khẽ nhưng sâu trong đôi mắt ấy lại phản chiếu nét cô độc. Không, hiển nhiên cô sẽ cảm thấy cô đơn rồi.
Dù gì cô ấy cũng đã một thân sinh sống trong hầm ngục này từ rất lâu rồi mà.
“Mà cậu có điều gì cần giải quyết ở bên ngoài không đấy?”
“… Tôi á?”
“Phải phải, kiểu như mục tiêu mà cậu vẫn chưa thực hiện được ấy?”
Chưa thực hiện được sao…
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage