“Hm? Sao thế? … Kirishima-san.”
Kota đáp lại là “Kirishima-san”. Cậu ấy gọi tôi như thế. Cậu ấy không còn gọi Kana như trước nữa.
“Hay cậu muốn dùng cái ghế này à…?”
“Không.”
Tôi vừa dứt lời, Kota liền đứng dậy khỏi chỗ của cậu ấy.
…
“Ừm, Kana nè?”
Iori có lại nói chuyện với tôi một lát sau khi Kota rời đi. Cậu ấy tới xem thử tôi hành động ra sao. Song tôi kéo Iori và hai đứa chạy ra khỏi lớp. Chúng tôi tới trước căn phòng thí nghiệm mà có rất ít người qua lại nơi đây.
…
“Ủa, cậu đang khóc hả?”
“Ugh, cậu ấy gọi tớ là Kirishima-san, ugh, là Kirishima-san đó…”
“Eh… Chỉ vậy thôi à…?”
“Cậu ấy đã luôn gọi tớ là Kana mà.”
“Trước những việc cậu đã làm mấy năm qua, để rồi chuyện thành như này…”
“Ugh… Tớ đã cố nói chuyện với cậu ấy nhiều lần rồi, nhưng cậu ấy chỉ toàn lảng tránh tớ thôi.”
“Vậy sao lúc đó cậu không xin lỗi thẳng luôn?”
“Khác lạ…”
“Khác lạ?”
“Ban đầu, tớ rất thích tận hưởng cảm giác mới lạ này…, nhưng sau đó tớ đột nhiên muốn được thấy Kota,… dẫu lúc đó tớ cảm thấy mình chẳng thể tiến tới bắt chuyện với cậu ấy được, rồi thời gian cứ thế trôi qua, việc nói chuyện với cậu ấy cũng theo đó mà dần khó khăn hơn… Cũng vì trước đây chúng tớ lại học khác lớp nữa…”
“Hah…”
Tôi không biết được vì từ khi trước tôi chưa bao giờ bàn bạc vấn đề này với bất kỳ ai cả, nhưng đó là khi người bạn thân nhất của tôi nói sẽ lắng nghe tôi, mọi điều tôi luôn giấu kín bấy lâu bộc bạch liên hồi ra khỏi miệng tôi,
“Tớ không muốn… cứ phải tiếp tục không được trò chuyện với cậu ấy… ugh.”
Ba tuần trước, khi tôi đang xem bản giấy chỗ ngồi được sắp xếp và thấy Kota nằm dưới tên tôi, tôi nghĩ rằng Chúa đã trao cho tôi một cơ hội khác. Thiết nghĩ tôi có thể bắt đầu lại lần nữa tạo dựng mối quan hệ với cậu bạn thuở nhỏ của mình, người đã luôn giữ khoảng cách chỉ vì sai lầm ngu ngốc tôi gây ra. Với lại cũng có Iori hỗ trợ tôi nữa, và tôi đã ảo tưởng rằng nếu tôi tới bắt chuyện, thì cậu ấy có lẽ sẽ đáp lại tôi như đã từng. Nhưng thực tế nào phải vậy. Đây chắc chắn là một cơ hội cực kỳ tốt. Trước việc bị gọi là Kirishima-san làm tôi cảm thấy cứ như mình sẽ không bao giờ được ở bên cậu ấy lần nữa vậy. Ugh… lại nữa rồi—
“Ouch!”
Đột nhiên đầu tôi bỗng thấy đau đau. Nhìn qua tay Iori đang để, hình như cậu ấy vừa để tay như con dao và chặt vào đầu tôi thì phải.
“Cậu đừng có làm cái bản mặt đó như cậu là người vô can trong chuyện này đi! Ngay từ đầu cậu đã là người duy nhất làm xảy đến cớ sự này đấy, vậy nên tại sao cậu lại dám khóc thút thít với bản mặt đó hả!”
…Trái tim tôi như có chút bình ổn trở lại. Tôi phần nào thấy cảm kích khi nghe những lời ấy. Nếu tôi lo lắng về chuyện này, thì cậu ấy sẽ cho tôi lời khuyên, chỉ ra chỗ tôi sai, nhiều lần động viên tôi khi tôi không đủ can đảm, và luôn tận tình hỗ trợ tôi mỗi khi tôi chán nản. Duy ngày hôm nay cảm tưởng Iori đã thực sự giúp đỡ tôi rất nhiều.
“Dù bây giờ không được, thì cậu vẫn luôn có thể thử bắt chuyện với cậu ta lần sau mà. Nếu cậu thường xuyên nói chuyện với cậu ta, chẳng phải cậu sẽ hiểu hơn về cậu ta sao…”
Nghe bạn thân của mình nói vậy càng làm tôi quả quyết hơn bao giờ hết.
“Được rồi. Tớ sẽ thử nói chuyện với cậu ấy lần nữa… Tớ vẫn sẽ cố đến khi nào hai đứa có thể trò chuyện như trong quá khứ thì mới thôi.”
“Yeah, chúc may mắn nhá.”
“Cảm ơn cậu nhé…”
“Không có chi.”
*******
TN: Các bác săn Chiramune sao rồi, tôi thì chỉ săn được bản thường + pos thoai.
Mà douma phí ship mắc vcl tận 45k
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
sao cứ thấy Iori mới là best girl nhỉ