Chúng tôi bị nhét vào ghế sau của chiếc limousine.
Bọn bắt cóc chúng tôi có ba người.
Một người là tài xế, một người nữa là một người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái, mang phong thái lịch thiệp.
Người cuối cùng là một thằng tóc hạt dẻ trông thô bạo.
Thế rồi, Toomi ngồi bên cạnh tôi, bị thằng con trai trông thô bạo bắt lấy, cô rít lên.
Hắn ta cũng ngồi ghế sau giống bọn tôi.
Có lẽ hắn làm nhiệm vụ theo dõi.
“Thế này thì coi như là tiểu thư Toomi thuộc về bọn tao rồi”
Thế rồi, tên đàn ông vươn tay định sờ mó cơ thể Toomi từ ngoài blazer vào.
Vì ghê tởm và sợ hãi nên Toomi nhăn mặt lại, mắt cô ứ đầy nước.
Tuy nhiên, một tên đàn ông nữa ngăn lại.
“Bây giờ bỏ đi. Phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này đã”
Tên tóc hạt dẻ tặc lưỡi rồi ngừng lại.
Cứ thế, chiếc xe chực phóng đi.
Toomi run lên cầm cập.
Tôi còn đang nghĩ, có lẽ Toomi vẫn đang còn làm cái kế hoạch gì đó, tự biên tự diễn, nhưng mà xem bộ dạng này thì chắc không phải.
Hơn nữa, từ cái thái độ của tên tóc hạt dẻ, hắn có thể thật sự làm hại Toomi một cách nghiêm túc.
Tôi suy nghĩ.
Ông của Toomi và Rei, Toomi Souichirou đã nói rồi.
Trong quá trình ông tái kiến thiết tập đoàn Toomi, ông đã mua hận của một đám người xã hội đen, chính vì thế mà có khả năng gây hại cho cháu mình.
Tôi không dám chắc, nhưng bọn đàn ông này dường như đã biết danh tính của Toomi từ đầu rồi, có lẽ có thể coi bọn này chính là tay sai của cái nhóm mà Toomi Souichiro nói đến.
“Nhòm ngó cái dinh thự mãi, cuối cùng thì nó cũng ngang nhiên vô tư ra ngoài dinh thự. Gặp may quá”
Theo sau lời của tên tóc hạ dẻ, một tên khác nói ngắn gọn “Câm mồm đi”.
Nghe nói thế, tên tóc hạ dẻ trông như ủ rũ, thế rồi hắn một lần nữa định vươn tay tới Toomi.
“Không!”
Toomi hoảng sợ, cô cố tránh khỏi bàn tay của tên đó.
Trong khoảnh khắc, tôi kéo lấy tay của Toomi rồi kéo về phía mình.
Thế rồi, tôi nói nhẹ nhàng với thằng đó.
“Anh thôi động chạm cô bé này đi”
“Mày là cái gì? Bạn trai của tiểu thư à?”
“Không. Nhưng mà đây là em gái của người mà tôi quý trọng”
Tên đàn ông bị cản đường nên có lẽ hắn tức lên, hắn vung nắm đấm vào tôi.
Toomi ở trong tay tôi, cô run rẩy, nhưng tôi thì bằng cách nào đó vẫn giữ được bình tĩnh.
“Dù có làm chuyện ồn ào trong xe, tôi cũng không nghĩ là sẽ có cái gì hay ho cho mấy người đâu. Tôi chẳng biết kế hoạch như thế nào, nhưng mà bắt cóc thì chỉ có khả năng thất bại cao thôi”
“Im mồm”
Tên đàn ông tóc hạt dẻ có vẻ như không để ý đến lời nói của tôi, nhưng tên ngồi ở ghế phụ lái thì lại khác.
“Đúng như thằng bé nói đấy. Tại sao mày không ngoan ngoãn cho tao nhờ?”
Về vị thế thì có vẻ là tên ngồi ở phụ lái là thủ lĩnh, tên tóc hạt dẻ lần này cũng tỏ vẻ lủi thủi tuân lệnh.
Vậy là trước hết, là cái nguy cơ gây nguy hại cho thân thể của Toomi đã tránh được.
Tôi thở phào, tiếp theo đó tôi nhận ra tôi đang ôm Toomi ngả vào mình.
Toomi vì cố trốn chạy khỏi gã đàn ông nên đã ngồi lên đùi tôi.
Toomi trao cơ thể nhỏ nhắn của mình cho tôi, cô run rẩy.
Cô trở nên yếu đuối, tôi còn chẳng thể nghĩ rằng, cô chính là cái nhân vật giống như một cái cô thiếu nữ mạnh mẽ, có ý định gài bẫy Rei.
Toomi ngước nhìn tôi đỏ mặt.
Tôi trong bộ dạng ôm chầm lấy Toomi từ phía sau, gương mặt của hai người sát gần nhau.
Toomi nói bằng giọng nhỏ bé.
“Anh sẽ bảo vệ em chứ?”
“Đại loại là thế”
“……..Em cảm ơn”
Kể từ sau đó, cả tôi, cả Toomi và cả mấy gã đàn ông đều im lặng.
Cuối cùng, theo chỉ thị của gã ngồi phụ lái, chúng tôi bị bịt mắt lại.
Có lẽ để chúng tôi không biết là sẽ bị dẫn đi đâu.
Sau một khoảng thời gian kha khá dài, cuối cùng chúng tôi bị kéo xuống xe, gỡ bịt mắt ra.
Trông như một nơi nào đó ở trên núi, phía trước mắt tôi là một kiến trúc cao lớn mang phong cách biệt thự.
Chúng tôi bị dí dao đưa vào một phòng ngủ ở tầng bốn tòa nhà.
Nó cũng có phòng tắm và nhà vệ sinh như một phòng khách sạn, nhưng mà khá là rách nát.
Cái tên thủ lĩnh nói với chúng tôi.
“Bọn tao sẽ không thả bọn mày ra cho đến khi đạt được mục đích”
“Khoảng thời gian bao lâu?”
“Tao không được phép nói, nhưng mà thôi, bọn mày nghỉ ngơi tại đây đi. Chỉ có điều …..nếu bọn mày định tẩu thoát thì không giữ được mạng đâu, nhớ đấy”
Gã đàn ông đe dọa xong, hắn mất dạng khỏi căn phòng.
Hắn ta không để gã giám sát ở lại, chắc là vì không rảnh.
Còn lại hai người chúng tôi nhìn mặt nhau.
Toomi trở nên tiều tụy.
Chắc chắn là vì Toomi lớn lên như một tiểu thư nên chưa từng bị ác ý như thế này.
Thế rồi chút xíu nữa thì bị gã đàn ông cưỡng bức, đương nhiên là cô hoảng sợ rồi.
Ngược lại, tôi sợ thì đúng là sợ thật, nhưng mà vì không mang tính thực tế lắm nên tôi không hiểu cảm giác bị bắt cóc là như thế nào.
Với lại, suy cho cùng thì đối tượng bắt cóc là Toomi.
Tôi thì chủ yếu mang cái hàm ý như một món hàng tặng kèm.
Ờ, nói thế thôi, chứ tôi cũng có khả năng bị giết để bịt đầu mối, khác với vị thế của Toomi.
Toomi gắng sức để hãm lại cơn run rẩy, nhưng cuối cùng cô lên tiếng và bật khóc.
Trong khi tôi đang lạc lõng thì Toomi bám vào.
Cho đến hôm gần đây thì Toomi còn đang hận Rei, định cho bọn đàn ông tấn công Rei, đối với tôi cô là kẻ địch.
Tuy nhiên Toomi bây giờ chỉ là một cô gái run rẩy.
Tôi do dự rồi ôm lấy Toomi đang dựa vào cơ thể tôi.
Thế rồi, Toomi ôm chặt lấy tôi, dường như cô đã an tâm hơn một chút, cơ thể căng cứng của cô cũng đã dịu đi.
Chúng tôi cứ như thế mãi, và rồi Toomi ngừng khóc.
“Em để anh thấy cảnh đáng xấu hổ mất rồi”
“Anh chẳng nghĩ xấu hổ gì đâu”
“Senpai…..mạnh mẽ thật. Anh không sợ à?”
“Có sợ, chỉ là không lộ ra ngoài cảm xúc thôi”
“Em thấy nó nghĩa là mạnh mẽ đấy. Em đã cho rằng mình là người mạnh mẽ. Khác với chị gái……”
“Toomi đã định cho bọn con trai tấn công Rei đúng không. Giống với việc mà Toomi sắp bị như vừa rồi đấy”
Ư – Toomi nghẹn lời.
Thế rồi cô chăm chú nhìn tôi với vẻ bất an.
“Senpai….. nghĩ rằng, sẽ không thể tha thứ cho em đúng không. Cho nên là vừa nãy anh chỉ suy nghĩ là, em có bị bọn đàn ông kia làm gì tệ hại thì anh cũng chẳng quan tâm đúng không?”
“Nếu là thế thì vừa nãy anh đã không bao che Toomi rồi”
“Thế thì…..có nghĩa là giờ anh sẽ bảo vệ em à?”
“Bởi vì Toomi là em gái của Rei mà”
“Em không thích cái lý do vì là em gái của chị ấy”
“Chắc là vì Toomi ghét Rei”
“Đúng thế. Cũng là vì thế, nhưng mà………còn có một lý do ngoài ra nữa”
Toomi mở to đôi mắt đen, chăm chú nhìn thẳng vào tôi.
“Em, có hứng thú với senpai”
“Ơ?”
“Đ, đừng có hiểu lầm. Không phải với cái ý nghĩa đó đâu, em tò mò cái người mà chị gái em thích là người như thế nào. Chị em là người sợ hãi, nhút nhát, sợ bị tổn thương……….cái người như vậy mà lại chỉ trao lòng mình cho senpai, em biết điều đó nên không thể nào mà không tò mò được”
“Thế thì, anh là người thế nào?”
“Dịu dàng, em nghĩ thế. Em đã định làm bao việc tệ hại với chị gái và senpai, vậy mà ngay cả lúc này senpai cũng vẫn không tức giận mà vẫn tiếp chuyện với em như bình thường, lại còn cố gắng bảo vệ em nữa. Cái đó chỉ là vì em là em của chị ấy ư? Chỉ thế thôi sao?”
“Thế nào nhỉ…….. tóm lại, đối với anh thì anh thấy đó là một điều tự nhiên thôi”
Cảm xúc của Toomi, không phải là tôi không lý giải được. Bởi vì bố mẹ đáng quý của Toomi bị cướp đi mất, cho nên cô không chấp nhận, tôi hiểu cảm xúc đó.
Đương nhiên, không phải là tôi có thể tha thứ cho những gì mà Toomi làm với Rei. Nhưng không phải vì thế mà tôi có thể nghĩ rằng, cứ để Toomi bị tổn thương được.
“Phù…… em cảm ơn”
Biểu cảm của Toomi mềm mại.
“Anh không làm điều gì đáng để cảm ơn”
“Anh đang làm đấy. Em và senpai sẽ cùng nhau chung sống ở đây mà?”
“Cái gã kia nói thế đúng không”
“Vậy mà……giường thì chỉ có một cái…..làm sao bây giờ?”
Về kích thước thì nó là giường đôi cho nên không phải là không ngủ hai người được, nhưng mà không phải là vấn đề đó.
Toomi liếc liếc nhìn về phía tôi.
Nào, làm sao giờ nhỉ.
“Anh ngủ sàn”
“Ơ…..nhưng mà”
“Ngủ cùng anh thì khó chịu còn gì”
“Cái đó thì……là thế…..nhưng mà”
Toomi trông như cô muốn nói cái gì đó, nhưng kết cục là cô không nói gì.
Thời điểm chúng tôi bị bắt cóc cũng đã là đêm muộn rồi, có lẽ sắp qua ngày rồi.
Tôi không buồn ngủ lắm, nhưng đến lúc nên đi ngủ rồi. Với lại, giờ chẳng có gì có thể làm được. Cửa được thiết kế không mở được từ bên trong, kể cả có định trốn từ cửa sổ thì đây cũng là tầng bốn.
Đúng lúc đó, cửa mở ra từ bên ngoài. Tôi và Toomi đều căng thẳng quan sát xem ai đến.
Đang đứng ở đó là một trong mấy gã đàn ông bắt cóc chúng tôi. Là tên tóc hạt dẻ thô bạo.
Hắn ta nhếc mép cười.
“Chẳng còn lý do gì để tao nhịn nữa”
Nói vậy, hắn xồng xộc đi vào rồi bắt lấy Toomi.
Khuôn mặt Toomi chốc chốc chuyển xanh.
“Không! Thả tôi ra!”
“Mỹ nữ như thế này, lại còn là tiểu thư nhà Toomi. Làm sao tao thả ra được?”
Nghe lời nói của gã đàn ông, Toomi ngày càng sợ hãi, cô phá lên vùng vẫy nhưng vô ích.
“Tao cực kỳ là ghét mấy cái đứa lớn lên trong hạnh phúc. Tức là, tao rất là thích khi thấy mấy cái đứa xinh đẹp con nhà giàu khóc thét vỡ òa!”
Gã đàn ông ném Toomi lên trên giường.
Hắn ta có lẽ định cứ thế mà ôm lấy Toomi.
Tuy nhiên, chuyện không được như ý muốn. Bởi vì tôi đã gạt chân gã đàn ông rồi ném bay hắn đi.
Hắn ngơ ngác ngã sóng soài ngay tại trận, tôi định đấm thêm phát nữa.
Tuy nhiên, quả nhiên hắn không hẳn là không kháng cự, hắn ngay lập tức ngồi dậy rồi lườm tôi.
“Mày ngu coi thường tao rồi đấy”
Tôi vòng ra phía trước Toomi, đứng ở vị trí che được cho cô ấy.
“Mày nghĩ là cô bé này lớn lên theo kiểu hạnh phúc ư?”
Trước câu hỏi của tôi, gã đàn ông mắt ứa máu.
“Đúng thế. Chẳng phải lo lắng gì, cứ thế mà lớn lên ấm cúng!”
Hắn ta đang hiểu lầm. Ngay cả công nương của nhà đại phú Toomi cũng có lo lắng.
Không chỉ Rei mà cả Toomi cũng mất bố mẹ, sống mãi trong cô độc.
Gã đàn ông to cao vung nắm đấm về phía tôi, nhưng tôi nhanh chóng né đòn.
“Mày không biết cái gì về cô bé này đâu”
Tôi lẩm bẩm, cứ thế tôi ném một cú đấm vào má hắn.
Một đường kích đẹp khiến gã đàn ông lập tức ngã gục.
Gã đàn ông này chẳng dùng não, cũng chẳng phải giỏi đánh đấm.
Thảo nào mà trong mấy đứa bắt cóc, hắn bị coi như là lính quèn.
Tên thủ lĩnh bắt cóc nghe thấy xôn xao nên ập đến, hắn há hốc nhìn gã đàn ông kia và tôi.
“Thằng ngu này……..mày chả ra cái mẹ gì. Tao đã nhắm mắt cho qua cái chuyện động tay động chân vào gái, thế mà bị thằng nhóc này đánh trả”
Hắn lắc đầu.
Tôi hỏi dò hắn.
“Nếu mà còn để hắn tấn công Toomi thì bọn tao sẽ không ngoan ngoãn nghe lời bọn bay nữa đâu”
“Hê. Ví dụ đi?”
“Nếu như bọn bay cần bọn tao phải sống, nếu bọn tao kháng cự bằng mọi thứ thì bọn bay cũng khốn đốn đúng không?”
“Ờ, cũng đúng. Tức là đừng có chạm tay vào tiểu thư đúng không”
Tôi gật đầu, thế rồi hắn lẩm bẩm “Ờ, nên thế”.
“Hiểu rồi. Tao sẽ bảo để thằng ngu này không chạm tay vào tiểu thư. Tao đã định cho tiểu thư làm phần thưởng cho hắn, nhưng mà hắn tởm lợm như thế này thì đành phải chịu thôi. Với lại bọn tao cũng không rảnh đâu”
Nói xong, tên thủ lĩnh kéo gã đàn ông gục trên sàn đi mất.
Tôi vuốt ngực thở phào.
Tí chết.
Tôi từ trước tới giờ chỉ là một học sinh cấp ba bình thường vô hại, nhưng hồi cấp hai gặp nhiều chuyện nên đã quen với đánh nhau rồi.
Chỉ có điều là, dù sao cũng chỉ đến cái mức độ đánh nhau của học sinh cấp hai, hắn hiểu được sức lực của tôi rồi, nếu mà đối phương mạnh thì chắc là tôi đã thua.
Tôi quay lại, Toomi đang run rẩy trên giường, một lần nữa cô lại lã chã nước mắt. Tấm trải giường ướt đẫm nước mắt của Toomi.
Tôi hốt hoảng đến gần Toomi, thế là cô bám chặt vào tôi.
Hoàn toàn giống như bộ dạng vừa nãy, nhưng tôi cảm thấy lực mà Toomi ôm tôi còn chặt hơn vừa nãy.
Toomi trao toàn bộ cả sức nặng cơ thể của cô cho tôi.
“Senpai……..ôm em chặt nữa đi”
“Sợ à?”
“Vâng…….nhưng mà, senpai bảo vệ em rồi……..”
Câu tiếp theo không nên lời.
Bởi vì Toomi lên tiếng và bật khóc.
Giả sử có được thả ra, không biết Toomi có duy trì để không bị hủy hoại tinh thần cho đến khi đó được nữa không.
Tên thủ lĩnh đã hứa là không tấn công Toomi, nhưng không biết nhỡ may tình hình thay đổi.
Tôi ôm dỗ dành Toomi đang nức nở.
Hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng, hơi ấm của cơ thể Toomi truyền sang cho tôi.
Cuối cùng, cô ngừng khóc, Toomi ngước lên nhìn tôi.
“Senpai….. sẽ bảo vệ em chứ?”
“Nhất định”
“Em cảm ơn……. Lúc nào anh cũng ôm chị em kiểu như thế này đúng không?”
“À không……… không phải là lúc nào cũng…….”
“Nhưng mà đã từng ôm đúng không”
Bị cô ấy ôm ngay chính diện nên phần mềm mại của cơ thể Toomi chạm vào tôi.
Đặc biệt là cảm giác mềm mại của ngực.
Mặc dù không bằng Rei, nhưng mà so với học sinh cấp hai thì có lẽ là thuộc dạng to – tôi nghĩ vậy, thế là Toomi nhìn tôi lầu bầu bất mãn.
“Anh…..có đang nghĩ cái gì thất lễ không đấy?”
“Làm gì có……”
“Ví dụ như là so sánh độ to của ngực em và chị em chẳng hạn”
Tôi tránh mắt đi, Toomi lẩm bẩm “Đúng tim đen còn gì……”.
“Em nói trước luôn, em đang trong kỳ phát triển đấy!! Làm sao có chuyện thua chị em được!”
“Hiếu thắng nhỉ…….”
“Tại vì là, senpai cũng thích to đúng không!?”
“Ờ thì đúng thế”
“Đấy, rõ ràng còn gì!”
“Nhưng mà, cần gì phải quan tâm đến sở thích của anh”
Tôi nói xong, gương mặt Toomi bừng lên.
Thế rồi cô lại còn đỏ mặt.
“Ch, chẳng phải là em để ý đến sở thích của senpai đâu!”
“Thế á?”
“À, không. Cũng có để ý một chút…..”
Toomi nói lắp bắp, rồi cô lại liếc lên nhìn tôi.
“Senpai…….ờ………em vừa nãy, suýt nữa bị gã ấy tấn công nhỉ?”
“May mà không sao”
“Em đã nghĩ là……..nhỡ may mà không toàn vẹn. Nếu như mà lại gặp chuyện như vừa rồi, nhỡ may thực sự………. bị làm chuyện ấy. Nhỡ may như thế thì em thà……”
Toomi vẫn cứ ôm tôi, cô còn ép chặt cả bụng dưới vào tôi.
Thế rồi cô thì thầm bên tai tôi.
Hơi thở ngọt ngào của cô vướng víu.
“Giống như chị em ấy, anh sẽ………hôn em chứ, senpai?”
Toomi gương mặt ngượng ngùng nhìn tôi.
Tôi cứ cuống cuồng lên, chăm chăm nhìn vào Toomi đang ngay trước mắt mình.
Toomi cởi blazer ra, cô chỉ còn lại mỗi áo blouse.
Toomi chỉ có ở bên giường ôm tôi thế thôi mà tôi đã rung động rồi, vậy mà cô còn bảo là muốn tôi hôn nữa.
“Này, nếu mà được hôn một mỹ nữ như em thì senpai cũng vui sướng đúng không?”
“Tự khen mình là mỹ nữ đấy à?”
“Bởi vì là sự thật mà”
Toomi nói như đùa, nhưng gương mặt đó vẫn đỏ chót chẳng thay đổi tí nào.
Quả thật, Toomi là một mỹ nữ mang phong cách thanh lịch.
Nét mặt cô như idol, làn da trắng như xuyên thấu, dáng người cũng không tệ.
Đúng là chẳng có thằng con trai nào lại thấy khó chịu vì bị một cô bé ngoại hình dễ thương cưỡng hôn.
Tuy nhiên, không hẳn là cô hôn với ý tốt đơn thuần.
“Tại sao em lại định hôn anh chứ?”
“Đó là vì….. có thể em sẽ bị gã đàn ông cưỡng bức như lúc nãy, cho nên là trước đó em muốn được senpai……..”
“Nếu với cái lý do là anh chỉ đỡ hơn cái thằng con trai thô bạo đó thôi thì anh không vui lắm đâu”
Vẻ mặt Toomi như vừa bị đánh vào chỗ hiểm.
Thế rồi cô lắc đầu vùn vụt.
Mái tóc đen xinh xắn đung đưa.
“Kh, không phải đâu. Em không có nói câu vô lễ như thế”
“Thế thì tại sao?”
“Senpai……đểu quá”
“Chỉ đơn thuần là, em không làm việc đó với bất kỳ ai khác”
Toomi lúng túng đảo mắt quanh quanh.
Nếu tôi cứ tiếp tục tạo áp lực đến cùng thì có lẽ Toomi sẽ từ bỏ.
Tuy nhiên, Toomi lại nhẹ nhàng tỉ mỉ từng câu từ.
“Em nói rồi mà? Em, hứng thú với senpai. Người senpai mà chị em đã trao trái tim mình cho. Cái chị gái ghét đàn ông như thế mà lúc hôn senpai lại trông rất sung sướng……..thì em nghĩ không biết mình sẽ thấy thế nào”
“Nói gì thì nói, Toomi vẫn cứ để ý đến Rei nhỉ”
Nghe câu nói của tôi, Toomi như tức giận.
Với Toomi thì Rei là một kẻ đáng hận vì đã gây ra khởi nguồn cho cái chết của bố.
Tuy nhiên, Toomi thành thực gật đầu.
“Có lẽ là vậy. Em…….lúc nào cũng bị so sánh với chị gái. Nhưng bây giờ, cảm xúc của em đối với senpai có lẽ không chỉ là vì chị gái”
“Ờ……”
“Mặc dù nguy hiểm, nhưng senpai vẫn liều mạng cứu em. Mặc dù với senpai thì em là kẻ địch”
“Chẳng có cái gì to tát đâu mà”
“Nhưng mà ngầu lắm đấy?”
Toomi khúc khích cười, thế rồi cô thì thầm vào tai tôi, hơi thở làm tai tôi thấy nhột.
“Em xin lỗi. Senpai sẽ tha thứ cho em chứ?”
“Việc gì cơ?”
“Vì đã ra lệnh bọn con trai tấn công chị gái”
“Tự nhiên làm sao thế?”
Từ trước tới giờ, Toomi làm chuyện gì cũng chẳng ăn năn.
Thế mà bây giờ Toomi ở trước mặt tôi lại đang xin lỗi về chuyện mình đã làm.
“Vì suýt bị tấn công nên lần đầu tiên em đã hiều điều mình đã định làm là gì”
“Nếu mà thấy hối lỗi thì được rồi. Nhưng mà người Toomi nên xin lỗi không phải là anh”
“Em, em hiểu mà! Em sẽ……xin lỗi cả chị Rei nữa”
Toomi nói rõ ràng. Quả thật là cô hơi có chút ngại khi nói đến xin lỗi Rei…..tuy nhiên tôi thấy sự thay đổi tâm cảnh của Toomi là một điều đáng hoan nghênh. Thế này thì Rei sẽ không còn phải sợ Toomi nữa.
Tôi mỉm cười.
“Em mà xin lỗi Rei là anh cũng vui rồi. Đương nhiên là đừng có quấy nhiễu như trước đây nữa………”
“Tất nhiên là em sẽ không làm rồi! Cho nên là…………đừng có ghét em nhé”
“Ơ?”
“E, em……….không muốn bị senpai ghét”
“Anh ư? Vì sao?”
“Đó, đó là vì, em, senpai………”
Lúc đó, lời nói của cô khựng lại. Toomi ngượng ngùng đảo mắt.
Một lúc sau, Toomi ngước nhìn tôi kiểu làm nũng.
“Này, nhìn theo hướng khách quan thì em nghĩ mình là mỹ nữ. Anh không thấy em đáng yêu à?”
“Ờ thì, thành thật là anh thấy đáng yêu”
“Hê, hee…..Thế à?”
Toomi cúi mặt như xấu hổ, nhưng biểu cảm đó lại trông có vẻ vui sướng. Với cái phản ứng ấy thì tôi, cái người nói mới thấy xấu hổ…….
“Nếu thế thì, senpai, không còn cái lý do gì để từ chối hôn em nữa đúng không?”
“Nhưng mà, nghĩ cho Rei thì anh lại không làm được”
Tôi nói thế và lắc đầu.
Dù Toomi có hối lỗi thế nào, dù cô có nói là sẽ xin lỗi Rei thì vẫn không thay đổi được chuyện rằng, cô đã từng là kẻ địch. Hơn nữa, tôi đã có Rei và Kaho rồi, làm sao mà hôn Toomi được.
Toomi tỏ vẻ biểu cảm bị tổn thương.
“Anh, trân trọng chị gái em à?”
“Đương nhiên rồi”
“Quả nhiên là……..anh sẽ chọn chị gái nhỉ. Cả bố, cả mọi người, không chọn em………mà chọn chị gái”
Gương mặt Toomi đổ bóng tối. Tôi đâu có định để Toomi thành cái biểu cảm như vậy, nhưng tôi cũng không thể hôn cô được.
“Em đã lâu rồi luôn muốn thành ra như chị gái. Giống như chị gái, em muốn trở thành một sự tồn tại hoàn hảo, đặc biệt, được mọi người chú ý, được bố yêu thương”
Có lẽ đó là tiếng nói thực lòng của Toomi. Tôi nghĩ, đối với Toomi, Rei vừa là một kẻ đáng hận, cùng lúc đó lại vừa là đối tượng mà mình mơ ước và ganh tỵ.
“Toomi……cũng có cái điểm mạnh của mình đấy”
“Nếu được thế thì tốt quá”
“Chắc chắn là thế đấy”
“Chọn em thay vì chọn chị gái, nếu như có người như thế xuất hiện thì em nghĩ là em có thể tin được bản thân mình. Senpai vẫn đang còn………chưa chọn giữa chị gái hay Sasaki đúng không? Nếu thế thì em cũng có cơ hội nhỉ”
“Ơ?”
“Em sẽ không thua chị gái đâu. Một ngày nào đó……em sẽ hôn senpai cho xem”
Biểu cảm tối tăm biến mất trên gương mặt Toomi. Cô khúc khích cười rồi nói.
“Này, senpai, em nhờ senpai chỉ một chuyện được không?”
“Chỉ một thôi à? Là gì?”
“Anh bỏ cái kiểu gọi, Toomi đi”
“Ơ?”
“Em muốn anh gọi là Kotone”
“Tại sao?”
“Không vì sao cả”
Nói xong, cô đỏ mặt, mắt rớm nước.
“Cái, cái đó…..”
“Không được à? Đó là lời cầu mong thay vì nụ hôn. Kể cả chỉ đơn thuần là một người bạn là nữ giới thì người ta cũng gọi bằng tên đúng không?”
Đúng thật là chỉ gọi tên thôi thì tôi thấy chẳng có vấn đề gì. Chắc là tôi đồng ý lời cầu mong của Toomi------Kotone cũng được thôi.
“Này? Được đúng không? ……….Ha, Haruto-senpai”
Tôi giật mình chằm chằm nhìn Kotone. Kotone cũng hồi hộp chằm chằm nhìn tôi như đang kỳ vọng.
“Nếu anh có bảo là không được, thì em vẫn sẽ gọi anh là <<Haruto-senpai>> đấy”
“Tại sao lại để ý đến cách gọi tên vậy?”
“…….Tại vì em ghét, cái chữ <<Toomi>>. Mọi người đều nhìn em với con mắt đối với <<đứa con gái của gia tộc Toomi giàu có đó>>. Bản thân em………chẳng có giá trị gì, có giá trị ở đây là gia tộc Toomi. Có đúng thế không?”
“Làm gì có chuyện đó”
“Đó là lời nói dối đấy. Cứ bị gọi là <<Toomi>> thì em lại tự nhận thức rằng, mình cũng là một con người của gia tộc Toomi, dù có thấy khó chịu. Nhưng mà……….Nếu là <<Kotone>>, nếu là cái tên mà bố mẹ em đặt cho, thì………”
Có lẽ có thể tìm ra được giá trị trong bản thân mình. Chắc Kotone muốn nói vậy.
Kotone lo lắng nhìn tôi với đôi mắt run rẩy.
“Cho nên là, em muốn senpai gọi em bằng cái tên <<Kotone>>. Nếu anh nghĩ rằng em cũng có cái điểm tốt, thì chỉ một thôi, hãy lắng nghe cái điều ích kỷ của em có được không?”
Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng tôi cũng lung lay. Bởi vì tôi cũng đã hiểu lý do mà Kotone ghét cái tên Toomi.
“À, ừ. Được thôi…….Kotone”
Tôi gọi cô bằng tên, thế là Kotone giật nảy lên, gương mặt bừng sáng lên.
Biểu cảm đó thật sự trông rất vui sướng……….và còn đáng yêu nữa, tôi chợt rung động.
“Em cảm ơn ạ. Ha, Haruto-senpai gọi em bằng tên nên em vui lắm”
“Ờ, ờm, anh thì không nghĩ có gì to tát đến thế…….”
“Haruto-senpai gọi em là <<Kotone>> cũng có ý nghĩa đấy. Nhưng mà thế này thôi thì không xong được đâu”
Thế rồi Kotone đỏ mặt lên, cô chỉ lên chiếc giường trong phòng. Chỉ có một chiếc giường thôi.
“Bọn mình ngủ cùng nhau đi, Haruto-senpai”
“Không, không thế được đâu. Vừa nãy anh bảo rồi, anh sẽ ngủ trên sàn nhà……..”
“Em không thể nào mà để Haruto-senpai, người đã cứu em ngủ trên sàn nhà được”
“Anh thì lại thấy băn khoăn với việc ngủ cùng Kotone hơn……..”
“Anh đừng có xấu hổ. Chỉ là ngủ chung giường thôi mà. Anh đã ngủ chung cùng với chị gái rồi đúng không?”
“A---……”
Không nhầm thì Rei đã từng thâm nhập vào chỗ ngủ của tôi rồi cứ thế mà ngủ đến sáng hôm sau. Tôi nói cà lăm một phát, thế là Kotone lườm tôi.
“Đúng thật là đã từng đúng không?”
“Anh, anh chưa có làm gì đâu. Thật ra là chỉ ngủ cùng nhau thôi……..”
“Hừm…….Thật á”
“To, tóm lại là, bỏ qua cái chuyện ngủ cùng nhau đi!”
“……..Ờ thôi, chuyện hôm nay em cho qua. Nhưng mà…….. một ngày nào đó em sẽ trở thành mối quan hệ ngủ cùng senpai cho coi”
“Thế tức là……”
“Ý nghĩa giống như senpai tưởng tượng đấy”
Kotone gượng gạo nói bằng giọng nhỏ rồi cười khì khì.
☆
Toomi Kotone. Đó là cái tên của tôi.
Tôi là con gái của nhà Toomi.
Nhà Toommi là chủ của một xí nghiệp lớn, trong cái thị trấn địa phương nhỏ mà tôi sinh ra, đó là cái nhà giàu có nhất. Hơn nữa, trong mắt bất cứ ai, tôi cũng là một đứa con gái xinh xắn.
Cho nên, lúc nào mọi người xung quanh cũng khen ngợi tôi.
Tôi thấy, bản thân mình hồi thơ ấu thật hạnh phúc.
Có một người bố điềm đạm, bảnh bao, có một người mẹ dịu dàng tuyệt đẹp, lúc nào cũng che chở cho tôi.
Lúc mẹ gọi tôi là “Kotone”, tôi luôn cảm thấy vui sướng.
Tôi rất quý bố, lúc đi học mẫu giáo, tôi có hỏi “Bố có thích con không?”. Bố khúc khích cười và nói “Kotone là toàn bộ cuộc đời bố”, rồi bố xoa đầu tôi.
Tôi đã tin rằng mình hạnh phúc nhất thế giới, chẳng nghi ngờ gì.
Tuy nhiên, đó chỉ là giả dối.
Tôi có một chị gái khác dạ, hơn mình một tuổi. Khi biết đến điều đó, thế giới của tôi đã ám màu.
Lúc tôi học tiểu học, bố đột nhiên đi khỏi nhà mất.
Nghe nói bố có một người tình mỹ nhân con lai.
Hai người có con riêng, đó là chị gái của tôi Mikoto Rei.
Bố đã chọn người tình và chị gái. Tức là, mẹ con tôi đã bị vứt bỏ.
Thế rồi, bố dẫn người tình và đứa con gái đó đi ra nước ngoài, giữa chừng gặp tai nạn qua đời.
Tôi đã không hiểu.
Không lẽ lời nói mà bố tôi đã nói, coi tôi là thứ quan trọng, lại là lời nói dối.
Mẹ tôi bị bỏ lại, tan vỡ trái tim. Tôi định an ủi người mẹ hoảng loạn thì bị đẩy văng ra, bị mẹ hành hạ. Trong mắt mẹ không còn phản ánh thế giới bình thường nữa, dường như mẹ chẳng còn biết tôi là ai.
Cuối cùng, mẹ tự sát.
Trong khi tôi đang tuyệt vọng thì có một thiếu nữ xuất hiện. Đó là chị gái.
Chị gái, tức là Mikoto Rei, đã mất đi cả bố mẹ và bị kéo về nhà Toomi.
Đó là một thiếu nữ xinh đẹp, tóc trắng mắt xanh.
Có khi là còn được mọi người khen là đáng yêu hơn bất kỳ ai, hơn cả tôi.
Cái vẻ đẹp tách biệt với người Nhật đó, là cái minh chứng cho dòng máu con đàn bà đã cướp mất bố tôi từ tay mẹ.
Nhìn thoáng qua chị gái, tôi đã không thể kiềm chế được nỗi hận ký sinh trong tâm mình.
Tôi mất đi cả bố mẹ, nhờ có ông mà cuộc sống của tôi không thiếu thốn, nhưng lại chẳng có cái sinh thể nào mà tôi có thể gọi là gia đình.
Người kế vị nhà Toomi là em trai của bố, tức là chú của tôi, vì thế mà mọi người xung quanh mất đi sự quan tâm đối với tôi.
Tôi được khen ngợi này nọ là để nịnh nọt bố tôi – đương chủ kế tiếp của nhà Toomi.
Hiểu được điều đó, tôi thành ra không thể tin được mọi thứ xung quanh nữa.
Tôi chẳng phải là sự tồn tại độc nhất vô nhị, chẳng phải là gì cả.
Chỉ là một sự tồn tại thảm hại, thứ mà đã bị một người bố vất bỏ đi.
Tôi, cùng với chị gái, lớn lên trong cô độc tại nhà Toomi.
Chị gái là con của tình nhân nên bị ghẻ lạnh, nhưng lúc ra khỏi nhà thì mĩ mạo tóc trắng mắt xanh ấy lại thu hút cái nhìn người ta.
Tôi nói cũng hơi lạ, nhưng mà bản thân tôi cũng là mỹ nữ, vậy mà khi đứng cạnh chị gái, kiểu gì cái dòng máu ngoại quốc cũng nổi bật lên.
Việc đó lại làm cho nỗi căm hờn của tôi đối với chị gái mạnh mẽ hơn.
Ngược lại, chị gái đối với tôi thì dường như cảm thấy sợ hãi, tội lỗi, luôn trốn tránh tôi, việc đó lại càng chọc tức tôi.
Lúc tôi lên cấp hai, tôi bắt đầu quấy rối chị gái nhiều thứ, mọi người xung quanh đều câm nín, chị gái cũng cố chịu đựng.
Tuy nhiên, vào mùa đông hồi chị lên cấp ba, dần dần chị bắt đầu chạy khỏi dinh thự.
Tôi đã cho một nhóm bất lương tấn công chị gái, coi như là một đòn kết liễu.
Tuy nhiên kế hoạch đã thất bại.
Nghe nói là bạn nam cùng lớp đã bảo vệ chị ấy.
Chị lại còn lẻn vào nhà của học sinh nam ấy.
Akihara Haruto, là tên của anh ta.
Anh ấy là họ hàng xa của tôi và chị gái.
Tôi bất ngờ nên đến xem tình trạng của chị thì thấy chị gái vừa tỏ ra ngượng nghịu trong lúc ở bên senpai có tên là Akihara.
Không thể tha thứ được……, tôi nghĩ.
Tôi đã định làm cho chị gái tuyệt vọng, vậy mà tại sao chị lại hạnh phúc bên một thằng con trai.
Người chị gái cướp mất đi bố mẹ của tôi không có cái quyền lợi đó.
Đương nhiên, tôi hiểu một cái lý luận rằng, chị gái không có lỗi, nhưng tôi vẫn nghĩ vậy.
Cho nên tôi đã cố gắng kéo Akihara Haruto chia lìa khỏi chị.
Nhưng chuyện lại không được trôi chảy.
Cái senpai có tên là Akihara Haruto, khác hẳn với ngoại hình ôn hòa, là một người mạnh mẽ hơn tôi tưởng.
Chi gái, người mà luôn vâng dạ theo lời đe dọa của tôi, đã vì sức thuyết phục của Haruto-senpai mà ở lại bên anh ấy.
Dù tôi có dùng sức mạnh của Toomi để đe dọa, Haruto-senpai cũng chẳng hề lay động.
Tôi, mặc dùi nói rằng, sẽ làm cho cả chị gái và cả senpai phải hối hận, mặt khác tôi lại bắt đầu để ý đến người senpai này.
Lúc tôi lén lút theo dấu chân của hai người, tôi đã nhìn thấy Akihara-senpai và chị hôn nhau.
Gương mặt chị đỏ lên, trông rất hạnh phúc, chị nở nụ cười tuyệt đẹp như tôi chưa từng thấy ở đâu cả.
Đồ đểu cáng…… Tôi nghĩ.
Tôi vẫn còn cô độc, mà tại sao chị gái lại có thể sống cùng nhà với người mình thích chứ.
Thế rồi, chị gái lại dẫn Haruto-senpai về dinh thự.
Tôi đã cho rằng đây là cơ hội.
Không cần thiết phải dùng vũ lực để chia lìa chị và senpai.
Chỉ cần tôi nhúng tay vào tình cảm của senpai là đã thành cú kích mạnh nhất đối với chị gái rồi.
Cho nên, tôi đã dụ senpai ra ngoài đường đêm ngoài dinh thự.
Kết quả của việc đó là, tôi và senpai bị bắt cóc.
Tôi thấy mình đã làm chuyện bồng bột.
Suýt chút nữa là bị gã đàn ông tấn công, tôi xấu hổ khóc ăng ẳng, thế rồi được senpai bảo vệ, và rồi lần đầu tiên nhận ra.
Nỗi hận đối với chị gái, từ lúc nào đã chuyển thành nỗi ganh tỵ.
Tôi đã bị hút hồn vào mối quan hệ của của chị gái và Haruto-senpai.
Một đối tượng có tinh thần mạnh mẽ, bảo vệ cho mình trước bất kỳ mối uy hiếp nào.
Người sẽ ở cùng một nhà, nghe chuyện mình kể.
Cái sự tồn tại đó, đối với chị gái là Haruto-senpai, tôi thành thử cũng muốn có một người như thế.
Tôi muốn có gia đình.
Bây giờ, tôi và senpai, hai người vừa mới tỉnh dậy trong cùng một căn phòng.
Đúng như tưởng tượng của tôi, senpai thật là dịu hiền.
Hai lần bảo vệ tôi lúc sắp bị gã đàn ông tấn công, anh còn chấp nhận cả lời ích kỷ của tôi, gọi tôi bằng tên.
Đồ ăn mà bọn bắt cóc mang cho thì ít ỏi, cảm giác không đủ tí nào, thế mà senpai ưu tiên cho tôi ăn.
Tôi định từ chối thì senpai lại mỉm cười “Anh ổn mà”.
Tôi bất an chẳng biết sẽ bị giết lúc nào nên đành phó mặc, nhưng, kể cả tôi có phả ra những lởi rên rỉ thì senpai vẫn tiếp nhận.
Chỉ có hai người trong căn phòng nhỏ thôi nhưng tôi rất hạnh phúc.
Kể từ khi mất đi bố mẹ, tôi bị bỏ rơi một mình trong căn phòng rộng, hoa lệ của dinh thự.
Nhưng bây giờ thì khác.
Bởi vì tôi có senpai.
Coi như không có quan hệ gì với chị gái nữa, tôi đã thích senpai.
Tôi không muốn bị chị gái hay Sasaki-senpai cướp mất senpai của mình.
Kể từ lúc bị giam cầm, thời gian đã trôi đi và chuyển thành sáng hôm sau.
Tôi ngủ trên giường, còn senpai thì đang say giấc dưới sàn. Đáng ra tôi muốn tôi ngủ trên sàn còn senpai ngủ trên giường……. nhưng senpai cứ khăng khăng là ngủ trên sàn nên tôi đành chịu.
Phương án tốt nhất là……senpai ngủ chung giường với tôi. Nhưng, senpai lại không chấp nhận điều đó. Tôi lấy hết dũng khí nài nỉ “Em muốn hôn”, nhưng cái đó cũng bị từ chối mất. Bởi vì………senpai đã có chị gái rồi.
Trái tim tôi đau nhói.
Sau khi thức giậy, tôi ngắm nhìn gương mặt ngủ của senpai ở phía dưới giường. Nhìn kỹ thì thấy, senpai cũng có nét mặt thanh tú – tôi nghĩ. Vừa ngắm nhìn senpai đang ngủ thiếu cảnh giác, tôi vừa hy vọng rằng, khoảng thời gian này sẽ mãi kéo dài.
Bây giờ, chỉ khoảnh khắc này thôi, cả chị gái, cả Sasaki, không có bất kỳ ai khác ở đây. Chỉ có hai người, mình tôi và senpai.
“Này…….senpai. Em hôn được không?”
Tôi thì thầm với senpai đang say giấc. Hay là mình làm thật luôn…….. Bây giờ trong khi senpai đang ngủ thì mình có thể làm được. Chỉ cần như thế……thì mình cũng sẽ giống như chị gái. Nhưng mà mình vẫn chưa quyết tâm được.
“Anh bảo bao nhiêu lần rồi, cái đó không được đâu”
“Hí, Ááá”
Tôi giật mình hét lên. Senpai trước mắt tôi mở to mắt ra, anh mỉm cười nhìn tôi.
“A, anh dậy lâu rồi à?”
“Anh xin lỗi. Vừa dậy đúng lúc. Không phải là anh giả vờ ngủ đâu…….”
Tức là, anh ấy đã nghe được câu “Em hôn được không?”……. Ngay tức khắc, tôi đâm ra xấu hổ.
“Chào, Kotone”
“Chào buổi sáng, Haruto-senpai”
Tôi lắp bắp nói. Kiểu như thế này mà nói “chào” thì……….có vẻ………
“Giống như gia đình ấy nhỉ”
“Ơ?”
“A, anh quên đi”
“Ơ, ờ…..”
Senpai cũng hơi đỏ mặt trông ngượng ngùng. Senpai cũng ngượng cho tôi nên tôi thấy vui lên một chút.
“Ờm….. trước hết là anh đi tắm đây, có gì thì gọi nhé”
Nói xong, senpai đứng dậy rồi đi vào nhà tắm. “Có gì” tức là anh ấy lại lo là tôi bị tấn công – tôi nghĩ.
Nhưng tôi có ý tưởng rồi.
Senpai không chấp nhận sự tiếp cận của tôi, tuy nhiên………..chỉ cần mình ập vào đúng cái lúc mà senpai không chạy được, là được còn gì?
Lúc đang tắm thì senpai cởi trần. Khí đó mình chỉ cần vào cùng là được.
À không, nhưng mà thế thì đúng là……..chắc là có vấn đề. Bị anh ấy nghĩ là vô duyên thì làm sao? Với lại……..senpai cũng là con trai……nếu như senpai định cưỡng bức mình thì……
Tôi lắc đầu. Nhưng mà mình nghĩ là senpai không làm điều đó đâu, nhưng mà nếu có làm thì cứ làm đi. Chỉ có thế này thôi thì mình phải trở nên chủ động, nếu không thì không thắng chị gái được.
“Thế thì, em cũng …………..vào cùng luôn nhỉ, senpai?”
Tôi lầm bầm tự thoại, thế rồi tôi đặt tay lên váy, nhẹ nhàng tụt xuống sàn nhà.