“… Cậu có đang nghe không vậy? Đây là tầng 200, tầng dưới cùng. M-mà quả mặt đó là sao vậy.”
“À, không… vậy là, đây là tầng sâu nhất, của hầm ngục cấp SSS… tầng dưới cùng sao.”
“Ừm, đúng vậy. Cậu là người đầu tiên tiến xa được đến vậy đó.”
Cạn lời rồi. Tại sao… mới vừa nãy tôi còn ở tầng 125 mà?
Trôi một mạch qua 75 tầng rồi xuống thẳng tầng 200, tầng dưới cùng. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tôi thậm chí còn chưa chạm trán những con trùm tầng mà lẽ ra sẽ xuất hiện mỗi 10 tầng…
Ê khoan, có lẽ nào, cô ấy đang trêu tôi?
“À, tôi hiểu rồi, ngạc nhiên thật đấy.”
“Không, người cảm thấy ngạc nhiên là tôi mới đúng. Trông có vẻ như cậu bị cuốn trôi bởi dòng sông rồi dừng lại ở con suối này, nhưng thường thì không có cách nào đi xa đến vậy bằng con đường đó cả.”
“…”
“Ể, gì cơ, cậu không tin điều tôi vừa nói ư? Điều đó nghe khá đau đấy.”
Đau… sao cơ? Không, dựa vào chuyển động của ánh mắt, chuyển động của cơ thể… cô gái này không nói dối.
“Hô, vậy là, đây là tầng 200. Tầng sâu nhất, nơi mà… tất cả mạo hiểm giả và quốc gia đều muốn đặt chân tới, khu vực ẩn giấu bảo vật… hầm ngục có độ khó cao nhất.”
Nghĩa là, chiến lược cho hầm ngục thử thách nhất, lại là bị cuốn đi bởi con sông chảy qua mê cung sao…?
À không không, chờ chút chờ chút, nghĩ kĩ lại nào. Bởi nếu có thể đạt đến tầng sâu nhất bằng cách đó, nó hẳn đã bị chinh phục từ lâu rồi.
Vậy thì, sao mình lại tới được đây nhỉ…?
“… Kể cả dưới sông cũng có rất nhiều quái vật mạnh mẽ và hung ác. Nhưng cậu đã đến được xa thế này, và giờ đang ngồi ở đây. Có lẽ, thay vì “đã bị cuốn trôi”, “đã được dẫn lối bởi ý chí của mê cung” mới là câu trả lời chính xác…”
“Ý chí của mê cung? Chính hầm ngục đã dẫn tôi tới đây sao…?”
“Ừm, mà, chắc vậy. À mà, tôi không quan tâm tới chuyện đó, có suy nghĩ thế nào thì cũng không biết chắc được.”
Ể, có gì không ổn à?
“Dù sao thì, cậu có muốn thoát khỏi hầm ngục này không?”
“Ể!?”
Tôi hoảng hốt trước câu hỏi đột ngột này. Tôi muốn ra khỏi hầm ngục! Muốn thoát khỏi đây lắm chứ! Nếu có thể thoát khỏi đây, tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà cô gái này bảo!
“M-Muốn chứ! Tất nhiên rồi!”
Với câu trả lời của tôi, cô ấy hừm một cái, có vẻ đang cân nhắc điều gì đó hay ho.
“Được thôi. Nếu cậu muốn thoát ra thì… cứ tự nhiên. Chỉ là, tôi không biết sẽ mất bao lâu đâu đó. Mà, nhanh hay chậm đều phụ thuộc vào cậu cả.”
“… là vậy, sao.”
Cô gái gật đầu.
“Được, nếu cậu muốn thoát khỏi đây… hãy dùng chính thức lực của mình, trở nên mạnh hơn rồi rời đi.”
… s-sao lại.
Vì đã có thể tiếp cận tầng dưới cùng một cách tương đối dễ dàng, tôi cho rằng sẽ có một kẽ hở nào đó cho phép tôi thoát ra ngoài.
Nếu thật sự có chuyện đó thì tôi đã không bị trục xuất rồi.
Một lần nữa, sự tuyệt vọng nhấn chìm tôi vào bóng tối.
“Điều đó… tuyệt đối không thể, tôi không có năng lực chiến đấu. Tôi là một hồi phục sư, nhưng kể cả là kỹ năng duy nhất, hồi phục, cũng có rất ít ma lực đến nỗi một khi được kích hoạt, ma lực sẽ lập tức cạn kiệt… vậy nên là không thể nào đâu.”
Đúng vậy, tôi thậm chí không có nổi khả năng hồi phục tử tế. Một khi được thi triển, chắc chắn sẽ chữa lành kể cả những tổn thương nghiêm trọng, nhưng cơ thể sẽ trở nên bất động do cạn kiệt ma lực.
Nếu việc đó xảy ra thật, tôi coi như xong. Tôi thật sự may mắn khi xoay sở sống sót được tới đây, nhưng may mắn không tồn tại mãi được.
“Vậy thử dùng hồi phục đi.”
“Sao cơ?”
“Không sao hết, ổn mà. Lẹ lên, thử dùng đi.”
G-gì cơ… cô ấy muốn xem thử ma thuật hồi phục à.
“Hồi phục!”
Những hạt ánh sáng đỏ thẫm tụ họp lại, những vết trầy xước và bầm tím do bị dòng sông cuốn đi đã được chữa lành bởi ma thuật hồi phục.
--Và rồi, tôi nhận ra.
“… Hả, gì cơ? Tại sao.”
Chuyện thường thấy đã không xảy đến. Cảm giác mệt mỏi và suy nhược nặng nề sau khi sử dụng hồi phục.
Tôi chắc rằng mình vừa mới thi triển hồi phục xong… chuyện gì đang diễn ra vậy?
Tôi chậm rãi nhấc hông lên và đã có thể đứng thẳng lên. Mặt khác, tôi thậm chí có thể chạy và nhảy.
Tầm nhìn thì vẫn rất tốt và có vẻ tôi vẫn còn có thể tiếp tục thi triển hồi phục… tại sao chứ?
“Đùa sao… chuyện gì thế này. Thông thường, tôi sẽ không thể di chuyển do cạn kiệt ma lực… Chẳng lẽ cô đã làm gì đó?”
“Đúng vậy. Để giải tích cho điều đó, trước tiên hãy nhìn vào dòng suối mà cậu đã ngâm mình trước đó.”
Bất giác, tôi nhìn vào dòng suối.
Mặt suối óng ánh hoàng kim tuyệt đẹp đang trải ra ngay trước mắt tôi.
“Cậu đã uống nước từ con suối này. Có lẽ đó là lý do… bằng chứng là một bên mắt cậu đã bị hỏng.”
Nhãn cầu!? Đó, không phải là một chấn thương sao… nhưng, đúng là vậy. Lúc bị chết đuối, tôi có uống nước trong quá trình đó.
“… uống nước… à.”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage