Solo: Loli666
========================================
Ngược đời thay, mọi người chẳng phản ứng mấy với mấy chuyện quá đỗi bất ngờ.
Kể cả khi Iliya được các nhân viên y tế đưa đi vì bị thổi bay vào tường, bầu không khí vẫn im lặng đến nặng nề. Chỉ cần thở mạnh một chút thôi thì đảm bảo ai cũng sẽ nghe được vì mức độ im ắng hiện tại.
Cứ như thể hồn của họ đã bay khỏi xác vậy.
“Người thắng là, Dowd Campbell.”
Đồng thời, giọng của vị trọng tài ngơ ngác cũng vang lên…
“…Chuyện gì vừa diễn ra vậy!?”
“Tên đó đã làm gì!?”
Tiếng gào inh tai tới từ khắp phía.
Dowd Campbell là ai? Chuyện quái gì đang diễn ra tại lãnh địa Campbell? Không, giờ chưa phải lúc, phải thu thập thông tin trước đã…
Đứng giữa thế giới hỗn loạn, tôi chỉ chôn chân tại chỗ và nhìn vô định lên trời xanh.
Tôi.
Kẻ với chỉ số toàn F.
Một tân học viên hạng bét với hai kỹ năng chẳng rõ ra sao.
Vào ngày đầu tiên ở Học viện.
Mở màn cho cuộc sống học đường bình lặng… tôi bằng cách nào đó đã one-hit nhân vật chính.
“…Ah, mẹ kiếp.”
‘Mình phải giải thích sao đây?’
***
Học viện Đế Quốc Elfante là một trong những cơ sở giáo dục hàng đầu lục địa. Vài nơi khác có thể sánh ngang chỉ có Đại điện của Thánh quốc hoặc Luyện đài của Liên minh bộ tộc.
Tất nhiên, những cá nhân gia nhập đều phải cực kỳ xuất chúng.
“…”
“…”
Song, tình hình hiện tại hoàn toàn trái ngược với dự đoán của mọi người.
Đến cả họ cũng không thể giấu nổi sự kinh ngạc.
Với viên pha lê ma pháp nằm trên bàn đang chiếu lại cảnh Iliya Krisanax bị hạ trong một đấm
“Trường hợp này.”
Trưởng khoa Hiệp sĩ nói với giọng nặng nề.
“Học viên Dowd có vẻ là một kẻ lừa đảo tinh vi.”
“…Đánh giá của anh có hơi quá đấy, Conrad.”
“Vì nó chẳng hợp lý chút nào cả.”
Người đàn ông trung niên với vết sẹo lớn trên mặt chỉ lắc đầu và trả lời vị hiệu trưởng.
“Bất kỳ ai có mặt đều sẽ hiểu khi thấy cậu ta. Trông Dowd Campbell chẳng có gì đặt biệt ở đầu trận đấu. Không năng lực chiến đấu lẫn kỹ năng…”
Ông sau đó tua video đến đoạn Iliya trúng đòn.
“Nhưng cái này rõ ràng là thật.”
“Ý anh là sao?”
“Tôi dám khẳng định không một ai ở học viện này trụ nổi nếu dính đòn. Kể cả tôi.”
Những lời đó khiến sự im lặng của căn phòng càng rõ rệt.
Chúng đến một Hộ vệ Đế Quốc, tinh anh của tinh anh trong số toàn bộ hiệp sĩ trên đại lục. Xét đến lý lịch, chẳng việc gì ông phải tâng bốc một học viên cả.
Chưa kể, những cá nhân đang có mặt ở đây đều là tài năng xuất chúng nhất lục địa.
“Trừ phi dùng thuốc cấm hoặc ma cụ bí ẩn, khả năng cao cậu ta đã dùng thứ gì đó để thoáng chốc tung ra sức mạnh này. Tôi nghĩ mọi người đều có chung nghi ngờ.”
Nếu không…
Tồn tại mang tên Dowd Cambell sẽ đem tới vô số rắc rối.
“Còn khả năng khác…”
Ông dừng lại và mỉm cười.
Như thể trưởng khoa hiệp sĩ cảm thấy nực cười với chính câu nói của mình.
“Có thể gọi cậu ta là quái vật. Một thiên tài mà ta chỉ đếm trên đầu ngón tay xuyên suốt lịch sử.”
Điều đó không phải không có lý do.
Nói trắng ra, trong mười nghìn người chưa chắc đã có ai tin Dowd Campbell sẽ thắng.
Dù gì, đối thủ cũng là Iliya Krisanax. Ứng viên cho vị trí [Dũng giả] mà Hoàng tộc cũng phải để mắt tới.
Năng lực chiến đầu phi phàm, vô số khả năng tựa Thần thánh, và một tinh thần bất diệt dù ở trong tình thế nào.
Dowd Campbell không hề có tài năng đó. Ít nhất là trên giấy tờ, cậu chỉ sánh ngang với sâu bọ.
“…”
Vấn đề là chênh lệch đó đã bị thổi bay chỉ bằng một đấm.
Từ một người không rõ năng lực tới đâu.
Tuy nhiên, nếu đó thực sự không phải lừa đảo mà là tài năng thì…
‘Cậu ta sẽ là tâm bão.’
Người sẽ mang tới vô số biến động.
Conrad ngẫm nghĩ xoa cằm.
“Song, chúng ta không thể ghi nhận kết quả này được. Bá tước Kendride sẽ không ngồi yên đâu.”
Conrad gật đầu với lời của Hiệu trưởng.
Kendride là một trong những gia tộc lâu đời và quyền thế nhất Đế Quốc, và nổi tiếng là không đội trời chung với Công tước Tristan.
Với tư cách người giám hộ của Iliya Krisanax, Bá tước Kendride nhất định sẽ không để Iliya chịu thiệt.
“…”
Mặt của Conrad nhăn lại.
Chẳng phải công tâm là tố chất tất yếu trong giảng dạy sao?
Nếu tìm ra một học viên tài năng, họ nên được đối đãi tử tế.
“Nhưng sẽ là mất mát lớn nếu Học viên ngó lơ một cá nhân nổi bật. Dù gì thực hư năng lực của Dowd Campbell sẽ sớm sáng tỏ thôi. Thời gian sẽ cho ta câu trả lời.”
Hiệu trưởng giữ nguyên nụ cười nhẹ, dường như đã hiểu được suy nghĩ của Conrad.
Mắt ông mở lớn.
“Ý ngài là sao?”
“Năm nay chúng ta có khá nhiều tân học viên thú vị. Vài cá nhân có tính cách đặc biệt mà chúng ta cần phải quản lý cẩn thận.”
Dù giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng.
“Nếu có thể khiến Hiệu trưởng nói vậy… hẳn học viên ấy cũng phải có vai trò gì đó. Đối với họ.”
Nhưng vấn đề lại chẳng hề đơn giản.
***
Tôi đang tìm cách để giải quyết hậu quả của việc đánh bại nhân vật chính.
Trước sau gì nó cũng sẽ tới thôi.
“…”
À không, hiện giờ đã đủ mệt đầu rồi.
Vô số người đang gào gú bên ngoài ký túc xá vì muốn gặp tôi. Tất nhiên, đời nào tôi có thể xử lý được.
Nhờ màn trình diễn ấn tượng đó mà danh tiếng của tôi đã lên tận mây xanh.
[Trận đấy gây sốc! Siêu tân binh Margrave Kendride đã bị đánh bại!?]
[Tin nổi bật: chủ đề nóng, Dowd Campbell. Người đó thực sự là ai?]
Và tôi vừa biết được một sự thật thừa thãi về truyền thông.
Đó là nó không khác gì Trái đất cả.
Tôi cười cay đắng khi nhìn vào số lượng báo lá cải đăng tin về bản thân chỉ trong một ngày.
Nào là tôi là con rơi của Trưởng hiệp sĩ Đế quốc, rồi tới tôi là kẻ mạnh nhất được Học viện bí mật nuôi dưỡng.
‘Đùa bố đấy à?’
Ừ thì mấy vụ truyền thông bẩn này vẫn còn cứu được.
Tôi nhốt mình ở trong phòng nguyên một ngày và xác nhận tình hình hiện tại, chắc hẳn sẽ có gì đó đáng chú ý.
[Gia tộc bá tước Kendride đã chính thức yêu cầu lời giải thích từ Học viện Elfantae—]
[Giới chuyên môn khẳng định trận đấu đã bị can thiệp—]
Phản ứng của đám đông không phải lúc nào cũng tốt, đúng như tôi dự đoán.
Iliya là một siêu tân binh đã đạt vô số thành tựu trước cả khi vào học viện. Cũng không có gì lạ nếu cô có một lượng fan nhất định.
Theo lẽ thường, hiếm khi ai lại đi tán dương một thằng ất ơ nào đấy bỗng xuất hiện và hạ bệ ngôi sao trong chớp mắt.
‘Đành chịu thôi.’
Tôi không quan tâm người khác nói gì về mình. Mục tiêu của tôi chỉ là sống sót để chứng kiến cái kết.
Tôi của tương lai hẳn sẽ có cách giải quyết hiệu ứng cánh bướm từ việc đánh bại nhân vật chính trong ngày đầu nhập học thôi.
Tôi cần phải trở nên mạnh hơn và tùy cơ ứng biến.
Trên hết là.
.
.
.
Phải rồi.
Tôi không khỏi mỉm cười khi nhìn vào danh sách trên cửa sổ Thiên phú.
Có vẻ số lượng này đến từ hiệu ứng của [Quyến rũ chết người], đồng thời cảnh tượng tôi thổi bay Iliya cũng thực sự gây sốc.
Tôi bắt đầu tổng hợp thông tin.
Dường như thứ tự của trạng thái sẽ là: Tò mò → Hứng thú → Tin tưởng. Tuy chưa rõ còn cấp độ cao hơn nữa không nhưng hiện tại tôi chỉ biết đến thế.
Tiếp đó, mỗi bậc hảo cảm sẽ có 5 cấp.
Và tất nhiên, người cao nhất chính là Eleanor với Tin tưởng cấp 2.
‘Lạ thật.’
Những phản diện quan trọng trong game hẳn đã phải xem trận đấu, nhưng tôi chẳng thấy tên họ đâu cả mà chỉ có dàn nhân vật khá-phụ.
Có thể từ nhiều lý do.
Ví dụ như bản tính kiêu ngạo và chẳng thèm quan tâm tới ai khác. Bọn họ vốn sinh ra đã không bình thường với thế giới quan khác biệt.
Song vấn đề nằm ở chỗ.
Tại sao trùm cuối, người đáng lý phải ít quan tâm tới tôi nhất lại có mức hảo cảm cao nhất?!
Eleanor đã đạt tận Tin tưởng cấp 2, trong khi phần còn lại chỉ mới Tò mò hoặc Hứng thú.
‘Nguyên nhân ấy hả?’
“…”
Tôi không biết.
Sự kiện liên quan tới Eleanor sẽ diễn ra vào ngày mai. Ừ thì tôi chẳng ngu gì lại từ chối phần thưởng cả.
Chỉ với một trong hai kỹ năng mà tôi nhận được cũng đủ để áp đảo nhân vật chính rồi nên thật háo hức để xem tiếp theo là gì.
“…Lại nữa.”
Quá tuyệt.
Đúng là phần thưởng từ trùm cuối có khác. Sau kỹ năng có thể tăng tới bậc EX, giờ là một thuộc tính đa dụng.
Nhà công tước Tristan là một trong những gia tộc kiếm sĩ lớn nhất Đế quốc. Có thể nói sức mạnh của cái này là khỏi phải bàn.
“…”
Tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ: dính tới gia tộc Tristan tương đương dính tới Quỷ.
Hiện giờ có thể là kiếm pháp, nhưng mọi thứ sẽ dần trở nên đáng quan ngại khi dấn sâu hơn vào họ.
Sở hữu kỹ năng của nhà Tristan giống như ôm bom nổ chậm vậy.
Ừ thì đúng là thế, nhưng…
‘Ah, cứ kệ mẹ đi.’
Lỡ có rồi thì ngu gì không dùng.
Vốn dĩ, tôi đâu có quyền chọn lựa. Chưa kể, sức mạnh của nó là khỏi bàn rồi.
Hậu quả gì đó cứ để tôi của tương lai giải quyết.
Với suy nghĩ đó, tôi chấp nhận chỗ phần thưởng còn lại.
.
.
.
Song, tất cả chỗ ấy chỉ gồm thứ gì đó gọi là ‘điểm’.
‘Gì đây?’
Ah, ra vậy.
‘Nói cách khác, phản diện phụ sẽ chỉ cung cấp phần thưởng khiêm tốn nhỉ?’
Tất nhiên, tôi không lạ gì với cơ chế này. Thường thì chúng sẽ là các vật phẩm tiêu hao và buff để giúp game dễ thở hơn.
Nhưng chẳng phải hơi nhiều quá à?
3500 điểm vốn phải mất một quá trình tương đối để đạt được.
Cái ‘Quyến rũ chế người’ có thể khuếch đại hảo cảm của phản diện tới mức nào vậy?
“…Thôi thì mình cũng chẳng thiệt gì.”
Nói rồi, tôi kéo cửa sổ xuống dưới cùng.
Có được chỗ này đã là một thành tựu rồi. Tôi sẽ có thêm công cụ cho sự kiện ngày mai.
Tuy nhiên, khi tôi định đóng cửa sổ hệ thống thì có gì đó lọt vào tầm mắt.
Vài dòng chữ bị bôi xám nằm ở dưới đáy.
“…”
‘Sao tên cô ta lại ở đây?’
“Hmm.”
Tôi xoa chỗ râu không tồn tại của mình.
Tôi khá chắc Thiên phú chỉ áp dụng cho các phản diện có hảo cảm với tôi mà thôi.
“…Hmm.”
‘Nghiêm túc đấy, sao nó lại ở đây?’
Rõ ràng Iliya đâu hề thỏa mãn điều kiện.
Đúng lúc ấy, dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa.
“Ah, đây có phải là phòng của Dowd Campbell không?”
“…”
Một giọng nói quen thuộc.
“Iliya Krisanax đây. Tôi có thể vào không?”
“…”
Tôi không khỏi cau mày và thở dài.
Có vẻ cô ta không phải người tốt lành rồi.
Tuy chẳng rõ vì sao Iliya lại bỗng dưng tới đây, nhưng tôi chỉ mong cô ta sẽ rời đi nếu tôi không đáp lại.
“Tôi đã hỏi giáo viên và biết đây là phòng của ai rồi. Nếu cậu không trả lời thì tôi sẽ phá cửa đấy.”
‘Con khốn này…!’
“…Dù không biết là ai, mong giáo viên đó bị đóng băng tới chết.”
“Oh, vậy là cậu đang ở trong.”
Ngó lơ sự cục cằn từ tôi, chỉ có giọng nói hớn hở phía bên kia cánh cửa.
“Cậu mở cửa được không? Tôi có chuyện muốn nói.”
“…Là chuyện gì?”
“Um, chúng ta có thể hiểu rõ hơn về nhau không?”
“…”
Cơn đau đầu dần dần ập tới.
Tôi đưa tay xoa thái dương trong tuyệt vọng.
Dowd Campbell. Ngày nhập học thứ hai.
Số phận đã kéo tôi dính tới nhân vật chính.
‘Điên mất thôi.’