Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - 65. Hôm nay tôi toàn chỉ có thể nghĩ về Miyagi (1)

Thật khó xử.

Giờ đây không còn một từ nào khác có thể diễn tả được bầu không khí giữa tôi và Miyagi.

Vào hôm cuối cùng của kỳ nghỉ hè, tôi đã chạm vào nơi chưa bao giờ chạm tới, và nghe thấy một giọng nói chưa bao giờ được nghe. Cơ mà nói thế thôi, chứ tôi cũng chỉ chạm vào ngực cô ấy, và giọng nói phát ra lúc đó cũng không phải thứ gì đó to tát cho lắm.

Dù sao đi nữa.

Dù sao đi nữa thì cảm giác vẫn thật khó xử.

Tuy rằng chỉ là mở sách giáo khoa ra rồi làm bài tập, chúng tôi vẫn chỉ dành thời gian để nghĩ ngợi, xem khuôn mặt, sắc thái của đối phương thế nào.

“Nói gì đi chứ”

Tôi ném cục tẩy về phía Miyagi đang im thin thít.

Đây là lần đầu tiên tôi tới đây sau hôm đó, và bầu không khí lạ lùng này khiến tôi có cảm giác không yên.

“Có mà Sendai-san nói gì đi ấy”

Miyagi ngồi đối diện tôi nói cộc lốc rồi ném cục tẩy về lại phía tôi. Cầm cục tẩy lên, tôi xoá đi những nét chữ mà mình không hề có ý định xoá.

Tuy kỳ nghỉ hè đã kết thúc, nhưng mùa hè thì chưa đâu, vẫn còn đó. Dù là đã vào tháng chín rồi nhưng những ngày trời nắng nóng này vẫn còn tiếp tục. Cây kem mà tôi vừa ăn cả hôm qua lẫn hôm nay đều rất ngon, và tôi cũng vẫn cần thủ thêm cái quạt máy nữa.

Nhiệt độ trong căn phòng này vẫn được giữ ở mức vừa phải.

Miyagi sẽ không cởi đồ cô ấy ra chỉ vì trời nóng, và tôi cũng vậy. Dĩ nhiên, tôi cũng chưa chạm vào cơ thể của Miyagi, và cũng chưa có dịp để làm thế.

Cũng đã được vài ngày kể từ khi học kỳ mới bắt đầu rồi, vậy mà tôi vẫn nghĩ về những điều hiển nhiên như vậy. Không biết có chuyện gì xảy ra với tôi nữa.

Hôm nay tôi sẽ không làm những điều đó với Miyagi.

Bầu không khí này cũng sẽ không trở nên giống lúc đó nữa.

Tất nhiên rồi.

Mối quan hệ giữa chúng tôi không phải là bạn tình của nhau, và cũng không đời nào giữa chúng tôi lại có bầu không khí đó cả.

——Tại sao lại vậy.

Tôi không phủ nhận những thứ mình muốn làm vào lúc đó, và cũng không bất ngờ khi bản thân tôi có thứ dục vọng như vậy. Ai ai cũng có ham muốn tình dục cả, và tôi khá chắc rằng Miyagi cũng không phải ngoại lệ. Nên là tôi có muốn làm thế cũng không phải là chuyện lạ.

Điều đáng quan ngại là những ham muốn đó của tôi lại hướng về phía Miyagi.

“Nhìn về phía này làm gì”

Miyagi nói với giọng lạnh nhạt hơn bình thường.

Ánh nhìn lạnh như băng của cô ấy hướng về phía tôi, khiến tôi cảm giác không mấy dễ chịu. Do bản thân tôi là nguyên nhân của giọng nói và ánh nhìn ấy, nên tôi biết là không cần phải lo lắng gì cả. Tuy vậy, chúng vẫn có một sức nặng nhất định nào đó khiến lòng tôi trở nên nặng trĩu.

“Không được nhìn hả?”

Tôi hỏi bằng giọng nói bình thản nhất có thể.

“Không được”

“Vậy thì không nhìn nữa”

Tôi nhìn xuống cuốn sách giáo khoa.

Làm bài tập đi.

Nếu Miyagi ra lệnh cho tôi như thế thì tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, cơ mà bây giờ Miyagi lại đang tự làm bài tập của mình. Tuy biết bản thân cũng phải làm bài tập của mình, nhưng tôi không thể tập trung vào những câu hỏi bài tập ngay trước mắt mình được. Trước khi kịp nhận ra thì tôi đang bắt đầu ngẫm ngợi về hình ảnh Miyagi trong ký ức của tôi rồi.

Dù rằng tôi có thể tha thứ cho bản thân mình, nhưng vẫn thật khó để mà có thể chấp nhận được.

Việc tôi nhận thức được ham muốn của mình đối với Miyagi thế này là một điều ngoài dự tính.

Trên bàn tay tôi vẫn còn đang lâng lâng cảm giác bộ ngực của Miyagi.

Tôi nắm chặt bàn tay phải vào.

Sau khi dày vò đến mức in lên dấu móng tay, tôi mở lòng bàn tay ra. Tôi nhìn lên rồi ném cục tẩy sang phía Miyagi.

“Nè Miyagi, cho tớ nhìn cậu đi nha?”

“Cậu đang nhìn rồi còn gì. Cơ mà, cậu bị ngáo hay gì mà hỏi như thế thế”

“Miyagi bảo tớ không được nhìn còn gì”

“Sao cũng được, Sendai-san lo mà nghiêm chỉnh làm bài tập đi”

“Nếu Miyagi cho tớ nhìn thì được”

Cục tẩy không lăn về phía tôi.

Trên mặt Miyagi là một biểu cảm lộ rõ sự ghê tởm.

“Nãy tôi đã bảo là không cho rồi mà nhỉ”

“Cậu đâu có bảo không cho, cậu bảo không được mà”

Sau khi tôi tốn hơi soi mói sửa lại lời của cô ấy thì Miyagi nhau mày lại. Và rồi, giữ nguyên vẻ mặt cau có, cô ấy đứng lên rồi lấy một cuốn manga từ trên kệ sách xuống.

“Nếu không muốn làm bài tập thì đọc đi”

Cô ấy đặt cuốn manga lên bàn.

“Tôi mới mua nó hôm qua thôi, nên là Sendai-san chưa có đọc đâu”

Không biết lý do tại sao cô ấy lại không muốn để tôi xem, nhưng có lẽ nếu tôi muốn xem thì cũng chỉ được xem cuốn manga này chứ không phải mặt cô ấy.

Mỗi khi Miyagi cứ phản ứng lại thế này trông cũng đáng yêu đó chứ.

Nhưng mà, lẽ ra tôi không nên có những thứ ham muốn này.

Miyagi chỉ là một cô gái bình thường, không có gì đặc biệt cả. Năm ngoái là một cô bạn giản dị kín đáo cùng lớp, và năm nay là một cô gái giản dị kín đáo ở lớp kế bên.

À không, nói đúng hơn là năm nay vẫn giản dị và kín đáo, nhưng có hơi khác thường một chút. Bình thường làm gì có ai ra lệnh cho tôi liếm chân họ, hay cắn tôi đến mức chảy cả máu ra đâu.

Nghĩ tới lại thấy mình cũng khổ phết à.

Không ngờ ham muốn tình dục của tôi lại hướng về cái con người này, chắc hẳn phải có hai hay ba con ốc lý trí rơi ra khỏi đầu tôi rồi.

Thiệt tình, lẽ ra tôi không nên cảm thấy như thế mới phải.

Dù có muốn chạm vào Miyagi, nhưng kể cả khi có chạm vào cô ấy thì tôi nghĩ cũng sẽ không giống như lúc đó. Tôi tin chắc là thế. Tại sao đầu óc tôi lại trở nên thế này, tôi không muốn nghĩ tới, và cũng không cần phải biết. Với cả, tôi đang ngồi cách cô ấy quá xa, có muốn chạm cũng không được.

“Không đọc à?”

Miyagi ném cục tẩy về phía tôi.

“Lần tới tớ đọc”

“Lần tới là khi nào?”

“Việc đó là ở Miyagi chứ”

Miyagi đáp lại “thì cũng đúng”, rồi đóng cuốn sách giáo khoa vào. Nhưng rồi cô ấy liền lật lấy lật để qua những trang sách giáo khoa, rồi lẩm bẩm.

“…Tôi cứ nghĩ rằng hôm nay Sendai-san sẽ không tới”

Cô ấy nói những lời đó, như thể phớt lờ đi không khí của cuộc trò chuyện vừa diễn ra.

Lấp vào những khoảng trống trong sự tĩnh lặng chỉ có tiếng lật qua lật lại của những trang sách, rồi lại tan biến đi.

“Sao cậu lại nghĩ vậy?”

“Vì hôm đó cậu làm điều đó còn gì”

“Có Miyagi ấy, tớ còn nghĩ là cậu sẽ không bao giờ gọi cho tớ nữa”

Hôm nay, Miyagi đã gọi cho tôi.

Cũng khá là bất ngờ đó.

Ngay lúc học kỳ mới bắt đầu, Miyagi sẽ không liên lạc với tôi nữa.

Tôi đã có cảm giác như thế.

“Tại chúng mình có phá luật nào đâu”

Cuốn sách giáo khoa vừa được mở ra, giờ lại đóng vào.

Nghĩ lại thì, lúc đó chúng tôi kết thúc nó khi vẫn chưa xong chuyện.

Do là chúng tôi vẫn chưa làm đến cùng, nên tôi đoán là vẫn có thể coi là chúng tôi vẫn chưa làm tình với nhau. Dù là đến tôi cũng không biết hai người con gái làm với nhau thì đến đâu mới được coi là đến cùng nữa.

“Thế sao cậu lại ngồi đó thay vì ở đây?”

Không để lỡ cơ hội, tôi hỏi câu hỏi mà tôi đã thắc mắc từ lúc bắt đầu nói chuyện với nhau lần đầu tiên hôm nay.

Dạo gần đây, Miyagi vẫn luôn ngồi bên cạnh tôi, chứ không bao giờ ngồi đối diện tôi thế này cả.

“Vì tôi không thể tin tưởng Sendai-san được nữa”

Khi cô ấy nói thế, tôi thầm khẳng định lời nói đó trong lòng.

Tôi không phủ nhận rằng bản thân mình không đáng tin cậy, nhưng Miyagi lúc đó cũng không khước từ tôi. Tôi muốn nói thế, nhưng tôi biết chắc nếu nói ra thì Miyagi sẽ lại im bặt thôi, nên tôi nuốt ngược những lời đó vào trong.

“Làm bài tập thôi”

Hiếm khi nào thấy Miyagi nói ra những lời nghiêm túc thế này.

Thế nhưng, thay vì cuốn vở, thì tâm trí tôi bây giờ chỉ còn có thể tập trung vào Miyagi ngay trước mắt tôi thôi.