Ngày kế tiếp sau cái ngày chúng tôi bị giam cầm.
Vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ được thả ra, nhưng mà đại khái là tốt rồi, vì Kotone không bị hãm hại nữa.
Tuy nhiên, điều tôi khốn khổ là ở cùng với Kotone trong phòng.
Mặc dù không ngủ cùng nhau chung giường, dù vậy, nam nữ cấp hai cấp ba mà lại ở cùng nhau ư. Hơn nữa Kotone lại còn đòi tôi hôn cô ấy.
Không biết có phải là Kotone hành động vì ý đồ trả thủ hay không, tôi chẳng biết nữa. Hay là cô ấy có ý tốt thật sự với tôi nhỉ…….
Giả sử là thế đi, tôi cũng không thể nào đáp lại tình cảm của Kotone được.
Kotone là em gái của Rei, mà tôi thì lại thích Rei.
Tôi muốn có một chút thời gian suy nghĩ một mình, đi tắm là tốt nhất.
Trong lúc tôi đang tắm thì chắc Kotone không vào đâu nhỉ.
Tuy nhiên, nhận thức quả tôi đã quá non.
Cạch – cửa phòng tắm mở ra.
Tôi quay lại thì thấy Kotone.
Trên người cô chỉ có một mảnh khăn tắm.
“Ko, Kotone!?”
“Em cũng vào tắm mất rồi”
Kotone khích cười, rồi cô ngước lên nhìn tôi.
Gương mặt đó trông xấu hổ nhuộm màu đỏ son.
Như tôi nghĩ, cô không cởi trần tức là vẫn chưa hẳn dứt khoát.
Nhưng nếu mà cô tắm vòi hoa sen thì kết cục cũng phải bỏ khăn tắm ra thôi.
“Kh, không được đâu”
“Em không để ý đâu?”
Kotone vào phòng tắm, đến ngay trước mắt tôi.
Tôi cũng chẳng thể chạy khỏi phòng tắm được, tại vì phòng tắm hẹp, Kotone lại chặn lối vào.
Cứ thế này thì không hay.
Tôi trần truồng, Kotone cũng gần như trần truồng.
Tôi phải bảo Kotone đi ra trước khi có chuyện gì xảy đến.
Tôi chuyển vòi hoa sen sang nước lạnh rồi chĩa vào chân Kotone.
Hí – cô hét lên một tiếng nhỏ rồi phồng má lườm tôi.
“Haruto-senpai xấu tính quá…..”
“Ờm, anh muốn Kotone ra khỏi chỗ này. Nếu không thì tiếp theo anh sẽ tưới nước lạnh vào cả người Kotone luôn.
Kotone cười khì khì.
“Senpai sẽ không làm chuyện đó đúng không?”
“Anh nói thật đấy”
“Senpai hiền lành mà, chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện tệ hại để em bị ốm đâu”
Điều Kotone nói là trúng tâm rồi.
Chỉ có tưới vào chân thì không nói, tôi không định tưới ướt toàn bộ khăn tắm của cô.
Tuy nhiên, tôi bị cô nhìn thấu, đó chỉ là lời đe dọa.
Kotone sáng mắt lên ập vào tôi.
Tôi bất chợt quay lưng lại, thế rồi vướng chân vào bồn rửa trên sàn nhà.
Đầu vòi hoa sen tuột khỏi tay tôi, bắn về hướng mà tôi không lường được.
Tôi không nhắm vào, vậy mà nước lạnh kích thẳng vào Kotone.
“Ááááááááááááááááááááá!”
Kotone hét lên.
Tôi hốt lên dừng vòi hoa sen lại, lúc đó thì Kotone ướt như chuột lột.
Tôi nhìn Kotone mà bị sốc.
Chiếc khăn tắm đẫm nước bám bệt vào cơ thể Kotone, đê lộ hầu hết chính những đường cơ thể của cô.
Kotone run cầm cập.
Vốn là mùa đông mà bị tưới nước lạnh thì đương nhiên rồi.
“Anh, anh xin lỗi”
“Em biết là không phải Haruto-senpai cố tình, nhưng mà đúng là lạnh quá……….senpai nhận trách nhiệm đi, senpai sưởi ấm em nhé?”
“Anh, anh sưởi ấm á!?”
“Chỉ cần ôm em là được”
“Cái, cái đó không được đâu?”
“Tại sao ạ? Chính Haruto-senpai cũng thật ra muốn ôm cơ thể em còn gì? Nãy giờ senpai mắt cứ đóng đinh vào người em mà”
Kotone mặc dù run rẩy nhưng vẫn cười chọc ghẹo.
Vừa xấu hổ nhưng cô vẫn từng bước tiến tới tôi, cô ghé miệng vào tai tôi.
“Này…….Haruto-senpai”
Tôi định kháng cự lại Kotone, nhưng không có chỗ trốn thoát.
Cùng lúc đó, Kotone ôm tôi từ phía chính diện “Eei!”.
Tôi bị bầu ngực căng phồng áp vào người.
Nhìn về phía trước thì thấy ngực của Kotone nghiền vào ngực của tôi.
Cảm giác mát lạnh và dễ chịu.
“Người senpai ấm quá”
“Anh nghĩ là em nên nhanh chóng tắm nước nóng đi……..”
“Em muốn làm thế này cơ”
Nói vậy, Kotone ép sát vào mặt tôi rồi dí má vào.
Kotone trông rất hạnh phúc, cô cứ thế thì thầm cho tôi.
“Senpai, hôn em đi”
“Vừa nãy anh bảo rồi còn gì, cái đó không được”
“Để xin lỗi vì tạt vòi hoa sen lạnh vào em, anh hôn em đi! Nếu không thì em không tha thứ, em sẽ không rời senpai đâu!”
Kotone cứ bám dính tôi thế này thì tôi vượt giới hạn sinh lý mất.
Tôi cơ thể tôi nóng lên, tôi gần như sẽ làm bất cứ việc gì với Kotone.
“Senpai cứ làm điều mình muốn đi. Hôn em cũng được, làm việc gì đấy tuyệt vời hơn nữa cũng được…….”
Kotone vẫn như thế, cô vòng tay ra sau lưng tôi rồi cười đùa cợt.
Chạm trúng vào nơi mềm mại của cơ thể Kotone, tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tăng lên.
Cứ thế này thì không được.
“Kotone…… là em gái của Rei mà”
“Thế mà anh lại cùng đứa em gái đó trần truồng ôm nhau thế này nhỉ?”
“Là do Kotone đấy. Anh muốn em ra khỏi nhà tắm cơ”
Tôi nói xong, Kotone chằm chằm nhìn tôi.
“……..Em biết là senpai thích chị gái em. Nhưng mà bây giờ người ở đây là em”
“Đúng là thế, bây giờ người ở đây là Kotone. Nhưng mà lúc trở về dinh thự thì còn có Rei và Kaho”
“Bọn mình có biết là có thể trở về binh an vô sự đâu. Đã vậy thì…….”
“Nhất định anh sẽ đưa Kotone trở về dinh thự một cách bình an vô sự. Hứa đấy”
Tôi nói rõ ràng ra, Kotone nhấp nháy mắt. Thế rồi cô nhẹ nhàng mỉm cười.
“Senpai, ngầu ghê”
“Đừng có chọc”
“Em nói thật lòng mà. Senpai đã bảo vệ em rồi còn gì…………em thấy là senpai ngầu đấy”
“Ờm, tóm lại là, Kotone cũng…….tự coi trọng mình đi. Không nên làm việc như thế này. Sao lại chọn anh làm đối tượng……..”
“Chính là vì senpai nên em mới làm đấy?”
“Để cướp anh từ Rei ư?”
“Không phải vì như vậy mà em lại vào tắm cùng với con trai, chỉ với một mảnh khăn tắm đâu”
“Thế thì vì sao…….?”
“Biết rồi còn giả vờ. Senpai chơi xấu quá”
Kotone ửng má lên, cúi đầu xuống. Ngay cả đần độn như tôi cũng hiểu. Kotone thích tôi, đó là lý do cô muốn nói.
Kotone đột nhiên kéo tay tôi. Thế rồi cô chuẩn bị đặt môi của mình lên môi tôi.
Tôi hốt hoảng vòng tay ra sau người Kotone để ngăn lại. Tôi đã tránh được nụ hôn, nhưng……..
“Ề hề hề…….bị senpai ôm mất rồi”
Tư thế bây giờ là tôi vòng tay ra sau hông Kotone, cứ như thể là tôi ôm cô ấy. Chết mẹ rồi….. tôi nghĩ, nhưng mà đã quá muộn rồi. Tôi định bỏ tay ra thì Kotone lại bấu chặt vào tôi.
“Nếu không được hôn thì ít nhất cũng ôm em một chút đi”
Kotone nũng nịu thì thầm. Cơ thể của cô đúng là thật mảnh mai.
Một cô thiếu nữ, là công nương của cả đại xí nghiệp, là học sinh ưu tú, lại còn là một người sắc bén đã định làm những điều tồi tệ với Rei.
Đó là Kotone.
Nhưng ỏ trong tay tôi, Kotone là một cô gái bình thường.
Cuộc bắt cóc này sẽ kéo dài bao lâu nhỉ? Nếu cứ thế này, bị mất liên lạc với bên ngoài, hai người cùng nhau bị nhốt, thì cả hai sẽ thành toàn bộ thế giới của nhau.
Rồi một ngày nào đó, thật sự là mối quan hệ của tôi và Kotone có thể sẽ không như cũ nữa.
Tóm lại là chỉ cần thoát ra khỏi cái tình cảnh bị bắt nhốt này là được.
Lúc đó, có một việc ngoài sức tưởng tượng xảy ra.
Bên ngoài phòng tắm có một âm thanh lớn.
Tôi và Toomi nhìn nhau.
Đó là vì cánh cửa của lối vào căn phòng mở ra.
Tôi nghĩ đó là mấy gã đàn ông bắt cóc đến nên tôi cảnh giác.
Một trong số đó đã định tấn công Kotone nên tôi không được sơ hở.
Cánh cửa phòng tắm mở, chúng tôi rời nhau ra, chuẩn bị phòng thủ.
Tuy nhiên, người đến đây là gã đàn ông lịch lãm làm thủ lĩnh.
“Hê, hóa ra là thế. Bọn bay có mối quan hệ như thế à”
Nghe tiếng nói của gã đàn ông như chán chường, Kotomi đỏ mặt.
Chúng tôi gần như trần truồng, vì cùng nhau ở trong nhà tắm nên đương nhiên là bị hiểu lầm rồi.
Nhưng tôi thì bất ngờ nên chẳng quan tâm đến điều đó nữa.
Gã đàn ông đó dẫn theo một cô gái. Người đang đứng ở đó là một mỹ nữ tóc trắng mắt xanh.
“Rei…..”
“Haruto-kun! May quá, cậu vẫn ổn……”
Rei mở to mắt ra. Cô đang mặc đồng phục thủy thủ.
“Tại sao Rei lại ở đây…..”
Nghe câu hỏi của tôi, gã đàn ông trả lời”
“Vì bắt cóc thuận lợi quá mà. Con bé ra khỏi nhà để tìm hai đứa chúng bay, đúng là dũng cảm thật, nhưng lại quên mất bản thân mình cũng là đối tượng bị bắt cóc”
Rei cúi mặt cay cú.
Thế à.
Rei đã tìm chúng tôi à.
Dù nói vậy, nhưng có lẽ là cảnh sát cũng đang tìm chúng tôi, một mình Rei chắc mất công lắm mới tìm được.
Ngược lại, chúng tôi đang bị bắt cóc và được mọi người để ý tới, vậy mà còn qua mắt cảnh sát để bắt cóc cả Rei nữa, đúng là kỳ lạ.
Hay là, có thể bọn bắt cóc có liên quan đến người nội bộ nhà Toomi. Hơn nữa, chúng không chỉ bắt cóc Kotone mà còn có cả ý đồ bắt cóc Rei nữa cũng nên?
Tôi vừa nghĩ đến đó thì gã đàn ông đóng sầm cửa lại rồi rời đi.
Chúng tôi nhìn mặt nhau.
Thế rồi Rei lườm tôi khinh bỉ.
“Ờm…..tại sao Haruto-kun cùng với Kotone lại cùng nhau vào tắm trong cái bộ dạng ấy?”
“Chuyện này là có nguyên nhân đấy…….”
“Hay là không chỉ tớ và Sasaki, mà còn cả Kotone nữa…….”
“Bọn em làm nhiều thứ rồi đấy”
Kotone thích thú nói, cô nở lên nụ cười khiêu khích.
Rei như nhận lấy cú sốc, tuy nhiên, có vẻ như cuối cùng cô cũng vực lại được, cô lườm Kotone.
“Nhiều thứ là sao?”
“Nhiều thứ, là nhiều thứ. Em được Haruto-senpai làm cho nhiều thứ, theo kiểu dành cho một đứa con gái đấy?”
“Không lẽ là, hôn nhau?”
Rei dò hỏi, thế là Kotone “Hự” ngậm lời lại, đảo mắt lung tung. Kotone đã thách thức tôi hôn bao nhiêu lần rồi, tuy nhiên tôi từ chối, thực tế là vẫn chưa hôn.
Tôi đã hôn cả hai người, Rei và Kaho, nhưng mà quả thật là tôi sẽ không hôn Kotone.
Rei tỏ vẻ mặt nhẹ nhõm “Tưởng gì”. Thế rồi cô mỉm cười với tôi.
“Hóa ra là Haruto-kun và Kotone chưa làm gì”
“Đương nhiên rồi. Tớ chưa làm gì với Kotone đâu”
Ngay lập tức tôi nhận ra đây là lỡ lời. Đôi mắt xanh của Rei mở to ra.
“Vừa rồi, Haruto-kun………gọi Kotone bằng tên đúng không?”
“Ờm, cái này kết quả của một quá trình…..”
Tôi toát môi lạnh. Với Rei thì Kotone là kẻ địch đã khủng bố mình từ lâu.
Kotone nở nụ cười như “mọi việc đều trôi chảy”.
“Chị đừng có công kích senpai. Senpai hiền lành lắm, nên đã nghe lời yêu cầu ích kỉ của em”
“Tức là Kotone bắt cậu ấy gọi bằng tên đúng không”
“Ừ. Em cũng gọi senpai là <<Haruto>> Senpai đấy?”
Mắt xanh của Rei và mắt đen của Kotone tóe pháo hoa lên, ánh nhìn giao thoa với nhau. Tôi nhìn mà thấy rùng mình luôn.
Rei chằm chằm nhìn Kotone.
“……..Thì ra là Kotone ghét chị nên định cướp Haruto-kun từ chị. Đúng thế không?”
“Nếu đúng thế thì sao?”
“Nhất định……..chị sẽ không trao Haruto-kun đi đâu!”
“Em đã biết là chắc chắn chị sẽ nói thế. Nhưng mà chị đang hiểu nhầm”
Kotone vẫn trong chiếc khăn tắm, cô tiến lại gần Rei.
Thế rồi cô cúi gật đầu.
“Em đã để chị gặp nhiều chuyện tệ hại, em xin tạ lỗi”
“Ơ…….?”
“Em cũng gặp chuyện tương tự, nên em mới nghĩ. Em không nên trả thù chị gái bằng cái phương pháp như thế này”
“Chính vì thế mà thay vào đó là uy hiếp Haruto-kun đúng không?”
Đúng, có thể là thế.
Từ cái sự căm ghét mà Kotone dành cho Rei, thì cũng có thể là cô sẽ cướp lấy tôi ------ người mà Rei thích.
Tuy nhiên, Kotone nhẹ nhàng lắc đầu.
“Em muốn Haruto-senpai chọn em chứ không phải chọn chị. Nhưng mà đó không phải là vì mục đích phục thù chị”
Kotone nhìn thẳng vào Rei.
“Em, đã thích Haruto-senpai mất rồi”
Nghe thấy Kotone nói là thích tôi, Rei như hứng phải một cú shock, cô cứng đờ người.
Kotone rời xa khỏi Rei, lần này, cô cứ thế mà tiến lại gần tôi. Vẫn trong chiếc khăn tắm, Kotone ngượng ngùng đỏ mặt.
Tôi chẳng dám nhìn nên tránh mắt đi.
Lợi dụng sơ hở khoảnh khắc đó, Kotone nhảy tót lên ôm chầm lấy tôi.
“Se, n, pa, i ♪”
Kotone ngọt ngào gọi tôi. Tôi tránh Kotone trong đường tơ kẽ tóc, Kotone cứ thế mà đâm sầm vào tường nhà tắm.
Cô quay phắt lại tôi, chằm chằm nhìn tôi với vẻ hơi chút căm giận, tiếp đến cô khì cười.
“Senpai tệ quá”
“Tại em tự nhiên nhảy vào ôm đấy….”
“Vừa nãy anh ôm em nồng nhiệt thế cơ mà”
“A, cái đó là tai nạn thôi…..”
Tôi liếc nhìn Rei, dường như cô đã hồi phục lại từ cú sốc, cô nhìn tôi rồi nhìn Kotone “Th, thế là thế nào?”
Ngược lại, tôi quay sang Kotone thì thấy cô đang trong tình thế bị ép vào tường. Kotone cười cợt.
“…..Senpai? Đang ở trước chị gái mà anh lại nhìn em bằng con mắt dâm dục thế à?”
“Anh không có nhìn”
“Senpai nói dối”
Kotone cố tình hơi lắc lư nửa thân trên của mình. Thế rồi, chỗ căng phồng trông mềm mại của cô khẽ đung đưa.
Tôi lỡ đuổi mắt theo, sau đó tôi đỏ mặt.
“Senpai là con trai mà. Biết làm sao được”
“Biết nói sao nhỉ…..xin lỗi”
“Nhưng mà em cũng không ghét cái điểm đó của senpai đâu?”
Kotone khúc khích cười, thế rồi cô nhìn lại Rei.
“Này, chị gái. Người của senpai, ấm lắm đấy. Chị có biết không?”
Nghe lời của Kotone, Rei bừng đỏ mặt. Thế rồi cô phồng má lên.
“Đư, được Haruto-kun ôm thì chị cũng được rồi”
“Nhưng mà, em ngủ cùng senpai cả một đêm trong cùng căn phòng đấy. Thế này có nghĩa là gì đây nhỉ, chị có biết không?”
“Kh, không lẽ là……”
Rei xanh lét mặt. Không hay rồi. Mình bị hiểu nhầm mất thôi.
Không thể nào có chuyện tôi và Kotone làm điều bậy bạ được. Nếu bình tĩnh suy nghĩ thì chắc chắn Rei cũng hiểu được, tuy nhiên, có vẻ như Rei không bình tĩnh nổi.
“Ko, kotone…..ưm”
“Sáng nay em nhìn mặt senpai ngủ, đáng yêu lắm ♪”
Miệng Rei cứ mấp máy, cô chỉ tay vào tôi và Kotone.
“Ngủ, tức là, không lẽ là, hai người đã làm chuyện đó……….?”
“Chị đừng có tra tấn senpai. Vì hai người ở cùng nhau bị dồn vào đường cùng tính mạng nên mới thành mối quan hệ như thế”
Kotone khoái chí nói.
Rõ ràng là cô chọn những từ ngữ để gây hiểu lầm.
Đúng thật là tôi cùng Kotone đã ngủ cùng một phòng, nhưng mà tôi ngủ trên sàn còn Kotone ngủ trên giường. Hoàn toàn không có quan hệ gì tội lỗi.
“Chị gái chưa từng ngủ với senpai đúng không?”
Rei đã rưng rưng nước mắt rồi, cô chẳng đáp lại câu gì, chỉ “ư ư….” lầu bầu.
Đúng là Rei đáng thương quá, Kotone đùa quá độ rồi.
Tôi gõ tay bộp một phát lên đầu Kotone.
“Á….”
Kotone giật nảy lên, cô đỏ mặt rồi ngước nhìn tôi đáng yêu.
……. Bị cô ấy đáp lại một cách đáng yêu như thế làm tôi khốn đốn. Tôi giải thích từ đầu đến cuối một tràng cho Rei là tôi đã ngủ trên sàn nhà, thế là Rei tỏ vẻ nhẹ nhõm hiểu chuyện.
Sau đó, tôi quay sang Kotone.
“Có làm cái gì đâu, đừng có nói toàn những lời gây hiểu nhầm quá”
“Em xin lỗi….. nhưng mà, có một điều là không phải hiểu lầm”
“Ơ?”
“Em….thật sự thích senpai mà”
Gò má Kotone ửng lên, cô tuyên bố bằng một giọng thanh thoát.
Bị đôi đồng tử đen của cô chăm chăm chú ý vào, tôi cảm thấy hồi hộp.
Tôi rất vui sướng khi cô bé mỹ nữ này nói là thích tôi, nhưng mà, tôi đã có Rei rồi, còn cả Kaho nữa.
Tôi nghẹn lại không trả lời được, thế là Kotone cúi xuống nói nhỏ.
“Lời đáp tỏ tình…..thì em không cần. Bởi vì em biết là Senpai thích chị gái hơn em”
“Nhưng mà……..”
“Nhưng mà em sẽ không thua chị gái đâu. Một ngày nào đó, em sẽ trở thành số một của senpai!”
Kotone khẳng định bằng giọng nói trong veo.
Đó là lời nói dành cho tôi, nhưng dường như cũng là dành cho cả Rei nữa.
Kotone khệnh khạng tiến đến gần Rei.
“Chị gái. Chị, thích Haruto-senpai hả?”
“……chậc! Chị, chị thích Haruto-kun. À không, rất là thích”
“Đúng thế còn gì. Chính vì thế mà chị là kẻ địch của em. Nhưng mà là kẻ địch với ý nghĩa khác ngày hôm qua”
“Tức là tình địch đây mà?”
Rei lầm bầm nhỏ tiếng, Kotone thì mỉm cười gật đầu.
“Chị gái, với lại cả Haruto-senpai nữa. Chuẩn bị tinh thần đi nhé?”
Rei và Kotone lườm nhau một lúc.
Hai người là chị em, lại còn là tình địch nữa.
Hơn nữa, đối tượng tình cảm của hai người, là tôi.
Tôi đang luống cuống, rồi tự nhiên Rei bắt lấy tay tôi và bám chặt.
“Re, Rei!?”
Rei ôm lấy tay tôi từ phía chính diện, tức là ngực của cô chạm hẳn vào tôi luôn.
“Chị không cho Haruto-kun đâu!”
Kotone cười khì, cô cũng giống như Rei, bắt lấy tay tôi rồi dí ngực vào.
Vì vẫn đang còn trong bộ dạng khăn tắm nên cảm giác truyền trực tiếp cho tôi.
“Ờ…..Rei…….Kotone……ngực…….”
“<<đang chạm vào đấy>>”
Cả hai người đồng thanh rõ ràng.
Quả đúng là chị em…… có lẽ tôi nên nói vậy.
Rei mỉm cười cáu kỉnh.
“Tớ ngực to hơn Kotone mà…….Haruto-thích to hơn đúng không?”
“Em, em đang trong thời kỳ phát triển! Một ngày nào đó sẽ thắng chị gái!”
Hai người qua lại với nhau.
Làm sao giờ?
Nếu vẫn tiếp tục bị giam cầm thì từ giờ cả ba người phải cùng nhau sống trong căn phòng này.
Hơn nữa, giường lại chỉ có một cái.
May mắn thay là cái giường rộng quá khổ, Rei và Kotone, hai người cùng ngủ trên giường thì không phải là không thể.
Rei và Kotone vẫn đang còn lời qua tiếng lại với nhau.
“Chị cũng từng vào tắm với Haruto-kun rồi”
“Nếu thế thì bọn em cũng cùng nhau tắm vòi sen vừa nãy rồi”
“Nhưng mà chị và Haruto-kun đã áp dí sát người vào nhau trong cùng bồn tắm rồi”
Kotone chằm chằm nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
Đúng thật là đã có chuyện đó, nhưng mà không phải là lúc nào cũng làm, hơn nữa là lúc đó lại còn có cả Kaho nữa, chỉ là sự việc xảy ra trong một khoảnh khắc thôi…….
Kotone lườm tôi khinh bỉ.
“Được thôi…..sau khi quay lại dinh thự, em cũng sẽ làm này nọ”
Làm này nọ là sao? – Tôi định hỏi nhưng thôi.
Tóm lại, việc quan trọng là phải trở về dinh thự.
Một khi vẫn đang còn ở đây thì sẽ bị bọn bắt cóc cướp mất đi sự tự do, có bỏ mạng lúc nào đó cũng không lạ.
“Kotone……trước hết là, mặc đồ vào cho anh được không?”
“Nếu mà senpai mặc cho em thì được thôi?”
“Anh á?”
“Vâng. Em đang trần truồng thế này, anh thắt áo ngực cho em rồi mặc quần lót cho em, rồi sau đó khoác blouse,…. Anh không muốn thử làm à?”
“Anh không làm được đâu”
Đang ngay trước mặt Rei mà. Làm sao mà làm chuyện đó được.
Tuy nhiên, Kotone lùi cách tôi một bước. Kotone trong chiếc khăn tắm chẳng che được cái gì cả, tôi nhìn thấy mất. Cô xấu hổ cúi đầu.
Tôi hốt hoảng tránh mắt đi.
“Em….. có bị senpai nhìn thấy bất kỳ bộ dạng xấu hổ nào, kể cả là có trần truồng, em cũng không sao cả. Em thật lòng yêu senpai đến mức độ đó đấy”
“Cảm ơn…… nhưng mà em mặc đồ vào đi. Nếu không thì anh không bình tĩnh được”
“Em không muốn anh bình tĩnh. Anh cứ cưỡng bức em trước mặt chị gái đi?”
Tôi đỏ mặt, thế rồi tôi lắc đầu.
“Anh sẽ không làm gì đâu”
Tôi nói thêm một lần nữa, Kotone âu yếm nhìn tôi, thế rồi, có vẻ như cô đã từ bỏ, cô lấy khăn lau người rồi mặc đồ lót vào. Nhưng……..cái bộ dạng đó ngược lại lại mang tính gợi cảm, tôi bất chợt nhìn dáng hình Kotone trong bộ đồ lót màu hồng đáng yêu.
Tôi hoảng loạn quay phắt đi thì thấy gương mặt Rei đỏ chót.
“Haruto-kun…..”
“X, xin lỗi”
“Tớ sẽ không thua đâu đấy! Tớ có bị Haruto-kun làm gì cũng cam chịu……mà……..”
Rei rúc vào người tôi, mùi hương của Rei làm tôi choáng váng.
“Tớ sẽ không trao Haruto-kun cho Kotone…..”
Đôi mắt xanh của Rei rớm nước.
Tôi để ý thì thấy Kotone vẫn trong bộ đồ lót, tiến đến gần tôi.
“Đồ đểu…….cho cả em âu yếm đi mà…..”
Thế rồi, Kotone nhẹ nhàng dựa mình vào tôi.
Lúc đó, cánh cửa căn phòng mở ra. Ở đó là mấy gã đàn ông bắt cóc.
Kotone hốt lên nhảy lùi lại, cô dùng cả hai tay che người để canh phòng.
Mấy gã đàn ông mang cái khay đến, nói ngắn gọn thì, hình như là bọn chúng mang đồ ăn sáng cho chúng tôi.
“Ài chà, náo nhiệt nhỉ…..”
Gã đàn ông lịch thiệp nhún vai, hắn đưa cho tôi cho tôi cái khay đựng bánh ngô.
Ngay trong tức khắc, từ trong túi của gã đàn ông có gì đó rơi xuống. Giống như là cái ví đựng danh thiếp. Tôi nhặt thứ đó lên và giật mình.
Danh thiếp có trong đó là đồ của nhân viên thuộc xí nghiệp liên quan đến tập đoàn Toomi.
Tôi trả ví danh thiếp lại cho bọn bắt cóc. Gã đàn ông bắt cóc bối rối, lấy lại như cướp giật.
Danh thiếp không chỉ có một tấm.
Có nghĩa là, đây là đồ của chính gã đàn ông này. Bọn chúng hốt hoảng rời khỏi phòng đi mất.
Rei và Kotone nhìn mặt nhau.
“Hình như……sắc thái bọn chúng hơi lạ, đúng không?” – Rei nói, Kotone cũng gật đầu.
Mấy gã đàn ông có hành động khả nghi.
Thêm vào đó, chính ra đây phải là vụ bắt cóc nhắm vào công nương của tập đoàn Toomi, thế mà lại có liên quan đến nhân viên của tập đoàn Toomi, kỳ lạ thật.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi báo với Rei và Kotone là mình sẽ ra khỏi phòng.
“Có, có sao không đấy? Nếu mà bị chúng biết là bọn mình tự tiện ra khỏi phòng thì…..”
“Tớ đi nói chuyện với mấy gã đàn ông đó. Không sao. Nếu như suy đoán của tớ chính xác thì vấn đề cũng sẽ được giải quyết”
“Ừm…….. nhưng mà đừng gắng quá đấy? Nếu mà Haruto-kun biến mất thì, tớ…….”
Rei ngước nhìn tôi.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc của Rei. Rei đỏ mặt gật đầu.
“Chỉ mỗi chị gái em thôi à, đểu quá!”
Nói xong, Kotone đột nhiên ôm chầm lấy tôi.
Cảm giác mềm mại làm tôi luống cuống, thế rồi Kotone mặt đỏ chót nhìn tôi.
“Em cũng lo cho senpai lắm đấy?”
“Anh cảm ơn”
Ngược lại, Rei lại phồng má lên lườm Kotone.
“Tớ thích Haruto-kun hơn Kotone mà!”
“….Chậc! Không có chuyện đó. Em hơn chị gái cơ……!”
Cả hai người đều nói là thích tôi.
Nhưng mà tôi có giá trị như thế ư?
Mà tóm lại là tôi phải giải quyết vấn đề trước mắt đã.
Tôi ra khỏi phòng.
Nơi mà chúng tôi bị bắt cóc nhốt vào là một công trình bốn tầng, y như một biệt thự nào đó.
Không chừng mấy gã đàn ông đó đang ở cái chỗ nào đó như phòng quản lý ở tầng một chẳng hạn.
Nghĩ vậy, tôi xuống cầu thang, tuy nhiên mấy gã đàn ông lại ập đến tôi.
Chúng trông như đã từ bỏ, nhìn tôi chằm chằm rồi lịch sự cúi chào.
“Xin mời qua đây”
Bọn bắt cóc đột nhiên dùng kính ngữ, thế rồi, chúng dẫn tôi đến một nơi như là phòng sảnh.
Ở trên chiếc sofa nằm ở chính giữa trung tâm có một lão già đang ngồi.
Đó là Toomi Souichirou.
“Chào, con trai của Akihara”
“Tại sao ông lại ở đây?”
“Có lẽ cháu đã tưởng tượng ra rồi chứ?”
Tôi lặng thinh một lúc, Toomi Souichirou nhìn tôi.
“Vụ việc lần này là ông đã sắp đặt đúng không?”
Toomi Souichirou gật đầu.
Nghĩ lại thì thấy chỉ toàn là những điều thiếu tự nhiên. Chúng tôi nhanh chóng bị lôi đi, ở ngay cạnh cái dinh thự Toomi vốn được phòng bị nghiêm ngặt. Vụ bắt cóc còn sắp đặt quá tốt, cứ như động thái của bọn tôi đều bị nhìn thấy hết.
Ngoài ra còn có nhiều điều khác, nhưng mà đòn quyết định là vụ việc tấm thẻ danh thiếp của tập đoàn Toomi.
Như vậy thì việc bắt cóc Kotone chỉ đơn thuần là ngụy trang.
“Tại sao ông lại làm điều này?”
“…..Vì Kotone”
“Vì Kotone?”
Toomi Souichirou nhoẻn miệng cười.
Chết mẹ rồi. Tôi lơ đễnh, gọi Kotone kiểu thông tục rồi.
“Kotone gặp nhiều chuyện nên tính cách cũng méo mó. Vì tai nạn của bố mà mẹ cũng tự sát, vì ảnh hưởng của thân tộc của dinh thự Toomi mà con bé thành ra ngạo mạn. Lại còn quấy nhiễu con bé Rei này nọ”
“Ông……..coi Rei là………”
“Đứa cháu đáng quý đấy. Bọn thân tộc nói đủ thứ về mẹ nó, nhưng đối với ta thì nó vẫn là đứa cháu, không hề thay đổi”
“Thế thì, ông lập cái kế hoạch bắt cóc này để phạt Kotone à?”
“Kotone đại khái là sợ rồi còn gì? Thế này thì chắc hẳn con bé sẽ không có ý định quấy nhiễu Rei như thế nữa”
Đúng là Kotone đã ăn năn vì quấy nhiễu Rei, cô đã nói là sẽ không làm nữa.
Tên thủ lĩnh bắt cóc, tên đàn ông thô bạo quay phắt thay đổi sắc thái, chúng tủm tỉm cười.
“Bọn ta cũng diễn như thật đúng không? Chắc phải đạt giải thưởng quán quân phụ diễn đấy”
“Bọn ta đã làm điều không hay với Akihara-kun và mấy đứa mất rồi. Nhưng mà không đe dọa nghiêm túc thì không đạt được mục đích cho tiểu thư Kotone…..”
Nghĩ lại thì tôi thấy là, mấy gã đàn ông tỏ vẻ định gây hại cho Kotone, nhưng tất cả đều thất bại. Bây giờ tôi đã biết đó là diễn kịch, tôi cảm thấy trong cái kiểu nói lòng vòng của chúng đã có điểm bất bình thường rồi.
Dù vậy, để giáo dục cho Kotone mà dùng cái cách này thì nó thiếu thực tế.
Toomi Souichirou mỉm cười.
“Với lại, ta còn có một mục đích nữa. Kotone phải lòng với cháu rồi đúng không?”
Phải lòng, tôi không nghĩ ngay ra ý nghĩa của từ đó, nhưng mà chắc chắn nó có ý nghĩa là mang tình cảm với người khác giới.
Đúng thật, Kotone đã nói là thích tôi.
“Kotone vốn từ đầu đã để ý đến cháu rồi, nhờ có vụ việc này mà điều đó đã sáng tỏ”
“Ông chĩa mồm vào chuyện tình cảm của đứa cháu là có ý gì?”
“……...Tập đoàn Toomi cần tìm kiếm người kế tục. Ngay cả bây giờ việc kinh doanh cũng đang nghiêng ngả rồi”
“Ờm?”
“Tuy nhiên, trong bọn con trai của bản gia chẳng có đứa nào nổi bật. Việc này cũng là do trách nhiệm giáo dục của ta…….. Chỉ toàn là những đứa chây lười, chỉ nghĩ cho bản thân, còn chưa kể đến năng lực. Vì thế mà ta mới đón một đứa cháu rể trẻ, để cho nó thành người ứng cử kế tục”
Rei còn được gọi là con riêng, là con của tình nhân. Vì thế sẽ gặp vấn đề khi nói đến chuyện người kế tục nhà Toomi, có lẽ các thân tộc khác cũng không phục. Nhân vật trở thành cháu rể tuyệt nhiên phải kết hôn với Kotone.
Tôi rón rén dò hỏi.
“Không lẽ……”
Toomi Souichirou díu mắt.
“Cháu đã mang thân mình bảo vệ Kotone. Chắc rằng từ nay về sau cũng sẽ bảo vệ con bé. Và, đó cũng là lời hứa của ta với em gái Tooko, hãy để mắt đến người của gia đình Akihara.
Akihara Tooko, tức là bà tôi, cùng với Toomi Souichiro, đã đặt ra lời hứa như thế, lần đầu tôi biết đến đấy. Nhưng có một điều còn quan trọng hơn. Không chừng, thứ mà Toomi Souichirou định nói ra là------.
“Akihara Haruto. Ta sẽ để cháu đính hôn với Kotone” - Toomi Souichirou nói ra một điều khủng khiếp.