Tình hình ngày càng theo chiều hướng xấu.
Kotone chẳng có ý định xóa bỏ hôn ước, hơn nữa cô ta lại còn bảo sẽ giới thiệu tôi là bạn trai tại lễ giáng sinh của nhà Toomi.
Tôi không coi mình là bạn trai, cơ mà vốn dĩ, cứ cho là bạn trai đi thì giới thiệu ở cái lễ hội quy mô lớn ấy mà không thấy xấu hổ à!?... - Tôi nghĩ, nhưng có lẽ Kotone đã quen với cái môi trường như thế rồi nên không thành vấn đề.
Cứ thế này thì tôi sẽ dần tôi sẽ bị đốn ngã…
Hay là tôi từ bỏ việc thuyết phục Kotone đi, trực tiếp kêu gọi Toomi Souichirou suy nghĩ lại.
Nhưng mà cái đó cũng khó ghê… Tại vì là Toomi Souichirou chẳng có lý do gì để suy nghĩ lại cả.
Ngày hôm sau. 2 giờ chiều ngày chủ nhật.
Trong phòng của mình ở căn biệt lập, tôi nằm lăn lông lốc ra vừa ậm ừ rên rỉ vừa suy nghĩ.
Khốn nạn thật… Tiệc giáng sinh tổ chức vào thứ 6 ngày 23 tháng 12. Tại vì thứ bảy người ta ăn mừng cùng gia đình với là người yêu nên mới tổ chức vào ngày trước đó.
Còn không đến một tuần. Đó là time limit rồi.
Không biết tôi có thể lật ngược tình thế trước lúc đó được không…
Hồi sáng tôi bàn bạc với Amane rồi, nhưng mà quả nhiên là Amane cũng chẳng nghĩ ra được phương án nào hay ho cả. Chị ấy bảo có việc phải xử lý trong khi còn ở Nhật nên buổi chiều đi đâu mất rồi. Chị ấy còn rầu rĩ bảo là “Chị còn muốn dẫn Haruto-kun đi cơ mà”.
Tuy nhiên Rei và Kaho không cho phép điều đó. Ba người thỏa thuận với nhau, buổi sáng ngày nghỉ là Amane, nửa đầu buổi chiều là Rei, nửa sau buổi chiều là Kaho, sẽ có quyền ở với tôi…
Có vẻ như đó là cái hiệp định thân sĩ (hiệp định phu nhân) của ba người đang tranh dành tôi.
Cái, cái đầu tôi…? Càng ngày tôi càng không có rảnh rỗi thư giãn tinh thần.
Lúc đó, cửa phòng tôi có tiếng gõ cửa.
Tôi đoán là Rei đến.
Tôi đứng dậy mở cửa.
Đứng ở đó là Rei, cô nữ như thường ngày.
Tuy nhiên, có một điều tôi bất ngờ.
“Ề hề hề…”
Rei rụt rè đỏ mặt lúng túng.
Tôi biết lý do mà cô xấu hổ. Đó là vì trang phục khác với thường ngày.
Cô mặc đồ đen bên dưới đồ trắng xuyên thấu.
Tuy nhiên, phần ngực của cô lại bạo dạn để hở ra, rốn cũng lộ rõ trông thấy.
Nửa thân dưới như là quần ngắn, kiểu ăn mặc có độ hở hang cao.
“Bộ, bộ đồ đó…”
“Quần bò ngắn với áo sheer blouse. Bên trong là cropped camisole đấy”
Rei nhanh nhảu. Nghe tên quần áo tôi chẳng nghĩ ra cái gì, nhưng mà nhìn một phát là biết ngay.
Nói tóm lại, hầu như là giống như đồ tư phục của Amane.
“Bộ đồ đó kiếm đâu ra thế?”
“Tớ mua đấy”
“Th, thế à…”
“Tại vì tớ nghĩ là Haruto-kun chắc là thích kiểu này… Tại khi nào cậu cũng mê mẩn Amane”
“Tớ có mê mẩn đâu”
“Cậu có còn gì. Này, thế nào hả? Có hợp với tớ không?”
Trước giờ lúc Rei mặc đồng phục thủy thủ là cũng đã có ấn tượng quý phải của một tiểu thư rồi, tư phục của cô cũng theo kiểu thanh tú.
Cho nên là nó khác với Rei mọi khi. Khác, nhưng mà…
“Ờm, ờ, hợp đấy, cực kỳ là đáng yêu”
Tôi vừa nói vừa nghẹn. Tại vì tôi xấu hổ. Bộ đồ bạo dạn đó làm cho Rei có cảm giác như người lớn.
Rei cũng giống như Amane, dáng người nổi bật, đương nhiên là hoàn hảo rồi. Làm tôi một lần nữa nhận ra rằng, Rei là tuyệt thế mỹ nhân.
Gương mặt Rei bừng rạng ngời lên.
“Vui quá. Tớ cứ lo là mình có mặc đồ người lớn như Amane thì cũng không hợp”
“Làm gì có chuyện. Cực kỳ là hợp luôn”
“Cảm ơn cậu. Được Haruto-kun khen làm tớ vui quá. Này, cậu khen nhiều nữa đi”
Rei ra vẻ nũng nịu nói. Đúng thật là hợp và đáng yêu, nhưng mà nói ra thành lời ngượng lắm.
Ơ mà, hợp với cả là đáng yêu, tôi nói ra mất rồi, phải nói gì nữa nhỉ…
À thôi, cứ nói điều mình nghĩ ra là được mà?
“Ờm, Có phong thái như người lớn, tớ cực kỳ thích. Rei dáng người đẹp mà, không cần phải mặc kiểu thanh tú, mặc đồ sexy cũng hợp, tuyệt lắm. Mái tóc bạch kim tuân dài đẹp lắm, tớ thấy trang phục vừa in luôn. Quả nhiên không hổ danh mỹ nữ số một của trường”
“Ha, Haruto-kun. Stop!”
“Hê?”
“Tớ, tớ mà được khen tiếp thì, chết vì ngượng mất…”
Nhìn thì thấy Rei đỏ chín mặt, cô cúi mặt, tay che miệng.
Có lẽ cô xấu hổ đến độ mà không nhìn mặt tôi được. Chà, mình quá tay rồi.
Thế nhưng Rei lắc đầu lia lịa.
“Cậu khen tớ, tớ vui lắm. Chỉ là tớ bị quá tải thôi…”
“Thế, thế hả. Cơ mà phải cất công mua quần áo thế này vì tớ, cảm ơn nhé”
“Tại vì là đúng hôm hẹn hò ở nhà mà. Tớ muốn Haruto-kun thấy tớ dễ thương”
Rei bật cười thẹn thùng nhìn tôi.
Nghe nói là hẹn hò ở nhà làm tôi giật nảy mình.
Chúng tôi đã ở với nhau trong căn hộ Akihara lâu rồi. Thành ra bản thân cái việc ở cùng nhau trong phòng chẳng có cảm giác đặc biệt.
Nhưng mà nghĩ kỹ thì, ở cùng một phòng với cô mỹ nữ đẹp nhất trường thì đúng là… tuyệt quá.
Theo thỏa thuận với Kaho và với Amane thì tôi và Rei có thể ở cùng nhau trong phòng hai tiếng đồng hồ.
Bảo đây là hẹn hò ở nhà thì chắc là vậy đấy.
Rei vào phòng xong liền chỉ tay vào chăn gối xếp ở trong góc phòng.
“Ha, Haruto-kun… tớ dùng futon được không?”
“Ơ, cậu định ngủ trưa à?”
“Khó lắm mới được ở một mình cùng Haruto-kun rồi, sao tớ lại làm trò lãng phí thế chứ… T, tớ muốn âu yếm với cậu!”
“Nếu thế thì…”
Dùng futon để âu yếm như thế nào nhỉ?
Điều mà tôi tưởng tượng ra chỉ có một.
Tôi nhìn Rei thì cô lắc đầu lia lịa.
“Tớ không làm trò dâm dục đâu. Haruto-kun mà muốn thì cũng được thôi…”
“T, tớ không làm đâu!”
“Còn gì nữa. Tại vì tớ đã quyết định là không dùng phương pháp dâm dục rồi. Tại vì ước nguyện của tớ là được Haruto-kun lựa chọn. Cho nên là..”
Rei trải futon ra. Rồi xong cô ngồi quỳ vào một góc.
N, ngồi quỳ… Xong rồi, Rei ngước lên nhìn tôi nhẹ nhàng mỉm cười.
“Tớ sẽ chứng minh cho Haruto-kun thấy là, làm chị gái của cậu không chỉ là đặc quyền của Amane”
Lúc đó tôi nhớ ra lời mà Rei nói hôm gần đây. Đó là lúc… Rei và Amane “quyết chiến xem ai sẽ chiều chuộng Haruto-kun”
Rei đã đưa ra một cách để chiều chuộng tôi.
“Có phải là cậu cho tớ gối đùi?”
“Chính xác! Cậu còn nhớ à”
Rei tỏ vẻ mặt vui sướng. Cái đó thì đúng rồi, làm sao tôi quên được.
Rei đập bộp bộp lên đầu gối mình. Tôi đánh mắt nhìn theo hành động đó, tại vì cô mặc quần đùi nên cặp đùi lộ rõ ra.
Cặp chân trắng lóa.
“Haruto-kun đặt đầu lên đi”
“À, ừ…”
Trước tiên là, tôi lom khom cúi người bên cạnh Rei.
Ờm, giờ thì nằm nghiêng ra, đặt đầu lên gối Rei đúng không nhỉ…
Ờ, nó căng thẳng hơn tôi nghĩ… Rei bên cạnh tôi chắc cũng vậy, tôi lén nhìn biểu cảm của cô thì thấy mắt cô xoáy vòng.
“Rei, Rei này… ờ, nếu mà cậu xấu hổ thì không cần phải cố đâu?”
“Không, không được. Nhất định tớ sẽ làm!”
“Tại sao…?”
“Tại vì gối đùi là cái mà cực kỳ là giống người yêu. Tớ muốn làm thử mà”
“Đúng thật, được người yêu cho gối đùi nũng nịu là cái tình huống lý tưởng mà”
“Đấy, có đúng không! Tớ không chỉ muốn được Haruto-kun chiều chuộng mà còn muốn chiều chuộng Haruto-kun nữa. Cho nên là…”
Lần này, Rei chọc ngón tay vào đầu gối mình. Cô trông cực kỳ ngượng, nhưng có vẻ quyết tâm vững vàng.
Rei đã nói vậy thì tôi không thể nào mà không theo. Tôi cũng có chút hứng thú…
Tóm lại là, tôi nằm lăn ra, đặt đầu mình lên đầu gối của Rei. Mềm mại, và, ấm áp.
… Cái này gọi là gối đùi à!
“Hí!?”
Gần như đồng thời, Rei rên lên.
“Có, có sao không?”
“Không, không sao. Chỉ là tớ hợi giật mình. Cơ mà… tớ vừa làm gối đùi còn gì”
Rei cười hì hì.
Rei nhìn xuống tôi với đôi mắt xanh. Biểu cảm đó thật dịu dàng.
Ngay trên đầu mình, tôi có thể nhìn thấy gương mặt ưa nhìn và bộ ngực to tướng. Mình đang quan hệ mật thiết với cô mỹ nữ số một trường học…- tôi nghĩ.
Hương thơm ngọt ngào thoang thoảng của Rei làm cho tôi rung động.
“Sao hả? Haruto-kun?”
“…Kể cả có là nói theo kiểu kiêm tốn, thì cũng cực kỳ là tuyệt vời”
“Haruto-kun kỳ cục”
Rei bật cười thẹn thùng “Nhưng mà Haruto-kun vui thì tốt quá”.
Thế rồi, Rei nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Cứ như là cho một đứa trẻ con nũng nịu vậy. Bàn tay của Rei nhồn nhột, tôi thấy sảng khoái.
Đúng là, có lẽ đây là tôi đang được nũng nịu đấy.
“Người có đặc quyền làm chị gái của Haruto-kun rồi chiều chuộng Haruto-kun không chỉ có Amane đâu. Cả tớ cũng có thể làm được mà”
“Cảm ơn. Nhưng mà Rei thì nói thẳng ra lại như là một cô em gái đáng yêu…”
“Thôi nào. Haruto-kun ác ý thế”
“Thử gọi “Haruto-onii-chan” một lần nữa chứ?”
Tôi nói để trêu chọc thì Rei phồng má.
Trên thực tế, tôi sinh ngày 9 tháng 9, sắp lên 16 rồi, còn Rei sinh 21 tháng 1, vẫn còn 15 tuổi.
Chỉ còn không đến một tháng nữa là tôi hơn tuổi Rei.
Thấp tuổi hơn một chút và có chút dòng máu, cho nên Rei có một chút là em gái của tôi. Cho nên, Rei đã từng gọi tôi là “Haruto-onii-chan”.
Hồi mới gặp nhau, hồi đó hai đứa đã gọi tên nhau chưa nhỉ. Cảm giác như thời rất là xa xưa rồi.
“…Nếu Haruto-kun mà muốn gọi thì tớ sẽ gọi”
Lạ thường, Rei trông bất mãn nhưng lại trả lời như vậy.
Tôi thấy hứng lên nên nói “vậy cậu gọi đi” trong khi vẫn nằm gối đùi.
“Haruto-kun mà muốn chơi trò đóng giả em gái thì đành vậy”
“Không, tớ bảo trò đóng giả em gái bao giờ!?”
Trước phản ứng của tôi, Rei cười khúc khích rồi véo nhẹ vào tai tôi.
“Haruto-onii-chan ♪”
“…Ư!”
Rợn cả người. Tôi bị rung động bởi giọng nói ngọt ngào và sự kích thích từ ngón tay của Rei.
Chỉ cần thế này… dễ chịu quá, cơ mà, sở thích của tôi có vẻ kỳ cục.
Rei tỏ vẻ mặt thích thú.
“Haruto-onii-chan là onii-chan xấu tính nằm gối em gái nũng nịu đúng không?”
“À, không, tớ…”
“Onii-chan hư là phải phạt đấy ♪”
“Phạt á!? Ơ mà, Rei…cao hứng hơn tớ tưởng đấy?”
“Đừng gọi em gái bằng kiểu trang trọng được không? Anh phải gọi là “em Rei” cơ”
“Ờm, em Rei?”
Nói kiểu thân mật thế này, em Rei…Rei có vẻ hơi nhột, nở nụ cười ngọt ngào.
“Gọi kiểu thân mật nghe mới lạ, vui ghê!”
“Cậu trở lại bình thường không còn là em gái nữa à?”
Gương mặt Rei sực tỉnh, cô lắc đầu lia lịa.
Thế rồi cô chằm chằm nhìn tôi.
“Quả nhiên là phải phạt Haruto-onii-chan”
“Ph, phạt á…”
Mình, mình sẽ bị làm gì đây?
Tôi rợn người lên, còn Rei thì lôi một cây kim loại dài ra. Dụng cụ tra tấn à…?
Có vẻ không phải.
“Đây là cây ngoáy tai bằng thép không rỉ”
Rei ề hề ưỡn ngực. Ngay trên đầu tôi, bộ ngực của cô đung đưa, tôi cảm thấy tim mình bắn lên.
Tôi cố gắng chú tâm vào “cây ngoáy tai” của Rei.
“Ờm, em sẽ ngoáy tai cho anh chứ?”
“Vâng vâng. Đây là hình phạt!”
“Nói đúng ra là phần thưởng chứ…?”
“Anh coi nó là phần thưởng hả?”
“Ờ thì, ừm, thích lắm…”
“Tớ coi trên mạng là con trai thích được người yêu cho gối đùi ngoáy tai. Haruto-kun cũng thế hả?”
“Thích thì thích thật, nhưng mà tớ vui vì Rei làm cho tớ”
Tôi tự nhiên nói ra thành lời. Chẳng phải ai khác ngoài Rei, tôi vui vì cô đã có ý định làm điều cho tôi thấy vui vẻ.
Rei đỏ mặt tránh mắt đi.
“Haruto-kun… cậu nói cái đó mà không tự ý thức là không được đâu đấy”
“Có phải tớ không ý thức được đâu”
“Thế…à. Là vì tớ à”
Rei cười hì hì.
Và rồi cô nhẹ nhàng chạm vào tai tôi, véo rồi kéo ra.
“Re, Rei…?”
“Nghe nói trước khi ngoáy tai thì phải mát-xa để lưu thông mạch máu”
“Hê…”
“Tớ đã tìm hiểu vì Haruto-kun… à không, em đã tìm hiểu vì Haruto-onii-chan đấy?”
“Cảm ơn. Nhưng mà vẫn còn chơi trò giả em gái à?”
“A, lại nói là trò chơi giả em gái rồi. Em sẽ chơi cho đến khi nào Haruto-onii-chan thỏa mãn mới thôi”
“Thôi, tớ thỏa mãn rồi. Cơ mà, cái trò giả em gái, không phải là tớ bày ra đâu nhé… Cơ mà, Rei có muốn cái gì không?”
Tôi dò hỏi, Rei vừa chăm chú mát xa tai tôi vừa nghĩ ngợi.
Cuối cùng, cô nở nụ cười mang vẻ đùa cợt.
“Thế thì, lần này tớ muốn Haruto-kun làm em trai”
“Ê?”
“Gọi tớ là “Rei-onee-chan” thử coi”
“Re, Rei-onee-chan…?”
“Hì hì, Haruto-kun đúng là thằng nhóc nũng nịu”
Rei-onee-chan, à không Rei cười một cách kỳ lạ.
Lần này, tôi là em trai, còn Rei là chị gái. Gọi kiểu thân mật đúng là cảm giác mới lạ quá.
Vốn dĩ “chiều chuộng Haruto-kun như chị gái!” là cái ý tưởng lần này của Rei, so với việc giả làm em gái thì giả làm chị gái tự nhiên hơn.
Đó có lẽ là lý do cô mặc đồ giống như Amane, cho gối đầu, ngoáy tai.
Rei dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau tai tôi. Có lẽ là để không gây viêm nhiễm. Chuyên nghiệp thật…
“Haruto-kun, quay ngang sang”
Rei nhẹ nhàng nói với tôi. Quả nhiên tôi mà nằm ngửa thế này thì không ngoáy tai được.
Tôi ngoan ngoãn nghe theo, quay sang bên phải để tai trái hướng lên.
Cuối cùng, Rei ngoáy tai cho tôi bằng cây kim loại thép không rỉ.
Cảm giác lạnh buốt, nhưng mà dễ chịu.
“Nghe bảo, ngoáy tai thấy sướng là vì bên trong tai có dây thần kinh hạ thiệt, châm vào đó sẽ sinh ra khoái cảm”
“Khoái cảm…”
“Không phải mang ý nghĩa dâm dục đâu đấy?”
Rei khúc khích vừa cười vừa nói.
Ngoáy tai vốn đã sướng rồi. Lại còn được Rei nhẹ nhàng ngoáy tai cho, rất rất là thư giãn.
Tuy nhiên, so với việc ngoáy tai thì tôi thấy vui vì một người coi trọng mình, dành thời gian ra cho mình.
“Haruto-kun, à không, em Haruto, trông sảng khoái ghê”
“Nhờ có Rei-onee-chan đấy”
Tôi nói theo kiểu trêu chọc làm Rei xấu hổ lảng đi. Đáng ra, nếu cô mà xấu hổ thì đâu cần phải ép buộc nói.
“Cứ nũng nịu trong lòng chị thoải mái đi?”
“Thế thì em xin nhận lời…”
Tôi trao cả cơ thể mình cho Rei. Thời gian dần dần trôi.
Cả chuyện hôn ước, cả chuyện mình vô dụng, toàn bộ tôi đều quên đi, khoảng thời gian của tôi dần được lấp đầy bằng thời gian của Rei.
Âm thanh ngoáy vào tai dễ chịu. Tôi và Rei đều trầm lặng, nhưng đang trải qua một khoảng thời gian trong bầu không khí hạnh phúc.
Cuối cùng, việc ngoáy tai nhanh chóng kết thúc, Rei dừng tay lại.
“Lần này tớ sẽ làm cho cậu bên còn lại”
“Bên, bên còn lại á?”
“Ơ… không được à?”
“À không, đương nhiên là tớ thích lắm…”
“Thế thì lần này quay sang đây”
Rei thản nhiên nói thế, nhưng trong thoáng chốc tôi lưỡng lự.
Nhưng mà, thôi, chắc không sao…
Tôi quay hướng đầu của mình trên đầu gối của Rei.
Vừa nãy là hướng bên phải nên tầm nhìn tôi hướng về phía gian phòng, phía sau đầu là cơ thể của Rei.
Tuy nhiên, nếu mà chuyển sang hướng sang bên trái thì đương nhiên là mặt tôi sẽ hướng về cơ thể của Rei.
Tức là, tôi sẽ chạm mắt với phần dưới bụng Rei… Lại còn nữa, cô mặc kiểu hở rốn nên có thể thấy cả làn da của cô luôn.
Tôi cũng cảm thấy cơ thể mình nóng lên, nhưng hình như Rei cũng nhận ra vấn đề của cái kiểu dáng này. Đột nhiên cô hoảng lên “Ơ, ơ”.
“Làm, làm sao đây… kiểu này, ngượng hơn tớ tưởng…”
“Hay là, bỏ đi?”
“Không, tại vì tớ là “Rei-onee-chan” mà! Chị sẽ không dừng lại cho đến khi nào Haruto-kun…em Haruto thỏa mãn”
“Không, không phải là “Rei”, mà là “Rei-onee-chan”, có đúng không nào?”
“Ừ nhỉ. Nhưng mà nếu vẫn tiếp tục thì, tớ muốn “Rei” mà tớ biết cơ, không phải là chị gái “Rei-onee-chan” hay là “em Rei” đâu”
Tôi thử nói câu đó ra. Đó là lời nói thật lòng của tôi.
Giả làm chị gái hay trò chơi em gái, thế là đủ đáng yêu rồi. Nhưng mà quả thật, Rei mà tôi quý trọng, là Rei bạn cùng lớp, là Rei sống cùng nhà, là người đã cùng tôi trải qua một khoảng thời gian dài.
Nghe lời nói của tôi, Rei giật nảy rùng mình, và rồi, cô nhẹ nhàng nhìn xuống tôi.
“Ừ nhỉ. Tớ không phải là chị gái, cũng chẳng phải là em gái… tớ là người yêu mà”
“Hê!?”
“Nghĩ lại thì, tớ còn chưa bảo là từ bỏ lời hứa giả làm người yêu. Nó vẫn còn hiệu lực”
“Nhưng mà, cái đó bị mọi người trong lớp biết…”
“Tớ muốn làm thì làm thôi. Tớ chẳng phải là chị họ, chẳng phải là bạn thuở nhỏ, từ xưa đến giờ chẳng phải là bạn bè, cũng chẳng phải là hôn thê…nhưng, người giả làm người yêu là tớ. Người đã đưa nhẫn cưới cho cậu, chỉ có mình tớ thôi mà”
Đương nhiên là thế rồi, ngoài ra làm gì có đứa con gái nào trao nhẫn kỷ vật của bố mẹ chứ.
Rei đột nhiên ôm lấy đầu tôi bằng cả hai tay. Bụng của Rei dính vào đầu tôi.
Mềm, mềm mại quá…
“Rei, Rei…, khó, khó thở quá…”
“Á, xin lỗi…”
Rei từ từ bỏ tôi ra. Tôi ngước lên nhìn Rei thì thì thấy cô nhìn tôi rầu rĩ.
“Haruto-kun sẽ không để cho một đứa con gái không phải là người yêu ngoáy tai cho mình đâu nhỉ”
Giọng điệu của Rei có vẻ trêu chọc, nhưng đâu đó có chút sắc thái gắng gượng.
Thực tế thì tôi vẫn chưa chọn Rei. Vậy mà lại nũng nịu với Rei như thế này.
Giả sử đó có là điều mà Rei mong muốn thì không thể nào mà tôi không cảm thấy tội lỗi được.
Rei hít thở sâu một hơi.
“Ngay cả lúc này, tớ vẫn thấy mình không có gì cả. Cả Amane, cả Sasaki, cả Sakurai…với tớ, vì khoảng thời gian ở bên Haruto-kun nên tớ mới có kỷ niệm. Nhưng mà này, từ giờ mình sẽ có thể chất đầy thời gian lên”
“Rei…”
“Tớ yêu cậu lắm, Haruto-kun. Cho nên là, cậu cùng tớ xuống địa ngục chứ?”
Đôi mắt xanh như lam bảo ngọc của cô sáng lên ý chí mạnh mẽ.
Xuống địa ngục… - Tôi bất ngờ vì độ quá kịch của câu nói. Tức là sao nhỉ?
“Tớ, về cái vấn đề mà Haruto-kun và tớ đang gặp phải… Tớ đã nghĩ ra cách để xóa bỏ hôn ước với Kotone”
“Thật, thật á? Cậu nghĩ ra phương án để thuyết phục Kotone rồi à?”
“Không, không phải đâu. Có thể tớ sẽ quay lại coi Kotone là kẻ địch. Lần này thì thật ra là do tớ, có thể sẽ bị Kotone oán”
“Đó có phải là phương pháp làm Kotone tổn thương… chắc không phải nhỉ”
Giống như chính Kotone đã nói, chỉ cần gây hại cho cô ta thì có thể hôn ước sẽ được hủy bỏ. Tuy nhiên, tôi không có ý định dùng phương pháp đó.
Rei lắc đầu.
“Tớ sẽ không vung tay với Kotone đâu. Tớ sẽ không cho người tấn công Kotone như cái cách mà Kotone đã sử dụng”
“Nếu thế thì làm thế nào…”
“Tớ sẽ thuyết phục ông. Tớ dự định, sẽ nói với ông là, hãy cho cháu làm hôn thê của Haruto-kun”
“Rei, Rei sẽ làm hôn thê của tớ á…!?”
“Tức là, Haruto-kun được ông chọn là hôn phu của Kotone với tư cách là người kế tục. Haruto-kun và Kotone sẽ tương hỗ nhau, xây dựng tương lại tập đoàn Toomi. Đó là tương lai mà ông đã vẽ ra. Nếu vậy thì---“
“Tức là không cần phải là Kotone, Rei trở thành người kế tục cũng được à”
“Đúng thế. Tại vì tớ là đứa con tư của tình nhân, cho nên không được gia tộc Toomi chấp nhận. Cho nên ông đã chọn Kotone làm hôn thê của Haruto-kun, làm người kế tục tập đoàn Toomi, tớ nghĩ thế. Nhưng mà, nếu tớ trở thành con nuôi của ông thì vấn đề đó được giải quyết đúng không?”
“Ừ. Nhưng mà đương chủ Toomi có chấp nhận điều đó không ấy…”
“Tớ thấy là mình xuất sắc hơn Kotone đấy. Có thể là tự mãn, nhưng mà có lẽ Kotone cũng nghĩ như vậy”
Tôi nhớ lại hành động của Kotone. Đúng thật là cô ta thấy yếu thế hơn Rei. Đó là một nguyên nhân vì sao mà cô lại làm hại Rei.
Bản thân Kotone cũng xác nhận điều đó. Kotone đã nói là muốn trở thành “Giống như chị gái em, là một sự tồn tại hoàn hoản, đặc biệt, được mọi người chú ý, được bố yêu thương”.
Cả thành tích lẫn dung mạo, cả về các mặt khác, có lẽ có thể nói rằng, Rei là sự tồn tại ưu việt hơn Kotone.
Và hơn nữa, cả Toomi Souichirou chắc hẳn cũng biết điều đó.
Rei gật đầu.
“Đương nhiên, không hẳn là tớ sẽ trở thành hôn thê của Haruto-kun ngay lập tức, nếu nó thành hiện thực thì Haruto-kun sẽ không phiền đúng không? Tớ thì lại thấy vui đấy. Nhưng mà tớ nghĩ, chí ít là, câu chuyện hôn ước với Kotone sẽ được bảo lưu”
Nếu Toomi Souichirou mà bị thuyết phục thì không biết, giữa Rei và Kotone, ai sẽ là người phù hợp để làm người kế tục, và làm hôn thê của tôi đây, tôi phải suy nghĩ thôi.
Có lẽ, tôi cần thời gian để có thể nhìn một cách thông suốt.
Nếu vậy thì chuyện hôn ước sẽ tạm thời dừng lại. Không phải là một giải pháp cốt lõi, nhưng sẽ có thời gian để tìm cách khác.
“Ờ, đúng đáng để thử đấy. Rei tuyệt lắm. Tớ hoàn toàn không nghĩ ra…”
“Cậu khen tớ thế tớ vui lắm. Nhưng mà đây cũng là việc mà tớ tự tiện. Đáng ra là tớ có thể làm lành với Kotone rồi, thế mà tớ lại lựa chọn con đường đấu tranh với Kotone. Với lại, tớ còn lôi cả Haruto-kun cuốn vào nữa”
“Cũng là vì tớ mà. Không phải là cuốn vào đâu”
“Nhưng mà, nếu như sau này có thể tránh được cái chuyện hôn ước, thì có lẽ tớ và Haruto-kun sẽ trở thành người kế tục. Thế thì bọn mình sẽ phải mãi mãi gánh vác tập đoàn Toomi ở cái thành phố này”
“Nếu vậy thì, chính lúc đó đấy. Tớ sẽ tìm cách”
“Haruto-kun có nhiều cơ hội, vậy mà có thể tớ sẽ cướp mất cơ hội đó. Với lại… Có thể là nhà Toomi đã giết bố mẹ của Amane và mẹ của Haruto-kun. Dù vậy, thì, Haruto-kun vẫn sẽ đến địa ngục để gánh vác nhà Toomi chứ?”
Rei dò hỏi tôi. Tôi ngước lên nhìn lại Rei.
Nếu như tôi chấp nhận đề xuất của Rei thì…
Có lẽ Kotone sẽ tức giận. Bởi vì cái câu chuyện hôn ước đang trôi chảy mà lại bị phá vớ.
Tôi nghĩ, ngay cả Amane cũng sẽ lo lắng cho tôi mà phản đối. Amane phản đối chính cái việc phải quan hệ với tập đoàn Toomi.
Hơn nữa, lại còn có khả năng là nahf Toomi đã gây ra hỏa hoạn Haduki, giết chết mẹ tôi.. Bản thân tôi cũng mang cảm xúc phức tạp đối với nhà Toomi. Bản thân Rei cũng là người nhà của nhà Toomi, cái gia tộc đã cướp đi mẹ của tôi.
Có lẽ Rei cũng đang băn khoăn về điều đó. Bình thường thì chắc tôi sẽ có cảm xúc tích cực đối với Rei.
Dù vậy, câu trả lời tôi đã quyết định.
“Nếu Rei ở bên tớ thì chắc chắn rồi”
Tôi trả lời mà không do dự.
Vốn dĩ, tôi là một kẻ bình dị, vô sắc trong suốt. Nếu như cái tôi như thế mà có thể trở thành sức mạnh cho Rei thì giả sử đó có là địa ngục thì tôi cũng vẫn sẽ tiến tới.
Giả sử tôi có phải cùng Rei kinh doanh tập đoàn Toomi thì như thế cũng được. Nếu làm vậy thì, tôi sẽ có thể điều tra về vụ cháy Haduki, giống như nếu tôi trở thành hôn phu của Kotone vậy.
Việc mẹ tôi mất, dù đó có là lỗi của nhà Toomi thì cũng không phải là lỗi của Rei. Bản thân Rei cũng là người bị hại, đã mất đi bố mẹ rồi, lại còn bị nhà Toomi đe dọa.
Với lại, chắc chắn lần này vấn đề nhà Toomi sẽ được giải quyết. Nhà Toomi sẽ không có ác ý với Rei lần nữa đâu. Bởi vì lúc đó, đương chủ của nhà Toomi sẽ là Rei và tôi.
Duy chỉ có điều, một điều mà tôi lo lắng lắng... đó là tôi có thể làm được việc đó hay không.
Trước câu trả lời của tôi, Rei ở phía trên mở to mắt ra. Và rồi,.. đột nhiên, nước mắt cô rơi lã tã.
“Kh, không sao chứ? Rei làm sao thế?”
“Tại vì là, tớ vui quá. Haruto-kun sẽ chịu kết hôn với tớ đúng không?”
Nghe cô nói thế thì quả nhiên là đúng vậy… tôi nghĩ là phần lớn cô đã nói điều như vậy.
Tôi còn định nói cái gì đó thì nước mắt Rei rơi xuống mặt tôi.
“Cơ mà, tớ là người nhà Toomi, có thể đã giết chết mẹ cậu mà”
“Rei không có lỗi. Rei là người bị hại, bị nhà Toomi ức hiếp còn gì”
“Dù vậy, tớ vẫn mang dòng máu của mấy người đó. Có lẽ tớ có bị Haruto-kun ghét bỏ thì cũng đương nhiên thôi”
“Tớ đâu có nói điều đó”
“…cảm ơn cậu. Sau khi nghe chuyện của Amane, tớ cứ lo sợ mãi, không biết mình sẽ bị Haruto-kun nghĩ thế nào”
“Rei…”
Đúng ra, lúc này tôi nên nói là “Tớ thích Rei”.
Nhưng tôi không thể nói được. Đương nhiên là cũng vì Kaho và Amane, nhưng hơn nữa, tôi không tin là mình phù hợp với Rei.
Đương nhiên, đúng như vừa nãy tôi nói, nếu tôi và Rei được lựa chọn làm người kết tục nhà Toomi, thì tôi nghĩ mình sẽ dùng hết sức lực để theo đuổi. Tất nhiên là vì Rei rồi. Cả cái vụ hỏa hoạn, Rei không có trách nhiệm gì cả.
Nhưng, chẳng phải là trong cái nhà Toomi cũng có người phù hợp với Rei hơn là tôi hay sao?
Chỉ là một thiếu niên vô sắc không màu, nói là yêu Rei, thì có thể gánh vác được hành trang nặng nề đó không?
Vẫn như nãy tới giờ, tôi vẫn đang được Rei cho gối đùi. Tôi ngước nhìn lên, Rei chỉ ngón tay trỏ vào môi tôi và cười hì hì.
“Giờ vẫn chưa đến lúc, chưa cần phải nói đâu. Với lại là, Haruto-kun vẫn có quyền lựa chọn Sasaki hoặc là Amane. Cũng chẳng phải là tớ chắc chắn có thể trở thành hôn thê rồi kết hôn đâu”
“Xin lỗi…”
“Nhưng mà này, một ngày nào đó, tớ sẽ khiến Haruto-kun phải nói ra. “Với tớ, tớ chỉ có mỗi Rei mà thôi”. Đấy nhé?”
Rei nhắm một mắt.
So với lúc mà Rei mới đến nhà tôi thì Rei đã giàu cảm xúc hơn rồi. Cô gái Rei đó đáng yêu, tôi thành ra không thể rời mắt khỏi Rei nữa.
Bây giờ tôi cũng đang hồi hộp. Kotone đang thay đổi tình hình xung quanh, định cưa đổ tôi.
Nhưng trên mặt tình cảm thì tôi cảm thấy mình đang dần dần bị Rei cưa đổ rồi.
Ngay cả lúc này, tôi đang gối đùi Rei, đang gần gũi nhau, cơ thể của Rei đang ngay trước mắt tôi…
Có vẻ như tôi không thể bình tĩnh được.
Tôi định ngồi dậy thì Rei ngăn lại.
“Đã ngoáy tai xong đâu”
“Nhưng, nhưng mà…”
“Haruto-kun tốt bụng, hôm nay chỉ cần nũng nịu tớ là được. Cho nên là, từ giờ trở đi, cậu chiều chuộng tớ nhiều hơn nữa nhé?”
Rei nói xong, cô lại lần nữa nhẹ nhàng xoa tóc của tôi. Nắn bóp tai tôi và lau sạch, rồi bắt đầu ngoáy tai.
Sau khi quen rồi thì trông ngực tôi cũng hãm lại, thay vào đó là cảm giác an tâm dễ chịu.
Hình như tôi hơi buồn ngủ rồi.
Có vẻ Rei cũng biết điều đó.
“Cậu cứ ngủ đi”
“Khó lắm mới được ở bên Rei, tớ… không thể nào làm cái điều phí phạm thế”
“Không sao. Tớ sẽ vẫn thức giấc, chiều chuộng cậu”
“Nếu mà tớ ngủ… thì cậu sẽ…”
“Có thể tớ sẽ hôn luôn. Tớ sẽ nghe hết lời nói mê sảng của Haruto-kun”
Rei nói như đùa.
Tôi định trả lời, nhưng đột nhiên buồn ngủ quá, không thể mở miệng được nữa.
Tôi yên tâm thiếp đi thế này, chắc chắn là vì tôi tin tưởng vào Rei.
Hôn ước với Kotone, vấn đề nhà Toomi, Kaho, Amane và Yuki… còn bao điều tôi phải suy nghĩ.
Nhưng có lẽ, bây giờ tôi cứ nũng nịu với Rei là được.
“Chúc ngủ ngon Haruto-kun. Tớ sẽ rất vui nếu tớ xuất hiện trong giấc mơ của cậu”
Vừa đúng lúc tôi nghe thấy tiếng thì thào của Rei thì tôi chịu thua cơn buồn ngủ và mất đi ý thức.
☆
Trước mắt tôi, Haruto-kun đang ngủ. Mà lại còn… đang nằm trên gối tôi.
Haruto-kun thiếu phòng vệ với khuôn mặt ngủ đáng yêu, trông thật ngọt ngào. Tôi thử nhẹ nhàng vuốt tóc. Khuôn mặt Haruto-kun điềm đạm, tiếng thờ phì phò.
Tôi rất vui vì Haruto-kun tin tưởng mình. Với lại, cậu còn bảo là sẽ chịu kết hôn với mình.
Tôi thật sự thấy hạnh phúc. Nhưng, tôi không nghĩ mịnh lại có cái quyền nắm lấy niềm hạnh phúc này.
Tôi chẳng có gì cả. Đáng ra, người ở bên Haruto-kun có thể phải là bạn thuở nhỏ Sasaki. Có thể là người chị họ Amane, cũng là gia đình của cậu ấy. Cũng có thể là Sakurai, người vẫn hằng yêu Haruto-kun.
Dù vậy, tôi vẫn muốn ở bên Haruto-kun. Tại vì từ giờ, tôi có thể dành thời gian cùng Haruto-kun.
Nhưng tôi lại nhận ra là còn một vấn đề nữa.
Đó là vụ cháy mà mẹ Haruto-kun mất. Nếu như nguyên nhân đó nằm ở nhà Toomi thì tôi cũng là con riêng của nhà Toomi… Từ vị thế của Haruto-kun thì tôi là đứa con gái của nhà Toomi đáng bị căm hờn.
Nhận ra điều đó, tôi thành ra sợ không chịu được. Tất nhiên là hồi đó tôi còn là một đứa con gái nhỏ, không có quan hệ trực tiếp với vụ cháy. Kể cả là như thế đi thì cậu ấy có hờn cũng là việc đương nhiên.
Giả sử là nhà Toomi có giết chết mẹ của Haruto-kun đi, thì dù sao cậu ấy cũng đã hứa là ở bên tôi rồi. Cậu ấy bảo không phải lỗi của tôi.
Tôi thực sự vui vì điều đó… nhưng có thực sự là tôi có quyền để ở bên cạnh Haruto-kun không..?
“Này, Haruto-kun”
Tôi bắt hỏi Haruto-kun đang ngủ, nhưng, lời nói tiếp theo không tuôn ra được. Tại vì tôi sợ hai.
Lúc đó, cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Tôi giật thót mình nhìn chỗ lỗi vào.
Ở đó là Amane.
Vẫn như thường lệ, chị ấy mặc một bộ đồ hoạt bát, bạo dạn.
“A, Amane!? Giờ là giờ của em và Haruto-kun mà!”
“Chị mới ra ngoài về, tò mò ấy mà. Nhưng mà chẳng có ý định nhìn trộm đâu. Hai đứa âu yếm thế ganh tỵ quá”
Amane cười hì hì. Nhìn vẻ mặt tươi cười đó, tôi hồi lên một tiếng chuông.
“Không lẽ, chị nghe chuyện của em và Haruto-kun rồi…?”
“Ờ thì. Cái chuyện Mikoto ghi danh làm ứng viên kế tục nhà Toomi thì chị nghe rồi”
Biết ngay mà - tôi nghĩ. Dường như tôi hiểu ra cái lý do Amane cố tình vào phòng. Tại vì Amane đi qua trước phòng nên đã nghe được đề xuất của tôi lúc nãy.
Chắc chắn là Amane sẽ phản đối đề xuất của tôi. Bởi vì chị ta vốn đã phản đối việc Haruto-kun hôn ước với Kotone và trở thành người kế tục tập đoàn Toomi mà. Ngay cả là tôi mà hôn ước với Haruto-kun thì việc cậu ấy bị tập đoàn Toomi bó buộc vẫn không thay đổi.
Tôi nói vậy với Amane. Amane khoanh tay lại.
“Đúng thật, chị không thể đồng ý được”
“À, ờ. Với lại là, Em cũng là người nhà Toomi. Với Amane thì em là con người …”
Con người của một gia tộc địch thù. Kể từ cái lúc Amane bảo nguyên nhân của vụ hỏa hoạn Haduki là nhà Toomi, là tôi thấy để ý từ lúc đó rồi.
Tôi không có ý định trao Haruto-kun lại cho Amane. Nhưng từ cái góc nhìn của Amane thì tôi là con người thuộc nhà Toomi đáng bị căm giận, chị sẽ cố gắng cướp Haruto-kun từ tay tôi.
Chắc chắn là Amane rất ghét tôi.
Tuy nhiên, chị ta díu mắt lại.
“Kẻ thù của bố mẹ, hả. Ừ đúng rồi. Có lẽ chị cũng có cảm xúc suy nghĩ như vậy”
“Đúng thật là…”
“Nhưng mà chị vẫn có điều phải cảm ơn em”
Amane cảm ơn tôi ư…? Tôi có nhiều lý do để cảm ơn Amane. Người đã trao cho tôi chìa khóa dự phòng nhà Akihara là Amane, người đã cứu tôi lúc tôi bị bắt cóc cũng là Amane.
Nhưng, chẳng có lý do nào để Amane cảm ơn tôi cả.
Tôi nói vậy, thế là Amane lắc đầu.
“Nhờ có Mikoto mà chị đã làm lành được với Haruto-kun. Em đã nhắc Haruto-kun đuổi theo lúc chị phóng ra khỏi nhà đúng không?”
“Đúng là vậy”
“Haruto-kun bảo rồi. … Nếu cứ như vậy thì có thể chị sẽ vẫn cứ lừa dối cảm xúc mình, sẽ vẫn không thể nói chuyện được với Haruto-kun”
“Thế, thế à…?”
“Nếu chị là Mikoto thì chị sẽ không nói “cậu hãy đuổi theo” tình địch. Cho nên là chị vẫn biết ơn”
Tôi nghĩ, việc mà mình làm là một việc đương nhiên. Tôi biết hai người đều quý trọng nhau, làm sao mà tôi có thể nói là “Cậu đừng đuổi theo Amane”. Với lại, người quyết định đuổi theo là Haruto-kun.
Dù vậy, tôi vẫn thấy vui vì tôi đã làm được một việc có chút ý nghĩa gì đó cho Amane.
“Cho nên là này, chị thấy, thay vì Toomi Kotone trở thành người kế tục thì Mikoto nên trở thành người kết tục nhà Toomi. Kotone được dạy dỗ theo truyền thống nhà Toomi, cho nên thấm đậm cách suy nghĩ cổ đại, với lại, nó còn là cái đứa dở trò nham hiểm với em còn gì”
“Ờm, em nghĩ là bây giờ Kotone cũng đã hối lỗi rồi”
“Nếu mà là chị, cả đời chị sẽ không tha thứ. Mikoto hiền quá. Có lẽ nên gọi là nai quá, nhưng mà chị cũng không thấy ghét đâu”
Amane bật cười. “Nai” à, có lẽ là vậy. Đã từ lâu, Kotone cố gắng cướp đi hạnh phúc của tôi, có thể từ giờ cô ta sẽ trở thành kẻ địch của tôi.
Dù vậy, tôi vẫn không thể ghét Kotone bây giờ được. Đó là vì, Kotone là em gái của tôi, và tôi cảm thấy ý thức tội lỗi đối với Kotone.
Kể cả là như vậy, tôi vẫn phải cướp lấy địa vị đương chủ tiếp theo, và cướp lấy tước vị hôn thê của Haruto-kun.
Và với cái ý nghĩa là cướp lấy Haruto-kun thì nó cũng tương tự với Amane.
Amane mỉm cười.
“Không phải là chị giận Mikoto đâu. Nếu mà chị có ý định để cho Mikoto thay đổi nhà Toomi thì có khi chị sẽ bày cách để em làm đương chủ nhà Toomi rồi”
“Em cảm ơn… Nhưng mà đúng là kỳ lạ lắm. Tại sao… lúc đầu chị lại cứu em?”
Tôi quyết chí thử hỏi xem.
Vì Amane cứu tôi, vì chị đưa tôi chìa khóa nhà Akihara nên tôi mới gặp được Haruto-kun. Nhưng, vốn dĩ là Amane không có động cơ nào để giúp tôi cả. Tại vì tôi là đứa con gái nhà Toomi.
Nếu Amane mà thích Haruto-kun thì tôi không nghĩ là chị sẽ cho hai đứa con gái bằng tuổi sống cùng đâu.
Ít nhất là, nếu tôi mà đứng trong trường hợp của Amane thì tôi nhất định sẽ không chịu.
Chắc chắn là…tôi sẽ lên cơn ghen. Không cần phải tưởng tượng đến chuyện thích Haruto-kun, chắc chắn là chị không muốn cho đứa con gái khác sống trong cái căn phòng mà mình và em họ sống.
Amane nhún vai.
“Một lý đó là, vì dượng… tức là bố Haruto-kun đã nhờ chị. Nhưng mà cũng có thêm một lý do nữa. Em không nhớ à?
Cách nói của chị cứ như kiểu chẳng kỳ lạ gì nếu tôi biết lý do đó, nhưng trong ký ức của tôi chẳng nghĩ ra một cái mấu chốt nào.
Amane đùa giỡn, chỉ ngón tay trỏ vào cặp môi đỏ của mình rồi bật cười.
“Nhưng mà đừng nói với Haruto-kun nhé? Chị đã từng gặp em rồi”
Cái đó lần đầu tôi nghe đấy, tôi chẳng nhớ gì.
“Nếu không nhớ thì chịu thôi. Sau vụ tai nạn của bố mẹ Mikoto, đáng ra nhà nhận nuôi em phải là nhà Akihara”
“Ơ!?”
Tôi không biết đấy… Ngoài nhà Toomi ra thì tôi có một thời gian cực ngắn bị đẩy qua đẩy lại nhiều nhà thân tộc, nhưng mà chẳng nơi nào ở được lâu dài. Nhưng mà tôi chắc chắn là trong đó không có nhà Akihara…
Amane gật đầu với tôi.
“Nói là nhà Akihara thôi, nhưng mà đó là nhà của bố mẹ chị đấy. Chị rất muốn có em gái nên cực kỳ vui mừng để chào đón em về nhà. Lúc đó chị là học sinh cấp hai, cực kỳ là mong muốn có chị em thân tình”
“Thế, thế á!?”
Vì thấy bất ngờ quá nên mắt tôi mở toác ra. Amane thì đỏ mặt xấu hổ.
“Không được à?”
“K, không, chỉ là em thấy hơi bất ngờ…”
Nhưng mà nghĩ lại thì thấy là, Amane cực kỳ cưng chiều em họ Haruto-kun, nên có lẽ cũng không kỳ lạ lắm.
Nếu như… tôi mà được Amane nhận nuôi thì, có lẽ tôi đã hạnh phúc?
Hừm, tôi nghĩ chắc chắn là mình đã hạnh phúc. Một chị gái ngầu thế này, dịu dàng thế này, có lẽ sẽ bảo vệ tôi.
Nhưng hiện thực lại không như vậy.
“Để có thể nhận nuôi em thì bố mẹ và cả chị nữa, nhiều lần đã đến thăm hỏi dinh thự nhà Toomi. Lúc đó, chị và em đã gặp nhau. Em đã gọi “Amane-onee-chan”, nghe đáng yêu lắm”
“Em, em đã gọi như thế ư…!?”
“Lại còn hai, ba lần luôn đấy. Giá như mà chị mãi được nghe ngọi như thế… Nhưng điều đó không trở thành hiện thực, lý do lớn nhất là vụ cháy Haduki. Cả bố mẹ chị và mẹ Haruto-kun đều mất… cho nên chẳng còn có thể nhận nuôi Mikoto nữa. Lần này là tới lượt chị đứng vào cái cảnh ngộ được nhà Haruto-kun nhận nuôi, đúng là mỉa mai”
Hóa ra là thế… Đúng là cái thời kỳ mà mọi sự kiện chồng chéo nhau. Tôi nghĩ lúc đó chẳng còn hơi đâu mà nhận nuôi tôi nữa.
Vì sợi chỉ vận mệnh vướng vào nhà Toomi nên tương lai của tôi, tương lai của Amane đã thay đổi. Nhưng mà tôi phải cắt đứt nhân duyên với nhà Toomi ở đâu đó.
Amane cúi mặt.
“Kết quả là chị đã muộn màng không cứu được em. Chị xin lỗi”
“À không! Không sao đâu ạ. Giờ này em đang ở đây là nhờ chị mà”
Nói xong, tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định sửa lại câu nói của mình.
“À không, chính là nhờ Amane-onee-chan”
Nghe thấy câu nói của tôi, Amane giật nảy mình rồi chị mở to mắt.
Gò má chị giãn ra trông thật vui sướng.
“Ái chà, Kotone đúng thật là, chẳng phải em chỉ chơi trò chơi em gái với Haruto-kun thôi hay sao?”
“Nếu Haruto-kun mà là anh trai thì chắc chắn là em đã rất là hạnh phúc. Nhưng, tương tự, nếu Amane mà là chị gái thì có lẽ em sẽ còn hạnh phúc hơn”
Tôi nghĩ khả năng đó là có thể. Tôi cùng Amane và Haruto-kun, ba người sẽ cùng nhau sống trong nhà Akihara.
Nếu như được trải qua thời cấp một, thời cấp hai như thế, thì không biết tôi đã hạnh phúc bấy nhiêu?
Amane đảo mắt có vẻ ngượng ngùng.
“Ừ. Chị cũng vì coi em là em gái nên mới cứu giúp… Có bị cướp mất Haruto-kun cũng không thể ghét được. Này, lúc mà chỉ có hai bọn mình, hay là chị cứ gọi là Rei nhé?”
Đúng là hơi ngượng, nhưng mà tôi không thấy khó chịu đâu. Tôi khúc khích cười.
“Vâng”
“Thế nhé, Rei”
Amane-onee-chan… à không, Amane cười khì khì. Tôi, và cái người dịu dàng tốt bụng làm đồng minh của tôi, lại phải giao chiến vì Haruto-kun. Đúng là cay đắng.
“Này… Amane-onee-chan. Nhưng mà, chị vẫn sẽ không đồng ý hôn ước của em với Haruto-kun đúng không?”
“Đương nhiên rồi. Chị chắc chắn phản đối việc trao Haruto-kun quý giá của chị cho nhà Toomi. Chắc chắn là Haruto-kun sẽ có một nhiềm hạnh phúc khác”
“Đúng là…”
“Nhưng mà này, chị sẽ mượn lời của Rei, tức là “người lựa chọn là Haruto-kun”. Có đúng không?”
Tôi mở to mắt lên. Đó, là cái lời mà tôi đã tuyên bố với Amane lúc ấy.
“Chị muốn Haruto-kun hạnh phúc. Nhưng chị nghĩ, quyết định cuối cùng là của bản thân Haruto-kun”
“Em…. Thực sự xin lỗi”
“Tại sao lại xin lỗi? Nghĩ là mình thắng cuộc rồi à?”
Bị Amane nhìn chằm chằm, tôi hoảng lên.
“À, không…”
“Nói trước luôn, chị sẽ tự mình chọn con đường khác”
“Con đường khác?”
“Đúng. Chị không biết con cái nào tốt hơn, con đường mà Rei tạo ra hay là con đường mà chị mở ra. Nhưng mà chị không có ý định thua cuộc đâu. Haruto-kun là của chị. Chị sẽ tạo ra niềm hạnh phúc cho Haruto-kun, chị sẽ được Haruto-kun lựa chọn. Chị không định trao Haruto-kun cho Rei đâu”
“Em, em cũng…. Nhất định không chịu thua. Haruto-kun là của em mà!”
Tôi nói rõ rành mạch ra, và rồi, tôi thót lên. Tôi hơi lớn giọng, không biết có đánh thức Haruto-kun không…?
Nhưng Haruto-kun vẫn như vậy, vẫn ngủ say sưa. Tôi thở phào.
Amane thì buồn rầu cười.
“Gương mặt ngủ đáng yêu quá. Trước đây, nhìn gương mặt của Haruto-kun lúc ngủ là quyền lợi của mỗi mình chị thôi đấy”
Nói xong, Amane ra khỏi phòng.
Giữa chừng, chị quay mặt lại.
“Chị còn một điều cuối cùng muốn nói nữa…”
Là, là gì nhỉ…? Tôi lo lắng chờ đợi lời nói của chị.
“Cái tư thế đó, có vất không?”
“Ơ?”
“Chị nghĩ là sẽ tê chân mất đấy…”
Amane khúc khích cười rồi ra khỏi phòng đi mất.
Tôi nhìn vào chân mình, thế rồi, “chết cha” - tôi nghĩ.
Tại tôi không quen ngồi quỳ ngay ngắn nên… á, chân mình đơ rồi!”
☆
… Sau khi được cho Rei nằm gối đùi, không lâu sau đó, tôi tỉnh giấc.
Rei lén hôn tôi, vì cảm giác đó nên tôi thức dậy… - làm gì có câu chuyện ngọt ngào thế.
Đó là lúc tôi định xoay người, đúng khoảnh khắc đó, Rei hét lên sắc lẹm.
Tôi lo lắng không biết có gì xảy ra với Rei, tôi bật dậy khỏi đầu gối cô.
Tại vì là từ trước đến giờ, Rei đã gặp bao nhiêu sự việc nghiêm trọng… bị tấn công, bị bắt cóc.
Nhưng lúc này tôi đang ở ngay bên cạnh. Tôi phải bảo vệ Rei…
Cơ mà, tại vì tôi vừa tỉnh giấc nên vẫn còn ngái ngủ. Nhìn Rei bằng con mắt đó, Rei run lên bủn rủn. Xung quanh chẳng có ai cả, Rei vẫn đang còn quỳ ngay ngắn.
Thế rồi, Rei rưng rưng nước mắt nhìn tôi.
“Rei, Rei… làm sao thế?”
“À, ờ, tớ ổn… cậu cứ gối đầu tiếp đi…”
“Không hiểu sao, sắc thái cậu có vẻ không ổn lắm mà…?”
“Đã bảo là, tớ ổn mà!”
Rei nói với tôi trên gương mặt kiên quyết.
Không lẽ nào - tôi nghĩ, rồi tôi từ từ vươn tay chạm vào đầu gối Rei.
“…Hí ~~~!”
Ngay lập tức, Rei sửng sốt rít lên một cách đáng yêu. Nói là đáng yêu thì đúng là tội cho Rei.
Hình như là, chân cô bị tê cứng rồi. Mỗi người khác nhau, nhưng mà quỳ thẳng trong thời gian dài rồi cho đầu người ta lên thì đương nhiên là chân tê rồi - tôi nghĩ.
Có lẽ cú sốc tê chân đã dịu lại, Rei lườm tôi.
“Haruto-kun đồ xấu tính!”
“Xin, xin lỗi. Tớ định kiểm tra nên lỡ sờ vào”
“Nhưng mà Haruto-kun sờ vào thì tớ vui lắm…”
Rei xấu hổ lấy ngón tay trỏ bên tay phải vân vê tóc và cúi mặt.
Cơ mà, tại vì tôi chạm vào lúc Rei bị tê chân nên thành ra là tôi làm cô ấy bị đau.
Đương nhiên là nếu lại gối đùi tiếp thì cũng tương tự.
“Xin lỗi, để cậu vất vả rồi. Rei này, gối đùi hôm nay dừng tại đây thôi”
Nhưng mà Rei không chịu nghe lời tôi.
“Không chịu đâu. Vẫn còn thời gian mà. Tớ sẽ chiều chuộng Haruto-kun!”
“Tớ thỏa mãn quá đủ rồi”
“Tớ vẫn chưa thỏa mãn! Tại vì tớ không muốn chịu thua Amane-onee… À, chịu thua Amane!”
Rei tỏ ra bướng bỉnh. Cô nài nỉ như trẻ con.
Cô là mỹ nữ số một của trường, lại còn là tài nữ ưu tú, thành tích cực giỏi, thế mà lại… có lẽ là vì Rei cứ quấn quýt bên tôi nên cô ấy thành ra ngốc nghếch mất rồi.
Nhưng mà đặc điểm đó của cô cũng làm tôi thấy đáng yêu. Cơ mà sao vừa rồi cái tên Amane lại được đưa ra nhỉ? Hình như là cô ấy còn nói dở “Amane-onee-chan”... thì phải?
Tôi tò mò, nhưng mà phải ưu tiên nghĩ cách thuyết phục Rei.
Tôi vỗ tay bộp một cái.
“Thế thì lần này tớ sẽ làm gối đùi cho”
“Ơ?”
“Đổi ngược vị trí lại, coi như là lần này đến lượt Rei được làm nũng, được không?”
“Nhưng, nhưng mà hôm nay là ngày tớ chiều chuộng Haruto-kun mà”
“Không hiểu sao nghe cứ như là ngày kỉ niệm salad nhỉ”
*Ngày kỷ niệm salad: tên một tác phẩm thơ
Tôi nói theo kiểu trêu ghẹo làm Rei phồng má lên, tiếp theo đó, cô bật cười. Chẳng biết tự lúc nào mà tôi đã thành công, khiên Rei phải duỗi chân ra (ngồi quỳ tê chân thì chân phải duỗi ra, không theo ý cô được nữa….)
“Có lẽ coi đây là ngày nghỉ niệm đi. Hôm nay là “ngày kỷ niệm tớ chiều chuộng Haruto-kun”. Có đúng không?”
Rei nghịch ngợm nháy mắt.
Dường như tê chân của cô hết rồi. Nhìn gương mặt sáng sủa vui vẻ đó, cảm xúc tôi cũng vui lên.
“Nếu vậy thì có nghĩa là, giờ mà tớ cho Rei gối đùi thì sẽ thành “Ngày kỷ niêm tớ chiều chuộng Rei””
“Hì hì, Haruto-kun… cái đó thì lại khác đấy”
“Ơ?”
“Tại vì là, ngày nào tớ cũng được Haruto-kun chiều chuộng cho rồi, hôm nay không phải là ngày đầu. Cho nên là không thành ngày kỷ niệm được. Tớ tin là, Haruto-kun luôn luôn, và cả từ giờ trở đi, sẽ nuông chiều tớ”
Rei hạnh phúc, nói như ngân nga.
Và rồi cô ngượng ngùng nhìn tôi.
“Nhưng mà thôi, cậu cho tớ gối đùi đi”
“Đương nhiên rồi. Tớ rất sẵn lòng, vì Rei mà”
Tôi mỉm cười, ngồi quỳ trước futon. Rei đặt ngang đầu lên đùi tôi.
“Sao hả? Gối đùi của con trai thì có thể hơi lạ…”
Rei ngước nhìn tôi mỉm cười.
“Gối đùi của Haruto-kun tuyệt lắm. Tại vì là Haruto-kun làm thế này vì tớ mà”
“Thế hả”
Tôi vuốt ve mái tóc của Rei. Rei xấu hổ rên rỉ - “A…”.
Tôi chẳng để ý, cứ tiếp tục vuốt ve tóc Rei. Rei vặn mình - “Nôn quá…”.
Tôi cầu nguyện, giá như khoảng thời gian hạnh phúc này cứ kéo dài mãi.
Muốn được vậy thì cần phải đối mặt với nhà Toomi. Cả Rei, và, cả tôi.