“Cậu lo mà nghiêm chỉnh chuẩn bị bài đi, mai là vô học lại rồi đó”
Sendai-san chĩa đầu bút vào cuốn sách giáo khoa.
“... Nếu là 5000 yên thì lát nữa tôi đưa cho”
Tuy không có ý đó, nhưng những lời nói ấy lại buột ra từ miệng tôi.
Tôi không nên đưa cô ấy 5000 yên, kể cả hôn cũng không. Tất nhiên là cả những điều sau đó cũng vậy. Sendai-san nên từ chối tôi, và có lẽ cô ấy sẽ từ chối tôi. Vì lợi ích sau này, chúng tôi phải vượt qua hôm nay một cách bình yên.
Liệt kê ra tất cả những điều nghe có vẻ hợp lý, tôi thuyết phục bản thân mình. Thế nhưng, vẫn còn một bản ngã khác trong tôi muốn chối bỏ tất cả những thứ đó.
“Cậu nghĩ lát nữa là cậu được làm thế à?”
Nói rồi, Sendai-san đặt cây bút lên bàn.
“Nếu muốn giờ thì tôi đưa luôn”
Cơ thể tôi bất giác cử động theo lời nói phát ra từ miệng mình.
Nhưng rồi, vừa lúc tôi định đứng dậy, Sendai-san kéo tay tôi lại.
“Lát hay giờ thì cũng trễ rồi”
Cớ gì mà lại.
Những lời tôi định nói ra bị đôi môi của cô ấy cướp đi mất. Một nụ hôn bất chợt từ cô ấy khiến nhịp đập của tim vang dội trong trí óc tôi.
Tại sao.
Câu hỏi đó hiện lên trong đầu tôi, và trước khi nó tan biến đi thì đôi môi ấy rời khỏi tôi.
“Tôi không có ra lệnh cho cậu làm thế”
Nhìn Sendai-san, tôi hỏi cô ấy một câu mà tôi không có ý định hỏi.
“Tớ biết”
“Nếu biết thì đừng có tự tiện làm thế”
“Mệnh lệnh đó hả?”
“Ừ”
“Vậy à. Nhưng mà Miyagi vẫn chưa đưa 5000 yên cho tớ, nên Miyagi không ra lệnh cho tớ được đâu”
“Bởi nên giờ tôi đưa n—”
“Tớ đã bảo đã quá trễ rồi mà”
Giọng nói của Sendai-san ngắt lời tôi, và cánh tay của tôi bị cô ấy nắm lấy.
Những ngón tay của cô ấy ghì chặt vào tay tôi đến đau đớn. Nhưng trước khi tôi có thể than thở với cô ấy thì Sendai-san nói.
“Miyagi nên nghĩ kỹ hơn về những điều mà bản thân làm đi”
Não tôi còn chưa có thời gian để mà load những lời cô ấy vừa nói.
Sendai-san thu hẹp lại khoảng cách giữa tôi và cô ấy, và rồi môi chúng tôi chạm nhau. Đôi môi ấy ghì chặt lên môi tôi, và cô ấy nghiêng người tới. Cô ấy không có ý định đẩy tôi xuống, tôi cũng không định tự mình ngã xuống, nhưng bờ lưng của tôi giờ đã tiếp xúc với sàn nhà từ lúc nào không hay.
“Đừng có mà cắn tớ đó”
Trước mắt tôi, Sendai-san nói với một vẻ mặt rất đỗi nghiêm túc.
Trong lúc tôi đang tự hỏi không biết những lời đó liệu có ý nghĩa gì, cô ấy đưa mặt lại gần, và tôi lập tức hiểu ra.
Mái tóc dài của cô ấy chạm xuống cổ và má tôi, khiến tôi cảm giác có chút nhột.
Đưa tay ra, tôi vén mái tóc đang cản tầm nhìn của tôi lên tai Sendai-san. Trước khi tôi kịp nhắm mắt thì đôi môi ấy đã chạm đến môi tôi, và ngay sau đó là một thứ gì đó mềm mại, không giống với đôi môi cô ấy, chạm vào môi tôi. Tôi có thể biết ngay đó là đầu lưỡi của cô ấy đang cạy mở môi tôi rồi tiến vào bên trong.
Hẳn không biết khách khí là gì, cô ấy đưa lưỡi vào trong miệng tôi.
Chiếc lưỡi cùng với độ cứng vừa phải chạm vào lưỡi tôi, và cảm giác nhầy nhụa ấy như được phóng đại lên và truyền thẳng lên não tôi. Khi cảm thấy rõ một phần cơ thể của Sendai-san đang ở bên trong tôi thế này, tuy không cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không thể nói là tôi cảm thấy dễ chịu được.
Nếu là trước đây thì tôi đã cạp lấy chiếc lưỡi đang quậy tung trong miệng tôi rồi đó. Tuy vậy, những lời Sendai-san vừa nói trước đó như một lời cảnh báo khiến tôi không thể làm thế được nữa.
Bắt đầu cảm thấy ngạt thở, tôi nắm lấy áo Sendai-san, và rồi đôi môi cô ấy rời khỏi tôi.
“Những thứ thế này không tốt chút nào”
Tôi nhỏ nhẹ nói với cô ấy, tay đẩy vai cô ấy đi.
“Tớ cũng nghĩ vậy”
Sendai-san không một lời phàn nàn mà đồng ý với tôi. Thay vào đó, cô ấy lại đưa mặt lại gần tôi thêm một lần nữa. Cô ấy nói một đằng mà lại làm một nẻo, nên tôi lớn giọng nói.
“Sendai-san!”
“Những lúc thế này, gọi tớ là Hazuki đi, Shiori”
“Tôi không muốn gọi cậu như thế, với đừng có gọi tôi như thế”
“Miyagi đúng là khó tính thật ha”
Sendai-san thở dài nói. Và rồi cô ấy tiến lại gần mặt tôi một cách tự nhiên.
“……Tiếp không?”
Thay vì nói không, tôi dùng những lời nói mơ hồ mà nói với cô ấy.
“Tất cả là tại Miyagi toàn làm những điều thế này đó”
“Những điều thế này là thế nào?”
Tôi biết, nhưng tôi vẫn hỏi.
“Vừa rồi cậu định hôn tớ còn gì”
Những ngón tay của Sendai-san vuốt ve đôi môi tôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi là một nơi mà cả hai không được phép bước chân vào. Trước đây thứ khoảng cách đó đã từng rất rõ ràng, nhưng kể từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, thì làn ranh giới đó đã bắt đầu trở nên mơ hồ, khiến chúng tôi dần lỡ bước tiến vào.
Giọt nước tràn ly có lẽ là hôm mà tôi chạm vào Sendai-san một cách quá đà.
“Miyagi”
Gọi tên tôi là một giọng nói nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi nếu là mọi khi thì tôi sẽ phá lên cười rồi.
Cô ấy không nói thẳng cô ấy định làm gì.
Nhưng tôi có thể đoán được rằng chúng tôi sẽ làm điều đó.
Sendai-san đưa mặt cô ấy lại gần hơn, rồi hôn tôi một cách sâu đậm.
Ánh mắt bắt gặp nhau, lưỡi của cả hai bắt đầu chồng chéo rồi ấn lên nhau. Nụ hôn này cảm giác dễ chịu hơn lần trước, và tôi có thể cảm nhận rõ từng đường nét trên cơ thể Sendai-san hơn trước nữa.
Mười giây, hay hai mươi giây.
Hay có lẽ là cả một phút.
Trong phút thẫn thờ, đôi môi chúng tôi rời xa nhau, và rồi tôi hôn lại cô ấy.
Mặc dù không có sự can thiệp của tờ 5000 yên, chúng tôi vẫn cứ hôn nhau, không một thắc mắc.
Điều này lẽ ra phải không được hợp lý cho lắm, song việc chúng tôi chạm môi vào nhau thế này dường như đã trở thành một điều quá đỗi là bình thường rồi.
Khuôn mặt của Sendai-san rời đi, hơi thở của cô trở nên loạn nhịp.
Cả nhịp thở của tôi cũng không còn được bình thường nữa rồi.
Dù tôi có cố trấn tĩnh lại hơi thở của mình cũng không cách nào làm được. Có lẽ là cả Sendai-san cũng vậy.
“Đau lưng quá”
Tôi nói, như để che đi hơi thở gấp gáp của mình.
“Cậu chịu khó chút đi chứ”
Nghe tệ hại thật đấy, nhưng mà có lẽ Sendai-san nói đúng.
Nếu như chúng tôi phải đi lên giường mà làm những chuyện đó thì có lẽ chúng tôi sẽ đổi ý mất. Những thứ như vậy không phải điều dành cho hai chúng tôi.
Nếu muốn quay đầu lại thì chỉ có thể là ngay lúc này.
Đẩy Sendai-san ra, tôi ngồi dậy rồi nhìn lên bàn, nhận ra rằng những cuốn sách vở đã không còn trên đó nữa rồi.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè.
Chúng tôi không nên làm điều này vào ngày mà sẽ lưu lại trong ký ức của chúng tôi như hôm nay.
Ngày mà nó sẽ đọng lại mãi trong tâm trí tôi như một ngày kỷ niệm.
Tôi biết.
Thế nhưng, mối quan hệ này lại phát sinh ra từ một sự tình cờ cùng với cơn ngẫu hứng của tôi, nên đôi lúc, chúng tôi có tình cờ hay ngẫu hứng làm mấy điều này chắc cũng không sao.
——Chắc chắn sẽ không sao đâu, có lẽ vậy.
Đôi môi Sendai-san chạm lên cổ tôi.
Cô ấy ấn môi xuống rồi nhẹ nhàng cắn vào.
Tuy trước đây, cô ấy đã đặt đôi môi mình lên cùng một chỗ, cảm giác thật khác lạ so với lúc đó.
Tôi giật nhẹ một cái, rồi lại duỗi thẳng lưng ra.
Khi đầu lưỡi cô ấy chạm vào, ý thức của tôi tập trung hết vào vị trí đó. Sự ẩm ướt trên cổ khiến tôi cảm thấy rạo rực. Đôi môi cô ấy di chuyển từ trên cổ xuống dưới phần xương đòn. Đôi lúc, như để xác nhận điều gì đó, cô ấy nhe hai hàm răng ra, rồi mút mạnh.
Những nụ hôn dồn dập, cùng với hơi thở của Sendai-san khiến tôi phát ra âm thanh mà tôi không hề biết tới, tôi chỉ có thể cắn môi mình trong sự luống cuống.
Trong một khắc, Sendai-san ngừng chuyển động.
Cô ấy nhìn lên, và tôi bắt gặp đôi mắt ấy.
Cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ nói gì đó, nhưng Sendai-san lại không phát ra lời nào. Cô ấy cứ im lặng mà vén lên chiếc áo thun của tôi lên.
Thông qua eo mình, tôi cảm nhận được rõ thân nhiệt của Sendai-san.
Tôi không muốn phải gọi cô ấy bằng cái tên Hazuki, nhưng có vẻ đôi tay của cô ấy sẽ không chịu ngừng di chuyển lên phía trên đâu.
Giờ nghĩ lại thì, quả nhiên lúc đó cũng có bầu không khí đó thật nhỉ.
Vừa hôn Sendai-san, tôi vừa nghĩ ngợi linh tinh.
Giọng nói cứng cỏi hơn mọi khi.
Nhịp thở.
Một nụ hôn ngoài mệnh lệnh.
Những sự khác biệt nhỏ ấy cứ thế tích luỹ, dồn nén vào, khiến tôi nhận ra điều mà chúng tôi đang làm bây giờ hẳn rất đặc biệt.
Bàn tay trườn vào trong chiếc áo thun của tôi đã trở nên quen với cơ thể tôi như một điều hiển nhiên. Lúc này, tôi không còn do dự nữa mà đầu hàng trước bàn tay đang lấy đi lý trí của tôi, rồi thò tay vào bên trong chiếc áo sơ mi của Sendai-san, trực tiếp chạm vào lưng cô ấy theo cách tương tự.
“Nhột quá Miyagi”
Sendai-san nhìn tôi với vẻ mặt bình thản đến lạ thường.
“Tôi cũng thấy nhột vậy”
Chúng tôi biết rằng chờ đợi phía trước cảm giác nhột nhạt, bồn chồn này là một cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Những ngón tay tôi dần di chuyển theo những đốt xương sống. Lúc sờ lên lưng cô ấy được nửa đường, tôi nghe thấy một tiếng rên rất nhỏ, có hơi khàn phát ra từ Sendai-san, khiến tim tôi lỡ mất một nhịp.
“Tớ bảo nó nhột lắm mà”
Sendai-san nói như để đánh trống lảng, rồi đặt bàn tay cô ấy lên ngực tôi.
Cô ấy vẫn chưa cởi áo lót tôi ra.
Ấy vậy mà, mặt tôi đang trở nên nóng bừng, cảm giác như cô ấy đang trực tiếp chạm vào mình vậy.
Liệu chúng có nhỏ không, hay đủ to.
Trước đây tôi chưa từng để tâm vào những thứ này, nhưng bây giờ tôi có hơi chút lo ngại, không biết Sendai-san nghĩ gì về chúng. Nhưng khi nhìn thấy đôi má ửng hồng trên khuôn mặt của cô ấy thì tôi không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì.
Sau đó, bàn tay của cô ấy bắt đầu vòng ra phía sau lưng tôi rồi lẻn vào trong.
Khi tôi nhún vai lên một chút, đôi tay Sendai-san vòng ra phía sau lưng tôi, thế nhưng, trước khi cô ấy có thể đụng vào móc áo ngực phía sau thì tiếng chuông kêu lên.
Sự đột ngột ấy khiến mọi hơi thở và cử động như bị đóng băng.
Tiếng chuông ngừng kêu, rồi lại vang lên một lần nữa.
“Cậu muốn xem ai không?”
Sendai-san hỏi.
“Không hẳn. Kiểu gì cũng chỉ là mấy cha tiếp thị thôi”
“Tớ thì sao cũng được”
Tôi hiểu ngay ý nghĩa của những lời đó.
Hoặc là chúng tôi cứ tiếp tục thế này, hoặc là tôi đứng dậy và trả lời tiếng chuông đang vang lên.
Chiếc chuông từ máy liên lạc bình thường không reo lên nhiều đến vậy, giờ đây lại inh ỏi kêu lên tới phát điên.
Tuy Sendai-san luôn nói là lúc nào tôi cũng chạy đi mất, nhưng kể cả Sendai-san giờ đây cũng đang né tránh việc phải lựa chọn. Lúc nào người đưa ra quyết định cũng là tôi cả.
Không cần phải nghĩ nhiều.
Chỉ cần đứng lên, trả lời, và thế là xong. Không đời nào có chuyện chúng tôi sẽ tiếp tục làm điều này sau khi trả lời họ.
“Miyagi”
Nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ ấy, tôi đẩy vai cô ấy ra.
“Sendai-san là đồ hèn nhát”
Dù nói thế, nhưng tôi cũng chẳng khác gì Sendai-san. Tôi không có đủ dũng khí để làm điều này, nên tôi chỉ có thể đi theo lý trí của mình, đứng dậy mà trả lời tiếng chuông từ máy liên lạc.
Tôi nhấc chiếc điện thoại treo trên tường rồi tắt âm tiếng chuông kêu dai dẳng từ nãy tới giờ. Cố nghe xem người bên kia có gì để nói, và biết ngay, chỉ là thằng cha tiếp thị không đâu, nên tôi nhanh chóng cúp máy.
Từ từ hít thở nào.
Sau khi tôi lấy một hơi thật sâu rồi quay sang, Sendai-san đang đọc manga, lưng tựa vào giường.
“Chỉ là tiếp thị thôi”
“Thế à”
Đáp lại là một giọng nói cụt ngủn.
Tôi muốn thấy khuôn mặt đó, dù cô ấy đang không nhìn về phía tôi.
“Sendai-san”
“Sao?”
Tuy đáp lại, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn nhìn xuống dưới.
“Không có gì”
Tôi muốn chạm vào và được Sendai-san chạm vào, người mà giờ đây còn không thèm nhìn về phía tôi, nên tôi cảm thấy có phần tiếc nuối khi nghĩ đến việc một buổi chiều như ngày hôm nay sẽ không bao giờ đến nữa.