Soen ni Natte Ita Osananajimi to Seki ga Zengo ni Natta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web novel - Chương 02

Sau lễ khai giảng, là sẽ đến tiết mục giới thiệu bản thân mà năm nào cũng có. Qua cách đó, khi một ai tự giới thiệu bản thân, ta sẽ thấy được sự khác biệt về mức độ nổi tiếng, sự công nhận của mọi người, hay đơn giản là khác biệt về những tràng pháo tay xung quanh. Khi tôi giới thiệu, thì mấy tiếng vỗ tay từ cả lớp chắc chỉ lớn hơn chút ít, nhưng khi đến lượt Kana thì mọi tiếng vỗ tay thậm chí còn khủng bố hơn nhiều. Thân là bạn thuở nhỏ, tôi biết là hai đứa không hề đủ trình ngang hàng nhau mà… Không, phải nói chúng tôi không còn là bạn thuở nhỏ nữa mới đúng.

Sau đó, chúng tôi tiếp tục được nghe mấy học sinh khác trong lớp giới thiệu bản thân và Yamamoto-sensei tiếp tục giới thiệu lại lần nữa, rồi cả lớp được phát tờ bản tin xong giải tán.

“Ê, Kota. Muốn đi ăn trưa chung không?”

“Đi thì đi. Tất nhiên, tao cũng định hôm nay đi ăn rồi.”

“Okay. Vậy mày muốn ăn gì?”

“Chà, nếu nói cụ thể thì không có món nào tao muốn ăn hết…”

“Hay đi ăn cơm hải sản đi nhá.”

“Ok luôn.”

Vừa xong giờ tan một cái, thằng Masaki xách cặp nó tới chỗ tôi và hai đứa tôi có bàn nhau một tí. Bản thân tôi thì muốn nhanh cuốn gói khỏi cái chỗ ngồi đằng sau Kana này sớm nhất có thể, nên tôi mau chóng thu gọn đồ rồi đứng dậy rời khỏi chỗ nhanh gọn lẹ. Có khá nhiều người đang vây quanh Kana kia, tôi biết là cô ấy nổi tiếng lắm mà.

“Chỗ ngồi trước mày nhìn có vẻ đông ấy nhỉ.”

“À, đó là chỗ của Kirishima-san.”

“Hẳn sẽ là thảm họa lắm nếu cái ghế tiếp tục được nhiều người ghé thăm vậy đấy.”

“Rồi mấy người đó sẽ cướp luôn chỗ của mày.”

Khỏi cần họ tới tôi vẫn biết đường mà tránh ra thôi.

Trong lúc tám chuyện, chúng tôi đã đến một cái nhà hàng bán cơm hải sản nhìn trông có chút cổ kính. Chúng tôi lựa ngồi ở quầy nhà hàng, nơi xung quanh nào là khu vực nấu nướng, nên vừa gọi món cái là tức thì thức ăn đã được bưng lên liền.

“Đã lâu rồi tao mới được ăn đồ hải sản, nhìn ngon thật đấy.”

“Mày nghĩ giữa cá hồi và trứng cá hồi thì cái nào ngon hơn?”

“Hả, dĩ nhiên là cá hồi rồi còn gì.”

Lúc hai thằng đang nói mấy chuyện xàm xí đú, điều gì đó có vẻ đáng kinh ngạc đã xảy đến kèm một tiếng lạch cạch. Chà, thế mà tôi là người duy nhất thấy quá đỗi ngạc nhiên. Tôi xém nữa là bị nghẹn món negitorodon rồi đây này.

“Chào mừng quý khách!”

Vị khách vừa tạo ra tiếng lạch kạch kia được nhân viện chào niềm nở, song ngồi xuống chỗ ghế kế bên chỗ tụi tôi đang ngồi. Hoặc phải nói đó là chỗ duy nhất còn trống. Chính là Kana (Kana da). Không phải tôi đang nói tới tên một quốc gia đâu nha. Đúng thật là Kana đã tới ăn ở nhà hàng hải sản này. Chính xác là Kana và bạn cô ấy. Họ còn đang nhìn về phía này nữa mới đau chứ. Đáng sợ quá… Gì thế này? Không lẽ cậu nghe được chuyện tớ sẽ tới nhà hàng hải sản khi tớ nói sau lưng cậu à? Ừm thì, thông thường chẳng đời nào cậu ấy có thể nghe được đâu… Chắc do tôi đen thôi.

“Này, đó là Kirishima-san nhỉ?”

“Ừ, đúng rồi. Kirishima-san chính hiệu đấy.”

“Bất ngờ ghê ta.”

“Gì cơ?”

“Tại tao không nghĩ một cô gái như Kirishima sẽ tới ăn mấy quán như này đâu. Tao cứ tưởng họ sẽ tới quán cà phê theo mốt nào đó và ăn bánh kếp cơ.”

“Cũng đúng. Tuy tao không hiểu ai đời đi ăn bánh kếp cho bữa trưa kiểu gì, nhưng tao cũng không tưởng tượng nỗi cô ấy sẽ tới nhà hàng hải sản như này đâu.”

Hm, tôi băn khoăn lỡ bọn họ xử tử tôi nếu phát hiện tôi đang ở đây thì sao trời. Đùa thôi, nhưng thật tình đấy, tôi thực sự không muốn ngồi ở chỗ này thêm giây phút nào nữa. Thôi thì ăn nhanh rồi chuồn lẹ…

“Tao thấy hơi không thoải mái lắm. Nhanh lên ăn xong món này đi nào.”

“Khó chịu gì? Chỉ là bạn cùng lớp thôi mà.”

“Ừ, đúng thật, nhưng mà…”

“Chà, có lẽ họ sẽ nói kiểu như “Nếu cậu dám nói với ai về việc thấy chúng tôi tới cửa hàng này thì…”. Nhể?”

Tôi thấy vui phần nào khi biết cậu ta cũng có quan điểm hệt như tôi. Vậy nên chúng tôi nhanh chóng xử xong chổ thức ăn rồi rời khỏi nhà hàng. Còn Kana vẫn chằm chằm nhìn khi chúng tôi đã đi khỏi.

“Vậy giờ biết làm gì nữa đây?”

“H, hay là… Ồ, hay tới nhà sách đi. Có cuốn light novel mới ở đó mà tao muốn mua.”

“Vậy mày có thể giới thiệu tao vài bộ được không?”

“Không thành vấn đề. Tao thấy tính otaku của Kota đang dần đà phát triển rồi đó.”

“Dù mày toàn giới thiệu mấy bộ hay, nhưng nghe mày nói xong tao chỉ muốn dẹp quách cho rồi.”

“Thôi đừng nói vậy mà. Tao khóc bây giờ.”

“Rồi rồi, sao cứ thấy tao đang bị mày nhử vậy ta.”

“Nãy mày có thấy Kirishima-san nhìn tao không?”

“Có thấy…”

“Tuy ban nãy là tao nói đùa thôi, nhưng bây giờ tao thực sự nghĩ đến mai khi lên trường họ sẽ nói kiểu, “Nếu các cậu dám cho mọi người biết chuyện chúng tôi đã đến nhà hàng hôm qua, thì chúng tôi sẽ không để các cậu được yên thân đâu.”

“Hahaha, không thể nào…, nhỉ…?”

“Có thể đấy cu! Không, không, không, không, tao bắt đầu sợ rồi đó. Tao không muốn có liên can gì đến mấy vụ rắc rối này ngay đầu năm học luôn đâu.”

“Chà, mày sẽ ổn thôi… Có lẽ.”

Phải. Tôi nghĩ Masaki hẳn sẽ ổn thôi. Vì chỉ có mỗi tôi là đứa gặp rắc rối mà. Cô ấy ghét tôi tới nỗi đã tự mình bảo rằng tôi không được nói chuyện với cô ấy từ giờ tới hết cuối đời, nhưng chẳng phải tôi cũng đã gặp nhiều liên quan đến Kana sao, như là ngồi đằng sau cổ hay ăn trưa ở cùng một nhà hàng này. Buồn thật… Nhưng mắc mớ tôi lại phải sợ nhỉ? Hm… Cuộc đời học đường mới toanh của tôi sẽ bắt đầu từ ngày mai… Với lại tôi suy sụp sẵn rồi còn đâu phải sợ…

“Thôi kệ đi, tao cứ lo nghĩ làm gì cho mất công. Tới nhà sách thôi nào.”

“Đúng vậy. Chịu thôi chứ biết sao giờ.”

Đúng thế. Tôi sẽ không nghĩ ngợi gì về chuyện này nữa. Kana đã không còn là bạn thuở nhỏ của tôi nữa rồi. Cô ấy giờ chỉ là một người bạn cùng lớp. Nên có suy nghĩ nhức óc cũng chẳng được tích sự gì.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

cơm cá ngừ sống ý main nó đang nói là nước Canada ấy