Trans và edit hấp hối rồi!
__________
Buổi tối hôm đó. Nơi tôi ở không phải là dinh thự Toomi.
Tôi đã trở về căn hộ nhà Akihara.
Nếu hỏi vì sao thì đó là do việc chuyển đến dinh thự Toomi quá là gấp gáp nên tôi vẫn chưa sắp xếp được đống hành lý kia.
Rei thì trước đây vào nhà trọ mà chẳng mang gì ngoài bộ đồ trên người, cho nên cô hầu như chẳng có vật tư gì cả.
Tuy nhiên, tôi thì đã sống đây lâu rồi nên có vài đồ muốn mang thêm dù chỉ một ít thôi.
Nếu mà đã là vắng nhà lâu ngày thì cũng phải dọn dẹp sạch sẽ.
“Chị khá là kém mấy cái công việc đơn điệu như thế này đấy…”
Chị Amane càu nhàu.
Chủ nhà hồi xưa - chị Amane cũng giúp sức cùng tôi sắp xếp lại chỗ này.
Chị Amane thì thông minh, giỏi đến mức còn đi du học trường đại học danh tiếng ở Mỹ, nhưng mà chị lại là người kém cái chuyện sắp xếp chỉnh đốn hay là công việc gia đình.
Ngược lại, tôi lại khá là giỏi mấy việc dọn dẹp nấu ăn. Ngoài cái mảng đó ra thì có khen cũng không thể nói rằng tôi học giỏi được…
Chị Amane sột soạt lục lọi trong tủ tường của phòng mình - cũng là phòng của Rei——.
Vẫn trong cái bộ dạng năng động như mọi ngày, khoác một chiếc cardigan ở ngoài chiếc áo phông và mặc một chiếc quần đùi ngắn.
Chị Amane đút nửa thân trên của mình vào trong tủ tường, chúi người về phía trước. Chị để lộ sau lưng của mình ra về phía tôi nên tự nhiên trông như cái dáng điệu chĩa mông ra.
Tôi nhớ lại điều mà mình nghe Rei nói. Hình như… Là tôi đang ý thức về chị Amane như một người phụ nữ.
Nói vậy thì đột nhiên tôi lại thấy ý thức được mất. Ngay cả bây giờ, tôi lại còn ở cùng với chị Amane trong phòng…
Hồi xưa, lúc cùng nhau chung sống, chuyện đó xảy ra như cơm bữa.
Có vẻ như nhận ra được ánh nhìn của tôi nên chị Amane quay lại. Và rồi chị hơi đỏ mặt cười hì hì.
“Nãy giờ nhìn mông chị à?”
“Em, em có nhìn đâu,”
“A—, Haruto-kun dâm dê quá (nốt nhạc). Trong tủ tường có cả đống sách đen luôn này.”
“Ơ, chắc chắn là em đã thu gom hết rồi mà nhỉ…”
Nói xong tôi mới thấy, “chết mẹ rồi”.
Chị Amane cười toe toét lên.
Đó là câu hỏi để gài bẫy. Trên thực tế tôi đã thu gom toàn bộ sách đen kia, tôi bị vướng vào bẫy của chị Amane nên mới rơi vào cái tình cảnh phơi bày bí mật của mình ra.
“Quả nhiên là em cất cả núi sách dâm vào đây còn gì!”
“Không có nhiều đến thế đâu. Chủ yếu là mấy cuốn bị bọn bạn nó dúi vào thôi.”
“Hê, bạn à.”
Chị Amane tí hí cười. Chắc chị nghĩ là tôi đang biện hộ.
Không, thực tế là thằng bạn Ooki đã tự tiện đưa cho tôi. Tiện thể thì, tất cả mọi cuốn sách đều có nhiều cái giống như là Kaho. Bởi vì Ooki biết là tôi thích Kaho.
Nói mới nhớ ra là chị Amane không biết rõ về Ooki lắm. À không, chắc là cũng có nói chuyện chút xíu rồi, Ooki là đứa bạn tôi kết thân ở trường cấp ba, chị Amane thì tháng chín năm ngoái đi du học mất rồi.
Tôi và chị Amane hồi xưa lúc nào cũng ở bên nhau. Tuy nhiên dạo này thì không như vậy.
Không hẳn là chị Amane biết hết mọi điều về tôi, tôi cũng không biết hết mọi điều về chị ấy.
“Sao thế?”
Tôi lặng thinh, chị Amane trông thấy thế nên nghiêng đầu vẻ bí ẩn.
Tôi liền nhún vai.
“Không có gì, em đang nghĩ là không có chị Amane thì buồn quá.”
Chị Amane trông như bị đánh vào điểm yếu, tiếp đó chị tỏ ra vẻ mặt luống cuống.
Không lẽ là… chị ấy đang ngượng ư?
Tại vì chị ấy lúc nào cũng dị hợm cho nên tôi thấy lạ.
Toàn bị chị ấy trêu ghẹo thôi nên tôi thành thử muốn chọc chị ấy một chút.
“Chị Amane cũng cô đơn à?”
“…Đúng. Cô đơn quá.”
Má chị Amane hơi nhuộm đỏ, nhưng mà chị ấy nói ra một cách rõ ràng.
(ảnh)
Tôi cứ đinh ninh là chị sẽ ngượng và chối bỏ, có lẽ đây là… kinh nghiệm của người lớn.
Thế rồi, chị Amane mở cửa sổ phòng ra. Gió lạnh mùa đông lùa vào.
Chị chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
“Chị cứ nghĩ là, Haruto-kun không có chị thì cũng chẳng cô đơn.”
“Làm sao mà em không cô đơn được chứ.”
“Thật không? Haruto-kun có Kaho, có Sakurai, giờ còn có cả Mikoto. Chỉ mỗi mình chị là không có thôi thì chẳng có gì to tát đâu đúng không?”
Chị Amane nói bằng chất giọng trầm ngâm hiếm thấy.
Tôi đập bộp, đặt tay vào vai chị.
Chị Amane giật mình quay lại nhìn tôi.
Thế rồi chị bật cười.
“Cấm sờ mó (nốt nhạc).”
“Đừng có nói kiểu tục tĩu thế chứ. Hồi bọn mình sống cùng nhau em vẫn đập vai bình thường mà…”
Chị Amane có sức tập trung cao, lúc chị làm việc trên máy tính hay lúc học, nhiều khi tôi gọi chị cũng không nhận ra. Nếu chị mà đeo tai nghe thì lại còn hơn nữa.
Những lúc đó thì tôi lại đập vai chị để thông báo là “Bữa cơm chuẩn bị xong rồi”, có bao nhiêu lần như thế rồi.
“Với lại là, em nghĩ chị Amane động chạm cơ thể em thì mới là vấn đề cơ…”
“Ví dụ như là ôm hả?”
“Đúng đúng.”
“Chỉ là động chạm qua da thôi mà? Hay là em thấy khó chịu à?”
Chị Amane hỏi tôi với vẻ bất an. Tôi thấy hôm nay chị ấy hơi kỳ lạ.
Thông thường thì chị không lo lắng những chuyện như thế.
“Em hoàn toàn không khó chịu đâu mà.”
“Nếu thế thì em thích thú chứ?”
“Thích thú, nói đúng hơn là em thấy nhẹ lòng. Bởi vì chị Amane là gia đình, người mà em có thể tin cậy.”
Hừm – Chị Amane ửng lên vẻ biểu cảm phức tạp.
Ngược lại, nếu mà chị ấy khó chịu với việc tôi đập vai thì tôi cũng thấy có lỗi thật.
Tuy nhiên, nỗi quan ngại đó ngay lập tức biến mất.
“Chị thì lại thấy thích thú đấy. Vì được Haruto-kun chạm vào.”
“Ơ?”
“Chị có bảo là, cấm sờ mó, nhưng mà sự thật là em thích chạm bao nhiêu cũng được đấy? Nè nè.”
Chị Amane ề hề rồi ưỡn ngực ra, bộ ngực to tướng của chị cứ theo đà đó mà lung lay. Giống như là chị đang tự mãn về cơ thể có dáng vẻ nổi bật của mình.
Tôi chẳng hiểu rõ thế nào nhưng có vẻ như chị ấy đã trở về với chị Amane như thường ngày rồi.
“Em, em sẽ không động chạm gì đâu.”
“Nói dối. Thật ra là thấy muốn sờ còn gì. Vừa rồi còn nhìn chị bằng con mắt dâm dục đúng không?”
“Em không nhìn, không nhìn. Em không nhìn gia đình mình… bằng con mắt ấy đâu.”
“Thật không ta.”
“Chị Amane thiếu phòng bị quá, mà đúng hơn là chị chọc ghẹo em quá, em mà hứng lên thì làm sao? Với lại giờ chỉ có hai đứa mình…”
“Đấy thấy chưa, Haruto-kun đang thừa nhận là em có khả năng thành ra như thế còn gì? Bọn mình là chị em họ mà. Nếu có lỗi lầm gì thì cũng không kỳ lạ đâu!”
Chị Amane nói bằng khẩu điệu đùa giỡn, thế rồi chị giương nắm tay lên. Tôi nhớ lại lời nói của Rei “Chị em họ thì có thể kết hôn”, cho nên đột nhiên tôi bắt đầu ý thức được.
Tôi cảm thấy má mình nóng lên.
“Không, không có đâu! Cơ mà cũng đến lúc phải dọn dẹp cẩn thận rồi, nếu không thì không xong trong hôm nay đâu…”
“Ài chà, Haruto-kun đúng là nghiêm túc ghê ha.”
“Tại chị Amane quá là thiếu nghiêm túc đấy chứ?”
“Á, tệ thế á! Haruto-kun cũng biết mồm mép rồi đấy nhỉ. Hồi xưa cực kỳ là đáng yêu thế cơ mà…”
Chị Amane khúc khích cười, và rồi chị ấy chằm chằm nhìn tôi.
“Này, Haruto-kun… nếu như…”
“Nếu như?”
“Không, không có gì đâu. Bỏ đi.”
“Thế à…”
Chị Amane vừa rồi định nói gì đấy nhỉ?
Tôi thành ra tò mò nhưng cũng chẳng thể nào gặng hỏi ra được.
Tôi liếc nhìn qua mấy cuốn sách trên giá. Ở trên đó, những cuốn sách của chị Amane và của tôi được đặt lẫn vào nhau.
Vì cả hai thường ngày hay mượn nhau cho nên khó mà phân biệt được cuốn nào là của ai.
Tôi và chị Amane đều chung sở thích là trinh thám cho nên có nhiều cuốn sách bìa mềm về tiểu thuyết suy luận.
Từ những cuốn trinh thám nguyên bản như là “Ba cỗ quan tài” hay là “Cuộc phiêu lưu của Ellery Queen”, cho đến những cuốn trinh thám tội phạm như là “Lời tạm biệt dài” hay là “Con chim ưng của Malta”, có rất nhiều những danh tác cổ của nước ngoài được sắp đầy.
Tôi hình thành nên cái thói quen đọc mấy thứ này cũng là vì ảnh hưởng của chị Amane.
Chị Amane hình như còn đọc được cả bản gốc tiếng Anh.
Nhưng mà tôi thì không làm được như chị. Kể cả tôi có đến tuổi như của chị ấy thì chắc tôi cũng không làm được.
Chị Amane rất xuất sắc, chị ấy đi học trường đại học quốc lập danh tiếng ở thành phố láng giềng, chị đạt điểm cao trong kỳ thi tiếng Anh rồi du học trao đổi với đại học Mỹ.
Chị khác với cái đứa vô sắc vô hình, chẳng có gì nổi bật như tôi.
Tôi liếc ánh nhìn từ giá sách quay về vị trí cũ thì thấy chị Amane mỉm cười.
“Không biết có nên dọn luôn cả cái giá sách này luôn không.”
“Ơ?”
“Mà có khi là hủy hợp đồng cái phòng này đi thì hay hơn đấy.”
Chị Amane nói như là một điều đương nhiên.
Tôi lạc lõng. Suy cho cùng thì hôm nay chúng tôi cũng chỉ đến để soạn sửa đồ đạc.
Đâu có ý định hủy hợp đồng căn phòng.
“Em định một lúc nào đó sẽ quay lại căn phòng này, cho nên là không hủy đâu.”
“Lúc nào đó là lúc nào?”
“Cái đó…”
“Nhà Toomi sẽ không giải phóng Mikoto đúng không? Tại vì không đảm bảo an toàn cho cô ấy được, chắc chắn là họ muốn giữ ở lại trong dinh thự. Với lại, em còn có hôn ước với Kotone mà.”
Đúng như chị Amane nói. Tập đoàn Toomi kinh doanh đang nghiêng ngả, lại vì giao dịch cửa sau nguy hiểm, cho nên số mệnh của cả gia tộc đang bị đe dọa.
Để bảo vệ Rei thì cô ấy cần phải ở trong dinh thự Toomi, nơi có được bảo vệ hoàn toàn.
Với lại, vấn đề còn lớn hơn nữa là hôn ước của tôi với Kotone. Tôi được coi như là hôn phu, và là người ứng cử kế tục, cho nên có thể tôi sẽ bị cưỡng buộc phải cư trú tại dinh thự Toomi với tư cách là con rể.
Một khi mà hai vấn đề này vẫn còn chưa được giải quyết thì tôi không thể trở về căn nhà này.
“Dù vậy, em vẫn muốn quay về căn nhà này. Rei cũng nói với em như vậy rồi…”
“Hể…”
Chị Amane nhấp nháy mắt lia lịa.
Tôi hơi xấu hổ, nhưng rồi tôi quyết định nói ra.
“Rei bảo với em là, cô ấy muốn trở về căn nhà này để tiếp cùng với em, hai người tiếp tục sống. Mùa giáng sinh hai người cùng chúc mừng cho nhau…”
“Ra là thế à. Mikoto… thì chắc hẳn sẽ nói như thế đấy nhỉ”
Biểu cảm chị Amane thoáng thay đổi.
Tôi thì chẳng lưu tâm đến sự thay đổi biểu cảm đó, vô tình nhẹ nhàng tâm tư với chị ấy.
“Này, chị Amane. Khoan nói về cái sự tình của nhà Toomi, trước tiên là mỗi cái chuyện hôn ước, không biết có ổn thỏa được không. Giá như mà có phương pháp nào đấy để xóa bỏ nó… Em đang nghĩ là, chị Amane có lẽ sẽ tìm ra.”
“Nếu làm vậy thì tức là em lại có thể bắt đầu lại cuộc sống cùng với Rei đấy nhỉ.”
Giọng nói của chị càng lúc càng nhỏ lại. Tông giọng cũng hơi u ám.
Chị ấy làm sao thế nhỉ?
Không lẽ là chị thấy điều đó phi hiện thực à? Quả thật, vì đây là chỉ định của đương chủ nhà Toomi – Toomi Souichirou, cho nên là khó có thể chối bỏ được hôn ước.
Nói vậy thôi, nhưng mà với chị Amane thì có lẽ chị ấy có thể dùng cách nào đó. Bởi vì chị đã nói một cách đầy tự tin “Nếu nhìn ra thế giới thì tập đoàn Toomi chỉ là cái xí nghiệp nhỏ của địa phương không hơn không kém”.
Nhưng tôi lại hoàn toàn không nhận ra tâm tư của chị Amane.
“Vậy thì chị sẽ ra sao đây?”
“Ơ?”
“Chị cũng là chủ nhân của căn nhà này mà.”
Chị Amane nhìn tôi dỗi hờn.
Câu nói ngoài sức tưởng tượng làm tôi giao động.
“Tại, tại vì là, chị Amane đang còn du học…”
“Mùa xuân năm sau thời hạn trao đổi du học hết đấy. Xong rồi thì chắc chắn là chị sẽ về cái thành phố của Nhật Bản này. Lúc đó thì Haruto-kun cũng định sống chung với Mikoto đúng không?”
Cả tôi và Rei đều nghĩ vậy. Rei nói rằng, căn nhà này là nơi bản thân thuộc về, mà mình đã tìm kiếm được.
Tôi cũng muốn tạo ra cái nơi mà Rei thuộc về…
Nhưng mà đây là nhà Akihara. Năm sau, ông bố đơn độc tha hương cũng sẽ từ Kushiro trở về, nhưng chị Amane thì không như vậy.
“Từ lâu rồi đây là nhà của chị. Vậy mà bây giờ phòng của chị lại thành phòng của Mikoto. Haruto-kun không định sống với chị mà lại sống với Mikoto… Tại sao chứ?”
Tôi đã chỉ nghĩ về bản thân mình và Rei.
Tôi đã để rơi tuột chị Amane khỏi cái đầu mình.
“Em xin lỗi. Nhưng mà vốn cái người cho phép Rei ở trong căn nhà này là chị Amane đúng không.”
“Đúng là thế… Nhưng mà chị cô đơn lắm. Haruto-kun bảo là không có chị thì cũng cô đơn còn gì? Chị là gia đình của Haruto-kun đúng không? Thế thì chẳng lẽ là em không cần chị ở căn nhà này?”
“Em đâu có nói là không cần chị.”
“Chị biết mà. Nếu mà có chị thì nó lại thành cản trở cho việc sống chung của hai người mà. Chị biết trong đầu mình là em quý Mikoto hơn chị.”
Tôi định nói rằng, không có chuyện như vậy đâu. Chị Amane là gia đình, tôi không thể nào so sánh chị ấy với Rei được.
Nhưng nếu như thật sự là gia đình thì chị cũng quan trọng không khác gì Rei, nếu vậy tại sao tôi lại không tưởng tượng ra việc cùng chung sống với chị Amane nhỉ?
Cái hồi Rei bị nhà Toomi bắt về, chị ấy cũng từng ném cho tôi một câu hỏi tương tự.
Lúc đó, tôi đã không thể trả lời câu hỏi đấy. Và chí ít là, tôi bây giờ không thể ngay lập tức đưa ra câu trả lời là tôi quý chị Amane hơn Rei.
Chị Amane nhìn thẳng vào tôi, thế rồi chị níu chặt ống tay áo của tôi.
“Cả vấn đề huyết thống với Kaho, cả lúc Mikoto bị bắt cóc, chị đều cứu giúp em. Cả hôn ước với Kotone, có thể chị cũng sẽ giải quyết được. Nhưng mà sau đó thì nơi chị thuộc về nằm ở đâu?”
“Chị Amane… Chị khác với em, chị chắc chắn ở đâu cũng có chỗ đứng. Chắc là chị cũng rất giỏi ở trường đại học, ngay cả những nơi để kiếm được việc làm tốt cũng…”
“Nhưng mà, nhà của chị chỉ có mỗi ở đây thôi. Kể từ cái ngày đó năm năm trước, vẫn mãi mãi…”
Thế rồi, chị nhẹ nhàng nhặt lấy chiếc bình thủy tinh rơi ở trên sàn.
Đó là chiếc bình đựng nước hoa hồng mà Rei đã bỏ quên. Chị nhìn nó và cắn môi.
Có lẽ, đối với chị, lọ nước hoa hồng đó… Tượng trưng cho việc căn phòng của chị Amane đã trở thành căn phòng của Rei.
Chị mỉm cười.
“Chị hôm nay có lẽ hơi kỳ cục. Chị xin lỗi nhé.”
“Không đâu, chị Amane không cần xin lỗi, đúng ra em thấy mình mới sai…”
“Không sao. Yên tâm đi. Chị sẽ giải quyết tất cả, chị sẽ làm sao để cho Mikoto lại có thể cùng với Haruto-kun sống trong căn nhà này.”
“Ờm, chị Amane. Em xin lỗi, chị không cần phải gắng quá sức…”
“Quá sức ư? Chị không quá sức đâu. Bởi vì chị là chị gái của Haruto-kun mà? Cứu giúp Haruto-kun là chuyện đương nhiên, và đó là… lời đáp ơn của chị.”
Chị Amane nói như vậy xong, tôi nhìn chị kiểu gì cũng thấy chị đang tỏ vẻ ra gắng quá sức, rồi đột nhiên chị nở nụ cười.
Tôi lúng túng định lên tiếng. Chị Amane còn mở miệng nhanh hơn tôi, chị bảo là “Chị đi hóng gió một chút”, và rồi chị đi về phía lối ra vào.
Nhưng mà gió thổi vào hết từ cửa sổ rồi mà. Có lẽ vì chị Amane mở cánh cửa ở lối vào nên gió mạnh lên thấy rõ.
Tôi run mình lẩy bẩy vì hơi lạnh. Tôi hốt hoảng lên đóng cửa sổ lại.
Trong vòng một hai năm gần đây, hiếm khi chị Amane lại tỏ ra xúc động kiểu như thế. Chị Amane lúc nào cũng ứng xử đầy kinh nghiệm như là một người chị gái.
Chị ấy khác với thời điểm sau vụ hỏa hoạn đó. Năm năm trước. Chị Amane vì bất an nên đột nhiên bật khóc.
Chị Amane hồi đó mới có mười lăm tuổi. Cú sốc mất đi bố mẹ có lẽ đã nặng nề đến mức mà một cô thiếu nữ bình thường không thể chịu đựng nổi.
Chị Amane hồi đó chẳng hề phải là người mạnh mẽ. Một người chị Amane như thế, không rõ là từ bao giờ, chị đã trở thành một người chị có thể nhờ cậy.
Bản thân tôi cũng đã mất đi người mẹ, nhưng mà tôi còn có bố.
Chị Amane đã gần như sắp tan vỡ, tôi đã ở mãi bên cạnh chị. Nhờ đó mà tôi đã chữa lành được nỗi buồn mất đi người mẹ, và có lẽ tôi cũng một phần nào đó đã trở thành giá đỡ cho chị Amane.
Vậy mà bây giờ tôi lại làm chị ấy tổn thương mất… chắc là vậy.
Tôi đâu có tưởng tượng được là chị Amane lại quý trọng tôi như là một gia đình đến độ như vậy chứ.
Rõ ràng là chị Amane… đang ganh tỵ với Rei. Đó có phải là sự ganh tỵ đối với việc Rei đang dần trở thành gia đình của tôi, hay là…
Tôi vừa suy nghĩ, vừa vô thức ngó sang tủ tường mà chị Amane vừa dọn dẹp lúc nãy.
Đồ đạc của chị Amane và đồ đạc của tôi tống vào sau đó lẫn lộn.
Cái này thì… phải làm gì đó thôi…
Cũng vừa là để trốn tránh hiện thực, tôi tình cờ lấy được một thứ giống như là sổ tay từ phía trong cùng của tủ tường.
Vì nó bám bụi kinh khủng nên tôi tạm mở cánh cửa tủ tường ra.
Gì đây nhỉ? Phải chăng là cuốn sổ của tôi hay là cái gì đó.
Tôi răng rắc mở nó ra, và rồi thấy hối hận.
Đó là cuốn nhật ký của chị Amane. Có lẽ chị đã lơ đễnh để quên mất.
Một loạt những điều riêng tư của chị. Tôi chẳng có ý định xem lén đâu, nếu như bình thường thì tôi đã đóng lại ngay lập tức rồi.
Thế nhưng, trong trang giấy của cuốn nhật ký lại có tên tôi được viết.
Tự nhiên mắt tôi đuổi theo từng con chữ.
“Mình thích Haruto-kun.”
Ơ… – tôi nghĩ, và tôi đọc tiếp. “Mình thích Haruto-kun vì đã nhường món tráng miệng pudding cho mình!” – có lẽ đó là thích theo kiểu của gia đình thôi nhỉ…
Nhưng không phải vậy.
Thứ được viết ở đó là câu chuyện về chị Amane - với tư cách là một nữ giới, thích tôi – là một thằng con trai.
Đó là nhật ký của khoảng thời gian một chút trước khi chị Amane đi du học. Tức là, khoảng thời điểm lúc tôi trở thành học sinh cấp ba.
“Haruto-kun thích Kaho. Mình là chị gái của Haruto-kun nên muốn cổ vũ cho Kaho… Nhưng mình lại thích Haruto-kun. Mình nên làm gì đây?”
“Haruto-kun chỉ nghĩ mình là một người chị gái có thể trông cậy thôi nhỉ. Thế thôi mình cũng đủ vui sướng rồi… nhưng mà chỉ thế thôi thì mình không thỏa mãn được.”
“Mình đã nhận ra rằng, mình chỉ có Haruto-kun mà thôi. Bởi vì cậu ấy là người con trai đã ở bên cạnh mình lúc đau khổ nhất, coi mình là một gia đình…”
Tình cảm bày tỏ đến tôi được thể hiện rõ ràng, tôi quá là sốc nên làm rơi mất cuốn nhật ký xuống sàn nhà.
Tôi lật tung lên các trang nhật ký khác để lướt qua.
“Haruto-kun đã tổ chức tiệc sinh nhật cho mình, chỉ mình với cậu ấy thôi! Mình cực kỳ vui luôn!”
“Haruto-kun vẫn thản nhiên giặt đồ lót của mình, cậu ấy không ngượng à? Hình như mình không được cậu ấy coi là con gái, phức tạp ghê á…”
“Nhìn thấy Haruto-kun thân thiết với Kaho, mình ganh tỵ sắp điên mất. Hai người có hẹn hò nhau không nhỉ… Nếu mà mình du học thì Haruto-kun có quên mình không…”
“Mình vào phòng của Haruto-kun rồi tuồn vào chỗ Haruto-kun ngủ…. thì cậu ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Cậu ấy sẽ chỉ nghĩ là động chạm ngoài da đơn thuần? Hay là…”
Tôi đọc đến đó rồi đóng bộp cuốn nhật ký lại. Bởi vì tôi đã hết dung lượng mất rồi.
Chị Amane bình thường thích trêu đùa, lúc nào cũng chọc ghẹo tôi. Và tôi thì thấy chị là một người mạnh mẽ, không xao động trước bất cứ điều gì.
Thế nhưng, chị Amane trong cuốn nhật ký này lại khác. Chị giống như là một cô thiếu nữ buồn phiền lạc lối, và là một người nữ giới mang tình cảm mạnh mẽ với tôi.
“Mình đã không nhận ra…”
Tức là đúng như Rei đã nói. Chị Amane thích tôi. Tôi không rõ lý do nhưng đó là sự thật không thể nào lầm được.
Tôi đã sai rồi, bảo chị ấy giúp đỡ Rei và Kaho. Tôi đã dựa dẫm vào chị.
Bởi vì tôi đã nghĩ rằng, chị Amane “chỉ đơn thuần là gia đình”.
Đó là một điều thật sự thảm khốc.
Chị Amane đã coi tôi là gia đình quý giá, đã ủng hộ Kaho, đã cứu giúp Rei.
Cho nên chị ấy không thể tuyên thệ tình cảm với tôi.
Nhưng tôi đã biết mất rồi.
Tôi nên tiếp chuyện với chị Amane theo kiểu nào đây?
Tôi cầm cuốn nhật ký mà đứng chết lặng, cuối cùng, tiếng cánh cửa lối vào vang lên.
Chị Amane đã quay trở vào.
Tôi hoảng hốt mở tủ tường ra định cất cuốn nhật ký lại chỗ cũ.
Tuy nhiên, đúng cái lúc như này thì nó lại bị kẹt, cửa tủ tường không chịu mở ra. Trong thâm tâm tôi nguyền rủa cái độ rách nát của căn hộ kiến trúc tuổi đời ba mươi năm.
Đáng ra tôi đừng có lo cho nó bị dính bụi, cứ mở toang hẳn ra.
Kết cục là, tôi phải tiếp đón chị Amane trong khi tay vẫn còn cầm cuốn nhật ký.
Ngoảnh lại thì tôi thấy chị Amane đang đứng ở lối vào. Tôi vội khoanh tay ra phía sau để che giấu cuốn nhất ký.
Chị Amane tủm tỉm cười, đó là phong cách như thường ngày của chị.
“Haruto-kun đã làm gì lúc nãy trong khi chị đi vắng?”
“Em, em không làm gì cả…”
“Nói dối. Đang giấu cái gì đúng không? Thật ra là đang cầm cuốn sách dâm đúng không?”
Nói xong, chị Amane dòm ra sau lưng tôi.
Không hay rồi. Cứ thế này tôi sẽ bị lộ tẩy ra việc mình xem cuốn nhật ký của chị.
Tôi thoái lui ra phía cửa sổ. Chị Amane bước lên một bước lại gần tôi.
Không, không còn chỗ để trốn thoát…
Gương mặt mỹ miều của chị vụt ghé lại gần tôi.
Nhìn lại lần nữa tôi lại thấy rằng, người chị họ của mình thật là xinh đẹp.
Khuôn mặt chỉn chu như là nữ diễn viên, dáng hình cũng nổi bật, mang phong thái của người lớn… Hơn nữa chị lại còn cực kỳ thông minh, mặc dù thích đùa cợt nhưng thực ra tính cách lại rất dịu hiền.
Chị Amane là như vậy, lại còn thích tôi nữa.
Tâm tư của chị ở trong cuốn nhật ký đó chồng lên chị Amane ở trước mắt tôi, làm cho tôi xao động.
“Sao lại đỏ mặt lên thế? Đúng là sách dâm đúng không?”
Chị bật cười rồi vươn tay tới tôi. Tôi cứ đinh ninh là chị định cưỡng bức cướp lấy cuốn sách mà tôi cầm trên tay nên tôi thủ thế sẵn.
Tạm thời là tôi vẫn tự tin về mỗi cái sức mạnh của cơ thể mình, kháng cự lại một cách cưỡng chế thì tôi làm được, nhưng mà tôi không thể nào mà lại bạo lực với chị ấy.
Kết cục là gần như đóng cọc, chờ đón lấy động thái của chị Amane.
“Ơ?”
Hành động của chị Amane khác với dự tưởng của tôi.
Chị vòng tay lên đầu tôi nhẹ nhàng vuốt ve.
“Haruto-kun đúng là đáng yêu quá…! Cần gì phải xấu hổ đâu. Mình là gia đình mà”
Chị Amane cười hì hì. Tôi chẳng biết làm sao với cái ánh nhìn hiền từ thuần túy của chị, coi tôi như là một đứa em trai.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại sột soạt trên tóc tôi. Chẳng hiểu sao lúc đó, tôi cực kỳ cảm thấy rằng, mình đúng là em trai của chị Amane.
Để che đi sự ngượng ngùng, tôi mở miệng.
“Nếu mà em cầm sách dâm mà để gia đình mình nhìn thấy một cách dễ dãi thì ngượng lắm…”
“À, quả nhiên là có sách dâm còn gì?”
“Kh, không, không phải thế…”
“Là gia đình thì không giấu diếm. Đúng không nào?”
“Chị Amane nói thế nhưng mà chị cũng có điều giấu diếm còn gì?”
“Chị á? Chị không có gì phải giấu Haruto-kun cả.”
Tôi biết đó là lời nói dối, dù vậy tôi cũng không thể gặng hỏi chị ấy được.
Chị Amane vòng tay ra sau lưng tôi. Nếu như chị ấy biết là tôi đã xem nhật ký thì sẽ không thể duy trì mối quan hệ như từ trước đến giờ.
Ngay cả chị Amane cũng cố gắng che giấu từ trước đến giờ mà…
Lúc đó, chị ấy bỏ tay khỏi đầu tôi.
Và rồi chị mỉm cười mềm mại, nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng tôi. Cơ thể của chị ghé lại gần tôi, mái tóc dài xinh xắn khẽ đung đưa.
Tôi rung động lên vì mùi hương ngọt ngào thoang thoảng. Chị đang cố cướp lấy cuốn nhật ký mà tôi đang cầm trên tay hay sao? Hay chỉ đơn thuần là chị ấy ôm tôi.
Dù là cái nào, tôi cũng không thể bình thản được. Bởi vì tôi đã biết tâm tư của chị Amane rồi.
Tôi không có đường để trốn chạy. Ý nghĩ không được để cho chị Amane nhìn thấy nhật ký, cùng với cảm xúc mà tôi hướng đến chị Amane có cảm tình với tôi, chúng trở nên lộn xộn—.
Tôi theo phản xạ đẩy bay chị Amane ra.
Tôi đâu định làm như vậy. Nhưng…
Chị Amane bị đẩy bay đi, chạm mông xuống tấm chiếu tatami của phòng, chị ngơ ngác ngước lên nhìn tôi.
“Ha, Haruto-kun…?”
“Em, em xin lỗi. Em không cố tình…”
Biểu cảm chị nhăn nhó, chị cặn môi, chị cúi đầu như là bị tổn thương.
Trên đôi mắt long lanh đó hơi ứ lên nước mắt.
Có lẽ chị nghĩ là bị tôi cự tuyệt rồi.
Chị mang vẻ mặt giống như năm năm trước, lúc bố mẹ chị mất.
Thế rồi, người đã làm chị thành ra vẻ mặt như thế… là tôi.
“Chị Amane, ờ, ờ…”
“Không sao. Tại chị mà. Đó là cái thứ mà em không muốn cho xem đúng không? Tại vì chị định cưỡng chế để bắt em cho xem mà. Với lại, em đúng ra lại… ghét chị xoa tóc và ôm đúng không?”
“Không phải thế đâu mà!”
“Nói dối.”
“Không phải nói dối đâu.”
Tôi cúi mình xuống đến ngang tầm mắt với chị Amane.
Chị lảng mắt đi.
“…Chị không còn là chị của Haruto-kun nữa nhỉ.”
“Chị Amane là gia đình đáng quý của em mà.”
“Nhưng mà Haruto-kun có Mikoto rồi. Còn có cả Kaho nữa. Cả Kotone nữa, cả đứa con gái khác nữa… Không có chị thì Haruto-kun vẫn có chỗ đứng”
Chị Amane quay phắt sang một bên. Mái tóc của chị lúc bị đẩy ngã thì đã rối tung lên rồi, lúc chị quay ngang sang thì theo đà đó, tóc che mất con mắt bên phải.
Trong một thoáng tôi chần chừ rồi vươn tay tới chị, gạt mái tóc đó đi. Chị Amane không kháng cứ mà vẫn nhận lấy.
Thế rồi tôi thì thầm với chị.
“Không có ai có thể thay thế được chị Amane. Em không có người chị nào khác đâu.”
“Thật sự là em nghĩ thế á?”
“Thật.”
“Nếu thế thì em sống cùng chị thay vì Mikoto được không?”
“Ơ?”
“Ngoại trừ chú ra thì gia đình của Haruto-kun chỉ còn chị đúng không? Nếu thế thì chị sống cùng nhà với Haruto-kun là điều tự nhiên mà?”
“Cái, cái đó…”
Tôi lắp bắp miệng, thế là chị Amane bật cười.
Thế rồi chị đứng dậy.
“Đùa thôi mà. Đừng có nghiêm túc quá. Chị biết là Haruto-kun lựa chọn Mikoto mà.”
“Ờm…”
“Không sao. Nào, bọn mình tiếp tục dọn dẹp thôi chứ?”
Chị Amane hoàn toàn trở lại với biểu cảm tươi sáng.
Nhưng đó như là nụ cười chị cố gắng giả tạo.
Nếu như mà chị Amane thích tôi, thì chắc chắn là trong thâm tâm chị không muốn để tôi và Rei cùng sống trong căn nhà này. Ngay cả Kaho cũng đã định ngăn cản tôi ở cùng Rei.
Nếu tôi không nhầm thì, người mà đã sắp xếp để Rei sống chung với tôi trong căn nhà này là chị Amane.
Chỉ có điều, lúc đầu, việc Rei bị đối đãi tệ hại ở dinh thự chính là cái mục đích để tôi ở với Rei.
Nhưng mà bây giờ, cái lý do mà tôi và Rei muốn trở về căn nhà này lại khác. Tại vì… hai người trân trọng nhau.
Tôi cũng đứng dậy và quay trở lại với công việc dọn dẹp.
Tuy nhiên những suy nghĩ cứ quay cuồng. Tư duy của tôi không thống nhất được.
Cứ nghĩ mãi về chị Amane mà tôi quên mất đi điều quan trọng.
“Ơ? Cái đó…”
Chị Amane nhỏ giọng lẩm bẩm. Ánh mắt của chị dội vào tay phải của tôi.
Và trong bàn tay đó, tôi đang nắm lấy cuốn nhật ký của chị.
Chết rồi. Tôi quên béng mất về cuốn nhật ký.
Tôi hốt hoảng định giấu đi nhưng đã quá muộn.
“Đó là, nhật ký của chị!”
Chị Amane chốc chốc đỏ mặt lên.
“Em xem rồi đúng không?”
“Em chưa xem.”
“Chắc chắn là xem rồi đúng không!?”
Chị Amane hốt hoảng cố cướp lấy cuốn nhật ký từ tôi. Vừa nãy chị cũng đã định lấy từ tôi rồi, nhưng lúc đó là vì chị nghĩ đó là quyển sách dâm (?), cho nên mới kiểu như chọc ghẹo tôi một cách bình thản.
Nhưng lần này thì khác. Chị hết sức cố lấy lại từ tôi. Tôi lại một lần nữa bị đẩy về gần cửa sổ, và rồi chị cưỡng chế vươn tay tới tôi.
Trong khoảnh khắc, tôi cũng nắm chặt lấy cuốn nhật ký bằng hai tay, cố không đưa cho chị ấy.
Và rồi xung đột xảy ra. Gương mặt đoan trang của chị đến ngay gần tôi làm cho tôi giật mình.
Tôi giấu cuốn nhật ký vào sau lưng nhưng tay của chị lại vòng ra sau lưng tôi.
Vì cố gắng né tránh nên tôi ngã người xuống.
“Ái…”
“Ế… Aaaaaaa”
Chị Amane hét lên, chị cùng với tôi đổ nhào xuống tấm chiếu tatami trên sàn. Giống như vừa nãy, nhưng lần này thành ra tôi lại ôm chầm lấy chị Amane.
Tức là, mặc dù là tai nạn thôi, nhưng tư thế lại thành ra như tôi vật chị ấy nằm ra.
Chị Amane rỉ ra một tiếng thở nhỏ “A…”. Gương mặt của chị đỏ ửng, rõ ràng là chị đang ý thức về tôi.
Cuốn nhật ký rơi trên sàn nhà, nhưng giờ cả tôi lẫn chị Amane chỉ có nhìn nhau.
“Chị, chị Amane không sao chứ?”
“Chị, chị ổn… ngoại trừ việc bị Haruto-kun vật chị ra.”
“Đâu có phải là em vật chị ra đâu…”
Chỉ có điều là, hai tay của tôi thành ra đang dí lấy hai cánh tay của chị Amane.
Chắc trông giống như tôi cố vật chị ấy xuống. Gương mặt chị ấy nằm ngay trước mắt tôi, gần đến mức cứ tưởng như làn môi đỏ mềm mại của chị sắp chạm vào mặt tôi.
Tôi hỗn loạn lên, ngay lập tức tôi định rồi khỏi chị Amane. Tôi không cố ý. Chỉ là ngã theo đà thôi. Tôi định biện hộ như vậy. Tuy nhiên, lúc tôi nhổm dậy từ cánh tay của chị Amane thì chị ấy dùng tay phải níu cổ tay tôi lại. Cứ như muốn nói rằng “đừng rời đi”. Tay của chị Amane rất mềm mại và ấm.
Kết quả là tôi vẫn trong cái trạng thái đè chị Amane xuống.
Và rồi, chị Amane nhìn thẳng vào tôi.
“Hồi sống với nhau, em còn chưa lần nào làm thế này với chị.”
Chị Amane nhỏ giọng lầm bầm.
“…Chị Amane muốn em làm chuyện như thế này à?”
“Kh, không phải.”
“Nếu thế thì…”
Trái hẳn lại với lời nói của mình, tay chị vẫn bám lấy tôi không rời.
Chị Amane nhắm chặt mắt. Cứ như là chị đang tiếp nhận lấy tôi.
“Chuyện mà em làm với Mikoto, em sẽ làm với chị chứ?”
Chị Amane thì thào. Chắc chắn ý chị là… hôn.
Nếu tôi làm vậy thì không thể trở lại được nữa.
Bởi vì đó không phải là chị em họ, mà đó là việc của hai người khác giới đụng chạm vào nhau.
Làm sao để tôi không khiến chị Amane tổn thương đây?
Lúc này, dù tôi có làm gì, hoặc là không làm gì, thì cũng không thể giữ lại mối quan hệ như trước đây nữa.
Nhưng mà tôi không cần phải quyết định nữa.
Bởi vì có tiếng sầm của cánh cửa phòng mở.
Cả tôi và chị Amane, hai người đều nhìn về phía ấy.
Người đứng ở đó là một mỹ nữ tóc bạch kim. Cô mang phong thái chỉn chu với bộ tư phục áo blouse và váy.
“Ha, Haruto-kun!? Với cả Amane nữa!? Hai người đang…”
Cô đỏ chín mặt đi, Rei cạn lời đứng như trời trồng.
Rei có chìa khóa dự phòng. Tôi và chị Amane thì lại quá để ý đến nhau trước mắt nên có vẻ như không nhận ra là cửa lối vào đã nhẹ nhàng được mở.
Không hay rồi.
Người thứ ba—— Rei nhìn thấy tận mắt mình thì chắc chắn là sẽ hiểu nhầm rồi.
Chỉ có hai người ở trong căn hộ, tôi vật ngửa chị Amane ra, đã thế lại còn sờ ngực chị ấy.
Tôi đã chuyện đó – có bị nhìn theo cái kiểu như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Rei chỉ thẳng vào tôi, mắt cô xoay như chong chóng.
“Ha, Haruto-kun là đồ lăng nhăng!”
“Hiểu nhầm mà!”
“Nếu thế thì tại sao lại làm việc đó…!?”
Tôi và chị Amane nhìn nhau rồi hoảng hốt định đứng dậy…
“Khoan, Haruto-kun, nhột quá!”
“Á, chị Amane cũng bỏ tay ra đi…”
“Nhưng, nhưng mà, a, Haruto-kun. Đừng đụng vào chỗ đó.”
Chúng tôi trong tình thế vật qua vật lại, không thể đứng lên ngay được.
Liếc nhìn qua Rei thì tôi thấy cô ấy đang phồng má trông cau có.
“Ha, Ru, To, Kun?”
“Cái này không phải là cố tình.”
Tôi hốt hoảng giải thích từ đầu đến cuối cho Rei, thế là cô ấy tỏ ra có vẻ hiểu chuyện, nhưng mà cô vẫn lườm tôi như nổi máu ghen.
Ngược lại, tôi đứng dậy thất bại nên chị Amane “Hí” hét lên một tiếng.
Vừa làm đi làm lại, tôi vừa hỏi Rei một điều mình tò mò.
“Rei tại sao lại ở đây?”
“Ờ, ờm… tại tớ thấy không khỏe nên được người nhà Toomi dắt đi bệnh viện”
“Ơ!? Cậu ổn chứ?”
“Ư, ừ. Cái đó thì ổn rồi, trên đường tớ về thì tớ đã nhờ tài xế ghé qua căn hộ vì có đồ tớ để quên.”
“Đồ để quên…?”
“Thực, thực ra là vì tớ lo chỉ có mình Haruto-kun và chị Amane.”
Chuyện là thế à – cuối cùng tôi cũng hiểu. Vì Rei bị đặt dưới sự quản lý của nhà Toomi nên không thể ra ngoài được, khó mà có thể về được căn hộ này. Cho nên chắc là cô bày trò quên đồ để tới đây.
Người nhà Toomi là tài xế kiêm vệ sĩ, nghe nói ông ta đang đậu xe trên đường ở dưới căn hộ.
Nói vậy thôi, nhưng mà việc cô ấy thấy không khỏe có vẻ là sự thật, cô ấy có ổn không nhỉ…?
Tôi lo lắng, nhưng mà trước hết là tôi phải đứng lên cái đã…
Trong khi tôi đang đứng dậy thì có vẻ như Rei nhận ra có cuốn nhật ký bị vứt trên sàn.
Gì đây nhỉ - vẻ mặt của cô nói lên điều đó, cô nhặt lên, từ từ lật từng trang giấy.
Tôi và chị Amane không rảnh tay để mà ngăn lại. Rei có lẽ cũng không nghĩ đó là cuốn nhật ký đâu…
Rei lướt mắt qua, cô ngước mặt lên rồi nhìn tôi và nhìn chị Amane như giật mình.
Chị Amane thì xấu hổ cúi đầu.
Ngược lại, Rei thì lại rất là bối rối.
Tôi hiểu rõ cảm xúc của cô. Đúng là cô ấy đã bảo tôi là có lẽ chị Amane thích tôi.
Tuy nhiên, vì nhìn thấy thứ tình yêu nồng nhiệt trong cuốn nhật ký nên tôi nghĩ cô bị sốc rồi. Tại vì chẳng ai nghĩ là chị Amane lại mang tình cảm mạnh mẽ với tôi đến như thế này…
Rei đóng bộp cuốn nhật ký lại. Gần như đồng thời, tôi và chị Amane đều bằng cách nào đó đã đứng dậy được.
Tôi để ý thì thấy Rei đã đến ngay gần chính diện với chị Amane.
Thế rồi, Rei nhìn thẳng vào mặt chị ấy. Chị Amane bước lùi một bước như bị lấn át.
“Quả nhiên là, chị Amane thích Haruto-kun nhỉ.”
“Không, không phải. Cuốn nhật ký này là… ờm, là nó… chị chỉ viết để đùa thôi.”
“Lời nói dối ấy, em nghĩ là cả em và cả Haruto-kun sẽ không tin đâu.”
Bình thường thì chị Amane thông thái, đầy tự tin, nhưng giờ chị lại hoàn toàn bị lung lay.
Ngược lại, Rei lúc nào cũng khiêm tốn thì giờ tôi lại cảm thấy được ý chí mạnh mẽ của cô, như muốn nói rằng “Em không bị lừa được đâu”.
Tôi nhìn qua nhìn lại hai người họ mà thấp thỏm. Rei với Kaho lúc nào cũng lách tách tóe pháo hoa, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến mối quan hệ giữa Rei và chị Amane lại thế này nữa.
Với Rei thì chị Amane là ân nhân, đã trao cho Rei một nơi để trốn chạy, chính là cái căn hộ này. Với chị Amane thì có lẽ Rei là một cô gái đáng thương, cần phải bảo vệ.
Tuy nhiên, bây giờ vị thế lại khác hoàn toàn.
Với chị Amane, Rei là mối đe dọa. Còn tôi thì lại lỡ nói với chị ấy rằng “Em muốn mình em và Rei ở sống cùng nhau”.
Cả cái nơi ở trong căn hộ này, và cả cái vị trí gọi là gia đình của tôi, chị Amane sẽ bị Rei cướp đi tất cả.
Ngược lại, đối với Rei thì chị Amane sẽ thành đối thủ lớn nhất. Tại vì chị ấy đã ở bên tôi từ lâu với tư cách là gia đình, ngay cả căn phòng của Rei vốn cũng là phòng của chị Amane.
Nếu chị Amane là tình địch thì cô ấy sẽ phải ý thức về chị Amane trước khi sống ở căn nhà này.
Tại vì cô đã biết được tiếng nói thật lòng của chị Amane, cho nên tất cả mọi sự tình sẽ dần thay đổi. Đương nhiên là cả mối quan hệ của Kaho và chị Amane cũng…
Chị Amane cắn môi, và rồi chị nói bằng chất giọng gắng gượng.
“Chị… Không có ý thức Haruto-kun như là một người khác giới đâu. Cho nên là, chị sẽ giúp đỡ để Haruto-kun và Mikoto trở về căn nhà này. Mikoto cũng thấy cái đó hợp lý đúng không?”
Rei ngước nhìn chị Amane, và rồi cô lắc đầu.
“Em biết ơn chị.”
“Ơ?”
“Người đã cho em chìa khóa cái nhà này là chị Amane mà. Chị bảo vệ em khỏi nhà Toomi, và còn để em gặp được Haruto-kun. Thực sự, thực sự là em biết ơn chị.”
“…Chị chỉ làm điều đương nhiên thôi. Người Mikoto nên cảm ơn là Haruto-kun, không phải là chị.”
“Dù vậy em vẫn biết ơn chị. Cho nên, em muốn chị đừng dối lòng mình.”
“Dối ư? Chị có nói dối đâu! Đừng có từ tiện nói…”
Chị Amane lườm đáp lại Rei theo cảm xúc.
Tuy nhiên, Rei không chịu lùi dù chỉ một bước.
“Nếu thế thì tại sao chị lại bảo là chị không thích Haruto-kun?”
“…Chị muốn Haruto-kun hạnh phúc. Chỉ là thế thôi. Cái lúc mà chị đau khổ nhất, Haruto-kun đã cứu chị. Cho nên lần này đến lượt chị cứu giúp Haruto-kun.”
“Nếu thế thì—”
“Nhưng mà cảm xúc của chị chẳng cần thiết, chị cũng chẳng thể trở thành số một của Haruto-kun được. Haruto-kun chỉ cần chọn một con đứa nào đó, Mikoto cũng được, Kaho cũng được, đứa nào cũng được, để cho cậu ấy trở nên hạnh phúc nhất.”
“Em cũng muốn Haruto-kun trở nên hạnh phúc mà.”
“…Là sao?”
“Nếu như Amane thích Haruto-kun, và Haruto-kun chọn Amane, —thì em sẽ chấp nhận. Tại vì đó là điều mà Haruto-kun nên lựa chọn.”
“Nhưng mà…”
“Em biết là chị đang suy nghĩ vì Haruto-kun. Nhưng mà người lựa chọn là Haruto-kun. Có đúng không?”
Thế rồi, Rei quay lại nhìn tôi.
“Haruto-kun nghĩ sao? À không, cậu muốn làm gì?”
Mong muốn của tôi là gì đây? Đương nhiên là tôi khá chắc với việc tôi muốn trở lại căn nhà này với Rei, nhưng để đạt được mục đích đó thì cần phải có sự hợp lực của chị Amane.
Tuy nhiên, trước khi nói về việc đó thì chị Amane là một người phụ nữ quan trọng đối với tôi.
“Nếu như chị Amane bảo là mình đang chịu đựng, nếu như chị đang hy sinh đi ước vọng của bản thân mình thì em không chịu đâu. Em không định quay lại căn nhà này mà bỏ qua cảm xúc của chị.”
Khoảnh khắc tiếp theo, chị Amane túm lấy cổ áo tôi. Tôi đã né được cho nên tôi nghĩ mình cũng có thể đẩy chị bay ra như vừa nãy.
Nhưng tôi lại không làm vậy. Chị Amane nhìn tôi bằng ánh mắt buồn rượi.
“Nếu thế thì! Haruto-kun sẽ lựa chọn chị chứ? Em sẽ chỉ sống với chị ở căn nhà này chứ?”
“Việc đó…”
“Nếu em không nói vậy thì còn có ý nghĩa gì đâu! Chị không thể trở thành Mikoto hay Kaho được. Cho nên chị đã định là sẽ làm chị gái của Haruto-kun. Nếu không làm như thế thì chị chỉ là thảm hại… chị đã chịu đựng từ lâu rồi, vậy mà tại sao bây giờ em lại nói như vậy?”
Tôi không trả lời được.
Toàn bộ mọi chuyện thành ra như thế này, toàn bộ đều là do tôi không để ý đến cảm xúc của chị Amane.
Chị Amane rưng rưng nước mắt, thế rồi chị đẩy tôi bay đi.
Cuối cùng chị lau nước mắt rồi ra khỏi cửa và đi mất.
Chỉ còn lại tôi và Rei.
Tại sao lại thành thế này chứ?
Tôi rũ rượi ngồi sụp xuống vo tròn người lại. Từ trước đến nay tôi đã dựa dẫm chị Amane như một người chị gái… tôi rất yêu quý chị. Chị Amane cũng thích tôi, nhưng đó lại là tình cảm dành cho người khác giới.
Tại sao hai người đều trân trọng nhau mà tôi lại làm tổn thương chị Amane chứ.
Cứ thế này thì tôi và chị Amane sẽ cãi nhau mà chia tay mất. Tôi còn tưởng tượng được thứ kinh khủng hơn nữa.
Có khả năng là chị Amane vẫn tự lừa dối bản thân mình, dù vậy chị vẫn sẽ giúp sức cho tôi vì Rei và Kaho.
Thực tế là chị đang bị tổn thương, vậy mà lại cố tỏ ra vẻ mặt tươi cười, cầu mong hạnh phúc cho chúng tôi. Tôi không muốn dồn ép chị Amane.
Tuy nhiên, tôi lại không có sách lược giải quyết nào rõ ràng cả. Đương nhiên là nếu tôi nói chị Amane là số một thì tất cả sẽ được giải quyết, nhưng mà…
Tôi còn có cả Rei nữa.
Tôi liếc nhìn Rei. Rei trông có vẻ lo lắng, đôi mắt xanh của cô đang dòm vào khuôn mặt của tôi.
“Cậu ổn chứ? Haruto-kun, sắc mặt cậu tệ quá…”
“Tớ ổn mà. Người mà tớ lo lắng là chị Amane.”
“Cậu đừng có tự trách mình quá. Tớ thấy là không phải lỗi của Haruto-kun đâu.”
“Có lẽ tớ là người có lỗi lớn nhất.”
Tôi đã mãi vô cảm với chị Amane rồi. Tôi chẳng biết cảm xúc của chị mà cứ nhờ chị giúp sức vì Rei và Kaho, thế mà tôi lại còn bảo chị là tôi muốn cùng với Rei sống ở căn nhà này…
Nếu như tôi mà đứng ở vị thế của chị Amane thì chắc chắn là tôi rất đau khổ.
Tuy nhiên, Rei lại lắc đầu. Và rồi cô hạ mày xuống, tỏ ra vẻ mặt ân hận.
“Người có lỗi là tớ. Tớ nghĩ là mình đã cướp mất đi chỗ đứng của Amane…”
“Rei không cần để tâm đâu. Tại vì đó là việc mà cả tớ và chị Amane đều thấu hiểu mà.”
Việc tiếp nhận Rei vào cái nhà này cũng là do chị Amane sắp xếp. Đương nhiên là cũng có cả ý định của bố tôi nữa, tôi nghĩ là vì cần phải bảo hộ cho Rei…
Vốn dĩ vấn đề là việc có từ trước đó rồi. Mối quan hệ chị em kết nghĩa của tôi và chị Amane kéo dài từ năm năm trước.
Tôi thoải mái với mối quan hệ đó. Tôi bị chị Amane chọc ghẹo, được chị âu yếm, đôi khi tôi lại trở thành chỗ dựa cho chị…
Nhưng, đối với chị Amane thì nó lại khác.
Quả thật, tôi cần phải nói chuyện với chị Amane. Cứ mãi thế này thì không được.
Nhưng mà tôi chẳng biết nên làm gì… Nhìn biểu cảm thương hại của chị, chị bỏ chạy đi mất, tôi không thể nào mà bỏ rơi chị ấy được.
Bởi vì tôi là “em trai” của chị Amane mà.
Tôi đứng dậy, thế là Rei nắm lấy ống tay áo tôi.
“Cậu đuổi theo Amane à?”
“Ừ. Rei… phản đối à?”
Rei cúi mặt xuống. Tiếp sau đó cô tiến lại gần tôi một bước. Và rồi cô dụi đầu vào ngực tôi.
Mái tóc bạch kim xinh xắn thoang thoảng tỏa ra mùi hương ngọt ngào. Hành động của Rei làm cho tôi thấy hồi hộp.
“Ờ, ờm…”
“Thật ra là, tớ không muốn Haruto-kun đuổi theo Amane. Tại vì chị ấy là người quan trọng nhất đối với Haruto-kun… cho nên cảm thấy như tớ sẽ bị cướp mất cậu đi vậy.”
“Rei…”
“Nhưng mà này, cái người mà minh yêu quý khóc mà Haruto-kun lại bỏ rơi thì không giống Haruto-kun tí nào đâu. Cho nên là cậu cứu giúp Amane đi. Giống như cậu đã đuổi theo tớ trong mưa ấy.”
Rei nói lẩm bẩm, thế rồi cô vòng tay ra sau lưng và ôm chặt lấy tôi.
Không chỉ mỗi chị Amane mà tôi còn làm cho cả Rei lo phiền muộn mất rồi.
Mặc dù cảm thấy tội lỗi nhưng Rei lại ngẩng mặt lên mỉm cười.
“Không sao. Tớ biết là người mà Haruto-kun sẽ lựa chọn phút cuối sẽ là tớ. Còn gì?”
Rei nói một cách đầy tự tin. Chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay trái của cô phát sáng lấp lánh.
Đó là chiếc nhẫn cưới kỷ vật của bố mẹ, cô đã tặng cho tôi chiếc còn lại.
“Tớ sẽ trở thành sự tồn tại quan trọng đối với Haruto-kun, còn hơn cả chị Amane nữa. Tớ tin rằng… một ngày nào đó Haruto-kun sẽ đeo chiếc nhẫn này. Cho nên là, bây giờ cậu cứ đi theo Amane đi.”
Nói xong, Rei vươn bàn tay phải ra, cô dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của tôi.