Solo: Loli666
===================================
Tai nạn nhanh chóng được giải quyết.
Hóa ra các vụ đá lở xảy ra khá thường xuyên do địa hình nên các biện pháp an toàn đã được chuẩn bị từ trước.
Bằng chứng chính là không có ai bị thương nặng hay thiệt mạng. Ý là sau cả việc tàu lăn theo nghĩa đen luôn ấy!
Về phần mình, toa của tôi là nơi bị va chạm trực tiếp.
Học viên nhanh chóng được chuyển sang một tàu mới và hướng thẳng tới Học viện. Sau đó tất cả đều được kiểm tra y tế để phòng trường hợp bất trắc.
Việc khám nghiệm toàn diện tất nhiên sẽ mất chút thời gian.
Nhờ thế, tôi mới nắm được tình thế của mình.
Tôi hoài nghi nhìn vào phần mô tả được viết ở dưới cửa sổ.
Giờ đã rõ vì sao phải tới giờ tôi mới thức tỉnh được Thiên Phú.
Lãnh địa nhà Campbell quá xa xôi để tìm được ai đó thuộc phe trung lập, chứ đừng nói là phản diện. Thành ra, tôi không thể thỏa được điều kiện cần thiết.
Tôi thở dài và kiểm tra bảng kỹ năng.
[Tuyệt vọng] là kỹ năng nhằm chiến đấu và sinh tồn. Dù điều kiện kích hoạt ‘thời khắc nguy hiểm’ có hơi mơ hồ, nhưng việc giúp gia tăng chỉ số là quá ngon rồi.
Trái lại, còn [Quyến rũ chết người]…
“…”
‘Cái này thực sự ổn không vậy?’
Tôi không rõ cái ‘thu hút’ hoạt động thế nào, nhưng tựa game này đầy rẫy những phản diện nguy hiểm.
Một kẻ cuồng chiến thích gây gổ.
Một nữ kiếm sĩ sẽ băm vụt bất kỳ ai lại gần quá ba bước.
Một sát thủ máu lạnh sẵn sàng giết bất kỳ ai vì tiền.
Một pháp sư thiên tài và coi tất cả như sâu bọ.
Đầu tôi đau nhói khi hình ảnh của mấy ‘quả bom’ ấy lần lượt vụt qua.
‘Ah, đành chịu vậy.’
‘…Thôi thì có vẫn còn hơn là không.’
Tôi thở dài và đóng cửa sổ trạng thái.
Kiếm được một kỹ năng giúp tăng khả năng sinh tồn đã là đáng mừng rồi.
Vốn dĩ, hành động của tôi cũng chỉ xoay quanh việc sống sót thôi.
Tôi cố làm tròn vai phụ cũng là vì thế.
Nên không lý nào tôi lại từ chối một công cụ sinh tồn trong cái thế giới địa ngục này.
‘Nhưng mà lạ thật…’
‘Sao bậc kỹ năng lại là ‘???’ Gì vậy chứ?’
Vốn dĩ, kỹ năng chỉ được phân loại từ bậc thấp nhất là F cho tới cao nhất là EX.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp này.
“Sao em cứ nhìn vào khoảng không vậy? Có cần kiểm tra lại tâm lý không?”
“Em ổn.”
Nhân viên y tế đang ghi lại tình trạng của tôi với ánh mắt ngờ vực.
“Tất cả số liệu đều bình thường, nhưng…”
“Vậy là được rồi. Vốn dĩ đâu có bị ai thương trong vụ tai nạn đâu.”
“Về lý thuyết là thế. Nếu đây thực sự chỉ đơn thuần là tai nạn.”
Nhân viên y tế thở dài.
“Nhưng chúng ta chẳng chắc tất cả chỉ là xui xẻo hay không.”
“Vâng?”
“Nghe nói em đi chung với tiểu thư Tristan?”
“…Vậy thì sao ạ?”
“Và em đến từ một gia đình nam tước không quá nổi trội nhỉ?”
“Ý anh là gì?”
“Tôi chỉ muốn khuyên nhủ thôi. Tôi cũng tốt nghiệp từ Học viện Elfanta và có xuất thân từ một gia tộc vô danh mà.”
Nam nhân viên mỉm cười cay đắng.
“Em nghĩ toa của mình bị va chạm trực tiếp chỉ là tình cờ à?”
“…”
“Công tước Tristan có rất nhiều kẻ địch. Tuy lần này là bất khả kháng nhưng tốt hơn hãy tránh xa họ từ giờ trở đi. Dính líu tới quý tộc cấp cao chỉ tổ phiền phức thôi.”
‘Anh bạn không cần nhắc tôi đâu.’
Tại cái Học viện với đủ thể loại ác quỷ thì cái danh Trùm cuối đâu phải để trưng? Rõ ràng, chỉ cần đứng gần họ thôi cũng đủ nguy hiểm tới tính mạng rồi.
Vấn đề là…
‘…Tôi đã buộc phải dính tới người này rồi.’
‘Mẹ kiếp.’
***
Lễ khai giảng trôi qua trong chớp mắt.
Tất nhiên, Học viện Elfante là một nơi vô cùng nổi tiếng với Đế Quốc, đồng thời các học viên năm nay sẽ là những người ghi tên mình vào lịch sử.
Thiên tài của thị trấn này, hoàng tộc từ quốc gia nọ. Một dã nhân từ vùng núi xa xôi. Rồi cả một đạo tặc nào đó đã tự làm nên tên tuổi tại quê nhà, vân vân…
Học viện Đế Quốc chấp nhận tất cả loại người miễn là họ có tài năng. Tất nhiên, vì nó mang cái tên Đế Quốc, chỉ có quý tộc hoặc được quý tộc tiến cử thì mới được nhập học.
Tất nhiên, với một nơi quy tụ đủ thể loại người, cái Học viện chết tiệt này chẳng có lấy một giây nào là bình yên.
Ví dụ như bài đánh giá được tổ chức ngay sau lễ khai giảng.
“Sau buổi chào mừng, chúng ta sẽ tiến hành phân loại—”
“Quá trình đánh giá sẽ bao gồm nhiều phần khác nhau, trong đó có giả chiến 1:1—”
Đúng vậy. Dù là cơ sở giáo dục thì họ vẫn cần phân loại lớp.
Khi nhìn các hướng dẫn viên đang bận bịu quản lý và cho học viên xếp hàng, tôi lại chìm vào suy nghĩ.
Tuy đang trong buổi đáng giá, nhưng nỗi lo đã lấn át hết tâm trí tôi
“…”
‘Thật lòng thì.’
‘Vai nhân vật phụ của mình tiêu tùng rồi.’
Dù đã nghĩ tới khả năng đó khi tới đây nhưng tất cả đều rối tung lên khi tôi được xếp chung toa với Hội trưởng Hội học sinh.
À không, chính xác vấn đề nằm ở chỗ sự xuất hiện của sự kiện liên quan sau khi tôi mở được Thiên phú, điều mà tôi chưa từng ngờ tới.
Với một người sẽ đóng vai trò quan trọng trong phần lớn cốt truyện, cái người mang theo rắc rối trong từng bước chân. Kế hoạch ban đầu của tôi đã phá sản từ cái lúc chạm mặt cô ta rồi.
Xin vĩnh biệt cuộc sống yên bình của nhân vật phụ.
Và chào mừng đống phân cảnh chết chóc.
Trên hết, cái người phải đối mặt với chúng là Dowd Campbell, một kẻ với chỉ số toàn F.
Sao tôi không tuyệt vọng cho được?
“Được rồi các em, hãy tự chia nhóm và tiến hành giả chiến 1:1—”
Lời của hướng dẫn viên lọt từ tai này sang tai kia của tôi.
Thế sao tôi không bỏ cuộc đi cho rồi?
‘Tất nhiên là không.’
Dù cho có bế tắc, tôi cũng nên thử mọi cách có thể chứ? Đây là chuyện sống còn đấy.
‘Vậy trước mắt là…’
‘…Vượt qua cái này đã.’
Tôi không biết sự kiện đó là gì nhưng xét đến bối cảnh của Eleanor thì chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là trò chuyện uống trà thôi đâu.
‘Máu sẽ phải đổ.’
Nên mục tiêu hiện tại của tôi là trong vòng hai ngày, phải tăng chỉ số càng nhiều càng tốt.
“…”
Chỉ là do tôi xui xẻo thôi ư?
Nhân vật chính thường được cho một khoảng thời gian trước khi phân cảnh diễn ra. Thế tại sao tôi phải liều mạng tìm cách mạnh lên chỉ trong 48 giờ chứ?
‘…Haiz, biết làm sao được.’
Tôi cố gắng bình tâm lại. Giờ mà tức giận cũng chẳng để làm gì.
Tôi tiếp tục suy ngẫm.
“Này em kia.”
Với tư cách một lão làng, tôi nhắm mắt cũng biết cách để mạnh lên tại Học viện này.
Tuy nhiên, hai ngày thì thật sự quá ít.
Hiện giờ, chỉ có duy nhất một cách.
Dù chưa rõ chi tiết, nhưng tôi nhận được tận hai kỹ năng chỉ bằng chút thiện cảm từ Eleanor. Giá trị mà Thiên Phú mang lại là khỏi phải bàn cãi.
Nói cách khác, tôi phải tìm cách nâng độ thiện cảm của phản diện.
Từng giây từng phút đều quý giá.
“Dowd Campbell!”
Giọng hét inh tai như muốn xé màn nhĩ phải đã kéo tôi về thực tại.
Đó là hướng dẫn viên đang cau mày.
“Tâm trí để đâu thế hả? Tôi gọi em mấy lần rồi đấy!”
Với âm lượng đủ vang khắp sân như thế, có vẻ họ đang rất tức giận.
Nhờ thế mà giờ ai cũng nhìn vào tôi cả.
“Nghe đây, đối thủ của em sẽ được chọn tự động vì mọi người đều đã chia cặp hết rồi.”
Nhờ mấy lời đó, tất cả đã hiểu được sự tình.
Hầu hết ánh mắt nhìn tôi đều chứa đầy sự chế giễu và thương hại.
Các cặp giả chiến thường được ghép dựa trên trình độ tương đồng để cả hai có thể chiến đấu sòng phẳng. Nhưng một người để vuột mất cơ hội như tôi thì chỉ có nước ăn hành ngập mồm.
Vì sao ư? Bởi những người còn sót lại đều là quái vật không ai muốn đối đầu cả.
‘Ah.’
Tôi thở dài và nhìn về phía đối thủ của mình.
Một cô gái với mái tóc cam pha chút sắc đỏ. Cô đang mặc một bộ đồ thể thao và vắt một thanh kiếm đơn điệu bên hông.
Tuy nhiên, vẻ ngoài khiêm tốn đó không thể giấu được khí tức bất thường đang tỏa ra.
Cô mang lại cảm giác mà không một ai muốn đối đầu.
Tôi đưa mắt nhìn vào bảng tên được ghi, [Iliya Krisanax].
Tôi biết người này.
À không, phải nói là sao tôi lại không biết người sánh ngang với Eleanor chứ?
“Um, xin chào.”
Thiên tài vĩ đại nhất trong thế giới này.
Nhân vật chính của [Cứu tinh giáng thế], người sẽ trở thành Dũng giả, đang chào tôi với nụ cười gượng.
“…”
‘Khoan…Vậy là mình tiêu rồi còn gì?’
Chỉ số ban đầu của nhân vật chính không quá cao, dù sau này cô có thể chẻ núi chỉ bằng một đòn bất kể là kiếm hay ma pháp. Thế nhưng, người này vốn đã là thiên tài rồi.
Trước cả khi đến Học viện, Iliya từng tham gia chinh phạt quái vật mà chỉ có những hiệp sĩ mới đủ sức. Cô còn một mình quét sạch hầm ngục nữa. Đó là những thành tựu không tưởng đối với một học viên.
Nhìn cái cách mọi người né cô như né tà là đủ hiểu. Trong số các tân học viên, Iliya Krisanax hẳn là người nổi tiếng nhất.
Chênh lệch sức mạnh giữa tôi và cô nàng hiện giờ cứ như trời với đất. Tôi có thể mất mạng ấy chứ…
“…?”
Khoan đã.
Tôi bắt đầu tính toán.
Nhớ lại kỹ năng mình đang có, rồi tới thông tin về đối phương và mục tiêu hiện tại.
Cuối cùng, tôi đi tới kết luận.
“…Xin chào.”
Tôi bắt tay với cô gái đang ngại ngùng kia và thầm nghĩ.
Đây.
‘Chưa chắc đã là thảm họa, mà là cơ hội.’