“Đúng là mớ hỗn độn mà.”
Beatrix gục mặt xuống bàn mà rên rỉ.
Nếu nhìn vào núi giấy tờ chồng chất khắp nơi thì phản ứng đó cũng không quá khó hiểu.
Hiệu trưởng Học viện Elfante đang nổi điên vì cuộc ám sát tại học viện, chưa kể nó còn xảy ra ngay trong một sự kiện chính thức.
Đến nỗi mà chưa đầy một ngày sau vụ việc đã có thư chính thức, yêu cầu mọi nhân sự phải tìm ra kẻ chủ mưu.
Vấn đề là khi xét đến phương thức và thời điểm đột nhập của nhóm sát thủ, rõ ràng bọn chúng đã có sự giúp đỡ từ một tay trong.
Có lẽ đó là lý do chính khiến Hiệu trưởng tức giận đến vậy.
Beatrix khẽ ngẩng đầu dậy, rồi nheo mắt nói.
“Dù sao thì, những cá nhân tham gia đều được khen thưởng vì đã thành công chế ngự cả một lực lượng vũ trang mà không có ai thiệt mạng.”
“Ừm.”
Khuôn mặt của Beatrix hơi nhăn lại khi nghe câu trả lời vô hồn đó.
“...Vấn đề nằm ở cậu nhóc Dowd Campbell kia. Cậu ta không nằm trong danh sách khen thưởng. Tôi không biết tại sao và cũng chẳng có lý do gì để loại cậu ta ra cả. Như thể họ đang cố tình che giấu người đó khỏi công chúng vậy..”
“Ừm.”
“Ban quản lý chắc chắn đang có mưu tính gì đó. Như thể đang chuẩn bị cái gì đó lớn với tâm điểm là cậu ta vậy.”
“Ừm.”
“Cậu còn trả lời kiểu đó nữa là ăn đập đấy.”
“Ừm.”
Eleanor, người đang thơ thẩn nhìn lên trần nhà, vẫn nhẹ nhàng bắt lấy lọ mực vừa bay đến.
Cái cách cô không cần ngoáy lại nhìn cũng đủ chứng tỏ danh hiệu không phải là sáo rỗng. Tuy nhiên, điều đó chẳng hề khiến Beatrix nguôi giận chút nào.
“Bị làm sao thế hả?”
“Ý cậu là sao?”
“Cậu đã như thế cả ngày hôm nay rồi. Hồn vía phách lạc đi đâu vậy hả?”
“...”
“Việc cậu bị ám hại không phải chuyện gì mới, nhưng lần này lại khác. Tuy không biết là ai nhưng dám tổ chức ám sát cậu hai lần trong chỉ trong thời gian ngắn tức là bọn chúng đang rất quyết tâm.”
“Chắc là vậy.”
“Đây không phải chuyện đùa đâu, đầu đất. Cậu nghĩ bọn họ sẽ từ bỏ chỉ vì thất bại này à? Chắc chắn chúng sẽ tới sớm thôi.”
Eleanor đang nhìn Beatrix thì lại lần nữa ngẩng mặt lên trần nhà.
Beatrix chỉ biết thở dài.
“...Chịu thua đấy. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra và cậu không chịu nói thì ai mà giúp cho được.”
“Beatrix.”
“Chuyện gì?”
“Tôi nghĩ mình đang tương tư.”
Thật đáng khen khi Beatrix chưa ngã ngửa ra bàn.
Bất cứ ai biết con người thật của Eleanor đều sẽ phản ứng như vậy.
“...Hả?”
“Tôi nói mình đang tương tư về ai đó.”
Chắc không phải nghe nhầm đâu nhỉ?
Không, Beatrix không nghĩ vậy.
“Ý cậu là sao?”
“...”
Không trả lời lại, nhưng cảm giác Eleanor càng nhìn chằm chằm trần nhà hơn, như thể đang muốn giấu đi sự xấu hổ.
Để ý hai đỉnh tai của Eleanor hơi đỏ lên, Beatrix thấy sợ hãi khôn cùng.
Công nương Tristan mà cư xử như thiếu nữ?
Cái người có thể phanh thây kẻ thù mà không chớp mắt lấy một khắc?
“...Người đó là ai?”
“Không phải cậu vừa nhắc tới em ấy à?”
Cô thấy ngượng đến nỗi không dám nói thẳng ra mà phải gợi ý vòng vo.
“Dowd Campbell?”
“…”
“Khoan, từ từ đã.”
Cảm thấy đau đầu dữ dội, Beatrix ôm đầu và gục xuống bàn.
Nghĩ kỹ thì, thái độ của Eleanor mỗi khi nhắc tới Dowd Campbell đã thay đổi từ sau trận đấu giữa cậu với Ứng viên Dũng giả.
Chẳng phải thái độ đó chính là bằng chứng à?
Phải. Chắc chắn là vậy rồi.
“Cậu thích tên nhóc đó à?”
“...Tôi chưa nói vậy.”
Trời đất ơi.
“Chưa?”
“...”
Eleanor mím môi, hai bên tai cô càng thêm đỏ.
Thấy vậy Beatrix há hốc miệng, cô thấy cơn đau đầu trở nên tồi tệ hơn.
“Cậu thừa biết mớ hỗn độn nào sẽ ập tới, đúng chứ?”
Mọi hành động của Công nương Tristan hiện đều là chủ đề để bàn tán.
Ừ thì chủ yếu đến từ danh tiếng của Gia tộc Tristan hơn là bản thân Eleanor. Song, tình cảm, đời tư của một nhân vật lớn như vậy sẽ gây ra không ít sự náo động.
Tất nhiên nếu chỉ bàn tán thôi thì không có gì đáng nói cả. Tuy vậy, có một người chắc chắn sẽ không hài lòng khi biết tin.
“Nếu Công tước Tristan mà biết—”
Beatrix lập tức ngậm miệng.
Chỉ nhắc tới người kia thôi cũng đủ khiến cho nhiệt độ trong phòng giảm đi vài độ rồi.
“...Đúng, lão già ấy sẽ không vui chút nào.”
Eleanor trả lời bằng giọng lạnh lẽo.
Đây không phải thái độ nên có của một người con gái đối với bố mình, nhưng Beatrix không quá để tâm.
Ông ta còn chẳng buồn liên lạc sau hai con gái bị ám sát hai lần cơ mà.
Không cần hỏi cũng biết mối quan hệ giữa hai người họ tệ đến thế nào.
Do vậy cô quyết định thay đổi chủ đề.
“Tình huống này vẫn…lạ thật. Thế quái nào cậu ta dụ dỗ được cậu—?”
“Tôi không hề bị dụ dỗ.”
Beatrix bật cười trước cảnh tượng Eleanor cau mày và nghịch tóc.
Mà chắc cũng đúng bởi cô đâu phải kiểu người sẽ để tâm người khác nói gì.
“Cơ mà, khi được ai đó đối xử tốt thì cậu thường sẽ là người thắc mắc về lý do.”
Môi trường sống định hình nên tính cách.
Đáng buồn thay, Công nương Tristan lớn lên với tư duy rằng mọi hành động đều gắn liền với động cơ, chứ không hề tồn tại thứ được gọi là lòng tốt.
Nhưng kỳ lạ là chính cô gái đó lại đặt lòng tin vào một chàng trai.
Cứ như thể cô bị ép phải làm thế.
“Chắc vậy.”
Với tính cách thường thấy của Eleanor, chưa từng có ai đó có thể nhanh chóng tiếp cận và làm lay động tới cô tới vậy.
Bản thân Eleanor hẳn cũng nhận ra điều đó.
“Vậy sao chúng ta không kiểm tra nhỉ?”
“Kiểm tra? Kiểu gì?”
“Ý là chúng ta nên tiếp cận và quan sát em ấy.”
“...Cậu đang nói gì thế?”
Nhìn Eleanor mỉm cười thay vì trả lời khiến Beatrix nổi da gà.
Cô cảm nhận được sắp có chuyện không lành.
Mỗi lần Công nương Tristan trưng ra vẻ mặt đó, chẳng lúc nào không có sóng gió cả.
“Này, ý cậu là sao hả?”
“Đi ăn gì đó thôi. Đến giờ rồi.”
“Đừng có đánh trống lảng—!”
***
Tôi ghim mắt vào lá thư trên tay.
Trên đó có con dấu của Ban quản lý của học viện Elfante nên chắc là thật rồi. Một con dấu ma pháp không dễ để làm giả đâu.
Vấn đề nằm ở nội dung của bức thư.
‘Không.’
‘Tôi không có mong chờ gì cả.’
‘Sao mấy người không cứ nhét đại vào một lớp bình thường và để tôi được yên đi?’
Tôi không biết cái dự án mà họ nói đến là gì.
‘Với cả...’
Thứ làm tôi lo nhất là Học viện gửi một bức thư cá nhân.
Dù có biến cố giữa chừng nhưng mọi chuyện cũng đã đâu vào đấy rồi. Theo luật thì lẽ ra tôi phải làm lại bài kiểm tra phân lớp mới phải.
Chính xác thì tổ đội nhân vật chính, trong đó có Iliya đã làm bài kiểm tra sau vụ việc và đều được phân vào lớp đặc biệt cả rồi.
Thế tại sao tôi không được làm thủ tục tương tự? Tại sao tôi lại thành kẻ cá biệt?
“...Chẳng biết nữa.”
Tôi lầm bầm và để lá thư sang một bên.
Những thứ không thể trả lời thì cứ để sau đi.
Thay vào đó...
Nhiệm vụ đầu tiên của tôi là ‘Được phân lớp sau khi nhập học’.
Hệ thống đưa ra thông báo tức là những điều kiện đã được thỏa mãn.
Nhưng đây mới là vấn đề.
Lễ chào đón tân sinh là sự kiện đánh dấu sự bắt đầu cho các phân nhánh trong Sera.
Chính xác thì nhân vật chính sẽ lựa chọn hướng phát triển cho bản thân.
Như là chức nghiệp nào mà họ thấy hứng thú.
Xạ thủ tầm xa, đấu sĩ giỏi cận chiến, mục sư để hỗ trợ, hoặc pháp sư với diện rộng... có thể coi giống như lựa chọn một lối chơi chính trong vô vàn chức nghiệp.
Việc đưa tôi nguyên liệu cho trang bị Độc nhất chắc hẳn là có liên quan.
Trang bị Độc nhất thường tập trung vào tăng trưởng một lĩnh vực cụ thể.
Một khi hoàn thiện, nó sẽ có sức mạnh cực kỳ khủng bố. Bù lại, ở giai đoạn đầu thì chỉ cung cấp một số chức năng cơ bản.
Nói cách khác, nếu lựa chọn chức nghiệp chính thì tôi cũng sẽ được cho trang bị tăng trưởng đặc thù giống như trong game vậy.
Được hậu thuẫn như vậy không tệ chút nào.
“...”
Nhưng giống như một con dao có hai lưỡi.
Nghĩ tới lại làm miệng tôi khô khốc.
Bởi vì, quan trọng nhất, nó có liên quan đến thứ này.
Ra vậy.
Sự kiện liên quan đến nhân vật chính và trùm cuối xảy ra cùng một lúc, và còn trùng với mở đầu của nhiệm vụ chính.
Nói cách khác…
‘Sóng gió sắp ập đến...!’
Chẳng phải lũ sát thủ chuyên nghiệp, bao gồm cả Hasmed đã xuất hiện tại sự kiện đầu tiên của Eleanor sao?
Giờ mà còn liên quan đến cả hai người họ, độ khó tất nhiên cũng sẽ tăng lên.
Cũng may là không như lần trước, tôi có hẳn ba ngày để chuẩn bị thay vì hai.
“...”
À không, tôi chẳng thấy may mắn ở chỗ nào.
Hai hay ba ngày đều như nhau cả. Kiểu gì cũng ăn hành thôi.
Mới mở đầu đã làm khó nhau thế này à?
‘Mình chỉ có thể làm những gì cần phải làm thôi.’
Tôi gãi đầu mà thở dài.
Biết làm sao được? Tôi nào có lựa chọn nào khác.
Thôi thì thà chết vì bội thực còn hơn là chết vì đói. Tôi không ngu gì từ chối bất cứ phần thưởng nào được ném ra cả. Tất nhiên, hãy bắt đầu với Eleanor nào.
“...”
‘Cái quái gì đây?’
‘Sao chép kỹ năng???’
‘...Điên vãi! Thật luôn đấy á?’
Không cần phải giải thích gì nhiều.
Tôi có thể sở hữu một kỹ năng của trùm cuối đấy!?
‘Nhưng giờ vẫn chưa đến lúc...’
Nếu dùng ngay bây giờ thì uổng quá.
Tương tự nhân vật chính Iliya, Eleanor cũng sẽ dần phát triển cho xứng với cái danh trùm cuối.
Tất nhiên cô nằm ở đỉnh chuỗi thức ăn của Học viện, nhưng không việc gì phải vội rồi để lãng phí cơ hội có được những kỹ năng bá đạo trong tương lai.
“...”
Nhưng điều đó đồng nghĩa là tôi phải qua được thử thách trong ba ngày tới mà không dùng tới nó.
May là tôi biết một nơi để kiếm vật phẩm giúp tăng khả năng sống sót.
“Huu...”
Tôi thở dài một hơi và nhìn vào điểm đến trước mắt.
Đó là một nhà kho cũ cách khu học viện một khoảng đi bộ khá xa.
Tuy nhiên, một nơi tồi tàn như vậy không lý nào lại được bao bọc bởi đủ loại ma pháp bảo vệ, có cả phép che giấu hiện diện nữa.
Những cán bộ gọi nơi này là kho lưu trữ.
Thế nhưng với người chơi Sera kỳ cựu, nó được coi là nơi cày vật phẩm.
Một nơi thường được dùng để chứa các tài liệu dạy học. Nhưng với lịch sử lâu đời của Elfante, nó còn chứa hàng núi các cổ vật độc lạ. Trong số chúng có những thứ chỉ những người đã chơi game mới hiểu được giá trị.
Và có một thứ mà tôi muốn sở hữu.
Thánh Phán Quyết.
Nó là vật phẩm sinh tồn trong giai đoạn đầu hiệu quả lớn nhất trong Sera nếu sử dụng đúng cách.
Chính xác thì nó thuộc về trùm của Chương 2, Yuria Greyhounder.
Cô được mệnh danh là Cuồng Kiếm, hay một con điên chém rụng bất kỳ tiến lại gần một khoảng nhất định.
“...”
Quả thật, tôi thấy hơi liều khi trộm đồ từ một nhân vật quan trọng như vậy.
Tuy nhiên, để chuẩn bị cho sự kiện sắp diễn ra thì đúng là không còn cách nào khác.
Dù chả gây tội tình gì ở thế giới này, nhưng tại sao tôi lại phải chịu khổ cơ chứ?
Dẫu sao thì Yuria cũng rất mạnh, đúng với vị trí trùm của chương. Song, chắc cũng không đến nỗi nào đâu.
“Được rồi.”
Đi lụm một ít đồ rồi quay về nào.
Sẽ không có gì xấu xảy ra đâu, nhỉ?
***
Năm phút sau.
Tôi thầm chửi bản thân vì đã nói vậy.
Trước mặt tôi là cô gái tóc đen đang run rẩy trong im lặng trước mặt mình. Nước mắt cô bắt đầu giàn giụa.
Cơ thể nhỏ nhắn gần cao tới cổ tôi, và ngoại hình giống với loài mèo. Nói huỵch toẹt ra là một bé loli.
Bình thường tôi sẽ khen cô bé dễ thương, nếu không có một mũi kiếm đang chĩa vào cổ tôi.
[Phiền anh đứng yên được không?]
Những chữ ấy hiện lên giữa không trung. Cô gái này không dùng giọng nói mà giao tiếp bằng cách đó.
Và ý của cô gái này là...
“...Để chém tôi dễ hơn à?”
[Phải.]
‘Con điên này.’
Đó không ai khác ngoài Yuria Greyhounder, Trùm của chương 2.
Và bây giờ đây, mạng sống của tôi đang bị người đó đe dọa.
“...”
‘Bộ mọi thứ không thể suôn sẻ lấy một lần à?’