Số phận an bài cho nữ phản diện yêu tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web novel - Chương 06: Sát thủ đột kích (1)

Solo: Loli666

===============================

“Có vẻ liên lạc với bên ngoài đều bị chặn rồi.”

Eleanor nói sau khi kiểm tra thiết bị xung quanh.

“Đừng quá lo lắng. Chị tin Học viện đang tìm giải pháp rồi.”

Tất nhiên, lý do các học viên vẫn chưa hoảng loạn là nhờ Eleanor đang bình tĩnh kiểm soát tình hình.

Ừ thì chính xác sắc mặt của cô chẳng lấy một giao động.

‘Chắc cơ mặt của cổ không bị liệt đâu nhỉ?’

“Vậy chúng ta cứ chờ ở đây sao?”

Một học viên với thể trạng khiêm tốn, e dè hỏi. Nhìn vào cây trượng và áo choàng, cậu hẳn là một tài năng từ Khoa pháp thuật.

“Không, tôi không nghĩ vậy.”

Iliya im lặng từ đầu tới giờ đã lên tiếng với hai tay khoanh trước ngực.

Cô mỉm cười nói tiếp khi Eleanor quay về phía này.

“Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây. Nếu không thì sẽ rắc rối lắm. Chị có nghĩ vậy không?”

“Ý em là sao?”

“Hẳn Hội trưởng cũng nhận ra rồi. Chúng ta không phải những người duy nhất ở đây.”

Mặt Eleanor hơi nhăn lại trước những lời đó.

Thấy thế, các học viên khác đều bối rối. Có vẻ chỉ hai người họ là nắm được tình hình.

“...”

‘Sao họ biết được hay vậy?’

Tôi thì có cửa sổ hệ thống nên không nói. Người ta gọi đây là bậc thầy chiến đấu trong mấy bộ tiểu thuyết à?

Có vẻ cái danh nhân vật chính và trùm cuối không phải để trưng.

“Chắc họ không ở đây để tám chuyện với Hội trưởng đâu.”

“Nói vậy là có ý gì?”

“Hội trưởng đến từ một gia tộc danh thế. Tôi tin chừng đó là đủ để giải thích rồi.”

Nghe thì có vẻ như Iliya đang đoán hung thủ muốn nhắm vào quý tộc cấp cao nhưng thực ra cô chỉ móc mỉa Eleanor thôi.

Gia tộc Tristan làm việc ác dễ như hít thở nên gieo nhân nào gặt quả nấy thôi.

Dường như hiểu theo hướng đấy nên ánh mắt Eleanor lạnh đi thấy rõ.

“Ăn nói cho cẩn thận vào, Tân học viên.”

“Ah, tôi nào có ý gì đâu.”

Iliya cười vô tội trước phản ứng của Eleanor.

Giờ nghĩ lại trong game, Iliya cũng khá là tinh ranh đấy. Một người biết cách nắm thóp đối phương.

“Dù sao thì, chúng ta nên di chuyển thay vì chờ đợi , đúng chứ?”

“...Tôi đồng tình.”

Nam sinh đô con nhất chầm chậm cất tiếng.

Nhìn vào thể trạng, có vẻ cậu là một cuồng nhân đến từ phía Đông Đế quốc. Cây đại rìu trên lưng kia trông ấn tượng đấy chứ.

“Tình hình không hề tốt chút nào. Chúng ta không biết chuyện gì sắp diễn ra nên em nghĩ chủ động di chuyển là một ý hay.”

Nét mặt của phần còn lại dần thay đổi trước những lời đó.

Tuy nhiên, họ không hề sợ. Mà chính xác, họ đang chuẩn bị để đối phó với tương lai.

Tốc độ thích ứng với tình hình ấy cho ta thấy thực lực của những học viên tinh anh nhất.

Và nếu nhìn kỹ, mỗi cá nhân đều không phải hạng tầm thường.

Chiến binh Luca, Pháp sư Falco, Mục sư Trisha, Xạ thủ Grid. Cuối cùng là Iliya, đội trưởng và cũng là Dũng giả.

‘Tổ đội anh hùng.’

Nếu xét theo cốt truyện, đây là lần đầu cả nhóm gặp mặt.

Họ đã thể hiện thế mạnh riêng và khả năng phối hợp trong bài kiểm tra như một thể thống nhất.

Nói cách khác, tất cả mọi người ở đây trừ tôi ra đều nằm trong cốt truyện.

“…”

Thôi đành vậy.

Tôi chỉ cần bám theo sát kế hoạch thôi.

“Sảnh trung tâm là lựa chọn tốt nhất đấy.”

Khi tôi lên tiếng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về.

Đồng thời, tôi chỉ tay lên bản đồ của tòa nhà.

“Ở đó có rất nhiều trang bị và đồ tiếp tế, đồng thời không gian cũng trống trải nữa. Nó sẽ giúp hạn chế những đợt tập kích bất ngờ.”

Mọi người đều nghiêm túc gật đầu vì đó là lựa chọn hợp lý nhất. Tới đây, ai cũng đều tin theo.

Song ngay sau đó.

“Còn tôi sẽ đi hướng này.”

Khi tôi chỉ về phía ngược lại, sự im lặng liền bao trùm.

Im lặng tới mức phải mất một lúc mới có ai đó hỏi bằng tông giọng lạc tông.

“…Tại sao cậu lại đi một mình.”

“Vì điều đó cần thiết.”

“Nhưng tại sao?”

“Có lý do cả thôi.”

Trông tôi không khác gì một thằng điên cả. Thời điểm mà máu có thể đổ bất kỳ lúc nào, tôi lại quyết định hành động đơn lẻ.

Tôi cũng chẳng giải thích cụ thể luôn.

‘Vì sao ấy hả?’

‘Bởi thằng này muốn một mình.’

“…”

Và tất nhiên, tôi không quên hề nhiệm vụ bảo vệ Eleanor.

Song, hãy ngẫm kỹ lại nào. Theo lẽ thường ấy.

‘Người đó thực sự cần ai bảo vệ à?’

Eleanor là Trùm cuối, người có thể một mình cân cả Tổ đội anh hùng, bao gồm nhân vật chính đấy ạ?

‘Sao một thằng chỉ số toàn F lại phải liều mạng chứ?’

Cứ để họ tự giải quyết hết và trốn ở đâu đó tới cuối là được.

“Tôi không thể nói ra bây giờ nhưng nó rất quan trọng. Việc giải thích cứ để sau.”

Tôi tuyên bố chắc nịch bằng giọng nghiêm túc.

‘Ah, cũng đâu phải là nói dối.’

Còn gì quan trọng hơn giữ mạng của mình chứ?

***

“Tốt rồi.”

Tôi nói thầm khi đi trong hành lang tối.

Mới đầu tôi còn rén nhưng có vẻ việc hạ Iliya trong một đòn đã có tác động đáng kể. Quả nhiên, trăm nghe không bằng một thấy nhỉ?

Mục tiêu của tôi là trốn tới khi sự kiện kết thúc. Vốn dĩ, đám sát thủ chỉ nhắm vào Eleanor nên khả năng cao chúng sẽ chẳng bận tâm tới tôi đâu.

‘Mình chỉ cần tìm chỗ để lẳng lặng đợi—’

“Học viên kia, đợi đã!”

‘—Thế là đi tong đại sự.’

Có vẻ tôi thật sự đen tới tận mạng.

Thầm rủa trong lòng, tôi nhìn về phía giọng nói phát ra.

Một người đàn ông trung niên đang chạy tới.

“Lạy Chúa, em còn sống…!”

Ông nhanh chóng tiến lại gần.

Ở trên ngực có đính một bảng tên cán sự. Có vẻ ông đã phải chật vật di chuyển trong bóng tối.

Cách cử động của người này trông có vẻ không được thoải mái cho lắm.

“Em có thể hộ tống tôi không? Tôi sẽ gọi sự giúp đỡ từ bên ngoài.”

“…Nhưng tòa nhà đã bị ngắt năng lượng rồi mà?”

“Ehe, sửa lại nó chỉ như ăn kẹo với tôi thôi. Chúng ta nên ưu tiên khôi phục năng lượng đã.”

Tôi nhìn vào cán sự viên kia mà không trả lời.

Hmm.

‘Tên này…’

73019030-67a1-458a-882a-4fefaf3dc55e.jpg

Là một kẻ nói dối không chớp mắt.

‘Mẹ kiếp.’

‘Là sát thủ à?’

Trong tình cảnh này mà có địch ý thì còn ai khác vào đây nữa?

Đáng lý họ nên đuổi theo nhóm nhân vật chính kia mới phải chứ? Tại sao tôi lại đụng mặt sát thủ ở đây?

Vận rủi của tôi đúng là không thể tin nổi.

“…Vâng.”

Tôi trả lời với một nụ cười gượng.

‘Thôi thì chắc mình sẽ xoay sở được.’

***

‘Dễ hơn mình nghĩ.’

Hasmed nghĩ khi nhìn vào học viên đang đi trước mặt.

Trông cậu ta chẳng khác nào một học viên tầm thường. Thật là quá ngây thơ khi bị lừa dễ dàng như vậy.

Tất nhiên, đến cả người nhanh nhạy cũng không thể phát giác khả năng diễn xuất của Hasmed nên cũng khó mà trách cậu ta được.

Hasmed thuộc hội Trăng Non.

Kẻ đứng đầu của tổ chức sát thủ.

Hắn ta nổi tiếng là kẻ với hàng trăm khuôn mặt, có thể giả trang thành nạn nhân một cách hoàn hảo.

Và mục tiêu tiếp theo của gã chính là cậu trai này.

‘Nếu biến thành học viên thì đến cả Công nương Tristan cũng sẽ không ngờ tới.’

Hắn nghe tin đội sát thủ trước đó đã bị phát hiện và chết thảm dưới tay nữ-ác-quỷ kia.

Tuy nhiên, người như cô cũng sẽ bất cẩn khi đứng trước một học viên.

Nên hiện giờ, Hasmed đang giả làm một ban cán sự hòng tiếp cận.

“Chúng ta đến phòng dụng cụ rồi ạ.”

Nghe thế, Hasmed thầm cười trong lòng.

Nhờ học viên dẫn tới đây cũng chỉ là cái cớ để đánh giá thực lực.

Một sát thủ lão làng như hắn có thể dễ dàng biết được trình độ của đối phương chỉ bằng chuyển động.

Học viên này đích thị là một con gà.

Giết cậu ta sẽ dễ như làm một bát tiết canh.

‘Yosh, hãy lấy xác tên này và đi giết Công nương Tristan nào.’

Thuộc hạ đã báo tin Công nương và các học viên khác đang tập trung tại sảnh trung tâm.

Khi họ bị các thuộc hạ làm phân tâm, hắn sẽ dễ dàng luồn vào với tư cách học viên.

“Vậy sao?”

Hasmed cười và rút ra thứ gì đó.

“Làm tốt lắm. Xứng đáng được nhận thưởng.”

Hắn nói với giọng trầm đặc.

Tất nhiên, phần thưởng chính là cái chết.

Thường thì tới lúc này, nạn nhân sẽ nghi vấn rồi chối bỏ và cuối cùng là hoảng loạn sợ hãi.

Hắn vô cùng tận hưởng những phản ứng đó—

“Ah, ơn trời, hóa ra là Hasmed.”

“…”

Tuy nhiên, học viên ở trước mặt hắn lại cảm ơn trời…

Cậu chẳng hề thắc mắc hay hoảng loạn gì chứ chưa nói đến sợ hãi.

Trái lại, cậu chỉ lau trán và thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu là một kẻ vô danh thì nguy to rồi, may mắn ghê~”

“…Ngươi đang nói cái quái gì vậy?”

“Mới đầu tôi còn do dự vì còn mơ hồ. Thật lòng thì gặp một tên quèn sẽ nguy hiểm hơn nhiều. Nếu ông anh không mạnh tới thế, chắc tôi đã bỏ chạy rồi ấy chứ.”

“Hả?”

“Viêm mũi, tay run và dáng đi kỳ lạ… Thật tốt khi thấy những đặc điểm đó.”

“…!”

Mặt Hasmed liền cứng lại.

Tên này đã tìm hiểu về hắn.

Một diễn biến không thể ngờ tới.

Hắn luôn là kẻ đi săn, nhưng giờ đây thợ săn lại hóa thành con mồi!

‘Không thể để nó chết dễ dàng được.’

Hasmed phải khiến học viên kia phun ra hết thông tin rồi mới giết.

Quyết định như vậy, Hasmed liền lao tới.

Kể cả đối phương có thông tin thì cũng chẳng làm suy giảm kỹ năng của hắn. Hasmed muốn chốt hạ một cách nhanh gọn!

“Xem nào, Tuyệt vọng lên bậc A à…”

Song, cậu lại hành động kỳ lạ khi lầm bầm điều gì đó mà mặc kệ Hasmed đang lao tới.

Cậu còn vô tư nhặt một cây gậy ở dưới đất.

‘Nực cười!’

Hắn thầm chế nhạo và vung một đòn chí tử.

Tuy nhiên…

Diễn biến tiếp theo lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.